Chương 4253: Đại kết cục ( xong ) - Truyen Dich

Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 5 12, 2025

“Phụ thân, người rốt cục đã trở về, có thể đã phá cảnh đến Thiên Thủy Kỷ Chung?”

Trương Hồng Trần trên thân huyết khí cực kỳ thịnh vượng, tinh khí thần nối liền trời đất, hiển nhiên tu vi đã khôi phục, nhìn thấy Trương Nhược Trần rất mực mừng rỡ.

Trương Nhược Trần sắc mặt không tốt, khí tràng đè người.

Nào có đạo lý đem mẹ của mình, giao cho người khác dạy bảo?

Trương Nhược Trần dùng giọng điệu nghiêm túc: “Chiếu cố tốt… Chiếu cố tốt nàng, nếu có sai lầm, ta không tha cho ngươi.”

Trương Hồng Trần ngược lại cũng không sợ Trương Nhược Trần, liếc nhìn Lăng Phi Vũ trẻ trung như thiếu nữ, hì hì truyền âm cười nói: “Phụ thân, các ngươi đây là chuyện tốt đã thành?”

“Thiếu nói hươu nói vượn.” Trương Nhược Trần nói.

“Bái kiến Hồng Trần sư tôn.”

Lăng Phi Vũ nhớ kỹ vị cường giả bí ẩn một mực hầu ở bên cạnh nàng khi còn bé.

Liên quan tới truyền thuyết và anh hùng sự tích của Trương Nhược Trần, chính là vị cường giả bí ẩn này từng lần một kể lại, còn căn dặn nàng nhất định phải cố gắng tranh thủ tình cảm, lúc ấy nàng không hiểu gì, hiện tại vẫn như cũ không hiểu nhiều.

Trương Hồng Trần chắp hai tay sau lưng, vui vẻ tiếp nhận Lăng Phi Vũ hành lễ, rất đắc ý, thẳng đến cảm nhận được lãnh ý trong ánh mắt Trương Nhược Trần, mới vội dìu nàng đứng lên.

“Mau về nhà.”

Trương Nhược Trần quát một tiếng, trong cơn tức giận, chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, trước mắt có chút tối sầm…

Thiên Đạo chi thần tính lần nữa đánh tới.

Hắn không ở đây, thật là thiên nam địa bắc, mỗi người một nhà, một Bạch Khanh Nhi, một Trương Hồng Trần, ai cũng không quản được!

Đưa tiễn Trương Hồng Trần và Lăng Phi Vũ, Trương Nhược Trần tiến về mộ địa tiên sư Bái Nguyệt thần giáo tế điện cố nhân.

“Xoạt!”

Thần Ma Thử từ kẽ đất trong mộ địa chui ra, vẫn là hình thái chuột, thân thể khô quắt, râu ria hoa râm, đã cực kỳ già nua.

“Trần…Trần gia?”

“Trời ạ, Trần gia vậy mà đến Bái Nguyệt thần giáo, bái kiến Trần gia, bái kiến Đại Đế!”

Thần Ma Thử quỳ xuống đất lễ bái.

Nghe được thanh âm, Tề Phi Vũ, người trông coi mộ địa, bước ra từ bên trong.

Nàng cũng đã già rồi!

Tóc đen không còn thấy, đầu đầy một nửa là tóc trắng.

Mặc dù không còn vẻ tuyệt đại phong hoa của một trong tứ đại mỹ nhân Lưỡng Nghi tông, cũng không còn vẻ đẹp kinh thiên động địa của Thánh Nữ thần giáo, nhưng vẫn sạch sẽ, già đi tự nhiên, rất có khí chất.

Ai nói mỹ nhân không được bạc đầu?

“Tề sư tỷ, sao tỷ lại ở Bái Nguyệt thần giáo trông coi mộ địa?”

Trương Nhược Trần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, dù sao tu vi của Tề Phi Vũ không thấp, là một tôn Thái Ất Đại Thần.

“Trong một lần chinh chiến, ta bị thương bản nguyên, thọ nguyên hao tổn rất lớn. Vì dưỡng thương, dứt khoát đến đây ẩn cư, cầu thanh tịnh.” Tề Phi Vũ lộ ra rất lãnh đạm, trên người không có bất kỳ phong mang tranh danh đoạt lợi nào.

