Chương 4013: Uyển Nhi , là ta a - Truyen Dich
Võ Thần Chúa Tể - Cập nhật ngày Tháng 5 3, 2025
Huyết Hà Thánh Tổ cười như điên, căm tức Tần Trần ngăn cản hắn xâm lấn. Nay lại thêm một tên, chỉ cần đoạt xá được thân thể hữu hình, hắn có thể dùng nó làm vật dẫn để ngưng luyện trăm triệu năm huyết tổ chi lực, trấn áp Hồng Hoang Tổ Long, dễ như trở bàn tay.
Theo Huyết Hà Thánh Tổ, dù chỉ còn linh hồn chi lực, hắn vẫn dư sức đoạt xá Ma Lệ.
Ầm!
Huyết chi lực lượng cuồn cuộn tràn vào Ma Lệ. Ma Cổ lực thượng cổ điên cuồng vận chuyển, chỉ thu nạp được một phần nhỏ huyết tổ chi lực. Phần còn lại rót vào từng tế bào, thân thể Ma Lệ, hòng thao túng hắn.
“Cạc cạc cạc, tiểu tử, đừng phản kháng! Trước mặt lão tổ, ngươi ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói. Yên tâm, bản tổ nhất định sẽ không để thân thể ngươi chịu thiệt…”
Huyết Hà Thánh Tổ cười ha hả, huyết chi lực lượng đáng sợ nhanh chóng tiến vào linh hồn hải của Ma Lệ. Linh hồn hải của Ma Lệ là một vùng biển sâu thẳm, dũng động nước biển đen như mực khiến Huyết Hà Thánh Tổ kinh ngạc. Hắn không ngờ một Tôn Giả lại có linh hồn hải bất phàm đến thế, còn ẩn chứa một loại thâm thúy khó lường.
Chỉ cần chiếm được linh hồn hải này, hắn có thể triệt để chưởng khống thân thể đối phương.
“Ha ha ha, tiểu tử, giao thân thể cho bản tổ đi!”
Huyết Hà Thánh Tổ cười lớn, huyết chi quy tắc nhanh chóng bao phủ. Ngay khi những quy tắc này sắp chiếm trọn linh hồn Ma Lệ, một cổ ma thần lực đáng sợ bùng phát trong linh hồn hải.
Ầm!
Cùng với ma thần lực là một tôn ma thần hư ảnh mênh mông. Ma thần này mình người đuôi rắn, bốn tay, diện mục dữ tợn, há miệng thôn phệ điên cuồng huyết chi lực lượng của Huyết Hà Thánh Tổ.
Huyết Hà Thánh Tổ kinh thiên nộ hống. Huyết lực hắn hao tâm tổn trí ngưng luyện trăm triệu năm bị ma thần lực thôn phệ, mà ma thần lực lại đến từ La Hầu Ma Tổ viễn cổ.
Ầm!
Huyết Hà Thánh Tổ nổi điên. Hắn quá xui xẻo! Đoạt xá kẻ có Hồng Hoang Tổ Long, nay lại gặp La Hầu Ma Tổ. Đúng là “người xui xẻo uống nước cũng bị dắt răng”.
Một luồng huyết chi lực lượng bị cắn nuốt khiến Huyết Hà Thánh Tổ tổn thương nguyên khí nặng nề.
“Ha ha ha, lão già, thiệt thòi lớn rồi!”
Hồng Hoang Tổ Long cười ha hả. Huyết Hà Thánh Tổ muốn thôn phệ kẻ trước mắt, nhưng bên trong hắn lại có La Hầu Ma Tổ. Nếu Huyết Hà Thánh Tổ cho rằng đối phương chỉ là một thiếu niên thì thật nực cười.
Quả nhiên, Huyết Hà Thánh Tổ chịu thiệt ngay lập tức.
Ầm!
La Hầu Ma Tổ cũng không thể ẩn mình được nữa. Ma thần hư ảnh lan tràn từ thân thể Ma Lệ. Ba cường giả hoang cổ giằng co, sát khí rung động thiên địa.
Lúc này, trên hòn đảo nhỏ trong hỗn độn ngọc, Tần Trần và Thượng Quan Uyển Nhi đang điên cuồng dây dưa.
