Chương 3527: Đạo gia cổ hiền - Truyen Dich
Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 5 7, 2025
Phía trước, sương mù bắt đầu lưu động, xuất hiện một đầu thông đạo rộng trăm trượng. Hai chiếc thuyền hạm hướng hải dương màu đen chỗ sâu chạy đi.
“Vũ Thần kia, là Địa Sát Quỷ Thành Thần Linh, giống như Lục Tí Thần Mãng, tu luyện vượt qua 100.000 năm, sắp độ Nguyên hội kiếp,” Vô Nguyệt nói.
Đại khái sau hai canh giờ, trên mặt nước sương mù biến thành màu đỏ sậm, đồng thời, dần dần nhạt đi, có thể nhìn thấy chỗ xa hơn.
Một tòa lục địa do đống thi cốt tích mà thành hiển hiện ra.
Bùn, là hư thối huyết nhục.
Đá, là các loại hình dạng xương cốt màu trắng.
Mảnh lục địa này không biết rộng lớn bao nhiêu, sinh trưởng ra một loại cây màu đỏ sậm. Thân cây thô như cối xay, cao tới trăm trượng, treo những trái cây hình đầu người.
Trừ Lục Tí Thần Mãng cùng Vũ Thần, còn có một số Ngụy Thần, Đại Thánh cũng khống chế thánh hạm, xuất hiện đến biên giới lục địa.
To to nhỏ nhỏ thuyền hạm, nhiều đến một trăm chiếc.
Bọn hắn cùng nhau lễ bái, nói: “Cung thỉnh Vô Cực Thiên Hoàng!”
Nghe được hai chữ “Vô Cực”, Trương Nhược Trần lập tức có chút đau đầu, phong hào này…
Có chút đụng hàng rồi?
Lục địa chỗ sâu, vang lên một đạo thanh âm trầm hậu: “Theo thứ tự dâng lên các ngươi thu hoạch lần này đi! Xuất ra tài nguyên tu luyện, nếu là đủ nhiều, bản tọa sẽ đích thân thay hắn tăng cao tu vi.”
“Khẩu khí thật lớn, tu vi nói đến thăng là có thể tăng lên sao? Hắn cho là mình tu luyện là Vô Cực Thần Đạo?” Trương Nhược Trần nói.
Vô Nguyệt cười duyên dáng: “Vô Cực Thiên Hoàng cũng không phải hạng người vô danh, mà là Minh Cổ thời kỳ, thời điểm Tam Đạo bộc lộ tài năng, Nhị Hiền sơ kỳ của Đạo gia. Thời đại kia quá xa xưa, ta đọc nhiều thư tịch 800 triệu quyển, suốt đêm các tộc cổ kim chính sử, dã sử, cũng chỉ biết được một cái tên như thế mà thôi.”
“Minh Cổ tàn hồn, có thể tồn thế đến bây giờ?”
Trương Nhược Trần cảm thấy kinh ngạc.
Vô Nguyệt nói: “Có gì đáng ngạc nhiên? Minh Cổ hoa đều có thể nở rộ đến bây giờ.”
Minh Cổ thời kỳ, Luyện Khí sĩ mới là tu luyện chủ lưu.
Những tiên hiền của Tam Đạo kia, có thể mở ra pháp tu luyện mới, một mực lan tràn đến bây giờ, có thể nghĩ đều là những nhân vật cỡ nào kinh diễm?
Đã từng là Đạo gia Nhị Hiền, bây giờ lại luân lạc tới tình trạng trốn ở trong cấm vực, thúc đẩy một đám yêu ma quỷ quái vì chính mình tìm kiếm tài nguyên tu luyện, thật khiến người thổn thức.
Kiếp trước lại huy hoàng thì như thế nào?
Mỗi một thế, có một cách sống riêng.
Vũ Thần dẫn đầu đứng ra, nhìn về phía lục địa chỗ sâu, cất giọng nói: “Bẩm báo Thiên Hoàng, bản thần bắt được Thiên Nữ của Tử Vong Thần Cung.”
