Chương 2871: Thì ra là thế - Truyen Dich

Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 5 3, 2025

Trương Nhược Trần cất giọng: “Lão phu nghe nói, Thương Khâu có một loại thần thông tuyệt thế vô song, là Thương Thiên một thân tu vi chi tinh túy, tên là Thiên Hoang Bát Kỹ. Nếu Thiên Tôn có thể đem trọn bộ tu luyện pháp Thiên Hoang Bát Kỹ dâng tới, Thiên Tôn Bảo Sa này, lão phu ngược lại có thể cân nhắc cho ngươi.”

“Làm càn!”

Một vị Thần Linh của Thiên Đường giới quát lớn bằng thần âm.

Trong sóng âm ẩn chứa quy tắc thần văn.

Thần này tu vi không tầm thường, đôi cánh chim trắng muốt sau lưng tỏa ra quang hoa chói lọi, nội uẩn vô tận thần khí, ngoại phóng liệt diễm hà thải, là một tôn Trung Vị Thần nội tình thâm hậu.

Đáng tiếc, trước người Trương Nhược Trần hình như có một bức tường vô hình, thần âm công kích vừa chạm đến cách hắn ba thước liền tan biến.

Ngay cả Ngư Thần Tĩnh, Lục Y, Thương Hạ đứng gần đó cũng không hề hấn gì, hồn nhiên không hay biết nếu không có Trương Nhược Trần chắn phía trước, giờ phút này các nàng đã hóa thành ba bộ bạch cốt.

Vị Thần Linh phát ra thần âm kia lộ vẻ kinh dị, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Thần Linh so chiêu, thử một lần liền biết nông sâu.

Thần âm hắn vừa phát ra, dù là đối với phạm vi khống chế sóng âm hay cường độ lực lượng, đều vượt xa Trung Vị Thần bình thường. Nhưng lại như đá ném vực sâu, không tiếng vọng hồi đáp, thật khó lường.

Thương Hoằng có hàm dưỡng phi phàm, đôi mắt híp lại, nói: “Điều kiện này, bản tọa không thể đáp ứng.”

Thương Hoằng quay người bước đi, trực tiếp lên bậc thang bạch ngọc, tiến vào Thiên Hạ Thần Nữ lâu.

Tu sĩ phe Thiên Đường giới đều lộ vẻ bất thiện, người thì hừ lạnh, kẻ thì cười khẩy, rồi cũng nối gót Thương Hoằng mà đi.

Lục Y khẽ thở dài, cảm thán: “Thương Hoằng quả không hổ danh Thiên Tôn, khí độ khiến người nể phục. Khó trách tùy tùng đông đảo đến vậy.”

Ngư Thần Tĩnh nói: “Ban đầu xưng tiền bối, sau lại gọi các hạ. Lời đầu tiên xưng tại hạ, sau tự xưng bản tọa.”

“Thương Hoằng đã nổi giận.” Thương Hạ nói.

Ngư Thần Tĩnh hỏi: “Tiền bối hà tất phải đắc tội hắn? Chỉ cần nói Thiên Tôn Bảo Sa không ở trên người, đôi bên cũng không đến mức trở mặt như vậy.”

Ai cũng biết, Thiên Hoang Bát Kỹ là tuyệt học mạnh nhất của Thương Khâu, là nội tình sâu kín, sao có thể truyền cho người ngoài?

Ra điều kiện này chẳng khác nào trêu đùa Thương Hoằng.

Thương Hoằng sao không giận?

“Là chính hắn nói, lão phu muốn gì cứ việc nói. Kết quả hắn không đưa ra được, còn tự mình nổi giận, xem ra Dịch Thiên Quân dạy dỗ không tốt, tâm tính quá kém!”

Trương Nhược Trần biết Thương Hoằng còn chưa đi xa, nhất định nghe được lời này, nên cố ý nói vậy.

Hết cách, gặp tu sĩ Thiên Đường giới, trong lòng Trương Nhược Trần luôn trỗi dậy những hồi ức thống khổ, đôi bên sớm đã kết tử thù. Dù lòng có tĩnh lặng, thù hận vẫn không thể quên.

Nợ máu của Thiên Đường giới, càng không thể nào quên.

Dám đánh giá Thương Hoằng như thế ư?

Dám chỉ trích cả Dịch Thiên Quân?

