Chương 3665: Vận Mệnh Thần Điện tam cự đầu - Truyen Dich
Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 5 8, 2025
Tiểu Hắc rời khỏi Thiên Đình, liền trực tiếp đến Bạch Y cốc.
Thời gian trước, Trương Nhược Trần mở ra Đồng Hồ Nhật Quỹ tại Bạch Y cốc, Tiểu Hắc đã đến tu luyện một thời gian dài, quen thuộc với các Thần Linh trong cốc. Cộng thêm tu vi Đại Thần cảnh giới, hắn rất nhanh gặp được Nộ Thiên Thần Tôn.
Tiểu Hắc có chút bất ngờ khi thấy Hư Thiên và Phượng Thiên cũng ở đó.
Tam cự đầu của Vận Mệnh Thần Điện tề tựu, dường như đang thương nghị đại sự gì.
Khí tức phát ra từ tam cự đầu, một người so với một người đáng sợ hơn, khiến Tiểu Hắc cảm thấy mình nhỏ bé như kiến nhìn trời, cả người đều phải quy củ, từng cái hành lễ bái kiến, trong lòng không dám có nửa phần tạp niệm.
Hư Thiên và Phượng Thiên đều lộ vẻ nghi hoặc. Gia hỏa này vừa mới rời Thiên Đình, sao nhanh vậy đã quay về Địa Ngục giới?
Lẽ nào hắn căn bản không đến Thiên Đình, chỉ là lá mặt lá trái?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Nhị Thiên trở nên bất thiện.
Kẻ dám lừa gạt Chư Thiên, không thể tha thứ.
Tiểu Hắc cảm thấy sống lưng lạnh toát, không muốn ở lại đây dù chỉ một khắc, vội lấy lá thư của Trương Nhược Trần ra, nói: “Bẩm báo Nộ Thiên Thần Tôn, đây là Trương Nhược Trần nhờ ta đưa đến, nói rằng tin này nhất định phải do ngài thân khải, dính đến đại bí khó lường.”
Nộ Thiên Thần Tôn vung tay áo, lá thư đã rơi vào tay.
Cấm chế trên phong thư được bố trí đặc biệt, chỉ có thần lực của ông mới có thể mở ra.
Nộ Thiên Thần Tôn mở thư ra đọc.
Trong thư, Trương Nhược Trần kể chi tiết hai lần gặp Thất Thập Nhị Phẩm Liên, bao gồm việc Thất Thập Nhị Phẩm Liên liên kết với Huyết Phù Tà Hoàng, Huyền Vũ Chân Tổ để cứu Hồn Mẫu.
Sắc mặt Nộ Thiên Thần Tôn không đổi, nhưng ánh mắt lại biến hóa không ngừng, âm tình bất định. Dần dà, cảm xúc trong mắt ông không thể kìm nén được nữa.
Ảnh hưởng bởi cảm xúc của ông, mây đen kéo đến nhanh chóng, sấm sét vang dội khắp đại thế giới nơi Bạch Y cốc tọa lạc.
Hư Thiên và Phượng Thiên liếc nhau, trong lòng hiếu kỳ đến cực điểm.
Với tu vi và tâm cảnh của Nộ Thiên Thần Tôn, vì sao tâm tình lại dao động kịch liệt đến vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa?
Hư Thiên với mái tóc dài trắng như tuyết buông xuống ngang eo, hỏi một cách bình tĩnh: “Đã xảy ra chuyện gì? Có phải liên quan đến chuyện ở Hồn Giới? Tiểu tử Trương Nhược Trần kia luôn thích gây chuyện.”
Nộ Thiên Thần Tôn không nói một lời, sắc mặt âm trầm như muốn ngưng kết thành băng, không biết đang suy tư điều gì, khiến Hư Thiên có chút xấu hổ.
Một lúc sau, lá thư trong tay Nộ Thiên Thần Tôn hóa thành tro tàn. Ông nhắm mắt, nói: “Hai vị, e rằng bản tôn tạm thời không thể dời Bạch Y cốc đến Vận Mệnh Thần Điện để cùng các ngươi đối phó Khôi Lượng Hoàng và Baal!”
Nói xong, Nộ Thiên Thần Tôn biến mất trong đại điện.
Ánh mắt sắc bén của Hư Thiên và Phượng Thiên cùng hướng về Tiểu Hắc.
Bọn họ vừa mới thương nghị xong, nào ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy?
