Chương 2751: Ám sát - Truyen Dich

Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 5 2, 2025

Ở ngoài thành, Trương Nhược Trần đem di hài gia gia của thiếu niên an táng.

“Ngươi tên là gì?” Trương Nhược Trần hỏi.

“Diệp Lạc Trần.”

Nghe được cái tên này, Trương Nhược Trần bản năng nhíu mày.

Lạc Trần?

Có ý tứ gì?

Sao lại điềm xấu như vậy?

Trương Nhược Trần xem như có chút minh bạch, lúc trước Hoàng Yên Trần vì sao lại bởi vì trong tên hắn có chữ “Trần”, chính là phạm vào kiêng kỵ.

Nếu lúc ấy tên của hắn là “Trương Lạc Trần”, lấy tính tình của Hoàng Yên Trần, không chừng sẽ tạo ra chuyện gì nữa.

Diệp Lạc Trần hỏi: “Sư tôn, cái tên này có chỗ nào không đúng sao?”

“Không có, không có gì không đúng.”

Trương Nhược Trần thầm nghĩ trong lòng, sao cả đời này hắn với chữ “Trần” lại có gút mắc sâu như vậy?

Duyên phận.

Xem ra, cùng thiếu niên này, thật có mấy phần duyên phận.

Diệp Lạc Trần nói: “Sư tôn khi nào truyền ta phương pháp tu luyện?”

“Không vội! Ngươi mở ra Thần Võ Ấn Ký chưa?” Trương Nhược Trần hỏi.

“Còn chưa.”

“Chờ mở ra Thần Võ Ấn Ký rồi nói chuyện tu luyện.”

Diệp Lạc Trần lại hỏi: “Khi nào ta có thể tu luyện tới cấp độ có tư cách đàm phán với Huyết Tuyệt gia tộc?”

“Vậy ngươi phải chứng minh cho Thần Linh của Huyết Tuyệt gia tộc thấy, giá trị tồn tại của ngươi lớn hơn toàn bộ Kiếm Nam giới, đồng thời trung thành tuyệt đối với Huyết Tuyệt gia tộc. Chí ít cũng phải tu luyện tới Thiên Vấn cảnh, tiến vào «Thần Trữ Quyển». Ở Bách Gia cảnh, ngưng tụ ra thánh ý, đạt tới tam phẩm mới được. Đây vẫn chỉ là cơ sở!”

Ba người đi trên bờ một con sông dạ quang rộng mấy chục trượng.

Trên mặt nước, những cánh bèo tấm phát ra ánh sáng trắng tím lấp lánh, như những viên bảo thạch khảm nạm trên tấm vải màu đen dài.

Trương Nhược Trần bước nhanh đi phía trước.

Diệp Lạc Trần bước nhanh chạy theo mới đuổi kịp hắn, thở hỗn hển nói: “Cần bao nhiêu năm mới có thể đạt tới Thiên Vấn cảnh?”

“Trong vũ trụ, đám thiên tài cao cấp nhất cũng cần một ngàn năm,” Trương Nhược Trần nói.

“Ta không chờ được một ngàn năm… Hô… Ha… Một ngàn năm sau… Cừu nhân của ta sợ là đã chết! Sư tôn… Hô… Ta muốn tu luyện tới Thiên Vấn cảnh với tốc độ nhanh nhất, một trăm năm, không, mười năm. Mười năm, ta phải tu luyện tới Thiên Vấn cảnh!”

Diệp Lạc Trần xông lên trước Trương Nhược Trần, dang đôi tay gầy yếu, ngăn cản hắn.

“Mười năm! Ha ha, căn bản không có khả năng, đừng nói là ta, dù cho Bất Tử Thần Điện toàn lực bồi dưỡng ngươi cũng không có khả năng nhỏ nhoi nào,” Trương Nhược Trần cười nói.

Diệp Lạc Trần mồ hôi đầm đìa, cắn răng nói: “Vậy một trăm năm!”

“Một trăm năm, cũng không có khả năng,” Trương Nhược Trần nói.