Lục Y và Thương Hạ tái mét mặt, không dám nói thêm gì.

Thiên Tinh Thiên Nữ âm thầm suy nghĩ, có phải mình lúc trước đã nói quá lời chăng? Lão tiền bối này nom hiền lành vô hại, nhưng sao cảm giác không phải hạng người lương thiện gì.

Trương Nhược Trần đứng tại lối đi ngọc thạch, ngước nhìn năm chữ lớn vàng óng, nói: “Thiên Hạ Thần Nữ Lâu! Khí thế thật mạnh, trách nào có ý định luyện thành Thần Nữ Đệ Nhất Thành. Đáng tiếc ý nghĩ này nhất định không thể thành hiện thực.”

Trương Nhược Trần dắt lão hoàng ngưu, bước lên phía trước.

Một con trâu tiến vào Thiên Hạ Thần Nữ Lâu không phải chuyện lạ, bên trong Yêu tộc, Thú tộc, xác thối, bạch cốt… đủ loại tu sĩ hình thù kỳ quái đều có.

Một lão đầu tóc bạc áo vải, dẫn theo ba vị nữ tử danh khí không nhỏ, lại có mỹ mạo tuyệt luân, cùng bước vào mới là chuyện lạ thực sự, lập tức thu hút vô số ánh mắt.

Nhưng không ai dám buông lời mạo phạm.

Bởi càng ly kỳ, càng chứng tỏ lão đầu kia không dễ chọc.

Trong Tiếp Dẫn điện, Lục Y nhờ một lâu chủ cấp bậc khác đưa Trương Nhược Trần và Ngư Thần Tĩnh đến nơi nghỉ ngơi tạm thời. Nàng thì cùng Thương Hạ, trực tiếp đến bái kiến Bạch Khanh Nhi.

Nàng không dám tự tiện dẫn Trương Nhược Trần và Ngư Thần Tĩnh đến gặp Bạch Khanh Nhi, mà phải xin chỉ thị trước.

Linh Lung đại hội ba ngàn năm tổ chức một lần, là thịnh hội lớn nhất của Thần Nữ Thập Nhị Phường.

Linh Lung đại hội năm nay càng đặc biệt, 180 lâu chủ đều được triệu hồi. Các nàng đều là cường giả Đại Thánh, có thể thấy Thần Nữ Thập Nhị Phường hùng mạnh đến mức thế giới đại diện bình thường không thể sánh nổi.

Việc chiếm cứ Tinh Hoàn Thiên cũng không có gì lạ.

Lâu chủ tiếp đãi Trương Nhược Trần và Ngư Thần Tĩnh tên là Iman, là một vị Đại Thánh Tinh Linh tộc.

Các lâu chủ khác đều tiếp đãi Thần Linh như Thương Hoằng, hoặc có bối cảnh hùng mạnh, hoặc uy danh lừng lẫy, Iman cũng muốn kết giao với hạng người đó. Vạn nhất được Thần Linh coi trọng, kết duyên tình cảm, địa vị và quyền hành trong Thần Nữ Thập Nhị Phường sẽ cao hơn nhiều.

Nếu phát triển thành chân tình, kết thành phu thê thì còn gì bằng.

Chính vì vậy, việc tiếp đãi Ngư Thần Tĩnh và một lão đầu vô danh khiến Iman không vui, cảm thấy mình đã bỏ lỡ cơ hội.

Cơ hội kết giao với Thần Linh trẻ tuổi tài cao không phải lúc nào cũng có.

Nhưng Iman không hề lộ ra vẻ đó, vừa dẫn đường vừa giảng giải về những câu chuyện danh nhân từng xảy ra trong các cung điện của Thiên Hạ Thần Nữ Lâu, cùng những thắng cảnh đặc sắc.

Cách cục và bố trí của Thiên Hạ Thần Nữ Lâu và Thần Nữ Lâu Vận Mệnh Thần Vực đại khái giống nhau, đều có vân tháp, phi đảo treo cao, lại có hoa thuyền, nguyệt đăng bay lượn trên hồ.

Dù chưa hoàn toàn vào đêm, Thiên Hạ Thần Nữ Lâu đã đèn đuốc sáng trưng, tiếng người rộn rã từ bốn phương tám hướng vọng đến, hòa cùng tiếng nhạc sáo trúc.

