Chương 03: - Truyen Dich

Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 5 12, 2025

Trương Nhược Trần biết Vô Nguyệt đang lo lắng điều gì, cười nói: “Ta lại không có sinh khí, ngươi khẩn trương cái gì? Trên người Bắc Trạch, ta thấy được bóng dáng ông ngoại, không sợ trời không sợ đất, ai cũng dám khiêu chiến. Nhìn núi muốn chinh phục, nhìn trời muốn trèo lên, nam tử liền nên có khí phách như thế.”

Vô Nguyệt yên lòng, xoay người, đôi mắt sáng không chớp nhìn Trương Nhược Trần, thân thể mềm mại nhẹ nhàng dựa vào, ôn nhu nói: “Nguyệt Thần trở về Quảng Hàn giới, bế quan luyện hóa Vu Tổ lực lượng bản nguyên, Đế Quân dự định xử lý như thế nào? Tố Nga đứa bé kia tuy ngoài miệng không nói, nhưng ta có thể nhìn ra, trong lòng nàng vẫn luôn canh cánh chuyện này.”

Trận chiến trấn áp thi thể Chân Lý Đại Đế, Trương Tố Nga, Trương Bắc Trạch cùng Nguyệt Thần đồng loạt ra tay, tất nhiên đã gieo hạt giống hoài nghi trong lòng hai đứa bé, thậm chí là thiên hạ tu sĩ.

Chỉ bất quá, không ai dám nghị luận Thủy Tổ, việc này mới không khuếch tán ra.

Nhưng Nguyệt Thần cỡ nào băng thanh ngọc khiết, cỡ nào ngạo kiều cao lãnh, lại sinh cho Trương Nhược Trần, một tiểu bối ngày xưa, hai đứa bé, khoảng cách thời gian 200 năm, đủ để rất nhiều tu sĩ sinh ra vô tận tưởng tượng.

200 năm a, 200 năm, mấy vạn cái cả ngày lẫn đêm.

Thêm nữa Vô Nguyệt tồn tại, tất nhiên có người phỏng đoán cảnh song nguyệt tùy tùng một chồng hỗn loạn.

Kể từ đó, Nguyệt Thần còn cao lãnh ngạo kiều được sao?

Mặt mũi căn bản không nhịn được, bởi vậy mới về Quảng Hàn giới bế quan.

So với Vô Nguyệt, Nguyệt Thần vẫn rất coi trọng mặt mũi, dù sao mang tiếng vũ trụ đệ nhất mỹ nhân mấy chục vạn năm, cái gì không dính khói lửa trần gian, cái gì tiên cơ đạo cốt không thể gần, cái gì lạnh lẽo thê mỹ không thể khinh…

“Ngươi đi giúp ta mời nàng về?” Trương Nhược Trần đề nghị.

Vô Nguyệt môi hồng răng trắng, cười nói: “Sợ là không dễ mời.”

“Vậy thì đi bắt nàng trở lại, lừa gạt trở về… Mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, chỉ cần nàng trở lại Bản Nguyên Thần Điện, bản đế nhất định có thưởng.” Trương Nhược Trần bây giờ tu vi cái thế vô song, tự nhiên không cho phép Nguyệt Thần tiếp tục làm theo ý mình.

Đều là mẫu thân hai đứa bé, còn muốn tiếp tục đóng vai thanh lãnh tuyệt trần tiên tử?

Thiên Đạo Đại Đế cũng có một mặt bá đạo.

Vô Nguyệt lúm đồng tiền uyển chuyển, tiên mâu hàm yên, mở ra đôi môi đỏ mọng: “Xin hỏi Đế Quân, là ban thưởng thế nào? Tu vi hiện tại của nàng mạnh hơn ta… Ngươi hiểu rõ, đắc tội nàng, chắc chắn nàng sẽ muốn thiếp thân đẹp mặt.”

Không một chữ nhắc đến tổ huyết.

Nhưng ẩn ý trong lời nói là đòi hỏi tổ huyết.

Nghĩ đến dáng vẻ thanh lãnh tránh xa người ngàn dặm của Nguyệt Thần, lại nhìn nụ cười câu hồn đoạt phách của Vô Nguyệt bên cạnh, Trương Nhược Trần không khỏi nhớ đến cảnh song nguyệt tề minh lúc trước, trong lòng hiện lên vô tận kiều diễm.

Mấy chục vạn năm khổ tu, không cần thiết lúc nào cũng căng mình.

Ngón tay hắn vuốt ve khuôn mặt trắng như tuyết của Vô Nguyệt, xúc cảm tinh tế mềm mại, nói: “Đem da đầu co lại tới.”

Vô Nguyệt tâm tư cỡ nào tinh tế, làm ra vẻ thiếu nữ, ném cho Trương Nhược Trần một ánh mắt u mê vô tri.

