Chương 2680: Lấy đại nghĩa làm tên - Truyen Dich

Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 5 2, 2025

Hạng Sở Nam hướng tám vị tu sĩ Thư giới nhìn sang, lập tức âm thầm cắn răng, lại ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng:

“Ta Hạng Sở Nam nếu cứ thế mà đi, chẳng phải biến thành hạng người ham sống sợ chết?”

“Thư huynh nói không sai, chuyện này, tại điện chủ trong mắt có thể nói không có ý nghĩa. Nhưng đối với ta mà nói, hôm nay trận chiến này chính là thiên đại sự tình. Thư Dung không thể chết vô ích, đạo nghĩa trong lòng nhất định phải trường tồn bất diệt, lời hứa làm ra nhất định phải đến chết bảo vệ.”

“Ta từng nói qua, chuyện Thư giới, ta quản định! Trước kia nói như vậy, hiện tại cũng nói như vậy.”

Hạng Sở Nam bay lên, đứng thẳng giữa không trung, thét dài một tiếng:

“Thiên Đường giới các cháu, muốn san bằng Thanh Lê viên, liền trước dẫm lên trên thi thể của ta.”

“Chiến!”

“Tử chiến!”

“Tử chiến đến cùng!”

Thanh âm một tiếng so một tiếng vang dội, như kinh lôi truyền khắp Hồng Trần quần đảo.

Tu sĩ Thư giới đều cảm động khôn xiết, chỉ cảm thấy thế gian vẫn còn nhiều người tốt, hai chữ “đạo nghĩa” tồn tại trong lòng tuyệt đại đa số tu sĩ.

Tu sĩ Thiên Long giới bị cỗ chiến ý không sợ hãi trên người Hạng Sở Nam cảm nhiễm, từng người ánh mắt đều trở nên sắc bén, máu trong cơ thể bốc lên.

Một vị Đại Thánh Vô Thượng cảnh Thiên Long giới cắn răng nói:

“Cùng lắm thì vừa chết, coi như muốn chết, cũng muốn chết oanh oanh liệt liệt.”

Ngao Hư Không nói:

“Không sai, hôm nay nếu chiến tử tại Thanh Lê viên, dù là 100.000 năm sau, vẫn sẽ có tu sĩ biết được năm đó chúng ta từng cùng Đại Thánh phe phái toàn bộ Thiên Đường giới giao chiến. Nếu xám xịt đào tẩu, cả đời này đừng mơ tưởng ngẩng đầu lên. Chúng ta Long tộc, ngay cả đảm lượng chịu chết một trận chiến cũng không có sao?”

“Vì đạo nghĩa trong lòng mà chết, chết có ý nghĩa.”

Ánh mắt Linh Lung tiên tử trở nên kiên định, anh tư ngạo nhân, trong đôi mắt hạnh đều là quang mang bễ nghễ thiên hạ.

Máu nóng trong thể nội Hoa Xuân Thu sôi trào, nói:

“Quyển thứ nhất «Hồng Trần Tuyệt Thế Đồ» của ta, chỉ bằng tu vi cao tuyệt, không xưng được hồng trần tuyệt thế. Hồng trần tuyệt thế chân chính, nên không sợ sinh tử, cho dù nghịch thiên mà đi, cũng muốn hành khúc hát vang. Quyển thứ nhất này, liền gọi Hồng Trần Sinh Tử Quyển. Nếu có thể hoàn thành một quyển này, cho dù hôm nay chết ở chỗ này, ta cũng vừa lòng thỏa ý.”

Linh cảm trong lòng Hoa Xuân Thu bạo phát, nâng bút câu họa.

Nhân vật thứ nhất trên đồ quyển chính là Hạng Sở Nam bay trên bầu trời Thanh Lê viên, người mặc đại hồng bào sam, đầu đội Ma Quan kim loại, thân thể cao lớn cường tráng.

Mà trên đỉnh đầu Hạng Sở Nam, từng con Cự Long và Đại Thánh Thiên Thượng doanh mặc áo giáp đang bay qua.

Hắn hoàn toàn đắm chìm vào việc vẽ đồ, ngưng thần tĩnh khí, đặt bút như long du, như đi vội.