Hai người thân thể tiếp xúc, không hề ám muội, chỉ có sát cơ lăng liệt.
Thượng Quan Uyển Nhi quanh thân hắc ám hào quang mênh mông, hai cánh như bầu trời đêm khẽ rung, oanh một tiếng bay ngược về phía hỗn độn ngọc.
Tần Trần rên lên một tiếng, lưng đụng vào sườn núi hỗn độn ngọc cứng rắn, khóe miệng tràn máu.
Thượng Quan Uyển Nhi được hắc ám chi lực bao phủ, huyết dịch trong cơ thể nổi lên hắc ám phù văn, cộng hưởng thành hắc ám chi hỏa lộng lẫy thiêu đốt đối thủ.
Nhưng Tần Trần không buông, hỗn độn khí bao phủ, hai tay khóa chặt cổ Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi không cho hắn cơ hội, thẹn quá hóa giận, đánh về phía sơn thể xung quanh. Cuối cùng hai người cùng nhau đập vào đảo hỗn độn ngọc.
Ầm!
Họ đập xuống đất, tạo thành một hố sâu lớn, ngọc vỡ ngập trời.
Dưới đất quá cứng rắn, dù Tần Trần xương đồng da sắt, thân thể đại thành, chân long huyết sôi trào, cũng khó chịu.
Cả hòn đảo nhỏ đều cấu thành từ hỗn độn ngọc cứng rắn, là hạch tâm căn nguyên hỗn độn, rất khó chiếm tiện nghi.
Tần Trần miệng mũi đều chảy máu. Quan trọng nhất là, quanh thân bị hắc ám hỏa diễm đốt cháy, đau nhức khó nhịn, quần áo hóa thành tro bụi. Nếu không có Hạo Thiên Thần Giáp, hắn đã truồng chạy. Dù vậy, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn tức giận, ánh mắt băng lãnh. Nàng cao quý, lúc nào bị nam tử sát người như vậy? Nàng xấu hổ và giận dữ, lại có một loại cảm giác không hiểu. Cái tên hỗn đản này, cánh tay và bắp đùi trơn bóng…
Hơn nữa, còn dây dưa với nàng như vậy.
Thượng Quan Uyển Nhi dằn vặt kịch liệt hơn, oanh, hắc ám chi quang bao phủ, đánh về phía vách tường và loạn thạch.
Tần Trần kêu rên, hai người đang tự sát thức quyết chiến. Trọng thương như vậy không chỉ Tần Trần khó chịu, thất khiếu chảy máu, mà Thượng Quan Uyển Nhi cũng không chịu nổi.
“Uyển Nhi, là ta!”
Tần Trần gào thét. Hắn không biết Thượng Quan Uyển Nhi xảy ra chuyện gì, nhưng có thể cảm nhận được sự thống khổ của nàng. Nếu hắn cứ thả nàng đi, không biết nàng sẽ đi đâu, với lại, tại sao nàng lại trở thành người của Hắc Ám nhất tộc?
Có rất nhiều thứ hắn muốn biết.
Nếu Tư Tư biết hắn thấy Uyển Nhi mà mặc kệ nàng rời đi, chắc nàng cũng sẽ buồn.
Tần Trần khóa chặt cổ Thượng Quan Uyển Nhi, hai tay phát lực, cố định đầu nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Uyển Nhi, là ta, ta là Tần Trần!”
Tần Trần gầm lên. Trong đồng tử, nở rộ thần hồng, mi tâm liên tục có thần hồn ba động lan tràn, muốn xung kích đầu Thượng Quan Uyển Nhi.
Hắn không tin nàng sẽ quên hắn.
“Tần Trần?”
Thân hình Thượng Quan Uyển Nhi rung lên, ánh mắt sương mù, mơ hồ như nhớ ra gì đó, sững sờ. Lập tức, nàng thống khổ gào thét, hắc ám chi lực dũng động, lần thứ hai phát cuồng. Oanh một tiếng, một phần thân thể nàng nở rộ hắc mang, cao quý, khí chất đặc biệt, lại ẩn chứa ma khí ngập trời, khiến tay Tần Trần đau nhức, ngón tay chảy máu. Nàng muốn thoát khỏi Tần Trần.