Chương 2660: Thiên Nữ điện hạ - Truyen Dich
Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 5 2, 2025
Trong vũ trụ các đại cổ văn minh, phần lớn đều là vạn cổ bất diệt đại thế giới. Mặc dù thế giới hủy diệt, thế nhưng vẫn có nội tình bảo tồn lại, có thể cư trú bí cảnh, tiếp tục sinh sôi phát triển.
Bọn họ truyền thừa cường đại, có được đủ loại thần bí, cho dù là Địa Ngục giới đều có chút kiêng kị, nếu không, sẽ không chờ đến bây giờ mới phát động công kích.
Thiên Tinh, Diễm Dương, Bắc Đẩu, Vu Thần, tứ đại văn minh truyền thừa lâu dài nhất, danh xưng trong cổ văn minh tứ đại cự đầu, có được cùng Thiên Cung tư cách đàm phán.
Cho tới bây giờ, Thiên Cung cùng Thiên Đình các giới đối với cổ văn minh hiểu rõ vẫn còn rất hạn chế. Bọn họ như giấu trong sương mù, có thể trông thấy, lại không cách nào hoàn toàn thấy rõ.
Các đại cổ văn minh sứ giả đều rất nhiệt tình, từng cái tu vi không tầm thường, hiển lộ rõ ràng ra mười phần thành ý.
Không có cách, Trương Nhược Trần bốn người, từng cái đều là nhân vật không tầm thường.
Thư Dung là Thư giới đệ nhất cường giả, Hoa Xuân Thu là Họa giới đệ nhất cường giả, Trương Nhược Trần dùng tên giả Thư Thiên Si tu vi sâu không lường được.
Lợi hại nhất, vẫn là phải tính Hạng Sở Nam, lưng tựa Chân Lý Thần Điện, lấy Chân Lý Thần Điện điện chủ độc nữ, nghe nói thâm thụ điện chủ yêu thích. Lai lịch này, lớn đến bầu trời, toàn bộ Thiên Đình đều tìm không ra mấy cái so với hắn thân phận càng cao quý hơn nhân vật.
Hạng Sở Nam mặc dù không có xuất thủ qua mấy lần, nhưng lúc trước có thể nhẹ nhõm phá giải Thẩm Phán cung đại cung chủ công kích. Đồng thời còn hiển lộ ra “Vũ Trụ Vô Biên” giới hình, một thân thực lực đã là không thể nghi ngờ, có thể xưng thế tục đỉnh tuyệt.
Cường giả như vậy, bối cảnh như vậy, ai không muốn lôi kéo cùng kết giao?
Trương Nhược Trần ở trong đám người tìm kiếm, thế nhưng không thấy bóng dáng tu sĩ Thiên Sơ văn minh.
Các đại cổ văn minh sứ giả luân phiên mời, Hạng Sở Nam không tiện cự tuyệt, đang muốn đáp ứng một vị sứ giả nào đó, Trương Nhược Trần thở dài một tiếng:
– Đáng tiếc, bảo vật đầy đất này, còn chưa bán được.
Hoa Xuân Thu ngầm hiểu, đem Mặc Dương thi thể từ trong đất bùn bới ra, lúc trước trong chiến đấu bị vùi lấp. Hắn buồn bã nói:
– Cấp 69 Tinh Thần Lực Đại Thánh nhục thân, làm sao cũng coi là một kiện bảo vật, vì sao bán không được?
Vu Thần văn minh tài đại khí thô, Hạ Tửu lập tức ra giá:
– Mười viên thần thạch, ta thu!
Hoa Xuân Thu mừng rỡ trong lòng, nhưng không biểu lộ ra mặt, nghĩa chính ngôn từ:
– Quân tử ái tài lấy chi có đạo, bộ thi thể này ta định giá năm mai thần thạch, quyết không cho phép bất kỳ tu sĩ nào lên ào ào giá cả.
– Tốt! Hoa tiên sinh không hổ là quân tử khiêm tốn.
Hạ Tửu lấy ra năm mai thần thạch, mua Mặc Dương thi thể.
Vu Thần văn minh thế lực cường đại, không sợ Thiên Đường giới trả thù.
Lại nói, Thiên Đường giới còn không đến mức vì một kiện việc nhỏ như vậy mà trở mặt với Vu Thần văn minh.