Vũ Thần thần niệm khẽ động, soạt một tiếng, một đạo quỷ khí hóa thành xiềng xích, đem một khối hàn băng cao mấy mét đẩy ra ngoài, lơ lửng trên thuyền hạm.
Mộc Linh Hi bị phong đông cứng ở trung tâm hàn băng, thân hình hình dáng mỹ lệ, rơi vào trạng thái ngủ say.
Bốn phía vang lên những tiếng kinh hô.
“Thật là Tử Vong Thiên Nữ sao? Truyền thuyết, Phượng Thiên có thể niết bàn thành công, chính là lấy nhục thân nàng làm xác, có thể nói là Thiên Mẫu.”
“Ta nghe nói, chém nàng, Phượng Thiên cũng sẽ bị thương nặng.”
“Chém nàng làm gì? Nắm giữ nàng, liền có thể ngăn được Phượng Thiên, đây mới là giá trị lớn nhất của nàng.”
“Vũ Thần lập công lớn!”
“Phượng Thiên quá cuồng vọng, ngàn năm trước, tuyên cáo thiên hạ, muốn chém tận tất cả cường giả thời cổ, bình định lập lại trật tự, trọng chỉnh vận mệnh trật tự. Chờ Thiên Hoàng khôi phục tu vi đến đỉnh phong, nàng sẽ biết, mình phải trả cái giá gì!”
…
Các tu sĩ ở đây đều ném ánh mắt hâm mộ về phía Vũ Thần.
Lục Tí Thần Mãng nội tâm ghen ghét, biết được Vũ Thần sẽ có đại cơ duyên.
Giống như bọn hắn, những Thần Linh Bổ Thiên cảnh tiềm lực có hạn này, đừng nói là được Thần Vương, Thần Tôn chỉ điểm, có thể được Đại Thần dốc lòng chỉ điểm, đã là cơ duyên không nhỏ.
Mà Vô Cực Thiên Hoàng là nhân vật nào?
Đó là tồn tại viễn siêu Thần Vương Thần Tôn, coi như chỉ còn tàn hồn, cũng có thủ đoạn thông thiên mà bọn hắn không cách nào tưởng tượng.
Thanh âm của Vô Cực Thiên Hoàng vang lên: “Rất tốt! Bản tọa có thể dùng cấm pháp giúp ngươi tăng cao tu vi, đạt tới tình trạng có thể gánh vác Nguyên hội kiếp lần thứ nhất. Nhưng, việc này sẽ tổn thương tiềm lực của ngươi, coi như sống đến Nguyên hội thứ hai, tu vi của ngươi cũng không thể có bất kỳ tiến bộ nào. Ngươi có bằng lòng hay không?”
“Có thể sống thêm một Nguyên hội, đã là Thiên Hoàng ban ân.”
Vũ Thần thật sâu cúi đầu.
“Trung tâm làm việc vì bản tọa đi, chỉ cần tu vi bản tọa khôi phục lại đỉnh phong, giúp ngươi sống thêm một Nguyên hội nữa, có gì khó?” Thanh âm của Vô Cực Thiên Hoàng vang lên.
Trương Nhược Trần trong lòng giấu giận, rốt cục biết vì sao Phượng Thiên một mực giấu diếm hướng đi của Mộc Linh Hi.
Nguyên lai, những năm này, nàng một mực dùng Mộc Linh Hi làm mồi nhử, câu những cường giả thời cổ này.
Quá nguy hiểm!
Hắn đang chuẩn bị động thủ, thì vị lão ẩu Thi tộc đang giả vờ mất ý thức trên thuyền hạm xương rồng bỗng động. Thần niệm của nàng, hóa thành thần âm, vang vọng không gian cấm vực: “Một đạo tàn hồn, cũng muốn tái hiện huy hoàng của ngày xưa, chẳng phải quá không coi Vô Lượng đương thời ra gì sao?”
Thần uy Vô Lượng, từ trên người nàng phóng xuất ra, dọa cho các tu sĩ trên thuyền hạm mép nước, toàn bộ quỳ sát xuống đất.
Có kẻ trực tiếp “Phù phù” một tiếng, rơi xuống nước.
