Chương 3580: - Truyen Dich

Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 5 9, 2025

Mộc Linh Hi thận trọng nói: “Hư Thiên tiền bối làm việc xác thực không thể lấy lẽ thường mà đoán.”

Lời này của nàng, nhìn như đang nói Hư Thiên vừa rồi khoanh tay đứng nhìn, khiến cho Hoàng Tuyền Đại Đế đào tẩu. Nhưng trên thực tế, nàng đang nhắc nhở Phượng Thiên chuyện Hư Thiên lừa gạt lấy đi « Vận Mệnh Thiên Thư », châm ngòi mối quan hệ giữa nàng và Trương Nhược Trần, chính là đầu sỏ.

Tóm lại, hai chuyện này đều cho thấy Hư Thiên cực kỳ không đáng tin, trong lòng chỉ còn tu luyện phá cảnh.

Vì tu luyện, không ai so Hư Thiên ổn hơn, điểm này Phượng Thiên rõ hơn Trương Nhược Trần. Lúc trước, Thiên Đình và Địa Ngục giới chiến tranh thảm liệt đến mức nào, Hư Thiên vì tu luyện Kiếm Nhị Thập Tam, đánh bại Tu Di, bế quan một Nguyên hội, quả thực là chưa từng rời Đại Kiếp cung.

Phượng Thiên luôn cân nhắc, trầm mặc không nói.

Mộc Linh Hi biết nội tâm Phượng Thiên tất nhiên đang đấu tranh kịch liệt, rất hy vọng nàng có thể tạm thời bỏ xuống kiêu ngạo, lùi một bước, chủ động nói ra việc thả Khí Thiên rời đi.

Như vậy, Phượng Thiên và Trương Nhược Trần tất có thể bắt tay giảng hòa.

Nhưng, một câu đơn giản như vậy, đối với Phượng Thiên mà nói lại vô vàn khó khăn.

Đường đường Tử Vong Thần Tôn, Tử Vong Chúa Tể, trăm vạn năm cố hóa tâm cảnh, làm sao có thể nhận sai?

Tựa như Phượng Thiên vẫn luôn rất rõ ràng, mâu thuẫn lớn nhất giữa nàng và Trương Nhược Trần, thực ra là cái chết của Tu Di.

Dù là ngay lúc đó Tu Di Thánh Tăng bản thân đã một lòng muốn chết, và việc này không liên quan nhiều đến Phượng Thiên, người khi ấy chỉ có tu vi Đại Tự Tại Vô Lượng đỉnh phong, nhưng, vô luận là Tu Thần Thiên Thần hay Phượng Thiên, đều tự nhận rằng vây công Tu Di là vì báo thù cho Không Phạm Ninh, Tu Di Thánh Tăng đáng chết.

Cho đến khi Thất Thập Nhị Phẩm Liên xuất hiện…

Phượng Thiên đương nhiên không hối hận vây công Tu Di Thánh Tăng. Với tư cách là Thần Tôn Địa Ngục giới, trận chiến kia, coi như không có thù riêng, cũng nhất định sẽ tham dự.

Nàng có thể thản nhiên đối mặt với người trong thiên hạ.

Nhưng, nàng cũng rất khó thản nhiên đối mặt với Trương Nhược Trần.

Cùng nói là Hư Thiên, là Khí Thiên, dẫn đến ngăn cách giữa nàng và Trương Nhược Trần, khiến nàng không muốn chủ động gặp Trương Nhược Trần, không bằng nói, nàng không biết, nên dùng tâm thế nào để gặp lại Trương Nhược Trần.

Thái độ cường ngạnh, chính là dựng lên một bức tường trong nội tâm, phòng ngừa người ngoài nhìn thấy chân tướng bên trong bức tường.

Nhưng một khi đạp đổ bức tường này, không thể nghi ngờ sẽ bại lộ những điều khó chịu nhất, yếu đuối nhất của bản thân cho đối phương. Phượng Thiên cố chấp và mạnh mẽ đến nhường nào, làm sao có thể làm như vậy?