Hạ Tửu nhìn trúng da Mặc Dương, đó là chân chính Huyễn Đạo chí bảo, một vị tiếp cận Tinh Thần Lực Thần Linh cường giả cả đời tâm huyết. Nhưng nhìn vào giá trên bảng hiệu, hắn khẽ nhíu mày.
*50,000 mai thần thạch.*
Giá trên trời!
Hạ Tửu nhíu mày không phải vì cảm thấy Trương Nhược Trần “công phu sư tử ngoạm”. Thực tế, da Mặc Dương đáng giá cái giá này.
Mà là vì, hắn chỉ là sứ giả, không mang theo nhiều thần thạch như vậy.
Muốn điều động nhiều thần thạch như vậy, phải có Thiên Tử điện hạ mới có thể quyết định.
Phụ Cốt mười hai cánh chim, Thánh Nguyên, thánh tâm, thánh thận… vân vân bảo vật, đều có giá trị cao, không phải sứ giả như bọn hắn có thể quyết định.
Hạ Tửu nói:
– Bốn vị không bằng theo lão phu đến trang viên của Thiên Tử điện hạ, Thiên Tử chắc chắn sẽ cho các ngươi một cái giá vừa ý.
Sứ giả Diễm Dương văn minh lên tiếng:
– Hay là đi trước Diễm Dương văn minh đi, Thiên Tử điện hạ của chúng ta nhất quán hiếu khách, mà lại đối với Bán Thần bảo vật hết sức hứng thú.
Trương Nhược Trần từng giết một vị Thiên Tử của Diễm Dương văn minh, kết xuống thâm cừu, xem ra Diễm Dương văn minh lại có Thiên Tử mới sinh ra, không biết là hạng người gì?
– Những bảo vật này, bản Thiên Nữ muốn hết!
Ngư Thần Tĩnh cùng hơn mười vị Đại Thánh của Thiên Tinh văn minh cùng nhau đi tới.
Ánh mắt nàng không nhìn hàng hóa trên đất, cũng không nhìn giá trên bảng hiệu, chỉ nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, đôi mắt đẹp lấp lánh:
– Thư tiên sinh, nói giá đi!
– Liền theo giá trên lệnh bài.
Một vị lão giả của Thiên Tinh văn minh kiểm lại một lượt, sau đó từ trong một kiện không gian bí bảo lấy ra ba rương thần thạch, đặt trước mặt Trương Nhược Trần, tổng cộng 136,400 mai.
Ba rương đều to lớn vô cùng, bên trong thần quang chói lọi.
Hoa Xuân Thu và Thư Dung tuy là Vô Thượng cảnh Đại Thánh, nhưng chưa từng thấy nhiều thần thạch như vậy, nhất thời có chút thất thố.
– Bán Thần thi thể, giá trị cao như vậy sao?
Hoa Xuân Thu thán phục một tiếng, trong lòng nảy ra một vài suy nghĩ.
Nhưng nghĩ đến tu vi của hắn, dám có ý đồ với Bán Thần, chẳng khác nào muốn chết, vội vàng tập trung ý chí, bỏ đi những suy nghĩ không thực tế.
Trương Nhược Trần lấy đi 100,000 mai thần thạch:
– Còn lại, ba người các ngươi chia nhau đi!
Hoa Xuân Thu xông lên, nắm lấy thần thạch trong rương:
– Không được a, vô công bất thụ lộc, ta đã được mười viên thần thạch, sao có thể nhận thêm?
Thư Dung nói:
– Lúc trước bán chiến thư, ta được năm mươi mai thần thạch, đã thỏa mãn. Những thần thạch này hoàn toàn không liên quan gì đến chúng ta, Thư huynh, ta biết huynh khẳng khái, nhưng chúng ta không phải người ái tài.
– Sao lại không liên quan đến các ngươi? Nếu không có ba người các ngươi ở đây, ta muốn bán hai bộ thi hài này, trước hết phải qua cửa Thẩm Phán cung.
Hạng Sở Nam thẳng thắn:
– Hai người các ngươi đừng nói nhảm, thần thạch này cùng nhau chia! Thư huynh thấy hai vị thiếu thần thạch mua tài nguyên tu luyện, tu luyện chậm chạp, nên cố ý giúp các ngươi một tay, nhưng không tiện nói rõ, sợ làm tổn thương tự tôn của hai vị. Các ngươi nhăn nhăn nhó nhó làm gì?