“Ta giúp ngươi tăng lên một chút tu vi, miễn cho đến lúc đó ngươi không phải là đối thủ của nàng.” Tay Trương Nhược Trần vuốt ve đỉnh đầu Vô Nguyệt, vê lên một sợi tóc dài đen nhánh lại thơm ngát.

Hiểu nhìn hồng nhuận phơn phớt chỗ, nhuận vật tế vô thanh.

Trương Nhược Trần độc lập trong đình, nhắm mắt, trong lòng suy nghĩ ngàn vạn, như Vô Nguyệt từng nói, thời đại cẩn thận chặt chẽ, lo lắng hết lòng đã qua, không cần thiết vĩnh viễn tự giam mình trong hoàn cảnh dám nghĩ mà không dám làm.

Thánh Thư Tài Nữ đến bẩm báo tin tức sứ giả Thủy Tổ các phương đến, Trương Nhược Trần chỉnh lý y quan, đi ra Thu Đường viên của Hạo Nguyệt cung.

Thánh Thư Tài Nữ liếc nhìn vườn hải đường đang nở rộ, thấy Vô Nguyệt toàn thân áo trắng, như Tiên Cơ trong tranh đứng bên hồ, nhưng không biết vì sao lại mang mạng che mặt, lộ ra vẻ mông lung mà thần bí.

Dù thế nào, Vô Nguyệt vẫn là người vợ đầu tiên Trương Nhược Trần cưới hỏi đàng hoàng, tiệc cưới ở Vận Mệnh Thần Điện từng gây chấn động Địa Ngục giới, bởi vậy nàng luôn có địa vị không tầm thường trong số các nữ nhân.

Huống chi, ngay cả Thánh Thư Tài Nữ cũng phải thừa nhận, Vô Nguyệt và Nguyệt Thần tuyệt đại mỹ mạo, được Đế Trần sủng ái, cũng là lẽ đương nhiên.

Hướng chủ điện Bản Nguyên Thần Điện bước đi.

Tại một góc cua chật hẹp không người.

Trương Nhược Trần đột nhiên dừng bước, nhìn Thánh Thư Tài Nữ phía sau: “Cùng là Cửu Thiên Huyền Nữ, Vạn Thương Lan sợ ta như hổ, Đan Thanh, vì sao ngươi không sợ?”

Thánh Thư Tài Nữ mặc nho phục trắng chỉnh tề, thân hình thon thả như huyền nguyệt, điềm đạm nho nhã lịch sự tao nhã, hơi cúi đầu, không đối mặt với Trương Nhược Trần: “Đế Trần trong lòng tự có đáp án, cần gì tận lực hỏi ra?”

Trương Nhược Trần hứng thú: “Nếu ta càng muốn hỏi thì sao?”

Thánh Thư Tài Nữ cảm nhận được khí tràng hùng tráng khoẻ khoắn như thần sơn hoang nhạc của Trương Nhược Trần: “Thương Lan khắc sâu nhất trong lòng là hình ảnh Đế Trần kiếm trảm Thủy Tổ, hủy diệt tinh hải Đại Đế. Còn Đế Trần khắc sâu nhất trong lòng ta, vĩnh viễn là Trương Nhược Trần ở Vẫn Thần mộ lâm và Vô Tận Thâm Uyên. Khi đó, hắn không cường đại, chỉ là một tiểu thiếu niên hăng hái!”

Hai người mới quen, Trương Nhược Trần chưa đến hai mươi tuổi.

Mà Thánh Thư Tài Nữ, đã là Tinh Thần Lực Thánh Giả.

Trương Nhược Trần rất hài lòng với câu trả lời này, chợt thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói: “Đan Thanh, thật xin lỗi.”

Dừng một chút, mới nói tiếp: “Lời hứa ban đầu ở Thư Sơn Bắc Nhai, ta không thể thực hiện.”

Hai người từng hẹn cứ mỗi ngàn năm, ngày Nguyên Tiêu gặp nhau một lần.

Mấy trăm ngàn năm qua, phần lớn thời gian Trương Nhược Trần không thể giữ hẹn.

Nhưng hắn biết.

Mỗi lần đến thời gian đã định, Thánh Thư Tài Nữ đều đến!

“Có thể được Đại Đế nói một tiếng xin lỗi, Đan Thanh còn mong cầu gì hơn?” Thánh Thư Tài Nữ khẽ nói.

Trương Nhược Trần cười nói: “Ngươi chẳng phải nói, trong lòng ngươi, ta mãi mãi là Trương Nhược Trần năm đó. Không có người ngoài, ta hy vọng ngươi có thể gọi ta Nhược Trần, như năm đó.”

Thánh Thư Tài Nữ chậm rãi ngẩng đầu, tinh mâu gợn sóng, nhìn Trương Nhược Trần.