Diệp Lạc Trần quỳ trước mặt Trương Nhược Trần, hai tay chống xuống bờ sông bùn cát ẩm ướt, tự nhủ: “Sư tôn, cầu xin người, ta không chờ được một ngàn năm. Một ngàn năm quá lâu, không biết bao nhiêu sinh linh Kiếm Nam giới lại biến thành huyết thực của Bất Tử Huyết tộc. Không biết bao nhiêu người như ta sẽ mất đi người thân, sống trong đau khổ không muốn sống.”

“Thời gian bị Bất Tử Huyết tộc thống trị và nô dịch nên có hồi kết, ta hy vọng thiên hạ bách tính đều thấy được hy vọng, không cần sống trong sợ hãi.”

“Sư tôn, giúp ta. Ta khổ gì cũng nguyện ý ăn, việc gì mệt mỏi cũng chịu được.”

“Cho dù là chết?” Trương Nhược Trần hỏi.

Diệp Lạc Trần hốc mắt đỏ bừng, cố nén nước mắt, thần sắc kiên nghị nói: “Dù có chết, ta cũng không sợ.”

Hai tay mười ngón cắm sâu vào bùn cát, nắm chặt cùng nhau.

“Ngược lại có một phương pháp, có thể giúp ngươi tu luyện tới Đại Thánh Thiên Vấn cảnh trong vòng mười năm. Nhưng vô cùng nguy hiểm, lại phải chịu rất nhiều khổ, rất nhiều mệt mỏi. Bỏ ra, còn phải nhiều hơn người thường rất nhiều,” Trương Nhược Trần nói.

Diệp Lạc Trần không chút do dự nói: “Ta nguyện thử.”

Ma Âm đoán được phương pháp Trương Nhược Trần nói là gì, liền can ngăn: “Quá nguy hiểm! Chủ nhân vất vả lắm mới thu được một đồ đệ, sao lại dùng phương thức cực đoan này?”

“Vũ trụ đại biến, thiên địa rung chuyển. Một ngàn năm quả thực quá lâu, hắn cần trưởng thành nhanh chóng, phương pháp này dù cực đoan, nhưng vẫn có thể thực hiện.”

Trương Nhược Trần sắp đột phá Thần cảnh, cần bồi dưỡng một hoặc vài cường giả, trở thành chiến lực đỉnh tiêm thế tục.

Những việc Thần Linh không thể nhúng tay, bọn họ có thể làm.

Tu luyện Thần cảnh rất quan trọng, lợi ích thế tục cũng quan trọng không kém, cần có người bảo vệ.

Bỗng dưng, mặt đất rung động, nước sông sôi trào.

Trương Nhược Trần biến sắc, túm lấy Diệp Lạc Trần còn đang quỳ dưới đất, không kịp thi triển Không Gian Na Di, kim dực sau lưng mở ra, hóa thành một đạo lưu quang cấp tốc bay ngược về phía sau.

“Ầm ầm!”

Một thanh hỏa diễm cự kiếm dài đến ngàn mét từ trên trời giáng xuống, đánh vào vị trí Trương Nhược Trần vừa đứng.

Con sông lớn trong khoảnh khắc khô cạn, toàn bộ nước sông bốc hơi.

Trên mặt đất, xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy, mặt đất phương viên mấy trăm dặm tan chảy, hóa thành hồ nham tương màu đỏ vàng.

Tốc độ của Ma Âm chậm hơn Trương Nhược Trần một chút, dù đã dựng lên lồng ánh sáng năm màu, vẫn bị sức mạnh của hỏa diễm cự kiếm chấn vỡ lồng sáng, bị thương.

Ngực bụng nàng xuất hiện một vết kiếm dài thước, máu me đầm đìa.

Cách đó ngàn dặm, một lão giả áo xám đứng lặng.

Hắn tên là Sở Hàn, một vị Ngụy Thần.

Sở Hàn thu hồi hỏa diễm cự kiếm, khẽ thở dài: “Đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy mà Trương Nhược Trần cũng tránh được, hắn cảnh giác thật đáng sợ.”

Nơi này dù sao cũng là Địa Ngục giới, một kích không trúng, phải lập tức rút lui.

Nếu không, Chân Thần tìm đến, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ.

Sở Hàn thu liễm khí tức, ẩn thân, định rời đi.

Nhưng vừa bước chân, hắn dừng lại, kinh ngạc nhìn Trương Nhược Trần đứng phía trước. Thần thông ẩn thân mà hắn vẫn tự hào, trước mặt đối phương dường như không có tác dụng.