Quả là một bức tranh hồng trần phồn hoa, thế gian hoa lệ.

Thần Nữ Lâu Vận Mệnh Thần Vực chỉ có chín dãy cung điện, Thiên Hạ Thần Nữ Lâu lại có đến hai mươi mốt dãy, quy mô lớn hơn gấp mấy lần.

Iman sánh bước cùng Ngư Thần Tĩnh, chủ động hỏi thăm: “Thái Chân Quân có đến tham gia Linh Lung đại hội không?”

Trong đôi mắt nàng ánh lên vẻ mong đợi.

Ngư Thần Tĩnh chưa đạt tới Thần cảnh, dù tư chất cao cũng không thể so với Thần Linh cấp độ như Thương Hoằng. Nhưng Thái Chân Quân của Thiên Tinh văn minh lại là tồn tại bậc nhất, một cường giả Thần Linh khiến thiên hạ nữ tử ngưỡng mộ và si mê.

Ngư Thần Tĩnh cười đáp: “Linh Lung đại hội là thịnh sự lớn nhường nào, Thập thúc tự nhiên sẽ đến.”

Sự bất mãn trong lòng Iman lập tức tan biến.

Thái Chân Quân, Ngư Thái Chân trong truyền thuyết, nếu có thể nhờ Ngư Thần Tĩnh mà gặp được vị cường giả Thần Linh có tư chất Thần Tôn kia, tuyệt đối là một cơ duyên to lớn.

Khi đi ngang qua một mái vòm hình cầu như trăng sáng, Trương Nhược Trần nhìn thấy dãy cung điện thứ 22, nơi đó tối đen như mực, đổ nát thê lương, lại tràn ngập vẻ thần bí vô tận.

Trương Nhược Trần chỉ tay hỏi: “Nơi đó là địa phương nào?”

Iman hơi kinh hãi, nói: “Tiền bối vậy mà thấy được chỗ này?”

Ngư Thần Tĩnh dùng Bản Nguyên Thần Mục nhìn qua, một vùng tăm tối, chẳng thấy gì.

“Nơi đó là di chỉ của Thiên Tôn điện Tinh Hoàn Thiên.”

Iman mặt đầy kính sợ, đồng thời có nhận thức mới về vị lão giả tóc trắng này, trách nào Lục Y nhất định phải nàng ra đón đợi, quả nhiên không phải tu sĩ tầm thường.

“Lợi hại thật, Thiên Hạ Thần Nữ Lâu lại xây bên ngoài di chỉ Thiên Tôn điện. Thảo nào sau khi vào lâu, ngoài trăm bước, cái gì cũng không cảm ứng được, hẳn là lực lượng Thiên Tôn lưu lại ảnh hưởng đến tinh thần lực và cảm giác của ta.” Ngư Thần Tĩnh nói.

Iman có chút đắc ý, nói: “Không phải xây bên ngoài di chỉ Thiên Tôn điện, mà thật ra Thiên Hạ Thần Nữ Lâu và di chỉ Thiên Tôn điện có nhiều chỗ trùng hợp. Tỉ như, Thần Vân Chiến Đài, nơi náo nhiệt nhất đêm nay.”

“Thần Vân Chiến Đài sao lại là nơi náo nhiệt nhất đêm nay?” Ngư Thần Tĩnh hiếu kỳ hỏi.

Iman đáp: “Vì đêm nay nơi đó sẽ bùng nổ một trận thần chiến khoáng thế tuyệt luân.”

“Nghe có chút thú vị!” Ngư Thần Tĩnh nói.

Iman tiếp lời: “Thiên Tôn Thương Hoằng khiêu chiến Hải Thượng Minh Cung của Vận Mệnh Thần Điện, há chỉ là có chút thú vị, đơn giản là trận quyết đấu mạnh nhất nguyên hội này.”

Hải Thượng Minh Cung, Trương Nhược Trần có nghe qua cái tên này.

Hắn là Thần Tử của Vận Mệnh Thần Điện, thành thần trước cả Thần Nữ Thanh Phỉ Vi bảy vạn năm.

Nếu muốn chọn tu sĩ có thiên tư cao nhất nguyên hội này, chắc chắn là Trương Nhược Trần và Diêm Vô Thần.