Tiểu Hắc bị uy áp của hai vị Chư Thiên đè ép đến muốn quỳ xuống đất, trong lòng kêu oan. Chuyện này không liên quan gì đến hắn!
“Hư Thiên đại nhân, Trương Nhược Trần có lời muốn nhắn cho ngài.” Tiểu Hắc vội nói.
Hư Thiên cảnh giác nhìn Phượng Thiên, phóng xuất tinh thần lực, kéo Tiểu Hắc vào trong tràng vực tinh thần, nói: “Nói đi, hắn trả lời thế nào?”
Tiểu Hắc nhìn quanh, một mảnh trắng xóa, không thấy bóng dáng Phượng Thiên.
Tiểu Hắc chắp tay thi lễ, nói một cách sinh động như thật: “Trương Nhược Trần nói, Kiếm Nguyên đang ở trong tay hắn.”
“Cái gì? Chuyện này là thật? Hắn có bảo ngươi mang Kiếm Nguyên về không?”
Hư Thiên lộ vẻ vui mừng. Kiếm Nguyên có giá trị hơn Kiếm Tâm rất nhiều!
Kiếm Tâm, nhiều nhất chỉ có thể giúp hắn tu thành Kiếm Nhị Thập Tứ.
Kiếm Nguyên, có thể giúp hắn tiến xa hơn trên Kiếm Đạo, thậm chí nhìn trộm Kiếm Đạo Thủy Tổ chi lộ.
Kiếm Đạo Thủy Tổ của Kiếm Tổ, bắt đầu từ Kiếm Nguyên.
Tiểu Hắc nói: “Lời này tuyệt đối thiên chân vạn xác, bất quá, Trương Nhược Trần keo kiệt cỡ nào Hư Thiên đại nhân hiểu rõ, hắn có điều kiện. Hắn nói, hắn muốn mượn Vũ Đỉnh dùng một lát. Có Vũ Đỉnh, mới giao Kiếm Nguyên.”
Trong lòng Tiểu Hắc âm thầm đắc ý, cảm thấy mình thông minh hơn Trương Nhược Trần nhiều!
Thật sự nói với Hư Thiên rằng, sau khi thành công, Trương Nhược Trần sẽ dẫn ông lão đến lấy Kiếm Nguyên sao?
Đây chẳng phải xem Hư Thiên là đồ ngốc?
Bánh vẽ không phải vẽ như vậy.
Hắn ở Thiên Đình xa xôi, còn mình phải hứng chịu cơn giận của Hư Thiên.
Hư Thiên là nhân vật khôn khéo cỡ nào, quan sát ánh mắt Tiểu Hắc, nhưng không thấy sơ hở nào.
Nghĩ lại cũng đúng, chỉ là một Đại Thần, dù to gan, cũng không dám giở trò trước mặt hắn.
Bị ánh mắt Hư Thiên khóa chặt, Tiểu Hắc không hề chột dạ, trong lòng đã sớm giúp Trương Nhược Trần an bài thỏa đáng, hình dung lại bộ dáng Trương Nhược Trần nói chuyện trong Thời Gian Thần Điện: “Ngươi nói với Hư Thiên, Kiếm Nguyên đang ở trong tay ta. Chỉ cần có Vũ Đỉnh, nhất định sẽ dâng Kiếm Nguyên lên.”
Hư Thiên hỏi: “Hắn muốn Vũ Đỉnh làm gì?”
Tiểu Hắc đã sớm chuẩn bị, nói: “Việc này là đại bí, hắn dặn ta không được nói với ai.”
Hư Thiên hừ lạnh một tiếng, phóng thích thần uy.
“Đương nhiên Hư Thiên đại nhân không nằm trong số đó.”
Tiểu Hắc lập tức sợ hãi, hạ giọng, nói: “Trương Nhược Trần phát hiện một gốc Tử Tâm Thiên Tôn Lan, nhất định phải dùng Vũ Đỉnh mới có thể lấy.”
Hư Thiên trợn mắt, trong lòng đại động, túm lấy vạt áo Tiểu Hắc, gần như muốn nhấc bổng hắn lên, nói: “Thật sự là Tử Tâm Thiên Tôn Lan?”
Tiểu Hắc cũng không ngờ Hư Thiên phản ứng lớn như vậy, trong lòng thầm nghĩ, tâm cảnh của các Chư Thiên cự phách sao kém vậy.
Tiểu Hắc vội nói: “Dù sao hắn nói vậy.”