“Đã đến rồi, đừng đi!”

Trương Nhược Trần phóng xuất Vạn Cổ Quy Nhất Đạo Vực, trong chốc lát, không gian và thời gian vùng thiên địa này trở nên hỗn loạn, từng đoàn vầng sáng dày đặc như sao lơ lửng trong không gian, hóa thành tinh thần hải dương vô biên vô tận.

Sở Hàn tán đi thần thông ẩn thân, hiển lộ Thần Khu chân thân, cười lạnh: “Ta đánh giá thấp ngươi, thần thoại thế tục. Thật ra, lúc trước nếu ta lặn xuống gần hơn, nhất định có thể giết chết ngươi trong một kích.”

“Nhưng ngươi chọn phương pháp bảo thủ, vừa muốn ám sát ta, vừa lo ám sát thất bại, không thể cấp tốc đào tẩu. Kẻ trước sau dè dặt như ngươi, đương nhiên chỉ có thể thất bại trong gang tấc,” Trương Nhược Trần nói.

Ma Âm bay đến, lơ lửng sau lưng Sở Hàn cách mặt đất trăm trượng, trên thân bay ra hàng ngàn hàng vạn dây leo năm màu, bao phủ thiên địa.

Vô số vết nứt không gian phi hành giữa các dây leo.

Trương Nhược Trần nói: “Ám sát ta không phải mục đích ngươi đến Kiếm Nam giới, nếu không sẽ không chỉ có một kích vội vàng. Với năng lực Ngụy Thần, ngươi có thể bố trí một sát cục tinh diệu hơn. Nói đi, mục đích của ngươi là gì?”

Sở Hàn đốt cháy thanh hỏa diễm chiến kiếm, vung một nhát.

Nhưng không phải chém về phía Trương Nhược Trần, mà muốn phá vỡ không gian, trốn vào hư vô đào tẩu.

Nhưng trong Vạn Cổ Quy Nhất Đạo Vực của Trương Nhược Trần, sao hắn có thể toại nguyện?

Vừa xé được một khe hở không gian, nó đã khép lại.

“Hạ Kiếm!”

Trương Nhược Trần đâm ra một kiếm, liệt diễm đầy trời, nhiệt độ đột ngột tăng lên, như giữa hè oi ả.

Trong mắt Sở Hàn, không phải một thanh kiếm đâm tới, mà là một vòng kiêu dương thiêu đốt, lao thẳng vào hắn. Hắn vận thần khí vào hai mắt, mới nhìn rõ thân kiếm và quỹ ngấn Kiếm Đạo.

Đây là Thời Gian kiếm pháp, Tứ Quý kiếm pháp.

“Ầm!”

Dù là Ngụy Thần, Sở Hàn vẫn bị một kiếm này đánh trúng Thần Khu, ngực và lưng bị xuyên thủng, xuất hiện một lỗ máu to bằng miệng chén.

Kiếm pháp Thời Gian đệ lục trọng, lực lượng thời gian huyền diệu, Ngụy Thần bình thường sao hiểu được?

“Hạ Kiếm!”

Trương Nhược Trần ỷ vào ưu thế Đạo Vực, tốc độ nhanh đến lạ thường, không cho Sở Hàn cơ hội thở dốc chữa thương.

Chiêu kiếm tương tự, lại thi triển lần nữa.

Kiếm pháp Thời Gian, coi trọng chữ nhanh.

Nhanh không thể phá.

Hơn nữa, mỗi một kiếm đều chém thọ nguyên.

“Hạ Kiếm!”

“Hạ Kiếm!”

Trương Nhược Trần liên tiếp công mười bảy kiếm, đều là cùng một chiêu, đánh cho Sở Hàn không còn sức phản kháng, Thần Khu thủng trăm ngàn lỗ, thần huyết nhuộm đỏ ngàn dặm đại địa.

Nơi thần huyết nhỏ xuống, mặt đất biến thành hỏa nguyên.

“Đủ rồi!”

Sở Hàn tức giận thét dài.