Lục Tí Thần Mãng kém chút hồn phi phách tán, nào ngờ, trong những tu sĩ Thánh cảnh mình tự tay bắt, lại cất giấu một vị Vô Lượng?
Vị lão ẩu Thi tộc bay lên không trung. Thi xác bên ngoài vỡ ra, bị nứt vỡ, tuôn ra Tử Vong thần khí bá đạo mà mạnh mẽ, vô số quy tắc thần văn lan tràn ra tứ phương.
Hình thể nàng phát sinh biến đổi lớn, mọc ra chín cái đầu lâu dữ tợn.
Nàng dĩ nhiên không phải Thi tộc, thậm chí, không thể xưng là “Nàng”.
Mà là Cửu Ly Thần Vương!
Cửu Ly Thần Vương, là tồn tại đỉnh phong Càn Khôn Vô Lượng, có vài nhân vật dưới Đại Tự Tại Vô Lượng.
Tại Huyễn Diệt Tinh Hải, từng cùng Bạch Tôn, Xích Mục Thần Vương truy sát Trương Nhược Trần và Thiên Cốt Nữ Đế, Trương Nhược Trần đã dẫn động thần khí Thủy Tổ và quy tắc Thủy Tổ trong Huyền Thai, mới khiến hắn trọng thương.
Cửu Ly Thần Vương cũng cao minh, dù bị thần khí Thủy Tổ đánh cho chỉ còn khung xương, nhưng cuối cùng vẫn trốn thoát!
“Hôm nay bản tọa sẽ mượn một đời tu vi của ngươi, Vô Cực Thiên Hoàng, đánh vỡ xiềng xích gông cùm này.”
Cửu Ly Thần Vương khí thế bất phàm, một trong những đầu lâu phun ra thần hỏa, nhiệt độ hừng hực, đốt cháy toàn bộ đại lục thi cốt. Sau đó, trong tiếng thét dài, thẳng hướng nơi sâu xa của đại lục.
Những tu sĩ trên thuyền hạm, bị Thần Vương chi uy trấn áp đến không thể động đậy, hoàn toàn không thể trốn.
“Đôm đốp!”
Hàn băng lơ lửng giữa không trung vỡ vụn, Mộc Linh Hi xòe ra một đôi cánh chim chói lọi trên lưng, từ bên trong bay ra, chậm rãi phiêu lạc đến chiếc thuyền hạm của Vũ Thần.
“Ngươi không phải bị đóng băng sao?”
Vũ Thần lập tức kích phát Thần cảnh thế giới, cảnh giác Mộc Linh Hi.
Mộc Linh Hi cười nói: “Đúng vậy, bị phong đông lạnh! Nhưng chỉ cần ta muốn, liền có thể phá phong mà ra.”
“Ngươi cố ý?”
Vũ Thần ý thức được không ổn, triệt để mất hết tâm tư tranh chấp với nàng, hướng hải vực màu đen chạy ra.
“Soạt!”
Trong biển, từng cây xúc tu hiển hiện ra, nhấc lên sóng lớn cao trăm trượng.
Sóng nước đập Vũ Thần bay ra ngoài, đụng vào đại lục thi cốt, hình thành một hẻm núi dài mười mấy dặm.
Thân ảnh to lớn của Hư Cùng, như ẩn như hiện trong hải vực màu đen.
Đồng thời, một chiếc thuyền nhỏ màu xanh, từ trong sương mù bay tới.
Huyết Diệp Ngô Đồng đứng tại mũi tàu, tư thái ngạo nghễ, ánh mắt bễ nghễ, ngược lại có mấy phần uy thế của Phượng Thiên.
Cung Nam Phong thì ngồi ở đuôi thuyền, đang ăn gì đó.
Huyết Diệp Ngô Đồng quát lạnh: “Vũ, ngươi gan lớn thật, nữ nhân của ta mà cũng dám bắt cóc. Ngươi biết đây là tội gì không?”
Vũ Thần tức giận đến nhanh thổ huyết, rất muốn biện một câu, các ngươi đây là đang câu cá!
Tay trái của Huyết Diệp Ngô Đồng, hướng vào hư không tìm kiếm.
Năm ngón tay hóa thành rễ cây, chìm vào nước biển.
“Bành!”
