Chương 2822: Thiền Nữ? Trì Dao? - Truyen Dich
Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 5 3, 2025
Ám Vực Thiên La là bí bảo cổ lão của Hắc Ám Thần Điện, từng được nhiều vị Thần Linh chấp chưởng, trấn sát hơn mười vị Thần Linh qua vô tận tuế nguyệt.
Hộp kim loại màu đen tựa như có sinh mệnh, từ bên trong bay ra hết cột kim loại này đến cột kim loại khác.
Những cột kim loại ấy sắc bén như đao, nhọn tựa mâu, càng lúc càng lớn, số lượng càng thêm nhiều, lực lượng hắc ám cũng ngày càng mạnh mẽ.
“Ngao!”
“Rống!”
…
Từ trong “Thất Hung Trận Đồ”, bảy con Thần Thú liên tiếp xông ra.
Hắc Lang, Xích Hổ, Vân Thính, Đạp Thiên, Phượng Vĩ Thứu, Xuyên Sơn Ngân Nguyệt Giáp, cùng con mạnh mẽ nhất là Độc Giác Ly Long. Con nào con nấy đều to lớn, hung uy cuồng bạo, cùng Ám Vực Thiên La do hộp kim loại màu đen tạo thành va chạm vào nhau.
Cùng lúc đó, Huyết Đồ, Tiểu Hắc, Trì Dao mỗi người thi triển thủ đoạn, công kích về phía đối diện.
Thần khu của Huyết Đồ phóng đại, miệng phun ra Thần Hỏa, hóa đại địa thành hỏa nguyên.
Trì Dao vung Vận Mệnh Quyết Trượng, quang minh cùng hắc ám hai loại lực lượng như hai đầu Thần Long đen trắng xoay quấn vào nhau, đồng thời dũng mãnh lao ra.
Tướng Thanh cùng Ma Ha Viêm không hề sợ hãi, mỗi người lùi lại một bước.
Thân ảnh Khúc U đại sư lại tiến lên một bước. Thân hình nàng như u ảnh, đứng ở đó mà không thấy thi triển bất kỳ thủ đoạn nào, nhưng Thần Hỏa nóng rực cuồn cuộn cùng quang minh, hắc ám lực lượng lại như đâm vào một bức tường vô hình khi cách nàng mười trượng.
“Bành bành.”
Thần Hỏa nổ tung, hóa thành từng đoàn hỏa diễm, phiêu tán rơi rụng tứ phương.
Lực lượng quang minh và hắc ám tán nứt ra, hóa thành quang vụ màu đen và màu trắng.
Huyết Đồ và Trì Dao như gặp phải trọng kích, bị hất văng ra như diều đứt dây.
“Thật mạnh, cường độ tinh thần lực ít nhất cũng phải cấp 74.” Huyết Đồ nghĩ thầm, rồi ngã xuống đất, lăn lộn như hồ lô rớt xuống hố đầy bụi đất.
Tu vi Trì Dao mạnh hơn, không chật vật đến thế, nhưng khi ổn định thân hình trên mặt đất thì máu thần đã phun ra khỏi miệng.
Khúc U đại sư ngưng tụ một cánh tay khí, ngón tay vẽ bùa văn. Trong chớp mắt, vùng thiên địa này như biến thành lá bùa của nàng, xuất hiện từng đạo đường vân.
Nàng đang vẽ một tấm hung sát đại phù, muốn trực tiếp trấn sát tất cả tu sĩ đối diện.
“Ồ!”
Khúc U đại sư bỗng cảm ứng được bốn phía trở nên băng thiên tuyết địa, tuyết lớn đầy trời, trên không trung có một thân ảnh thần uy cuồn cuộn đang nhìn xuống nàng.
Đó là Băng Hoàng hư ảnh do Thần Tôn thần văn ngưng tụ thành.
Băng Hoàng hư ảnh nén một chưởng xuống, chưởng như trời, hàn khí đại thịnh, phong tuyết thấu xương, thần uy chấn nhiếp linh hồn. Trong hư ảnh vang lên thanh âm của Tiểu Hắc: “Bản hoàng ở đây, cái gọi là mười hai Linh Thần cũng phải chết.”
