Chương 3358: Trở về Bách Tộc Vương Thành tinh vực - Truyen Dich

Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 5 6, 2025

Cần biết rằng, cường độ nhục thân đạt tới năm thành Vô Lượng, muốn tăng lên dù chỉ một tia thôi, cũng phải bỏ ra gấp trăm lần công sức so với trước kia.

Nếu lần nữa gặp Danh Kiếm Thần mặc Behe vũ y, Trương Nhược Trần có nắm chắc một mình đánh bại hắn.

“Đây là toàn bộ thần vũ, một trong hai cánh chim Thiên Sứ của Behe, ẩn chứa thần lực khổng lồ và Chư Thiên thần văn. May mắn Danh Kiếm Thần có được vũ y này chưa lâu, chưa kịp nghiên cứu triệt để, nếu không tất cả chúng ta cộng lại e rằng không phải đối thủ của hắn.”

Tu Thần Thiên Thần nói rồi, ánh sáng đen trên thân lưu chuyển, hội tụ ở phần lưng, ngưng tụ thành một đôi cánh chim màu đen rộng lớn.

Mười hai năm, nàng luyện Behe vũ y thành một đôi cánh chim.

Tu Thần Thiên Thần cảm thụ lực lượng cường đại truyền ra từ cánh chim, chậm rãi bay lên, cực kỳ hưởng thụ cảm giác như thể khống chế được thiên địa, nói: “Năm xưa Behe đạt đến Bất Diệt Vô Lượng, có đôi cánh chim này, trong thời gian ngắn, bản thần đủ sức so tài cao thấp với Thần Vương Thần Tôn thực thụ. Bất quá, trong cánh chim ẩn chứa Chư Thiên thần lực, nhiều nhất chỉ chống đỡ được một trận chiến cấp Thần Vương Thần Tôn là hao hết. Sau đó, lực lượng sẽ không còn mạnh như vậy!”

Là một Thiên Thần từng rất gần với Bất Diệt Vô Lượng, Tu Thần sau khi nghiên cứu và tế luyện có thể hoàn toàn nắm giữ thần lực và Chư Thiên thần văn Behe để lại, mạnh hơn Danh Kiếm Thần nhiều.

Vốn đã hóa thành một sợi tàn hồn, lại hết lần này đến lần khác có được cơ duyên, một lần nữa sở hữu chiến lực cấp Vô Lượng, Tu Thần Thiên Thần trong lòng vô cùng cảm khái.

Trương Nhược Trần từ đầu đến cuối đều cảm thấy Thiên Đường giới giao bảo vật như Behe vũ y cho Danh Kiếm Thần là có ý đồ, cho nên mặc Tu Thần Thiên Thần chiếm làm của riêng.

Vả lại, với tu vi hiện tại của hắn, cũng không cần mượn đến một kiện vũ y để tăng chiến lực.

Trên mặt băng, thần quang lấp lánh.

Danh Kiếm Thần, Nhị trưởng lão Trận Diệt Cung, Lê Ngấn Cổ Thần, Hoàng Đạo Tử, chủ nhân Hồn giới lần lượt được thả ra, tu vi đều bị phong ấn, tinh thần ý chí bị áp chế.

Tu Thần Thiên Thần lập tức từ giữa không trung đáp xuống, thần uy ngoại phóng, như Thần Tôn vô thượng đang thẩm vấn một đám tiểu bối.

“Động thủ đi, luyện giết hết, chớ lo trước lo sau! Giết bọn chúng ở đây, ai biết là chúng ta làm?” Tu Thần Thiên Thần nói.

Tiểu Hắc không đồng ý với quan điểm của Tu Thần, năm vị Giới Tôn cấp bậc Cổ Thần vẫn lạc liên tiếp, ắt gây chấn động. Thiên Đình chỉ cần tra xét, nhất định sẽ lần ra dấu vết.

Nhưng, từng chứng kiến sự kỳ diệu của Địa Đỉnh, Tiểu Hắc không thuyết phục được Trương Nhược Trần.

Nếu luyện năm vị Cổ Thần thành thần đan, hắn chắc chắn có phần. Trùng kích cấp Đại Thần, trong tầm tay.

Danh Kiếm Thần đã khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói: “Nếu Trương Nhược Trần dám giết chúng ta, đã sớm động thủ, cần gì chờ đến bây giờ?”