Không biết bao lâu sau, Phượng Thiên nói: “Ma Lê Thi Tổ bị bản thiên thu vào Xích Nhiễm Tháp, nhưng muốn luyện hóa hắn triệt để, ít nhất cần thời gian ngàn năm.”

Mộc Linh Hi âm thầm thở dài.

Trương Nhược Trần nói: “Phượng Thiên nắm giữ đến năm thành Tử Vong Áo Nghĩa, có thể xưng Tử Vong Chúa Tể, mà luyện giết hắn lại cần thời gian lâu như vậy sao?”

“Chính vì bản thiên nắm giữ năm thành Tử Vong Áo Nghĩa, cho nên, mới chỉ cần thời gian ngàn năm.” Trên khuôn mặt đẹp như ngọc của Phượng Thiên hiện lên ý cười lạnh buốt: “Bản thiên không quên, trong đó một thành Tử Vong Áo Nghĩa là ngươi cho. Ngươi muốn gì, cứ lấy đi!”

Mộc Linh Hi mắt sáng rực lên, dùng sức nháy mắt với Trương Nhược Trần.

Trương Nhược Trần nói: “Thiên Đỉnh, ta không trả, coi như hai bên không ai nợ ai.”

Mộc Linh Hi rất hối hận vì vừa rồi không rời khỏi nơi này, hai người này hoàn toàn là đang gồng, ai cũng không chịu mở lời trước.

Cả hai đều đợi đối phương mở lời trước.

“Tốt, tốt cực kỳ. Trương Nhược Trần ngươi tính toán nợ nần thật rõ ràng!”

Phượng Thiên hóa thành một đạo lưu quang màu đỏ như máu, xuyên qua giới bích Lôi tộc Thủy Tổ giới, rơi xuống trên đỉnh tường thành cao lớn nguy nga của Vô Thường Quỷ Thành.

Áo bào đỏ dưới ngực nàng kịch liệt phập phồng, ánh mắt không nói nên lời là băng lãnh, phẫn nộ, hay thống khổ.

“Xoạt!”

Trên giới bích Lôi điện quang hoa lấp lóe, Trương Nhược Trần rơi xuống phía sau nàng.

Phượng Thiên thu liễm tất cả cảm xúc trong nháy mắt, không quay người, nói: “Ngươi theo vào làm gì? Vô Thường Quỷ Thành, bản thiên quyết định tự mình tọa trấn, không cần Đế Trần tương trợ.”

Trương Nhược Trần nói: “Ta muốn biết, tin tức liên quan tới tàn hồn của Mệnh Tổ.”

“Bản thiên không biết.” Phượng Thiên nói.

Trương Nhược Trần nói: “Không, ngươi khẳng định biết một vài điều. Mỗi lần ta nhắc đến tàn hồn của Mệnh Tổ, ánh mắt ngươi đều có biến hóa vi diệu.”

“Coi như bản thiên biết, vì sao phải nói cho ngươi?”

Phượng Thiên xoay người, cái cổ trắng ngọc thon dài, ngạo nghễ nhìn ra khoảng không bên ngoài thành.

Trương Nhược Trần nói: “Ta đã có bảy thành nắm chắc, có thể khẳng định kẻ muốn đoạt xá ta, chính là Mệnh Tổ. Hơn nữa, Mệnh Tổ rất có thể có quan hệ với Thiên Xu Châm!”

Ánh mắt Phượng Thiên trở nên ngưng túc, nói: “Làm sao ngươi biết?”

“Linh Yến Tử lưu lại một vài manh mối.” Trương Nhược Trần nói.

“Thiên Xu Châm…”

Phượng Thiên lẩm bẩm một câu, tiếp theo nói: “Có một số việc, đã trôi qua quá lâu, bản thiên cũng chỉ là suy đoán, không dám khẳng định, ngươi nghe qua cũng được!”