Dưới sự dẫn dắt của Tề Phi Vũ và Thần Ma Thử, Trương Nhược Trần đi vào mộ địa, tế điện Lăng Tu và các cố nhân khác.

Tìm khắp mộ địa.

Trương Nhược Trần đi đến một ngôi mộ thấp sắp hoàn toàn biến mất, đào mộ bia bị vùi trong đất bùn nhiều năm ra, dựng thẳng lên, lau sạch sẽ.

“Mộ của Tử Xuyến!”

Năm đó Trương Nhược Trần về Côn Lôn giới, tại Thiên Ma sơn, từng gặp Tử Xuyến đã thùy mạc hủ hủ, uống của nàng một trận cơ duyên, nghĩ đến về sau tu vi nàng hẳn là có tăng lên.

Ngày mùa thu khó tìm thấy đóa hoa diễm lệ, Trương Nhược Trần hái xuống một cành kim quất, đặt lên mộ nàng.

Tạm biệt, sát thủ cô nương.

Hàn lộ, vạn vật suy tàn, tiết sương giáng sắp đến.

Lá vàng trên cây sắp rụng hết, nghênh đón mùa đông trụi lủi.

Trương Nhược Trần dùng Thủy Tổ thần khí, giúp Tề Phi Vũ và Thần Ma Thử luyện hóa thể chất, tăng lên thọ nguyên, để tinh khí thần và sinh mệnh lực của bọn họ khôi phục lại trạng thái trẻ trung.

Ít nhất có thể sống thêm một Nguyên hội.

Tề Phi Vũ không muốn khôi phục dung mạo trẻ trung, không muốn hao phí tu vi vào việc này. Nàng nói với Trương Nhược Trần, Lâm Tố Tiên đã qua đời, Lạc Hư một mình ẩn cư ở Lạc Thủy.

Trương Nhược Trần rời Bái Nguyệt thần giáo, đi một chuyến đến Đông Vực Thánh Thành, sau đó mới đến Lạc Thủy, bái phỏng Lạc Hư.

Cùng Lạc Hư uống một trận say khướt.

Ngày thứ hai, khi rời Lạc phủ, hắn gặp một nhóm tu sĩ khác đến bái phỏng Lạc Hư.

Thần hạm dừng sát bên Lạc Thủy, một thân ảnh tuyệt lệ mang mạng che mặt màu trắng bước xuống.

Quanh nàng, có vô số tu sĩ trẻ tuổi đi theo.

Trương Nhược Trần không biết là do chếnh choáng quấy phá, hay do bị Thiên Đạo thần tính xâm nhập, ở vào trạng thái nửa tỉnh nửa say, hỏi một võ giả bên cạnh: “Đây là ai?”

“Ngươi ngay cả nàng cũng không biết? Đây là Tô Lang, lãnh tụ Nho Đạo đời mới, là truyền nhân được Thần Tổ Thư Cầm hai tông cùng nhau dạy dỗ, lại được Nho Tổ thứ tư Thiên Hạ Đại Bạch đạo pháp truyền thừa, chính là nhân vật chạm tay có thể bỏng đương kim Côn Lôn giới.”

Người còn lại nói: “Nghe nói, « Anh Hùng Phú » phần mới do nàng biên soạn, đang chu du thiên hạ, đi thăm các vực nhân kiệt.”

Thần niệm của Trương Nhược Trần dần dần rời rạc, nhìn dáng vẻ Tô Lang, nhìn ra hồn linh của nàng.

Hắn thấy hồn ảnh Hàn Tưu.

“Lạc Thủy Hàn và Nạp Lan Đan Thanh điên rồi sao? Tìm chuyển thế thân của Hàn Tưu làm lãnh tụ Nho Đạo đời mới, kế thừa đạo pháp của Nho Tổ thứ tư, chẳng lẽ cho rằng có thể biến một Sát Thần Ám Phi tu luyện Hắc Ám chi đạo, thành dáng vẻ thận trọng nhân nghĩa mà các nàng muốn thấy?”

