Chương 592: Đại Thế Chí Nê Thân - Truyen Dich

Đại đạo chi thượng - Cập nhật ngày Tháng 5 10, 2025

Hỏa Tự Doanh các tiên nhân đang hành tẩu trong Phong An quận. Tổng binh Trương Nhàn đỉnh đầu Nguyên Thần bay ra, nắm lấy Khu Tà Phiên dùng sức rung lên, lá cờ lập tức càng lúc càng lớn, khoảnh khắc liền hóa thành đại phiên dài đến ngàn trượng.

Trương Nhàn cẩn thận cảm ứng Khu Tà Phiên, trầm giọng nói: “Ta thôi động cờ này, có thể bao phủ trăm dặm. Các đội ở trong trăm dặm hoạt động, tìm kiếm động tĩnh ở Phong An quận, hết sức kiểm tra cẩn thận, không cần buông tha bất luận dấu vết nào.”

Một đám tiên nhân bốn phía tản ra, trong phạm vi Khu Tà Phiên bao phủ, tìm kiếm xung quanh.

Bọn hắn thường xuyên quay đầu nhìn lại, tính toán khoảng cách của mình với Khu Tà Phiên, miễn cho đi quá xa.

Trương Nhàn Nguyên Thần chống cờ này, hướng Đại Thế Chí Bồ Tát miếu thờ đi đến.

Trần Thực không có đội ngũ, là đơn binh trong Hỏa Tự Doanh, không đi theo đám người, cũng không đi theo Trương Nhàn.

Trọng Lân đi theo bên cạnh hắn. Trần Thực đang chuyên tâm toàn ý tế luyện hai đạo kiếm khí trong Tử Thiên Hồ Lô, còn Trọng Lân thì dò xét bốn phía.

Hắc Oa là đội trưởng một chi đội ngũ, suất lĩnh Thiên Binh dưới trướng tản ra theo hình hoa mai, tìm kiếm cánh trái của Trương Nhàn.

“Hắc đạo hữu,” Bạch Phương Phương đột nhiên có chỗ phát hiện, nhẹ giọng kêu gọi.

Hắc Oa theo tiếng chạy tới, đi đến trước một tiểu trấn. Mấy tiên nhân đã tụ tập trước trấn, riêng phần mình nhíu mày nhìn vào bên trong.

Hắc Oa nhìn vào trong trấn, chỉ thấy đường sá đầy bùn đất, hẳn là vừa mưa không lâu, lầy lội không chịu nổi.

Hắc Oa nhíu mày, cẩn thận từng li từng tí đi vào trong trấn, không dẫm lên những vũng bùn này.

Những người khác cũng chân đạp tiên quang, vô thanh vô tức đi theo sau.

Hắc Oa ngồi xổm xuống, trong vũng bùn nhìn thấy một cánh tay, chỉ có thể nói là lờ mờ còn hình dáng cánh tay. Cánh tay này đã bị nước mưa ngâm đến mềm nhũn, lúc nào cũng có thể tan ra.

Nó tiếp tục tiến lên, lại nhìn thấy một khuôn mặt tượng đất.

Người này hẳn là còn sống, bị người khác đè lên trên người, thân thể dính chặt vào nhau, khó mà tách ra, chỉ có mặt lộ ra bên ngoài, miệng một nửa ngập trong nước bùn, khi hô hấp phát ra tiếng phì phò.

“Mau cứu ta,” hắn phát ra tiếng cầu cứu yếu ớt, một con mắt nhấp nhô, con mắt còn lại đã bị nước bùn ngâm đến tan rữa.

Hắc Oa thở dài, lắc đầu.

Nó cũng lực bất tòng tâm.

Coi như giải quyết được đầu nguồn ô nhiễm đại đạo, người này cũng không cứu sống nổi.

Khi biến thành tượng đất, hắn còn có thể sống được, nhưng khi trở lại thân người, thương thế trên người chắc chắn sẽ bộc phát, một mệnh ô hô.

Bên cạnh là một gia đình, mấy tượng đất ngồi ở ngưỡng cửa, ngơ ngác nhìn bọn hắn, như tượng gỗ, không nhúc nhích.

Nước mưa làm ướt đi xiêm y của bọn họ, y phục tan ra.

