Chương 2619: Nhân quả - Truyen Dich

Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 5 1, 2025

Vị lão giả toàn thân màu lam kia lộ ra có chút trấn định, nói:
– Tu Di thương thế nghiêm trọng, coi như phá cảnh thì như thế nào, mọi người không cần sợ hắn.

“Vạn phật triều tông” dị tượng bày biện ra, khiến Địa Ngục giới Chư Thần không thể không toàn lực ứng phó phát động công kích, liên thủ tế ra một kiện lại một kiện Thần khí, muốn đem Tu Di Thánh Tăng giết chết ngay trong khoảnh khắc phá cảnh.

Đuổi hướng Thời Gian Nguyên Châu Địa Ngục giới Thần Linh, chỉ có ba tôn.

Trong đó một tôn, chính là Địa Sát Quỷ Thành chi chủ, Quỷ Chủ.

Hai tôn còn lại bạo phát ra thần lực ba động, không hề kém cạnh Quỷ Chủ. Một vị bao phủ trong huyết vân nồng đậm, thân thể mười vạn dặm, trên lưng mười hai đôi huyết dực.

Huyết dực tựa như hai mươi tư phiến đại lục màu đỏ như máu, tại trong không gian vũ trụ triển khai.

Một vị khác đến từ Thạch tộc, giống như một đầu Thạch Ngưu, nhưng lại mọc ra cái đuôi bén nhọn so với thân thể, dưới chân giẫm lên bốn đám hỏa vân màu trắng.

Bọn hắn lúc trước riêng phần mình tọa trấn một viên hằng tinh, trợ giúp lão giả màu lam trấn áp lực lượng không gian của Tu Di Thánh Tăng, phòng ngừa Địa Ngục giới Chư Thần bị Tu Di Thánh Tăng kéo vào không gian hư vô vực sâu.

Giờ phút này, ba tôn Thần cảnh cự đầu, lại đối với Thời Gian Nguyên Châu sinh ra hứng thú nồng hậu, muốn cướp đoạt.

Thời Gian Nguyên Châu bay về phía Tu Di miếu, mang theo vô lượng Thời Gian Áo Nghĩa.

Lập tức, Thời Gian Trường Hà vốn đã biến mất, lại lần nữa hiển hiện trong tầm mắt của Trương Nhược Trần.

“Rầm rầm.”

Thời gian lưu động, tựa như tiếng dòng nước.

Tu Di miếu phát sinh chấn động nhẹ, phảng phất muốn khởi hành, rời khỏi tiết điểm thời gian này, đi về quá khứ cổ xưa hơn.

Tất cả những điều này, đều là thụ ảnh hưởng từ Thời Gian Nguyên Châu, cùng Thời Gian Áo Nghĩa bên trong nó.

Trong lòng Trương Nhược Trần đột nhiên chấn động, bừng tỉnh đại ngộ, minh bạch mọi thứ, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Nữ Đế, hét lớn một tiếng:
– Nhanh đi cướp đoạt Thời Gian Nguyên Châu, Thời Gian Áo Nghĩa của Thánh Tăng tuyệt không thể rơi vào tay ba tôn Thần Linh Địa Ngục giới kia!

Thiên Cốt Nữ Đế bị thanh âm đột ngột kinh động, ánh mắt nhìn về phía Trương Nhược Trần vừa từ trong ẩn tàng đi ra.

Đôi mắt nàng, đầu tiên kinh dị, sau đó chậm rãi trở nên bình tĩnh, tiếp theo lộ ra vẻ kính ý sâu sắc đối với Trương Nhược Trần. Dáng vẻ kia, phảng phất muốn quỳ xuống đất lễ bái Trương Nhược Trần.

Không nói nhiều lời, Thiên Cốt Nữ Đế khống chế thi thể Tu Di Thánh Tăng, xông ra khỏi Tu Di miếu.

– Nữ Đế không hổ là Nữ Đế, tâm cảnh không phải tu sĩ tầm thường có thể so sánh, ta đột nhiên xuất hiện, nàng thế mà chỉ kinh ngạc trong nháy mắt mà thôi, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh. Không đúng, ánh mắt cuối cùng của nàng là sao?