“Không sai, mọi người không cần sợ hãi, thế lực sau lưng chúng ta, không phải thứ Trương Nhược Trần trêu chọc được. Chỉ là Tinh Hoàn Thiên, trước mặt Thiên Đình, đáng là gì?” Nhị trưởng lão Trận Diệt Cung nói.

Trương Nhược Trần nói: “Trêu chọc không nổi? Tam trưởng lão Trận Diệt Cung, chính là do ta mời Thái Thượng Diêm La tộc luyện thành một lò thần đan tinh thần lực, cũng đâu thấy Trận Diệt Cung làm gì được ta.”

Nhị trưởng lão Trận Diệt Cung nghẹn lời, nghĩ đến việc làm của Trương Nhược Trần thật là gan to bằng trời, không kiêng nể gì, lập tức không dám mở miệng nữa.

Lê Ngấn Cổ Thần rất cứng rắn, nói: “Trương Nhược Trần, Thần Ba, các ngươi dùng thủ đoạn âm hiểm tính kế chúng ta, dù thắng, cũng chẳng vẻ vang gì. Muốn chém giết, muốn róc thịt, cứ trực tiếp động thủ đi!”

“Không ngờ ngươi lại có cốt khí như vậy. Tốt, cứ bắt đầu từ ngươi trước!”

Trương Nhược Trần lấy ra Địa Đỉnh, vung tay áo hút Lê Ngấn Cổ Thần vào trong đỉnh.

Dưới sự thúc đẩy của thần khí, Địa Đỉnh xoay tròn bay lên, tản mát Bản Nguyên Thần Quang chói mắt.

“Ầm! Ầm! Ầm…”

Trong đỉnh vang lên từng tiếng va đập.

Một lát sau, Lê Ngấn Cổ Thần vốn ngữ khí cứng rắn cầu xin tha thứ: “Thần Ba, ta biết sai rồi, mau khuyên Trương Nhược Trần đừng luyện nữa!”

Lê Ngấn Cổ Thần sở dĩ cứng rắn, là vì cho rằng Trương Nhược Trần không dám giết hắn.

Huống hồ, hắn được chân truyền của Cửu Diệu Thần Quân, công pháp thần bí, sinh mệnh lực cường đại, tự nhận không tu sĩ nào cùng cảnh giới giết được hắn. Coi như luyện hóa liên tục, ít nhất cũng phải tốn mấy trăm năm mới luyện chết hoàn toàn.

Đến lúc đó, Vô Lượng Thiên Đình đã trở về, tự nhiên có thể cứu hắn.

Nhưng tình hình thực tế lại là, vừa vào Địa Đỉnh, thần khu liền bắt đầu phân giải, hóa thành hạt nhỏ.

Mấy chục vạn năm khổ tu, chỉ trong chốc lát sẽ hủy hoại, Lê Ngấn Cổ Thần sao không kinh sợ? Sao không cầu xin?

Nếu hắn thật sự là một Thần Linh có khí tiết, đã không âm thầm đầu nhập vào phe Thiên Đường giới!

“Hai chân ta phân giải rồi…”

Lê Ngấn Cổ Thần càng thêm hoảng hốt, nói: “Năm xưa ta vì thủ hộ Côn Lôn giới, đổ máu chiến đấu mấy trăm năm, đánh lui đại quân Địa Ngục giới hết lần này đến lần khác. Các ngươi không thể lấy oán trả ơn!”

“Thần Ba, lần này ta thật sự sai rồi, không nên thấy lợi quên nghĩa. Nể tình sư tôn lão nhân gia năm xưa, xin hãy bảo Trương Nhược Trần dừng tay, cho ta một cơ hội. Nếu ta còn làm ra chuyện có lỗi với ngươi và Côn Lôn giới, sẽ phải chết trong Nguyên hội kiếp nạn tiếp theo.”

Thần Ba công chúa nghĩ đến Chư Thần đã chiến tử ở ngoài Côn Lôn giới, đại thế giới Thiên Quyền, nghĩ đến Cửu Diệu Thần Quân đã vẫn lạc, trong lòng có chút không đành lòng.

Hai tay Lê Ngấn Cổ Thần phân giải, hóa thành từng hạt bản nguyên điểm sáng, phần eo đang không ngừng hạt hóa, triệt để luống cuống, cảm giác tử vong đến gần mình hơn bao giờ hết.