Trương Nhược Trần tiến lên một bước: “Lần trước, ngươi nói ngươi là đệ tử Nho Đạo, lễ giáo gia thân, nên ta không miễn cưỡng ngươi. Nhưng lão Kiếp nói, lễ giáo gia thân có nghĩa là phải cưới ngươi trước. Ta cho là, giải thích của hắn là chính xác, do ta không hiểu tâm ý của ngươi.”

Thánh Thư Tài Nữ lùi lại một bước, nói: “Không phải ý này, Kiếp lão đã già…”

Vốn định quở trách, nhưng nghĩ Kiếp Thiên đã chết, không thể bất kính với người đã khuất.

“Chúng ta không thể mãi là tri kỷ sao?”

“Ngươi cho rằng chúng ta là hữu nghị thuần túy?” Trương Nhược Trần hỏi.

Thánh Thư Tài Nữ đáp: “Đúng!”

Bỗng nhiên.

Trương Nhược Trần tiến thêm một bước, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, một tay đặt sau gáy, một tay ôm eo, hôn sâu, môi lưỡi quấn quýt.

Đến khi Thánh Thư Tài Nữ khó thở, Trương Nhược Trần mới buông ra.

Thánh Thư Tài Nữ lảo đảo lùi lại, thở dốc, ngực phập phồng, trong mắt toàn là trách cứ và uất ức.

“Hiện tại không thuần túy!” Trương Nhược Trần nói.

Thánh Thư Tài Nữ ăn nói khéo léo, giờ không biết nên biện minh thế nào.

Một nữ tử, có thể chờ hắn mấy chục vạn năm.

Có thể mỗi ngàn năm đều đến điểm hẹn chờ đợi, đó đã là cùng thận trọng và lễ giáo tương trì.

Tình nghĩa như vậy, nếu Trương Nhược Trần không cho nàng một danh phận, thì không phải tôn trọng, mà là vô tình vô nghĩa.

Quan trọng hơn, với những nữ tử thận trọng, bị động, bị trói buộc như Thánh Thư Tài Nữ, Nguyệt Thần, Phượng Thiên, Trương Nhược Trần thấy cần chủ động, thể hiện khí phách và cường thế của đế giả.

Trương Nhược Trần nói: “Ta quyết định tổ chức hôn lễ Thủy Tổ thịnh đại, mời Thần Linh các tộc tham gia, khắp nơi hân hoan, vạn giới treo đèn kết hoa. Bàn Nhược, La Sa, Nguyệt Thần, Liễm Hi, Khanh Nhi đều phải có danh phận, đã để các nàng đợi quá lâu, việc này giao cho ngươi và Cửu Thiên Huyền Nữ phụ trách.”

Thánh Thư Tài Nữ ngẩn người, nhìn Trương Nhược Trần bằng ánh mắt chất vấn.

Trương Nhược Trần cười ha ha: “Không thể thiếu ngươi, đến lúc đó cho mấy tỷ muội Huyền Nữ một kinh hỉ. Ta muốn cả thiên hạ biết, Nạp Lan Đan Thanh là thần phi Thủy Tổ, lại là người giấu sâu nhất. Hay chúng ta bàn trước xem ai đến Vận Mệnh Thần Điện hỏi Phượng Thiên sính lễ phù hợp?”

“Phượng Thiên sợ là không muốn, Vận Mệnh Thần Điện không thể thiếu nàng.” Thánh Thư Tài Nữ nói.

Trương Nhược Trần nói: “Vận Mệnh Thần Điện những năm gần đây quá kiêu căng, làm việc càng ngày càng càn rỡ, nàng làm điện chủ khó thoát khỏi tội lỗi. Ngươi thu thập chứng cứ, nếu không tìm được thì… thêu dệt vu oan cũng được. Tóm lại, bản đế muốn bãi miễn nàng khỏi chức điện chủ.”

“Hư lão quỷ làm việc ngang ngược, tự cho là người cô đơn, nên nhảy nhót lung tung. Ta thấy để hắn làm điện chủ Vận Mệnh Thần Điện rất tốt.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến chủ điện Bản Nguyên Thần Điện.

Tổ sứ Thiên Mỗ “La Diễn”, tổ sứ Diêm Vô Thần “Ngũ Thanh Tông”, tổ sứ Hạo Thiên “Hiên Viên Liên”, tổ sứ Thạch Cơ nương nương “Ma Điệp công chúa” đã chờ sẵn bên trong.

“Bái kiến Đế Trần!”

Bốn người hành lễ.

(Có nữ chính nào chưa kết hôn không? Mọi người giúp ta nhớ lại, ta sợ tính sai!).

Quay lại truyện Vạn Cổ Thần Đế

Bảng Xếp Hạng

Chương 5311: Chân thân hàng lâm

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 5 13, 2025

Chương 324: Cùng chung mối thù

Thanh Sơn [Dịch] - Tháng 5 13, 2025

Chương 5310: Là Quỷ Vương Điện

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 5 13, 2025