Khúc U đại sư nhấc tay, tấm hung sát đại phù đã khắc họa xong từ từ bay lên, ấn về phía Băng Hoàng hư ảnh.
Trì Dao hiểu rõ, Khúc U đại sư là địch thủ mạnh nhất của bọn họ, trước tiên phải khiến ả trọng thương thì bọn họ mới có cơ hội thủ thắng.
“Bạch!”
Một vệt thần quang bay ra, xuất hiện trong tay nàng.
Giống như một cây gậy, vết rỉ loang lổ.
Đó là Lão Lục, một trong sáu thanh Thần Kiếm.
Lão Lục bị ăn mòn nghiêm trọng nhất, mũi kiếm cũng đã mất, trông như một đầu sắt rỉ màu vàng nâu.
“Hôm nay hung hiểm vạn phần, giúp ta giết địch?” Trì Dao dùng tinh thần lực câu thông với kiếm linh Lão Lục.
Kiếm linh Lão Lục cự tuyệt: “Ta là Thần Kiếm, chỉ trợ chủ nhân, ngươi không phải chủ nhân của ta.”
Trì Dao biết nó nói chủ nhân chỉ là Trương Nhược Trần: “Giúp ta chính là giúp chủ nhân ngươi.”
“Không, ngươi đang gạt hắn, ngươi cùng chủ nhân là địch nhân.” Kiếm linh Lão Lục kiêu ngạo vô cùng, chỉ nhận Trương Nhược Trần làm chủ, không tu sĩ nào khác mơ tưởng thúc đẩy nó.
Trì Dao không muốn phí lời thêm, lần nữa phong ấn kiếm linh, rút kiếm xông vào Đại Thiên Băng Phách thế giới, vung kiếm chém về phía Khúc U đại sư.
Dù là thần khí bị phong ấn khí linh thì uy lực cũng vô song.
Khúc U đại sư đang đối kháng Băng Hoàng hư ảnh, bị Trì Dao dùng một kiếm phá mở tinh thần lực tràng vực, khiến ả phải lùi lại.
Ma Ha Viêm đánh ra một tòa bảo tháp, hóa thành cao trăm trượng, thần lôi thiểm điện từ đỉnh tháp tuôn ra, va chạm về phía Trì Dao.
“Hoa ——”
Trì Dao vung kiếm chém xuống, chiến binh mạnh nhất của Ma Ha Viêm như đậu hũ, bị kiếm quang của Thần Kiếm chém thành hai nửa. Kiếm quang lan đến trước người Ma Ha Viêm, máu me tung tóe, một cánh tay của hắn bị chém lìa.
Kiếm quang của Thần Kiếm hoàn toàn không thể ngăn cản.
“Đây là chiến binh gì? Đơn giản là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.”
Huyết Đồ bò dậy từ dưới đất, hai mắt nóng rực.
Các tu sĩ Diêm La tộc nhao nhao xuất thủ, chống đỡ “Thất Hung Trận Đồ”.
Nhân cơ hội này, Trương Nhược Trần bứt ra trở ra, mắt nhìn về phía Trì Dao đang công phạt Khúc U đại sư, thấp giọng nói một mình: “Rốt cục không còn che giấu sao?”
Ngay khi hai bên chiến đến long trời lở đất, màn sáng lưu ly của thiên môn rung động, Quỷ Tứ và Thiên Thước Thần Cơ xâm nhập vào.
Quỷ Tứ là Thượng Vị Thần đã sống qua vô số năm tháng, mắt nhìn Vu Điện và Cửu Đỉnh, lập tức phát giác ra mánh khóe, mừng rỡ như điên, biết mình đã đến đúng chỗ, hôm nay sẽ có cơ duyên to lớn.
“Để bọn chúng lưỡng bại câu thương, chúng ta ra tay thu thập hết những người còn lại, những thứ kia sẽ toàn bộ thuộc về chúng ta.” Quỷ Tứ truyền âm cho Thiên Thước Thần Cơ.