Tiếng rống của Thần này không truyền ra khỏi Đạo Vực của Trương Nhược Trần, nếu không sinh linh phương viên mấy vạn dặm sợ là phải chết sạch. Kiếm Nam giới dù sao cũng không so được Thiên Đình, một khi bùng nổ chiến đấu cấp Thần, sẽ là tai nạn hủy diệt.

Thần Khu Sở Hàn biến lớn, hóa thành cao ngàn trượng, toàn thân thần quang xán lạn, như một ngọn núi phát sáng hình người.

Thần uy cuồn cuộn trào dâng, như thủy triều, bùng nổ.

“Trương Nhược Trần tiểu nhi, ngươi thật sự coi ta không phải đối thủ của ngươi? Chiến, hôm nay không tiếc bất cứ giá nào cũng phải chém giết ngươi ở đây!”

Vết thương trên Thần Khu Sở Hàn lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, hai tay giơ cao thanh hỏa diễm chiến kiếm dài ngàn mét.

“Vù vù!”

Giữa thiên địa, xuất hiện vô số kiếm khí, như một con sông dài, bao quanh hắn lưu động.

Vạn Cổ Quy Nhất Đạo Vực bị lực lượng cuồn cuộn bùng phát từ trên người hắn trùng kích, xuất hiện dấu hiệu rạn nứt, đại địa trong Đạo Vực hoàn toàn nóng chảy, đất cằn nghìn dặm.

Dù sao đối phương cũng là Ngụy Thần, Trương Nhược Trần không dám khinh thường, kích hoạt Hỏa Thần Khải Giáp, nói: “Nguyên lai là Thần Linh Kiếm Thần giới! Lén lút lẻn vào Địa Ngục giới, đến Kiếm Nam giới, xem ra mưu đồ không nhỏ.”

“Thôi được, đã đến rồi, ta sẽ lấy Thần Nguyên của ngươi để dùng.”

“Ăn nói ngông cuồng!” Sở Hàn vung kiếm, chém xuống.

Trương Nhược Trần biết lực lượng trong cơ thể Ngụy Thần hùng hậu như hằng tinh, một kích nén giận không thể coi thường, không dám liều mạng với hắn. Vì vậy, sải bước, lướt ngang hơn mười dặm, nhẹ nhàng tránh đi.

Ô Kim Chiến Thiên Côn, Xích Tử Kiếm, Kim Cương Nguyệt Luân, Tàng Sơn Ma Kính, bốn kiện Chí Tôn Thánh Khí đều được Trương Nhược Trần thúc đẩy đến cực hạn, bùng nổ bốn cỗ Chí Tôn chi lực mãnh liệt, oanh kích lên người Sở Hàn.

Chỉ trong khoảnh khắc, Thần Khu Sở Hàn bị đánh nát ba lần, khí tức giảm nhanh.

Sở Hàn chưa từng nghĩ một tu sĩ Thánh cảnh có thể cường hãn đến vậy, lại càng phiền muộn vì một tu sĩ Thánh cảnh lại có bốn kiện Chí Tôn Thánh Khí, càng không ngờ rằng đường đường Thần Linh lại không phá nổi Đạo Vực của tu sĩ Thánh cảnh.

Bị dồn đến bước đường này, Sở Hàn mặc kệ những thứ khác, thúc đẩy thần khí, dồn vào Thần Nguyên.

“Trương Nhược Trần, ngươi lấn thần quá đáng, muốn Thần Nguyên, tốt! Cho ngươi, muốn chết cùng chết đi!” Cơ thể Sở Hàn bắt đầu cháy rừng rực, chiếu sáng một góc đại lục đen kịt.

“Vô tri! Chỉ là Ngụy Thần mạt lưu, cũng muốn cùng ta đồng quy vu tận. Thần Khu của ngươi ta còn có đại dụng, sao có thể mặc ngươi hủy đi?”

Trương Nhược Trần mặc Hỏa Thần Khải Giáp, lơ lửng giữa không trung, không trốn chạy, bình tĩnh tự nhiên, đọc lên: “Nộ Kiếm!”

Quay lại truyện Vạn Cổ Thần Đế

Bảng Xếp Hạng

Chương 2845: Thiên Yên Kiếp

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 5 3, 2025

Chương 4014: Sâu nhất ký ức

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 5 3, 2025

Chương 2844: Khủng bố thần kiếp

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 5 3, 2025