Liễm Hi bị phong ấn tu vi, ngồi trên băng ghế đá, lẳng lặng nhìn tất cả, trong lòng thở dài thật sâu, cảm thấy bất đắc dĩ, lại cảm thấy khó có thể lý giải được.

Trương Nhược Trần cỡ nào là nhân vật tuyệt đại, rõ ràng có thể rời đi, vì sao còn muốn vì mấy tu sĩ Thư giới mà dựng vào tính mạng của mình?

Không thể nào hiểu được.

Có lẽ, đây chính là hắn chân chính.

Hắn cho tới bây giờ đều không phải là ma quỷ lãnh huyết vô tình Địa Ngục giới, là một hào kiệt trong lòng còn có đạo nghĩa, càng là một anh hùng thật sự có tình có nghĩa.

Trương Nhược Trần nói:

“Hôm nay, chưa hẳn hẳn phải chết không nghi ngờ, mọi người không cần bi quan như vậy.”

Mọi người đều hướng mắt nhìn hắn.

Ngao Hư Không cười khổ nói:

“Ta minh bạch ý đồ của Thư tiên sinh.”

“Ồ! Ngươi lại minh bạch?”

Trương Nhược Trần hơi kinh ngạc.

Ngao Hư Không nói:

“Cả hòn đảo nhỏ đã bị Đại Thánh phe phái Thiên Đường giới bày ra thiên la địa võng. Càng có Đại Thánh Thiên Thượng doanh hội tụ trên không, chúng ta đã bỏ lỡ thời cơ phá vây tốt nhất. Bây giờ, dù là Ngụy Thần cũng đừng hòng chạy ra đảo này.”

“Ngươi cho rằng ý đồ của ta là cưỡng ép phá vây?”

Trương Nhược Trần hỏi.

Ngao Hư Không hơi kinh ngạc, nói:

“Chẳng lẽ dưới thế cục bây giờ, chúng ta không phá vây, còn muốn tiếp tục thủ vững Thanh Lê viên? Căn bản thủ không được, dù là thần phù cũng ngăn không được công kích của nhiều Đại Thánh như vậy.”

Linh Lung tiên tử biết tu vi Thư Thiên Si sâu không lường được, nhưng vẫn không cho rằng hôm nay còn có sinh cơ, nói:

“Lưu lại Thanh Lê viên, chính là bia sống mặc cho địch nhân coi thường. Chỉ có để Thanh Lê viên động, chúng ta có lẽ mới có thể giết thêm mấy kẻ đệm lưng trước khi chết.”

Trương Nhược Trần lắc đầu, nói:

“Liều mạng kiểu gì cũng phải chết, cho nên nhất định phải thay đổi sách lược. Đầu tiên, các ngươi phải rõ ràng, mấy vị ở đây đều có thân phận khó lường. Trước khi có lý do tất sát các ngươi, tu sĩ phe phái Thiên Đường giới sẽ không dễ dàng giết các ngươi.”

“Hiện tại, tu sĩ các đại thế giới đều chú ý đến Thanh Lê viên. Phe phái Thiên Đường giới đánh cờ hiệu là vì Nho giới chủ trì công đạo, thảo phạt tu sĩ Thư giới.”

Phong Nham như có điều suy nghĩ, nói:

“Cho nên, chỉ cần chúng ta không xuất thủ, bọn chúng cũng sẽ không làm gì được chúng ta?”

“Không, coi như các ngươi không xuất thủ, bọn chúng cũng sẽ buộc các ngươi xuất thủ…”

Trương Nhược Trần đang muốn nói tiếp thì bên ngoài Thanh Lê viên vang lên một đạo thanh âm cao vút hùng hậu:

“Lão phu là giáo chủ Thiên Lễ giáo Nho giới, Vân Trung Sinh, đến Thanh Lê viên. Nhã Thần Thư giới có ở bên trong không?”

“Đến rồi!”

Trương Nhược Trần nhìn về phía một vị Đại Thánh Vô Thượng cảnh Thư giới, nói:

“Đi thôi! Nhìn xem mấy vị giáo chủ Nho giới có lí do thoái thác gì.”

