Chương 4625: Là ngươi người - Truyen Dich
Võ Thần Chúa Tể - Cập nhật ngày Tháng 5 7, 2025
Hắc sắc cổ kính rắc rắc một tiếng, đem trường thương màu đen trực tiếp ngăn cản, nhưng cổ kính màu đen kia dưới một kích của Phi Ác cũng nát bấy, hóa thành phấn vụn.
Chỉ trong nháy mắt, Man Cổ đã có trong tay một mặt lệnh bài màu đen.
Rắc rắc.
Hắn trực tiếp bóp nát lệnh bài, nó hóa thành một đạo hắc sắc lưu quang, phóng lên cao, biến mất ở phía chân trời.
Gọi người!
Man Cổ chỉ giao thủ vài chiêu với Phi Ác đã cảm nhận được nguy cơ, vội vã hô hoán thế lực sau lưng.
Bởi vì hắn biết, nếu tiếp tục chiến đấu, hắn sẽ chết.
Phi Ác có cơ hội xuất thủ ngăn cản.
Nhưng Tần Trần giơ tay ngăn lại hắn.
“Để hắn gọi.”
Tần Trần nhàn nhạt nói: “Bản tọa không muốn để người ta cho là ta ỷ lớn hiếp nhỏ, đến cơ hội gọi người cũng không cho đối phương.”
Phi Ác giật mình, hắn biết, Hoàng Sử đại nhân vẫn còn tức giận, muốn làm lớn chuyện.
Bất quá, Phi Ác trong lòng không hề không vừa lòng.
Man gia tuy là một trong những thế lực hắc ám nhất trên Hắc Ngọc Đại Lục, nhưng cũng không tính mạnh, có thể gọi tới thế lực nào? Cho dù Tư Không đại nhân đích thân tới, e rằng cũng phải nể mặt Hoàng Sử đại nhân.
Thấy Tần Trần chủ động cho mình gọi người, Man Cổ trong lòng trầm xuống.
Đối phương trấn định như vậy, chẳng lẽ cũng có bài tẩy?
Trong lòng nghi hoặc, nhưng lúc này Man Cổ không còn đường lui.
Lệnh bài màu đen phóng lên trời, trong nháy mắt biến mất.
Man Cổ nhìn chằm chằm Tần Trần, ánh mắt dữ tợn: “Ta không cần biết ngươi là ai, dám giết con ta, Man gia tuyệt không bỏ qua.”
Đúng lúc này, không gian trên đỉnh đầu Man Cổ đột nhiên rung động kịch liệt, mọi người ngẩng đầu, lộ vẻ hoảng sợ.
Lại có cao thủ tới.
Rất nhanh, mảnh không gian kia biến thành một vòng xoáy, từ trong đó, một trung niên nam tử mặc áo giáp đi ra.
Trung niên nam tử này mặc khải giáp toàn thân đen kịt, có lực lượng đáng sợ bao phủ.
Khi thấy người đến, Man Cổ kích động, trong lòng điên cuồng, hắn bước lên phía trước, vội vàng cung kính hành lễ: “Man Cổ gặp qua đại nhân.”
Thấy người tới, Tần Trần và Phi Ác đều nhíu mày, có chút mộng.
Bởi vì trung niên nam tử mặc áo giáp này chính là đội viên tiểu đội thứ năm của Phi Ác, thủ hạ của Phi Ác.
Trung niên nam tử quét mắt một vòng, ánh mắt rơi vào Tần Trần và Phi Ác, khi thấy hai người, vị tuần sát này chân tay mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống…
Lúc này trung niên nam tử trong lòng hãi hùng khiếp vía!
Đội trưởng Phi Ác và Hoàng Sử đại nhân sao lại ở đây? Man Cổ nhanh chóng tiến lên trước mặt trung niên nam tử, cung kính hành lễ, phía sau hắn, các trưởng lão Man gia cũng rối rít tới trước, từng người thần sắc tức giận, vội vàng hành lễ, cung kính nói: “Tuần sát sứ đại nhân, trong Tuyên Thiên Thành có kẻ xấu che chở tội dân, còn giết truyền nhân Man gia ta, mong đại nhân xuất thủ, đòi lại công đạo cho Man gia.”
Tuần sát sứ?
Lời vừa nói ra, mọi người ngây ra!
Người này là Tuần sát sứ trong thần tộc?
Người ở đây đã từng nghe qua danh hiệu Tuần sát sứ, nghe đồn, Tuần sát sứ là những cường giả đỉnh cấp của Hắc Ngọc Đại Lục, thân phận bất phàm.
Bởi vì mỗi Tuần sát sứ đều có thể tự do ra vào thánh địa cốt lõi của Hắc Ngọc Đại Lục, thân phận cao quý, là tầng lớp cao của thần tộc.