Sự xuất hiện của Quỷ Tứ và Thiên Thước Thần Cơ khiến Trương Nhược Trần vốn định xuất thủ đối phó Khúc U đại sư nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Diêm Vô Thần truyền âm cho Trương Nhược Trần: “Đánh lâu sẽ bất lợi cho chúng ta. Rút lui khỏi đây trước, kéo dài thời gian, chờ Chân Thần Diêm La tộc đuổi tới, chúng ta có thể đổi bị động thành chủ động.”
Trương Nhược Trần cũng có ý nghĩ đó, chỉ cần lục đại Chân Thần Diêm La tộc đuổi tới, dù Quỷ Tứ và Thiên Thước Thần Cơ liên thủ cùng Vô Cương thì có gì phải sợ?
Trương Nhược Trần định truyền âm cho Trì Dao và Tiểu Hắc thì thiên môn lại dao động.
“A Di Đà Phật!”
Hải Thủy mặc áo xanh, diệu thái ôn nhu, vượt qua màn sáng lưu ly, xuất hiện trước mắt mọi người, da thịt như thần ngọc, lưu động ánh sáng màu trắng thánh khiết.
“Sư huynh, là tiểu ni cô, nàng dường như đã đạt tới Thần cảnh, khí tức khác hẳn trước kia.”
Huyết Đồ dán mắt vào Hải Thủy, không thể rời đi. Bởi vì Hải Thủy lúc này quá mức xinh đẹp, đủ để dụ dỗ Phật Đà phá giới, khiến thần thánh trầm mê.
Mắt Trương Nhược Trần cũng dán vào Hải Thủy, nhưng tràn ngập kiêng kỵ.
“Bành! Bành! Bành…”
Hải Thủy vung tay áo, phật quang hiện lên.
Sáu vị Chân Thần Diêm La tộc từ trong tay áo nàng bay ra, mỗi người đều đẫm máu, trên người có đường vân như Long Xà du tẩu, khiến thân thể lõm một khối lồi một khối. Bọn họ dường như đang chịu đựng thống khổ to lớn, thân thể cuộn rút, run rẩy, miệng phát ra tiếng kêu trầm thấp.
Ánh mắt mê luyến của Huyết Đồ biến mất, thay vào đó là sợ hãi và khó tin.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Sáu vị Chân Thần Diêm La tộc, bao gồm cả Càn Không cảnh giới Thượng Vị Thần, sao lại bay ra từ trong tay áo tiểu ni cô? Ai đã làm bọn họ bị thương?
Đầu óc Huyết Đồ trống rỗng, nhất thời không kịp phản ứng.
Không chỉ Huyết Đồ, mà tất cả mọi người Diêm La tộc, Quỷ Tứ và Thiên Thước Thần Cơ đều biến sắc.
Trì Dao, Tiểu Hắc, Vô Cương và Khúc U đại sư đang giao chiến cũng dừng tay, lùi trở về.
Tiểu Hắc thì thầm: “Tiểu ni cô có vấn đề lớn. Chẳng lẽ bị Quỷ thú quỷ loại phụ thân rồi?”
“Nàng căn bản không phải ni cô mà là một tôn Đại Thần. Người mà Vô Cương nói là luôn lợi dụng Trương Nhược Trần, hẳn là nàng, thật là cao thủ. Không chỉ tu vi cao mà thủ đoạn cũng rất cao.” Trì Dao nói.
Hải Thủy nói: “Sáu người bọn họ đều trúng Sinh Tử Chú. Ta muốn bọn họ sống thì bọn họ có thể sống. Ta muốn bọn họ chết thì họ lập tức sẽ chết. Nhược Trần sư huynh, huynh muốn bọn họ sống hay chết?”
Trương Nhược Trần đối diện nàng, thở dài: “Ta đã vô số lần diễn toán tình cảnh này trong đầu. Nhưng ta vẫn không hy vọng nó xảy ra. Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Trả lời câu hỏi của ta trước đi đã.”