Trương Nhược Trần cố ý hiển thị trạng thái của Lê Ngấn Cổ Thần trên thân đỉnh.

Hoàng Đạo Tử, chủ nhân Hồn giới, Nhị trưởng lão Trận Diệt Cung dù có thể tạm thời trấn định, nhưng trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi. Trương Nhược Trần kẻ này quá điên cuồng, thật sự muốn luyện giết bọn hắn hết sao?

Bọn hắn sẽ đi theo vết xe đổ của Lê Ngấn Cổ Thần?

Không cam tâm!

Với thân phận địa vị của bọn hắn, sao có thể chết tức tưởi như vậy?

Lê Ngấn Cổ Thần không nhịn được, nói: “Nhược Trần Giới Tôn, xin tha cho ta, ta nguyện dâng một nửa thần hồn, làm thần bộc cho ngài. Ta góp nhặt vô số trân bảo mấy chục vạn năm qua, đều có thể hiến cho ngài.”

Danh Kiếm Thần lộ vẻ khinh thường, nói: “Một đời anh danh của Cửu Diệu Thần Quân, sao lại dạy ra một đệ tử như ngươi? Ngươi tưởng rằng cầu xin bọn hắn như vậy, bọn hắn sẽ cứu ngươi sao? Bọn hắn sẽ chỉ chế giễu trong lòng, cuối cùng ngươi vẫn khó thoát khỏi cái chết, ngay cả một thanh danh tốt cũng không để lại.”

Trương Nhược Trần ngừng thúc đẩy Địa Đỉnh, cảm thán: “Nhân tài khó được, luyện giết trực tiếp thì thật đáng tiếc. Nếu Lê Ngấn Cổ Thần nguyện dâng một nửa thần hồn, nguyện dâng tất cả trân bảo, bản Giới Tôn nể tình Côn Lôn giới và đại thế giới Thiên Quyền năm xưa, may ra có thể tha cho ngươi một mạng.”

Trương Nhược Trần thả Lê Ngấn Cổ Thần từ trong Địa Đỉnh ra.

Lúc này Lê Ngấn Cổ Thần, chỉ còn một cái đầu và một nửa ngực.

Trương Nhược Trần giải khai phong ấn trên người hắn, dần dà, Lê Ngấn Cổ Thần một lần nữa ngưng tụ ra hai tay, eo, hai chân, nhưng khí tức trên thân trượt một mảng lớn, ngay cả tu vi cũng trở nên bất ổn.

Nhưng trên người hắn không hề có chút oán khí, ngược lại vui mừng hướng Trương Nhược Trần và Thần Ba công chúa hành lễ, cười nói: “Đa tạ công chúa điện hạ và Nhược Trần Giới Tôn ân không giết!”

“Còn gọi Giới Tôn à?” Trương Nhược Trần nói.

Lê Ngấn Cổ Thần nói: “Chủ nhân, ta đây dâng một nửa thần hồn!”

Nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Lê Ngấn Cổ Thần, Danh Kiếm Thần, Hoàng Đạo Tử đều lộ vẻ chán ghét.

Lê Ngấn Cổ Thần liếc nhìn bọn hắn, nói: “Chủ nhân nhà ta xuất thế hai ngàn năm, đã trở thành đệ nhất cường giả dưới Vô Lượng, kinh thiên vĩ địa cỡ nào, thiên tư tung hoành cỡ nào? Tương lai nhất định tuyệt thế vô song, thành tựu Thiên Tôn tôn vị. Làm một thần bộc của Thiên Tôn tương lai, là vinh hạnh lớn lao của ta. Các ngươi… hừ hừ… sợ là mãi mãi cũng không thấy được ngày đó!”

Trương Nhược Trần thu hồi một nửa thần hồn của Lê Ngấn Cổ Thần, nhìn về phía bốn vị Cổ Thần đối diện, nói: “Các ngươi đều là nhân tài hiếm có, nếu nguyện ý thần phục, bản tọa có thể cho các ngươi ba vị trí thần bộc. Nhớ kỹ, chỉ có ba vị trí, ai đến trước được trước. Người cuối cùng, chỉ có thể bị Địa Đỉnh luyện thành thần đan.”

Danh Kiếm Thần, Hoàng Đạo Tử, Nhị trưởng lão Trận Diệt Cung, chủ nhân Hồn giới đều trầm mặc không nói, không tranh giành vị trí thần bộc.