Dần dà, Trương Nhược Trần lâm vào thế giới ý thức của mình, cái xác không hồn rời khỏi Lạc thành.

Nhưng lần này, hắn không ngã xuống như trước, thân thể vẫn tiến lên theo ý thức vốn có.

Xuôi theo Lạc Thủy, mất mấy tháng, đến Thiên Ma lĩnh.

Trương Nhược Trần có thể cảm nhận rõ ràng, thần hồn trạng thái dần đạt đến đỉnh phong, thương thế đã khỏi hẳn, có thể ngang hàng với Thiên Đạo chi thần tính.

Chỉ cần đột phá bình chướng cuối cùng, “bản ngã” sẽ hoàn toàn nhảy thoát ra, đạt tới cảnh giới siêu nhiên Thiên Thủy Kỷ Chung.

Đông Vực trải qua mấy lần đại kiếp, địa hình đã thay đổi lớn.

Thiên Ma lĩnh tuy vẫn gọi là Thiên Ma lĩnh, nhưng không còn là ngọn núi năm xưa, không tìm thấy bất kỳ di tích cũ nào.

Vân Võ quận quốc, Thiên Thủy quận quốc… Đã là thương hải tang điền, trở thành bụi bặm lịch sử.

Mùa đông này, dị thường giá rét.

Toàn bộ đại địa Đông Vực biến thành một màu trắng xóa.

Trương Nhược Trần một mình đi trong tuyết ngập đầu gối, tiến vào Vương Sơn.

Hàn phong gào thét như cự thú, thê lương chói tai.

Bông tuyết lớn bằng bàn tay, thỉnh thoảng rơi trúng đỉnh đầu hắn, thân thể tựa như hóa thành người tuyết, chỉ còn mặt và hai tay còn thấy được.

Đến sâu trong Vương Sơn, Trương Nhược Trần phun ra một ngụm bạch khí, lần lượt lau tuyết đọng trên bia mộ, để lộ ra văn tự.

Lâm Lan, Vân Võ quận vương, Trương Thiếu Sơ, Trương Vũ Hi, Minh Giang Vương, Lâm Linh San.

Những năm gần đây, lại có thêm rất nhiều mộ mới.

Trong đó có cả mộ của Kiếp Thiên.

“Mẫu thân, Tứ ca, Cửu tỷ, Thập Nhị hoàng thúc, Nhược Trần đã trở về, trải qua một vòng đời lớn, quanh đi quẩn lại, lại trở về nơi xuất phát.”

Trương Nhược Trần dựa vào bia mộ Lâm Lan, ngồi trong lớp tuyết dày, tự nói chuyện với không khí: “Ta thật rất nhớ các người, các người có biết không, ta suýt chút nữa đã quên hết các người, hiện tại ta đã nhớ lại hết rồi… Ha ha, ta sao lại có cảm giác già nua như chiều nhặt hoa sớm thế này… Không nên a…”

“Mẫu thân người có biết không, Nhược Trần đã lớn lên, trưởng thành thành dáng vẻ người mong đợi nhất…”

Trương Nhược Trần nhìn hai chữ Lâm Lan trên bia mộ, trong đầu nghĩ đến rất nhiều, rất nhiều, cái năm 16 tuổi khi hắn bừng tỉnh từ trong mộng lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng còn trẻ và dịu dàng đến thế.

Nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác mệt mỏi mấy chục vạn năm ập đến, hắn dần nhắm mắt lại thiếp đi.

Tỉnh lại lần nữa.

Tuyết đã ngừng, trời quang.

Trương Nhược Trần mở mắt, nhìn ánh nắng ấm áp ngày đông, ánh mắt từ mê mang và ngây ngô, trở nên sâu thẳm sắc bén, cả người tựa như một thanh kiếm bị tẩy đi vết rỉ.

Quay lại truyện Vạn Cổ Thần Đế

Bảng Xếp Hạng

Chương 324: Cùng chung mối thù

Thanh Sơn [Dịch] - Tháng 5 13, 2025

Chương 5310: Là Quỷ Vương Điện

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 5 13, 2025

Chương 18:

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 5 13, 2025