Trên thực tế, Trương Nhược Trần chỉ nói với Tiểu Hắc một câu “Mượn Vũ Đỉnh, có thể tìm thấy tung tích Tử Tâm Thiên Tôn Lan.”
Theo Trương Nhược Trần, vẽ chiếc bánh như vậy, tương lai mình có nhiều không gian thao tác.
Cùng lắm thì nói với Hư Thiên, không tìm được Tử Tâm Thiên Tôn Lan.
Hư Thiên đảo mắt, nghĩ đến điều gì, nói: “Nhất định phải mượn Vũ Đỉnh… Chẳng lẽ Tử Tâm Thiên Tôn Lan ở Bất Chu Sơn? Đúng, đỉnh Bất Chu Sơn, nơi chôn cất các điện chủ Không Gian Thần Điện qua các đời, hoàn toàn có khả năng sinh ra Tử Tâm Thiên Tôn Lan.”
Tiểu Hắc bị thần sắc của Hư Thiên dọa sợ, vội nói: “Ta chỉ là giúp truyền lời, chân tướng thế nào, ta hoàn toàn không biết. Nhưng ta nghĩ, Minh Đế còn ở Vận Mệnh Thần Điện, Trương Nhược Trần chắc chắn không dám lừa gạt Hư Thiên đại nhân!”
Hư Thiên gật đầu, buông tay đang nắm Tiểu Hắc ra, hừ nói: “Tử Tâm Thiên Tôn Lan là bảo vật cỡ nào, Trương Nhược Trần có được chắc chắn sẽ hiến cho Thiên Mỗ, hoặc Nộ Thiên Thần Tôn, hoặc tự mình nuốt, sao đến lượt bản thiên?”
Tiểu Hắc âm thầm lo lắng, sợ Hư Thiên không mắc câu, vội nói: “Tử Tâm Thiên Tôn Lan hình như không chỉ một gốc, mà là rất nhiều gốc.”
“Cái gì?”
Hư Thiên không tin.
Tiểu Hắc bị ánh mắt của ông trừng đến toàn thân run lên, vội giơ tay thề, nói: “Ta thề với trời, những điều vừa nói đều là sự thật, nếu có một chữ sai, sẽ chịu Nguyên hội kiếp nạn mà chết.”
“Trương Nhược Trần à, Trương Nhược Trần, bản hoàng vì giúp ngươi lấy Vũ Đỉnh, lần này là liều mạng! Xem ra sau này, chỉ có thể ở lại Côn Lôn Giới, không thể về Địa Ngục Giới!” Tiểu Hắc nghĩ thầm.
Hư Thiên muốn phá cảnh, gần như phát điên, bây giờ có tin tức chính xác về Kiếm Nguyên và Tử Tâm Thiên Tôn Lan, tự nhiên lòng dạ sôi sục.
Ông kiêu ngạo cỡ nào, nếu không phải bị ép đến đường cùng, sao có thể đến Bạch Y cốc xin Nộ Thiên Thần Tôn?
Nếu phá cảnh đến Thiên Tôn cấp, thế gian còn gì phải sợ? Chẳng cần mời Không Phạm Nộ về Vận Mệnh Thần Điện tọa trấn sao?
Tiểu Hắc rời khỏi tràng vực tinh thần của Hư Thiên, toàn thân mềm nhũn, như mất hết khí lực.
Giở thủ đoạn trước mặt Hư Thiên, quả là một việc nguy hiểm như khiêu vũ trên lưỡi dao, mỗi ánh mắt của Hư Thiên, dường như đều có thể nhìn thấu hắn.
May mắn trước khi đến hắn đã chuẩn bị đầy đủ.
Chưa kịp thở phào, Tiểu Hắc phát hiện mình đã bị Phượng Thiên kéo vào Thần cảnh thế giới.
Phượng Thiên tu Tử Vong chi đạo, đáng sợ hơn Hư Thiên, mỗi một đạo khí tức đều có thể đâm thẳng vào linh hồn. Tiểu Hắc không ngừng đổ mồ hôi lạnh, trong lòng mắng Trương Nhược Trần đến chết.
Hắn phụng mệnh Phượng Thiên, đến Thiên Đình tìm Trương Nhược Trần, Phượng Thiên quan tâm đến sự an nguy của hắn cỡ nào.
Nhưng Trương Nhược Trần viết thư cho Nộ Thiên Thần Tôn, giao dịch với Hư Thiên, lại không hề nhắn nhủ gì cho Phượng Thiên.