Bọn hắn không dám động, sợ chân còn chưa khô, không chịu nổi trọng lượng của mình.

Hắc Oa và những người khác tiếp tục tiến lên, nhìn thấy càng ngày càng nhiều dân trấn, có người trốn trong nhà, vụng trộm nhìn quanh, có người tránh mưa không cẩn thận ngã sấp xuống, thân thể phân thành bốn năm mảnh, vẫn còn sống, cố gắng bò sát.

Có người chỉ còn lại nửa bên mặt, vẫn còn chớp mắt được, tựa hồ cầu cứu bọn hắn.

Bọn hắn lại nhìn thấy tượng đất cụt tay cụt chân, đứng dưới mái hiên, hai mắt vô thần nhìn bọn hắn.

“Đây chính là ô nhiễm đại đạo sao?”

Bạch Phương Phương cảm thấy khó thở, bi phẫn không hiểu, cả giận nói, “Rốt cuộc là thứ gì đã tạo ra tất cả chuyện này?”

Hắc Oa nén sự phẫn nộ trong lòng, nó đã từng gặp qua tình huống tương tự, biết nên khắc chế tâm tình của mình.

Chỉ có điều, thảm trạng ở Tây Ngưu Tân Châu là do Thiên Tôn và Nguyên Trùng gây ra, còn thảm trạng ở Phong An quận này, là do ai gây ra?

Các đội ngũ khác của Hỏa Tự Doanh cũng có phát hiện tương tự. Ở khắp nơi trong Phong An quận, vô luận người hay vật, đều hóa thành sinh mệnh bùn đất, không ai may mắn thoát khỏi.

Trần Thực và Trọng Lân cùng nhau đi tới, cũng chứng kiến tình cảnh tương tự, riêng phần mình mặt trầm như nước.

Bọn hắn đi đến bên ngoài một tòa thành trì, từ xa nhìn thấy tượng đất đang kéo xe, trên xe chất đống những tượng đất đã biến hình, không còn tính mệnh. Những tượng đất này cẩn thận dừng xe bên cạnh một cái hố lớn, đem những tượng đất đã chết trên xe ném xuống hố.

Trong hố, là vô số thi thể tượng đất.

Trọng Lân cắn chặt răng, không nói một lời.

Bọn hắn đi vào trong thành, vừa mới mưa xong, những tượng đất còn sống đang dùng xẻng xúc những tượng đất dính trên mặt đất, xếp lên xe.

Trọng Lân im lặng nhìn cảnh tượng này, hồi lâu sau, từ cổ họng hắn bật ra một câu:

“Thiên đạo a…”

Trần Thực đột nhiên nói: “Mưa từ đâu ra?”

Trọng Lân ngơ ngẩn, không hiểu nhìn hắn.

Trần Thực ngẩng đầu nhìn lên trời, trầm giọng nói: “Toàn bộ Phong An quận đều bị Lôi Bộ binh mã phong tỏa, nếu ta là cao thủ Lôi Bộ, việc đầu tiên sẽ làm là đoạn tuyệt mưa ở nơi đây, tránh cho đám người hóa bùn bị chết đuối. Nhưng nơi đây lại có mưa.”

Trọng Lân khẽ nhúc nhích trong lòng, nói: “Ý của ngươi là mưa ở Phong An quận, là do có người thi triển thần thông?”

Trần Thực khẽ gật đầu: “Nơi đây mọi người đều đã hóa thành tượng đất, đại đạo cũng bị ô nhiễm, ai có thể điều động thần thông làm mưa?”

Ánh mắt Trọng Lân sáng lên nói: “Người điều động thần thông làm mưa, rất có thể chính là người tạo ra ô nhiễm đại đạo!”

Trần Thực dò xét bốn phía, bay về phía một tòa tiên sơn trên không trung. Trọng Lân đuổi theo hắn, hai người đến trước sơn môn, nơi này là một tòa tiên gia môn phái, trên sơn môn khắc hai chữ Thương Hà.

Bên trong Thương Hà Tông là một đám tượng đất, thấy bọn hắn đến thì sợ hãi, vội vàng tránh né.