Còn nếu tìm tu sĩ có tu vi cao nhất, chiến lực mạnh nhất, thì không thể không kể đến Thanh Phỉ Vi, Hải Thượng Minh Cung cùng những Thần Tử Thần Nữ thế hệ trước của Vận Mệnh Thần Điện.

Trận quyết đấu giữa Thương Hoằng và Hải Thượng Minh Cung đúng là xem như cuộc giao phong đỉnh cao của cường giả nguyên hội này, nhưng bảo là trận quyết đấu mạnh nhất thì Ngư Thần Tĩnh không thể gật bừa.

Iman dẫn Trương Nhược Trần và Ngư Thần Tĩnh đến một cung uyển, lập tức có các loại đồ ăn và rượu ngon quý hiếm được dâng lên.

Tất nhiên không thể thiếu tấu nhạc và múa đẹp.

Khi biết Thương Hoằng, Hải Thượng Minh Cung, Ngư Thái Chân đều đến Tinh Hoàn Thiên tham gia Linh Lung đại hội, cộng thêm việc trước đó gặp Thạch Anh Thượng Quân, Thanh Huyền Linh Thần, Ái Liên Quân, Vu Mã Cửu Hành, Trương Nhược Trần ý thức được mình lại vô tình rơi vào một vòng xoáy phong bạo lớn.

Thế là, hắn hỏi Ngư Thần Tĩnh: “Tiểu Ngư, lão phu có một việc không hiểu, Linh Lung đại hội ba ngàn năm tổ chức một lần, không có gì đặc biệt. Sao có thể hấp dẫn nhiều Thần Linh đến vậy? Những Thần Linh này, ai nấy đều có thiên tư bất phàm, tâm tính siêu phàm, không giống như sẽ bị sắc đẹp làm lay chuyển.”

Nghe vị tiền bối thần bí này gọi mình như vậy, Ngư Thần Tĩnh thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp: “Lão tiền bối không biết, sắc đẹp bình thường đương nhiên không thể hấp dẫn Thương Hoằng, Hải Thượng Minh Cung. Nhưng nếu là Bạch Khanh Nhi thì lại khác!”

Trương Nhược Trần nhíu mày: “Nói thế nào?”

Ngư Thần Tĩnh nghiêm mặt nói: “Địa Ngục giới và Thiên Đình càng đánh càng khốc liệt, bùng nổ toàn diện chỉ là vấn đề thời gian. Mà Tinh Hoàn Thiên nhất định không thể cứ mãi bàng quan như bây giờ, Bạch hoàng hậu thông minh tuyệt đỉnh, hiển nhiên đã sớm biết điều này, nên từ mười vạn năm trước đã bắt đầu tổ chức Linh Lung đại hội, thu gom trân bảo thiên hạ, hết lần này đến lần khác rèn đúc Thần Nữ Đệ Nhất Thành.”

“Chỉ khi Thần Nữ Đệ Nhất Thành được rèn đúc thành thần thành, dùng lực lượng thần thành bao phủ toàn bộ Tinh Hoàn Thiên, thì sau này mới không dễ bị công phá, vừa là bảo vệ bản thân, vừa là tăng thêm con bài mặc cả.”

“Trước nguy cơ sinh tử, gần đây, Bạch Khanh Nhi sau khi trở về từ Biên Hoang vũ trụ, đã tuyên bố ai có thể tự tay dâng Thiên Tôn Bảo Sa cho nàng tại Linh Lung đại hội, thì dù người đó là ai, dù dung mạo xấu đẹp, dù chủng tộc gì, tu vi gì, phẩm hạnh ra sao, nàng đều gả làm vợ.”

“Chỉ có một giới hạn duy nhất, phải là tu sĩ đản sinh trong nguyên hội này.”

Trái tim Trương Nhược Trần đau như dao cắt, nhắm mắt thở dài.

Quả không hổ là nàng.

Thật sự là nói được thì làm được.

Khó trách…

Khó trách Hoang Thiên đích thân ra tay cướp đoạt Thiên Tôn Bảo Sa.

Quay lại truyện Vạn Cổ Thần Đế

Bảng Xếp Hạng

Chương 2977: Chư Thần tu luyện

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 5 4, 2025

Chương 4149: Bức vua thoái vị

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 5 4, 2025

Chương 2976: Mở ra trước đó

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 5 4, 2025