Nói toạc ra, Thư Dung và Hoa Xuân Thu cười khổ.
Sau đó, hai người cúi đầu thật sâu với Trương Nhược Trần, cùng Hạng Sở Nam chia nhau ba vạn sáu ngàn bốn trăm mai thần thạch còn lại.
Hạng Sở Nam nói không sai, họ thật sự thiếu thần thạch mua tài nguyên, ân tình này chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, sau này từ từ trả lại.
Ngư Thần Tĩnh luôn nở nụ cười trên môi:
– Bốn vị, đêm nay bản Thiên Nữ thiết yến tại Thải Hà biệt viện, không biết có thể đến dự?
Trương Nhược Trần nói:
– Thiên Nữ điện hạ đích thân mời, thành ý tràn đầy, lại còn hào phóng như vậy, chúng ta còn lý do gì để từ chối?
– Đúng a, quá hào phóng! Nếu ta gặp Thiên Nữ điện hạ từ ngàn năm trước, chắc chắn đã vẽ nàng vào «Cửu Tiên Mỹ Nhân Đồ», vị Liễm Hi đại cung chủ kia không nên vẽ nàng mới phải.
Hoa Xuân Thu vẫn còn oán khí với Liễm Hi, dù sao cũng đã chịu một kiếm.
Ngư Thần Tĩnh trêu ghẹo:
– Hoa tiên sinh đến Hồng Trần đại hội lần này, có muốn vẽ thêm một bức Mỹ Nhân Đồ?
Hoa Xuân Thu lắc đầu:
– Hồng Trần đại hội, anh hào thiên hạ đều đến, cường giả tuyệt thế đều xuất hiện, vẽ Mỹ Nhân Đồ không bằng vẽ «Hồng Trần Tuyệt Thế Đồ».
Trương Nhược Trần bốn người theo Ngư Thần Tĩnh và tu sĩ Thiên Tinh văn minh rời đi.
Các sứ giả cổ văn minh khác tuy bất đắc dĩ, nhưng không nói nên lời. Dù sao, Thiên Nữ Thiên Tinh văn minh đích thân ra mặt, nể mặt quá lớn, tu sĩ nào cũng khó lòng từ chối.
Hồng Trần Tuyệt Thế lâu an bài chỗ ở cho tu sĩ các giới.
Điểm dừng chân của tu sĩ Thiên Tinh văn minh là Hóa Thần đảo.
Đảo dài hơn trăm dặm, mọc đầy cổ tùng kỳ trúc, có thánh tuyền lưu động, lại có đạo tỏa dày đặc, thần văn như dệt, tu sĩ có tinh thần lực mạnh hơn cũng đừng hòng thi triển ra trên đảo.
Cho dù là Bán Thần, cũng đừng hòng lay chuyển hòn đảo này.
Từng tòa kiến trúc cổ xây dọc bờ biển, phân bố xen kẽ.
Thiên Tinh văn minh không hổ là một trong tứ đại cự đầu của phe phái cổ văn minh, trong Thải Hà biệt viện, đâu đâu cũng toát lên vẻ thần dị. Một tấm Thần Văn Đồ Lục lơ lửng trên không biệt viện, dây xích thần văn bao phủ tứ phương.
Trương Nhược Trần chỉ hơi nhìn nhiều một chút, đã bị Ngư Thần Tĩnh phát hiện.
Nàng nói:
– Thần Văn Đồ Lục này là bản Thiên Nữ mang từ Thiên Tinh văn minh đến, do một vị Cổ Thần vượt qua ba lần Nguyên hội kiếp nạn tự mình khắc xuống. Bất kỳ tu sĩ nào muốn xông vào Thải Hà biệt viện đều phải trả giá đắt.
Trương Nhược Trần ra vẻ không hiểu:
– Ở Hồng Trần quần đảo, chẳng lẽ còn sợ có người tập kích?
Ngư Thần Tĩnh cười không nói, tiếp tục đi về phía sâu trong biệt viện.
Ngư Thần Tĩnh dường như chuyên tiếp đãi họ, không mời tu sĩ khác.
Họ tụ tập trong một tòa cổ đình, có thần nhưỡng tuyệt diệu, có món ngon mỹ vị, lại có Nữ Thánh dung mạo mỹ lệ múa và đàn tấu trong viện, không khí không náo nhiệt, nhưng lại cho người ta cảm giác thanh tĩnh.