“Bản thiên sinh ra ở Thi tộc, có được linh trí ở lưu vực Tam Đồ Hà. Khi vừa bước vào con đường tu luyện, ta gặp một người, người đó có tạo nghệ Vận Mệnh chi đạo mà đến nay ta cũng không theo kịp. Việc ta tu luyện Vận Mệnh chi đạo, tử pháp chi pháp, bái nhập Vận Mệnh Thần Điện, có liên quan rất lớn đến hắn. Chính xác hơn, hắn đã dạy ta một thời gian.”

Trương Nhược Trần hỏi: “Hắn chính là tàn hồn Mệnh Tổ?”

“Bản thiên đoán là như vậy!”

Phượng Thiên tiếp tục nói: “Bởi vì, sau khi Đại Tôn đạp phá Vận Mệnh Thần Điện, người kia liền biến mất. Lúc ấy ta không rõ liên hệ giữa hai bên. Khi tu vi càng ngày càng cao thâm, cường giả thời cổ lần lượt trở về, rất nhiều chân tướng nổi lên mặt nước, bản thiên mới suy đoán năm đó Đại Tôn đạp phá Vận Mệnh Thần Điện rất có thể không phải vì cướp đoạt Vận Mệnh Áo Nghĩa, mà là đang tìm người, đang tìm hắn.”

“Ngươi nói Linh Yến Tử lưu lại manh mối về Mệnh Tổ, điều này càng xác nhận suy đoán của bản thiên.”

“Về tàn hồn của Mệnh Tổ, bản thiên chỉ biết bấy nhiêu thôi. Ngươi còn nghi vấn gì khác không?”

Trương Nhược Trần nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt nàng, nói: “Người kia hình dạng thế nào? Thuộc chủng tộc gì?”

“Cái này không rõ ràng! Có lẽ là vì đã trải qua trăm vạn năm tuế nguyệt, hoặc có lẽ người kia vốn không muốn cho ta biết hình dạng của hắn, ký ức về hắn cực kỳ mơ hồ. Đúng rồi, nói đến Thiên Xu Châm, hình như lúc trước hắn có cầm Thiên Xu Châm… Nhưng ta không thể xác định.”

Phượng Thiên hỏi: “Ngươi không hỏi Cung Nam Phong sao?”

Trương Nhược Trần khẽ lắc đầu.

Phượng Thiên lập tức lộ ra vẻ đăm chiêu.

Lúc trước Phượng Thiên, tích chữ như vàng, không muốn nói thêm một câu nào với Trương Nhược Trần, nhưng giờ phút này lại giảng thuật kỹ càng những gì mình biết, Trương Nhược Trần có thể cảm nhận được sự lưu ý trong lòng nàng.

Nội tâm vốn cường ngạnh, đã mềm hóa đi nhiều.

Không biết có phải vì đang ở Vô Thường Quỷ Thành hay không, mà ma xui quỷ khiến, Trương Nhược Trần đột nhiên nghĩ đến Cái Diệt và Hạc Thanh, còn có những lời mà Nam Cung Phong đã nói khi ấy.

Phượng Thiên vốn đang ngưng thần suy nghĩ, hồi ức xem có bỏ sót điều gì không, thì thấy Trương Nhược Trần đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Khi nàng kịp phản ứng, môi đỏ đã bị Trương Nhược Trần hôn, thân thể bị ép lùi lại, tựa vào trên tường đổ. Hai tay Trương Nhược Trần, một đặt sau gáy nàng giữa những sợi tóc, một đặt sau lưng, trượt xuống hông.

Phượng Thiên chưa từng bị tập kích đột ngột như vậy?

Gần như theo bản năng, nàng tung một chưởng vào ngực Trương Nhược Trần, đánh vỡ bức tường đối diện, khiến hắn rơi vào Vô Thường Quỷ Thành, đập phá một tòa tháp cao rồi rơi vào suối máu quỷ dị.