Vị Đại Thánh Vô Thượng cảnh Thư giới này tên là Ôn Quyết, đẩy cửa đi ra ngoài.

Bảy tu sĩ Thư giới khác cũng đi theo ra ngoài.

Trương Nhược Trần và những người khác ở lại bên trong, không hiện thân.

Phong Nham đã nghĩ thông suốt, nói:

“Đây chính là sách lược ép chúng ta ra tay của phe phái Thiên Đường giới?”

“Phe phái Thiên Đường giới muốn giết người, lại muốn chiếm đại nghĩa, tự nhiên cũng bó tay bó chân. Thực lực Chúa Tể thế giới xác thực không thể chống lại, nhưng Chúa Tể thế giới cũng không thể muốn làm gì thì làm, thiên điều còn trông coi bọn chúng! Ít nhất trên mặt nổi, bọn chúng không thể xúc phạm thiên điều, phải kiếm cớ tránh đi.”

Trương Nhược Trần nói.

Bên ngoài, ngũ đại giáo chủ Nho giới đều đến, đều đứng ngoài vòng tròn Trương Nhược Trần vẽ, không dám tùy tiện xâm nhập.

Song phương dựa vào lí lẽ biện luận, khẩu chiến hơn nửa canh giờ.

Nho giới không ngoài việc muốn tu sĩ Thư giới mời Nhã Thần ra, để Nhã Thần nhận tội, Công Dương Mục không thể chết không minh bạch, thiên điều đối với Thần Linh không thể thùng rỗng kêu to… Các loại.

Tu sĩ Thư giới thì cho rằng Nhã Thần đã sớm bị Nho giới giết chết, Công Dương Mục chỉ là một màn tự biên tự diễn của Nho giới.

Tranh chấp như vậy tự nhiên không thể có bất kỳ kết quả nào.

Chỉ nghe bên ngoài vang lên một tiếng quát lớn:

“Ta thấy các ngươi Thư giới ỷ có cường giả chỗ dựa, khiêu chiến quyền uy thiên điều, muốn khi nhục Nho giới. Tối nay, Thư giới không giao hung thủ, Nho giới sẽ san bằng Thanh Lê viên.”

Một thanh âm khác gọi hàng:

“Nhã Thần! Ngươi không hiện thân, đừng trách chúng ta vô tình với tu sĩ Thư giới, lấy máu tươi của bọn chúng tế điện vong linh Công Dương Mục.”

Tu sĩ Thư giới đều khẩn trương, ý thức được ngũ đại giáo chủ Nho giới đã lộ chân tướng.

Ba trong ngũ đại giáo chủ là Đại Thánh Vô Thượng cảnh, hai vị còn lại là Đại Thánh Tinh Thần Lực cấp 69 sơ kỳ, đồng thời phóng xuất lực lượng trên người.

Ba vị Đại Thánh Vô Thượng cảnh quanh người xuất hiện lít nha lít nhít quy tắc Thánh Đạo, phân biệt hội tụ thành một quyển Thanh Quang Thiên Thư, một thiên Thiên Tự Văn, một tòa hồ nước màu trắng thánh quang.

Hai vị Đại Thánh Tinh Thần Lực thì dẫn thiên địa thánh khí, hóa thành hai tòa vòng xoáy phát quang chói mắt.

Trương Nhược Trần cất bước ra đại môn, nói:

“Năm lão nhi các ngươi, sống cao tuổi vô dụng, bị người khác lợi dụng mà không tự biết, hôm nay sợ là sẽ biến thành quỷ chết oan.”

“Thư Thiên Si, chúng ta biết tu vi ngươi cao thâm, nhưng ngươi tốt nhất đừng nhúng tay chuyện hôm nay, đây là thù hận giữa Nho giới và Thư giới. Bất kỳ tu sĩ nào nhúng tay đều phải trả giá đắt.”

Một vị giáo chủ trầm lãnh nói.

Trương Nhược Trần hừ lạnh một tiếng, chỉ bốn chữ trên đất, nói:

“Người nhập giới chết! Đây là ta tự tay viết, ai dám xông vào vòng tròn, ta nhất định chém.”

Ngũ đại giáo chủ Nho giới làm sao không kiêng kị Thư Thiên Si?