Tuần sát sứ, tuần tra thiên hạ, toàn bộ thành trì và thế lực trên Hắc Ngọc Đại Lục đều có thể bị dò xét, thế lực thông thiên.
Trung niên nam tử không để ý tới Man Cổ, hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt Phi Ác, vội vã cung kính hành lễ: “Thuộc hạ gặp qua đại nhân, không biết đại nhân ở đây… Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần.”
Đại nhân?
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều có chút mộng.
Man Cổ và các trưởng lão Man gia càng hóa đá tại chỗ!
Đại nhân?
Chuyện gì xảy ra?
Phi Ác nhìn trung niên nam tử, nhíu mày, lạnh giọng: “Chuyện gì xảy ra?”
Làm nửa ngày, Man gia này lại là người dưới quyền mình.
Trong lúc nhất thời Phi Ác tức đến muốn chảy máu não.
Mẹ kiếp.
Bản thân tân tân khổ khổ, vất vả trước mặt Hoàng Sử đại nhân, cho rằng có thể giành được hảo cảm, ai ngờ lại ra chuyện này.
Thật muốn…
Nếu để Hoàng Sử đại nhân hiểu lầm là bản thân cố ý bày trò, muốn tranh thủ niềm vui của đại nhân, quả thực nhảy vào hắc ám thánh hà cũng không rửa sạch.
Lúc này, Man Cổ đột nhiên xuất hiện trước mặt trung niên nam tử, hắn vội vàng nói: “Tuần sát sứ đại nhân, ngài biết hai người này?”
Trung niên nam tử đột nhiên mạnh mẽ xoay người, tát một cái.
Ầm!
Man Cổ còn chưa kịp phản ứng, toàn thân đã sụp đổ, hóa thành linh hồn thể!
Mọi người kinh hãi nhìn cảnh này, ngẩn ra.
Chuyện gì xảy ra?
Sao Man Cổ triệu hoán Tuần sát sứ đại nhân, lại bị động thủ?
Gặp quỷ!
Trung niên nam tử lạnh lùng liếc nhìn Man Cổ, trong giọng nói có tức giận và hoảng sợ: “Hai người nào? Gọi đại nhân!”
Hắn liếc nhìn Phi Ác, thấy Phi Ác ánh mắt băng lãnh, sát khí nghiêm nghị, biết đội trưởng đã nổi giận, trong lòng chỉ muốn chém sống Man Cổ.
Đại nhân?
Man Cổ đầu trống rỗng, những cường giả Man gia kia sắc mặt trắng bệch!
Trung niên nam tử hơi thi lễ với Tần Trần, sau đó rung giọng hỏi Phi Ác: “Đại nhân, chuyện gì xảy ra?”
“Chuyện gì xảy ra?” Phi Ác giọng điệu băng lãnh, lạnh giọng: “Man gia, là người của ngươi?”
Thanh âm này băng lãnh, ẩn chứa vô tận tức giận. Trung niên nam tử run rẩy: “Đúng là, Man gia trước kia bị đày tới Hắc Ngọc Đại Lục khai hoang, vì không có hậu thuẫn, sống rất thê thảm, sau khi thuộc hạ tới Hắc Ngọc Đại Lục, Man gia liền tìm tới cửa, đầu nhập vào thuộc hạ, thường xuyên tiến cống đồ đạc, còn đem đệ nhất mỹ nữ Man gia hiến cho thuộc hạ, bởi vậy…”
Nói đến đây, hắn dường như nghĩ đến điều gì, con ngươi đột nhiên co rụt lại: “Đại nhân, là bọn chúng ra tay với ngài?”
Phi Ác sắc mặt tái xanh: “Ra tay với ta thì thôi, mấu chốt là hắn còn muốn đối với đại nhân xuất thủ, còn nói muốn tiêu diệt thập tộc của đại nhân, sao? Ngươi là hậu trường của hắn, muốn vì hắn xuất đầu?”
Trung niên nam tử sững sờ, sau đó vội vàng nói: “Đội trưởng, hoàng… không, đại nhân, ta và Man gia không có bất cứ quan hệ gì, hoàn toàn không quen biết!”
Hắn nói, giọng run rẩy.
Bởi vì hắn cảm nhận được sự tức giận trong lòng đội trưởng. Lúc này, hắn cũng hiểu, đây chính là Hoàng Sử đại nhân, một câu nói có thể diệt gia tộc bọn họ, đội trưởng có thể bợ đỡ được đối phương, xem như là tám đời cũng không tìm được phúc khí, nhưng bây giờ, lại bị bản thân làm hỏng.