“Đạo hữu, chúng ta là Thiên Binh của Thiên Đình, phụng mệnh đến đây điều tra việc này,” Trọng Lân vội vàng nói.

“Thì ra là đạo hữu của Thiên Đình.”

Tông chủ Thương Hà Tông là một lão tiên nhân, cũng đã hóa thành tượng đất, chào hỏi bọn hắn, “Lão hủ An Đạo Tử, là Chân Tiên chưa thụ lục. Đạo hữu đừng trách, bây giờ chúng ta đã biến thành tượng đất, tự thân khó bảo toàn, nhìn thấy người ngoài, không khỏi sợ hãi.”

Trần Thực dò hỏi: “An đạo hữu có biết khi tai biến phát sinh, có gì dị trạng không?”

An Đạo Tử lắc đầu: “Không biết. Chỉ là đột nhiên cảm thấy Tiên Nguyên của mình càng ngày càng nặng, đạo pháp thần thông khó có uy lực, không bao lâu nhục thân và Nguyên Thần liền từ bùn hóa. Ngay cả bảo vật trấn giáo của Thương Hà Tông ta cũng khó có thể may mắn thoát khỏi.”

Hắn mang ra Tiên Khí Trấn Giáo của Thương Hà Tông, đó là Cầm Long Thung do Thương Hà Đạo Nhân, người sáng lập Thương Hà Tông năm xưa, để lại. Thương Hà Đạo Nhân đã vượt qua hai lần khai kiếp, lần thứ ba không thể vượt qua, thân tử đạo tiêu, Cầm Long Thung chính là di vật ông để lại cho Thương Hà Tông.

Bây giờ, uy lực của Cầm Long Thung đã mất hết, biến thành một cây cọc bùn đất.

Hắn lấy Cầm Long Thung ra, là lo lắng Trần Thực và Trọng Lân nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Dù sao nơi này là địa điểm ô nhiễm đại đạo, đại nạn lâm đầu, lòng người khó đoán, cẩn thận chút cũng không sao.

Trần Thực nói: “Đạo hữu tuy đã hóa thành tượng đất, nhưng ta nghĩ sức cảm ứng của tiên gia vẫn còn. Đạo hữu có cảm ứng được sau khi tai biến phát sinh, có thần thông dao động ở phụ cận không?”

An Đạo Tử nói: “Ngược lại là từng có. Không lâu trước, ta phát giác được ở phụ cận Liên Hoa Sơn có thần thông dao động. Bây giờ, ngay cả Tiên Khí cũng đã hóa thành bùn đất, không biết ai còn có thể vận dụng thần thông, rất kỳ quái.”

Trọng Lân khẽ nhúc nhích trong lòng, hỏi rõ phương hướng.

Hai người lập tức xuống núi, không bao lâu liền đến địa điểm An Đạo Tử nói.

Nơi này là Liên Hoa Sơn ở Phong An quận, vì ngọn núi sắp xếp như hoa sen nên được gọi như vậy. Trung tâm hoa sen có ngọn núi tên là Bồng Sơn. Trên Bồng Sơn có mười ba tòa tiên sơn, được gọi là Bồng Sơn Thập Tam Châu.

Trên Bồng Sơn cũng có một tòa tiên gia môn phái, tự xưng Tiên Liên Tông.

Giờ phút này, Bồng Sơn Thập Tam Châu thất linh bát lạc, có tiên sơn sụp đổ, có tiên sơn vỡ ra, hẳn là vừa trải qua một trận đại chiến không lâu.

Khi Trần Thực và Trọng Lân đuổi tới nơi đây, chỉ thấy người của Tiên Liên Tông cũng đã hóa thành tượng đất, đa số đã chết, bị dư ba thần thông làm vỡ nát thân thể. Cho dù có người không chết, cũng bị chấn động đến tứ chi không trọn vẹn.

Trọng Lân phi tốc di động, tìm kiếm người sống, còn Trần Thực thì quan sát những dấu vết chiến đấu còn lại…

Quay lại truyện Đại đạo chi thượng

Bảng Xếp Hạng

Chương 5103: Người này , yêu nghiệt

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 5 10, 2025

Chương 3945:

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 5 10, 2025

Chương 5102: Ta giống như ngu si sao

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 5 10, 2025