Hải Thủy vung tay áo, sáu vị Chân Thần Diêm La tộc thần khu thối rữa trên diện rộng, máu thịt trên bề mặt thân thể be bét, ngũ tạng lục phủ và thần hải hư thối.
Tiếng kêu thảm thiết trở nên càng thêm vang dội và thảm liệt.
Trương Nhược Trần hít sâu một hơi: “Nói đi, làm thế nào mới có thể tha cho bọn họ?”
Hải Thủy nói: “Sinh tử của bọn họ thật ra không quan trọng với ta. Chỉ cần huynh đáp ứng đi theo ta, nghe theo ta, ta sẽ tha cho bọn họ không chết.”
“Được! Ta đáp ứng ngươi.” Trương Nhược Trần nói.
Trì Dao nói: “Không được đáp ứng nàng.”
Hải Thủy nhìn Trì Dao, Trì Dao bay ra ngoài, ngã về phía Vu Điện, thân thể chìm vào gò núi thứ nhất, bị đất đá vùi lấp.
Hải Thủy khẽ vồ tay, cây sắt màu vàng nâu bay ra khỏi tay Trì Dao, rơi xuống đất, xuất hiện trong tay nàng.
Ánh mắt Trương Nhược Trần lạnh lẽo tột độ.
Hải Thủy thưởng thức cây sắt màu vàng nâu trong tay: “Nhược Trần sư huynh có Nộ Kiếm rất mạnh, hẳn là được truyền thừa từ Kiếm Tổ. Nhưng nếu huynh cảm thấy có thể giết ta thì e là đã ngộ phán tu vi của ta.”
Tướng Thanh đứng sau Hải Thủy, cung kính nói: “Thiền Nữ là hậu nhân huyết mạch của Ấn Tuyết Thiên, là điện chủ tương lai của Minh Điện. Đừng nói các vị ở đây, dù Huyết Tuyệt Chiến Thần đại tộc tể của Huyết Thiên bộ tộc đến đây cũng chưa chắc làm gì được Thiền Nữ điện hạ.”
Các tu sĩ ở đó, kể cả Thần Linh, đều cảm thấy ngạt thở.
Trương Nhược Trần biết Vu Điện rất nguy hiểm nhưng vẫn xông về phía trước, chạy về nơi Trì Dao ngã xuống.
“A…”
Một Thần Linh Diêm La tộc kêu thảm thiết sau lưng.
Thần khu của hắn sụp đổ, hóa thành huyết vụ, chỉ còn lại một cái đầu lâu.
Hải Thủy nói: “Nhược Trần sư huynh cảm thấy huynh thật sự có điều kiện để giảng hòa trước mặt ta sao? Ta cho huynh cơ hội lựa chọn chỉ vì ta không muốn phức tạp.”
Thanh âm Hải Thủy như từng tòa đại sơn, không ngừng ép lên người Trương Nhược Trần, khiến hắn không thể bước tiếp.
Trương Nhược Trần cảm ứng được khí tức sinh mệnh của Trì Dao dưới bùn đất, nghiến răng nói: “Được, ta đi với ngươi! Nhưng ngươi phải cam đoan không làm hại bất kỳ ai trong số họ.”
“Mục tiêu của ta xưa nay không phải bọn họ.”
Hải Thủy cất bước đi về hướng hương hoa Ưu Đàm Bà La Hoa, khi đi ngang qua Quỷ Tứ và Thiên Thước Thần Cơ, hai thần lập tức khom người, lùi lại nhường đường.
Đối diện Đại Thần, hơn nữa còn là tồn tại tàn nhẫn như vậy, ai không kính sợ?
Trương Nhược Trần liếc nhìn Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc ngầm hiểu, nghiêm túc nói: “Yên tâm, nơi này giao cho bản hoàng, ta đi cứu nàng. Cẩn thận tiểu ni cô!”
Thật ra Tiểu Hắc hiểu rõ, bảo Trương Nhược Trần cẩn thận là vô dụng, tu vi Hải Thủy sâu không lường được, so với Kim Tụ cũng là Đại Thần còn mạnh hơn vô số lần.
Nhân vật như vậy chỉ có Thần Tôn giá lâm mới đè ép được.