Rễ cây lít nha lít nhít, từ lòng đất đại lục thi cốt mọc ra, xuyên thủng thần khu của Vũ Thần.
Thần khu tùy theo nổ tung, hóa thành một đoàn quỷ vụ.
Rễ cây dài đến trăm dặm, hấp thu chất dinh dưỡng từ quỷ vụ, chậm rãi rút lui trở về, một lần nữa biến thành bàn tay ngọc tinh tế của Huyết Diệp Ngô Đồng.
“Quá tàn bạo!”
Cung Nam Phong lập tức không thèm ăn nữa, ném nửa trái cây còn lại xuống nước.
Huyết Diệp Ngô Đồng không để ý đến những tu sĩ trên thuyền hạm, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt ngóng nhìn nơi sâu xa của đại lục thi cốt.
Nơi đó thần quang bỏng mắt, hắc ám, hỏa diễm, lôi điện, thời gian… , các loại thần thông đại thuật tập trung bộc phát.
“Ầm ầm!”
Một cỗ thi khí kinh người, từ lòng đất xông ra.
Giữa thiên địa, lập tức vang lên nghìn vạn đạo âm thanh.
Phương đông ngưng tụ tử khí, phương tây hiện ra Thần Kiều, phương nam liệt diễm ngập trời, phương bắc một vòng âm nguyệt dâng lên.
Cửu Ly Thần Vương kêu thảm một tiếng, một cái đầu lâu bị chém xuống, giống như một ngọn đồi, rơi xuống mặt đất gần hải vực. Thần huyết biến thành dòng sông màu đỏ, chảy đến hải dương màu đen.
Huyết Diệp Ngô Đồng nhíu mày, nói: “Một đạo tàn hồn lại lợi hại như vậy, ngay cả Cửu Ly Thần Vương cũng không đối phó được?”
Cửu Ly Thần Vương đỉnh bảy viên đầu lâu, khống chế Quỷ Vương Tôn, từ chỗ sâu của đại lục thi cốt trốn ra, nhìn thấy Huyết Diệp Ngô Đồng thì lập tức vui mừng, nói: “Huyết Diệp đại nhân, hắn không phải tàn hồn, hắn tìm được thi thể năm đó mai táng ở đây, tu vi sau ngàn năm đã khôi phục đến mức đáng sợ. Không đúng, không chỉ là ngàn năm!”
Vị trí một cái cổ của Cửu Ly Thần Vương, đứt gãy rất kỳ dị.
Không giống như bị chém đứt, ngược lại giống như bị một loại sinh vật nào đó cắn đứt, thậm chí nuốt luôn cả đầu lâu!
“Nơi đây là lãnh địa của bản tọa, kẻ tự tiện xông vào phải chết.”
Từ chỗ sâu của đại lục thi cốt, một bàn tay ấn đánh ra, càng lúc càng lớn, bao phủ cả Cửu Ly Thần Vương và Huyết Diệp Ngô Đồng.
“Bành bành!”
Các tu sĩ Thánh cảnh trên thuyền hạm, toàn bộ sụp đổ thành huyết vụ.
Huyết Diệp Ngô Đồng hừ lạnh một tiếng, cánh tay phải nâng lên, vung ra ngoài.
Cánh tay hóa thành cành Ngô Đồng Thụ màu đỏ như máu, vô số Tử Vong quy tắc lưu động giữa cành lá, cùng thủ ấn đánh tới va chạm.
“Oanh!”
Mặt nước hải vực nổ tung, không gian kịch liệt chấn động.
Bên ngoài đại lục thi cốt, xuất hiện vô số vết nứt, mỗi vết đều dài đến ngàn dặm.
Huyết Diệp Ngô Đồng từ thuyền nhỏ màu xanh bay lên, leo lên đại lục thi cốt, đi thẳng vào nơi sâu xa. Hai chân của nàng, hóa thành rễ cây lít nha lít nhít, cắm rễ vào lòng đất, lan tràn đến mấy ngàn dặm.
Cửu Ly Thần Vương biết sự lợi hại của Huyết Diệp Ngô Đồng, tròng mắt chuyển động, không vội rời đi.