Coi nhẹ Phượng Thiên như vậy, nếu Phượng Thiên biết được, nhất định sẽ tức giận.
Phải làm sao bây giờ?
“Xem ra phải nhờ bản hoàng giúp hắn! Trương Nhược Trần, ngươi nợ bản hoàng quá nhiều, thế gian nơi nào tìm được bạn thân như bản hoàng? Sau này xem ngươi còn nói bản hoàng làm việc không đáng tin cậy.”
Phượng Thiên đeo mạng che mặt, thanh lãnh vô cùng, hỏi: “Nói đi, hắn trả lời thế nào?”
Tiểu Hắc điều chỉnh tâm tình, rất cung kính nói: “Trương Nhược Trần nói, tình nghĩa của Phượng Thiên, hắn biết, nhất định sẽ khắc ghi trong tâm khảm. Nhưng bây giờ thân bất do kỷ, tạm thời không thể về Vận Mệnh Thần Điện giúp ngài.”
“Hắn thật sự nói vậy?” Phượng Thiên lạnh lùng nói.
Tiểu Hắc ánh mắt chân thành, nói: “Phượng Thiên, Trương Nhược Trần kỳ thật trong lòng có ngài, nhưng tình cảnh của hắn ở Thiên Đình, thật không như vẻ bề ngoài. Nghe nói, tại Hồn Giới, chính là cửu tử nhất sinh. Ta nghe một số tu sĩ Thiên Đình nói, Trương Nhược Trần vì bảo vệ Côn Lôn Giới, mới hợp tác với Hạo Thiên, cam tâm làm đao.”
Phượng Thiên đâu ngờ, Trương Nhược Trần sẽ nói trực tiếp hai chữ “tình nghĩa”, đơn giản như điện giật lôi minh giáng xuống, khiến nàng sinh ra một tia sợ hãi.
“Hắn làm sao dám… Chẳng lẽ vì tu vi tiến nhanh, rốt cục dám đối diện với nội tâm của mình?” Phượng Thiên nghĩ thầm.
Phượng Thiên giống như Hư Thiên, chưa từng nghĩ rằng, Tiểu Hắc dám nói hươu nói vượn trước mặt bọn họ.
Dù sao, Tiểu Hắc không giống một kẻ có gan, luôn cẩn thận chặt chẽ.
Tiểu Hắc thấy vẻ mặt Phượng Thiên như vậy, trong lòng lập tức bội phục Trương Nhược Trần không thôi. Phong Lưu Kiếm Thần thật cao tay, thế mà khiến Tử Vong Thần Tôn động tình.
Nhưng hắn không biết, Trương Nhược Trần và Phượng Thiên luôn đặt một lớp sa mỏng ở giữa, ai cũng không muốn, cũng không dám xuyên thủng.
Vậy mà bị hắn tiện thể nhắn nhủ xuyên thủng!
Phượng Thiên hỏi: “Trương Nhược Trần bảo ngươi nhắn cho Hư Thiên những gì?”
“Cái này…”
Tiểu Hắc lộ vẻ khó xử.
“Được rồi, ngươi có thể lui xuống!”
Phượng Thiên không còn bận tâm đến tâm cảnh đang nổi sóng, làm sao cũng không thể bình tĩnh, trong lòng lặp đi lặp lại suy nghĩ, câu nói Trương Nhược Trần bảo Tiểu Hắc mang về có ý gì.
Thân bất do kỷ, tình cảnh gian nan, chẳng lẽ là đang cầu cứu nàng?
Một đầu khác, Hư Thiên trải qua suy nghĩ và cân nhắc kỹ lưỡng, rốt cục quyết định, nhất định phải tự mình đến Thiên Đình một chuyến.
Bây giờ Hạo Thiên ở Côn Lôn Giới, không thể thoát thân, không còn là mối uy hiếp lớn nhất. Vì Kiếm Nguyên và Tử Tâm Thiên Tôn Lan, sự nguy hiểm này đáng để mạo hiểm.
Hơn nữa, Vũ Đỉnh là vật quan trọng như vậy, ông cũng không yên tâm giao cho Tiểu Hắc.
Khi Hư Thiên tìm đến Tiểu Hắc, nói rằng muốn cùng hắn đến Thiên Đình, Tiểu Hắc trực tiếp choáng váng, lập tức ý thức được, mình chơi lớn rồi!
Bánh vẽ quá lớn, Hư Thiên không nhịn được, bất chấp nguy hiểm, muốn chân thân xuất động.