Nói cho cùng, tu vi Võ Đạo của Trương Nhược Trần vẫn còn dưới Bất Diệt Vô Lượng, làm sao có thể chống đỡ được một chưởng của Phượng Thiên?

Bàn tay Phượng Thiên khẽ run, nàng thở dài một hơi, rồi nhắm mắt, cắn chặt răng.

“Soạt!”

Trương Nhược Trần từ trong suối máu quỷ dị bay ra, trở lại trên tường thành, cố ra vẻ trấn định đi vài bước, rồi phun ra một ngụm máu tươi. Một chưởng vừa rồi của Phượng Thiên, tuyệt đối là thật.

Trương Nhược Trần ngồi phệt xuống đất, tựa lưng vào bức tường đổ.

Cả hai đều không biết nên nói gì.

Một lúc lâu sau, Trương Nhược Trần mới từ trong xấu hổ hoàn hồn, nửa đùa nửa thật nói: “Xúc động, không nhịn được.”

“Ta không biết ngươi đang làm cái gì? Nhưng, tốt nhất đừng có lần sau.” Phượng Thiên quay người định rời đi.

Trương Nhược Trần rốt cục tìm ra một lý do hợp lý cho hành động lỗ mãng vừa rồi của mình: “Cung Nam Phong nói với ta, hai người cứ náo loạn như vậy, rất dễ bị người thừa lúc vắng mà vào.”

“Ngươi có ý gì?” Phượng Thiên hỏi.

Trương Nhược Trần nói: “Ngươi tiến vào Vô Thường Quỷ Thành, chẳng phải là vì tìm Hư Thiên, mời hắn chữa trị Vô Thường Quỷ Thành sao?”

“Tự nhiên không phải.” Phượng Thiên nói.

Trương Nhược Trần nói: “Thế nhưng ta lại lo lắng là! Hư lão quỷ cố ý ly gián ngươi và ta, nguyên nhân của hắn, chưa hẳn không phải là vì… ngươi.”

Nói ra những lời này, Trương Nhược Trần chính mình cũng dở khóc dở cười, nhưng trên mặt vẫn kéo căng, bất động thanh sắc.

“Nếu là như vậy, bản thiên và hắn ắt phải có một người chết.”

Phượng Thiên đột nhiên ý thức được mình nói quá nhiều lời cấp tiến, vô hình bại lộ nội tâm, lập tức tìm lý do rời đi: “Ngươi cứ ở đây chữa thương đi, Thấp Bà La tới, bản thiên phải đi gặp hắn.”

Nhìn Phượng Thiên rời đi như trốn chạy, trên mặt Trương Nhược Trần không khỏi lộ ra một nụ cười, nguyên lai nàng cũng không phải lúc nào cũng trấn định như vậy. Việc nàng xúc động phẫn nộ rũ sạch quan hệ với Hư Thiên, càng khiến Trương Nhược Trần cảm thấy thú vị.

Nhưng sau khi cười xong, Trương Nhược Trần lại lâm vào trầm mặc.

Bởi vì nàng, mà mình sinh ra nhiều biến hóa cảm xúc như vậy, có phải mang ý nghĩa đã động lòng rồi không? Nhưng, khác biệt và mâu thuẫn giữa hắn và Phượng Thiên thực sự quá nhiều, căn bản không có khả năng tiến tới cùng nhau.

Gặp gỡ trước mắt, có thể không kiêng nể gì, ba phần khổ mà bảy phần ngọt.

Gặp gỡ nội tâm, lại hỉ nộ tự biết, mọi loại mâu thuẫn lại không yên.

Quay lại truyện Vạn Cổ Thần Đế

Bảng Xếp Hạng

Chương 5045: Đùi dê nướng

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 5 9, 2025

Chương 3918: Trên đường gặp quỷ thú

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 5 9, 2025

Chương 5053: Hắc Ưng Pháp Vương

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 5 9, 2025