Nhưng tên đã trên dây, không bắn không được, chẳng lẽ bọn chúng còn có thể lui sao?

Nếu bọn chúng dám lui, đại nhân vật Thiên Đường giới sau này nhất định khiến chúng chết càng thêm khó coi, thậm chí tộc nhân tính mệnh cũng phải góp vào. Bọn chúng cũng có bất đắc dĩ của bọn chúng.

“Chiến!”

“Vì Công Dương Mục báo thù.”

“Giết hết tu sĩ Thư giới.”

Ngũ đại giáo chủ muốn xâm nhập vòng tròn, lại xúc động minh văn và trận pháp Đại Thánh Trương Nhược Trần bố trí, bị ngăn ngoài.

Lấy vòng tròn làm ranh giới, hiện ra lít nha lít nhít quang văn.

“Ầm ầm!”

Bọn chúng đánh ra một đạo lại một đạo sức mạnh công kích, đánh vào quang văn.

Trương Nhược Trần lười cùng tu sĩ Thiên Đường giới chơi trò xiếc nhàm chán này, lấy ra chiến kiếm.

Phong Nham đi ra, nói:

“Thư huynh, hay là để ta xử lý bọn chúng.”

“Ý của ta là, đem bọn chúng bỏ vào trong giới, toàn bộ giết chết.”

Trương Nhược Trần nói.

“Sao phải cấp tiến như vậy? Bọn chúng rất có thể căn bản không biết chân tướng tử vong của Công Dương Mục, chỉ bị tu sĩ Thiên Đường giới lợi dụng! Giết bọn chúng, chẳng phải trúng ý địch?”

Phong Nham nói.

Trương Nhược Trần nói:

“Ngươi cho rằng không giết bọn chúng thì sự việc tối nay còn có chuyển cơ?”

“Sự do người làm, ta muốn thử. Coi như phe phái Thiên Đường giới cuối cùng vẫn thống hạ sát thủ, ít nhất ta đã cố gắng cứu vãn.”

Phong Nham nói.

“Được thôi!”

Trương Nhược Trần biết Phong Nham làm vậy cũng muốn tranh một chút hy vọng sống cho mọi người, cho rằng chỉ cần không giết tu sĩ Nho giới, phe phái Thiên Đường giới sẽ không có lý do xuất thủ.

Phong Nham vừa bước ra vòng tròn, dưới chân tuôn ra vô số quy tắc Thánh Đạo, hóa thành một tòa Hỗn Độn Hải Đạo Vực màu tím xanh, lôi kéo ngũ đại giáo chủ Nho giới vào trong.

Ngũ đại giáo chủ Nho giới trong lòng vui mừng, bọn chúng vốn kiêng kị Thư Thiên Si, không dám bước vào vòng tròn, không ngờ Phong Nham lại chủ động đi ra.

Nếu Phong Nham dám giết bọn chúng ngoài vòng tròn, dù Phong Nham có bối cảnh cường đại cũng phải bị thiên điều xử phạt.

Thánh quang trên thân Phong Nham sáng chói, ba cái miệng đồng thời mở ra, nói:

“Rút đi đi, hôm nay tu sĩ Thư giới do bản đế bảo đảm. Các ngươi muốn san bằng Thanh Lê viên, chẳng qua chỉ là trò cười.”

“Nham Đế uy phong thật lớn, đây là muốn lấy uy danh Phong gia Bàn Cổ giới để dọa chúng ta sao? Tu sĩ Nho giới chúng ta há lại kẻ nhát gan sợ phiền phức?”

“Chiến, tu sĩ Nho giới tuyệt không khuất phục.”

Một vị giáo chủ có nốt ruồi son giữa mi tâm đã điều động Thiên Tự Văn treo trên hư không, hướng Phong Nham trấn áp xuống.

Quay lại truyện Vạn Cổ Thần Đế

Bảng Xếp Hạng

Chương 2771: Nữ Hoàng cùng Bàn Nhược

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 5 2, 2025

Chương 3941: Hỏa Loan thế tử

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 5 2, 2025

Chương 2770: Ngụy Thần chủ nhân

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 5 2, 2025