Sau một hồi hàn huyên, Ngư Thần Tĩnh đột nhiên hỏi:
– Thư huynh trên Bản Nguyên chi đạo dường như rất cao?
Trương Nhược Trần hiểu rõ, chắc chắn lúc Thư Dung viết chiến thư, Ngư Thần Tĩnh, vị Bản Nguyên Chưởng Khống Giả này, đã nhận ra mánh khóe. Anh không sợ hãi, cười nói:
– Tu luyện qua, nhưng không thể so với Thiên Nữ điện hạ.
Ngư Thần Tĩnh lộ vẻ tươi cười dị dạng, môi đỏ hơi vểnh:
– Có thể mạo muội hỏi một câu, Thư huynh có phải đang nắm giữ Bản Nguyên Áo Nghĩa?
Trương Nhược Trần nhìn Thư Dung, Hoa Xuân Thu, Hạng Sở Nam, thấy họ vẫn tự lo uống rượu nói chuyện, không nghe được mật đàm của họ.
Thấy Trương Nhược Trần như vậy, Ngư Thần Tĩnh biết mình đoán đúng, nàng nói:
– Kỳ thật, bản Thiên Nữ cũng nắm giữ Bản Nguyên Áo Nghĩa, mà lại là Bản Nguyên Chưởng Khống Giả, nên lúc Thư huynh điều động Bản Nguyên Áo Nghĩa chi lực viết chiến thư, ta mới phát hiện dấu vết.
Trương Nhược Trần nói:
– Đại Thánh nắm giữ áo nghĩa là bí mật, không thể tùy tiện nói ra, cẩn thận rước họa sát thân.
Ngư Thần Tĩnh không kiêng kị gì, tiếp tục:
– Trước khi Bản Nguyên Thần Điện xuất thế, Bản Nguyên Áo Nghĩa giữa thiên địa ít càng thêm ít, đều nằm trong tay một số nhân vật Thần Tôn cấp.
– Hằng Cổ chi đạo áo nghĩa, thật sự không phải Thần Linh bình thường có tư cách nắm giữ.
Ngư Thần Tĩnh nhìn Trương Nhược Trần chăm chú:
– Nên ta rất tò mò, ngàn năm trước, Thư huynh có đến Bản Nguyên Thần Điện không?
Trương Nhược Trần cười, biết Thiên Nữ Thiên Tinh này thông minh tuyệt đỉnh, thăm dò kín kẽ, bất kỳ sơ hở nào trước mặt nàng đều bị đào ra chân tướng.
– Thiên Nữ điện hạ có thể đạt được Bản Nguyên Áo Nghĩa từ Thần Tôn, sao ta lại không thể? Côn Lôn giới cũng có Thần Linh tuyệt đại.
Trương Nhược Trần bưng chén rượu lên, uống cạn.
Ngư Thần Tĩnh nói:
– Ta thấy Thạch Hoàng và Kiếm Hoàng, trên người họ có lực lượng bản nguyên tinh thuần. Người khác có lẽ không biết lai lịch của họ, nhưng bản Thiên Nữ biết, ngàn năm trước, họ là hai trong năm bá chủ trên Chân Long đảo, nổi danh như Long Sát Hoàng. Long Sát Hoàng đã bị một người bạn của ta thu phục, trở thành tọa kỵ. Thư huynh, có biết ác chiến trên Chân Long đảo năm đó? Có biết ai thu phục Long Sát Hoàng?
– Thiên Nữ điện hạ rốt cuộc muốn nói gì?
Ngư Thần Tĩnh chống khuỷu tay lên bàn, ngón tay trắng như ngọc đặt lên cằm, ghé sát lại gần, hơi thở có mùi rượu:
– Địa Ngục giới có tin tức, Thiên Vận Ti tư không Cung Nam Phong mất tích ngàn năm đã trở về thần điện, mang theo Thần khí Thiên Xu Châm.
– Thiên Nữ điện hạ thật là thông tin linh thông.
Trương Nhược Trần khen một câu.
Ngư Thần Tĩnh nói:
– Ngươi không thấy chuyện này rất khó tin sao? Người thiên hạ đều cho rằng hắn đã chết, nhưng ngàn năm sau, hắn lại xuất hiện! Ngươi nói có kỳ quái không?
– Rất kỳ quái, cũng thật thú vị.