Trương Nhược Trần nói: “Được, cho các ngươi thời gian suy tính. Nhưng thời gian này không nhiều, nếu bản Giới Tôn mất kiên nhẫn, tất cả các ngươi đều phải chết.”

Bốn vị Cổ Thần Thiên Đường giới, bị trấn áp một lần nữa.

Ngọc Linh Thần đi tới, tu vi của nàng thực hiện đột phá lớn, từ Thái Hư đỉnh phong đạt tới Thân Đình cảnh giới. Mười hai ngày ngắn ngủi, có được sự tinh tiến như vậy, coi là đại cơ duyên.

Thần Ba công chúa tiến bộ lớn nhất, nàng là con gái của Vấn Thiên Quân, phù hợp nhất với huyết vụ và thần lực ở đây, hấp thu không kém gì Trương Nhược Trần. Tu vi Võ Đạo của nàng, từ Thái Bạch cảnh đỉnh phong, tăng lên tới Thái Hư cảnh trung kỳ.

“Thật sự định thu bọn chúng làm thần bộc sao? Dù nắm giữ một nửa thần hồn của bọn chúng, bọn chúng cũng chưa chắc sẽ trung thành.” Ngọc Linh Thần nói.

“Mạng sống của bọn chúng, vẫn còn chỗ hữu dụng, tạm thời không thể giết. Đến khi cần dùng… đến lúc đó, các ngươi tự nhiên sẽ minh bạch.”

Trương Nhược Trần nói với Ngọc Linh Thần: “Chờ ta luyện ra Thông Thiên Thần Đan, có thể giúp ngươi phá Thân Đình. Đi thôi, chúng ta nên rời đi!”

Một đoàn người bay ra khỏi hành tinh băng giá này.

Thần Ba công chúa đứng trên không trung, vung tay áo.

Chiến bào màu đỏ ngòm của Vấn Thiên Quân bay lên, dù rách tả tơi, nhưng vẫn ẩn chứa khí tức lực lượng phi thường, đặc biệt là chiến ý và sát ý ngập trời kia, e rằng đối với cả Thần Vương Thần Tôn cũng có thể tạo thành ảnh hưởng.

Thông qua lỗ sâu không gian, bọn họ nhanh chóng rời khỏi tinh vực Tuyệt Hàn hoang mạc, trở về khu vực biên giới tinh vực Bách Tộc Vương Thành.

“Thế nào?” Ngọc Linh Thần phát hiện thần sắc khác thường của Trương Nhược Trần.

Trương Nhược Trần hai tay bóp ấn, đặt ở vị trí huyệt thái dương, trong hai con ngươi bộc phát chân lý quang hoa sáng chói. Lập tức, cảnh tượng bên ngoài tinh vực xa xôi vô tận xuất hiện trước mắt.

“Địa Ngục giới thật đúng là đủ hung ác, xem ra trước kia ta đích xác là quá nhân từ!”

Trương Nhược Trần thu hồi Chân Lý Thần Mục, bắt đầu bố trí Không Gian Truyền Tống Trận.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tu Thần Thiên Thần tự nhận năng lực nhận biết của mình hiện tại rất mạnh, nhưng so với Trương Nhược Trần, dường như vẫn còn kém một mảng lớn.

“Mấy vị Thần Linh Địa Ngục giới rất gan dạ, đang truy sát Chu Tước Hỏa Vũ, bọn chúng chắc chắn muốn giá họa cho ta, ép Phong Đô Quỷ Thành khai chiến với Tinh Hoàn Thiên. Rất tốt, trên đời này Thần Linh có gan vẫn còn rất nhiều!” Trương Nhược Trần nói.

Liên quan đến vấn đề đổi mới mấy ngày nay, thật sự là bất đắc dĩ. Mấy hôm trước, đi nhổ răng, nuốt máu cả ngày, đau đến hoàn toàn không thể viết được. Sau đó lại bị cảm, vừa ho khan, vừa sốt… Thật là khiến người rất bực bội.

Quay lại truyện Vạn Cổ Thần Đế

Bảng Xếp Hạng

Chương 4553: Nhận được tin tức

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 5 6, 2025

Chương 3381: Luyện giết Thần Vương

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 5 6, 2025

Chương 3380: Thang trời sống

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 5 6, 2025