Trương Nhược Trần luôn cảm thấy, cái nhìn cuối cùng của Nữ Đế tràn đầy kính sợ.

Một tôn tuyệt đại Thần Linh, kính sợ một vị Đại Thánh Bách Gia cảnh?

Lực chú ý của Trương Nhược Trần, đều bị Thời Gian Nguyên Châu và ba tôn Thần cảnh cự đầu Địa Ngục giới đang cấp tốc bay tới hấp dẫn, tinh thần ở vào trạng thái căng thẳng cao độ, căn bản không chú ý tới, giờ phút này « Lục Tổ Thích Thiền Đồ » phát ra phật quang, bao phủ hắn hoàn toàn.

Những phật quang kia, hội tụ thành hình dáng Lục Tổ.

Trong tầm mắt Thiên Cốt Nữ Đế, căn bản không nhìn thấy Trương Nhược Trần, chỉ thấy kim quang lóng lánh Lục Tổ đứng trước mặt. Tự nhiên cho rằng Lục Tổ hiển linh, đang dạy nàng phải làm thế nào.

Tại Tu Di miếu, dưới tình huống dị tượng vạn phật triều tông xuất hiện, thời không bị bóp méo, gặp được Lục Tổ hiển linh, tựa hồ cũng không phải là chuyện không thể nào.

Lục Tổ, thế nhưng là Phật Tổ.

Phật Tổ coi như đã vẫn lạc, vẫn như cũ đối với hậu thế có ảnh hưởng không thể coi thường.

Sở dĩ Trương Nhược Trần để Nữ Đế đi cướp đoạt Thời Gian Nguyên Châu, là vì biết kết cục tương lai.

Nữ Đế nắm giữ ba thành Thời Gian Áo Nghĩa và Thần khí đối kháng thời gian, phần lớn là cướp đoạt được ở chỗ này.

Đường thuyền đi về quá khứ này, Trương Nhược Trần có thể lên “Thuyền”, là để tu luyện nhất phẩm thánh ý.

Nữ Đế có thể lên “Thuyền”, là đến điểm thời gian này, cướp đoạt Thời Gian Áo Nghĩa.

Hết thảy đều là Thánh Tăng an bài!

Thánh Tăng không hy vọng ba thành Thời Gian Áo Nghĩa rơi vào tay Thần Linh Địa Ngục giới, cho nên từ tương lai tiếp Nữ Đế đến. Nữ Đế chỉ là một hành khách nửa đường lên “Thuyền”, rồi lại phải nửa đường xuống “Thuyền”.

Về phần Trương Nhược Trần, quá yếu, căn bản không có khả năng đoạt Thời Gian Áo Nghĩa.

Trương Nhược Trần phảng phất có thể cảm nhận được tuyệt vọng trong lòng Tu Di Thánh Tăng, bởi vì, nếu vào thời điểm này, có thể tìm được một vị Thần Linh có thể trao tặng Thời Gian Áo Nghĩa, Thánh Tăng cần gì phải từ tương lai xa xôi, tiếp Nữ Đế đến?

Điều đó cho thấy, vào thời điểm này, Thánh Tăng đã không tin bất kỳ tu sĩ nào, những tu sĩ có thể tin tưởng, lại không có năng lực chấp chưởng Thời Gian Áo Nghĩa.

Việc gặp phải số lượng lớn Thần Linh Địa Ngục giới vây công, và chỉ có một mình hắn ngăn ở phía trước Côn Lôn giới, chính là chứng minh tốt nhất.

Thời Gian Trường Hà dưới Tu Di miếu vẫn còn rất bất ổn, miếu thờ tả hữu lay động, từ đầu đến cuối không cách nào tiến lên.

Trương Nhược Trần dù sớm đã biết kết quả tương lai, nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng cho Tu Di Thánh Tăng. Thế nhưng, khi Thời Gian Trường Hà hiển hiện, hắn đã không còn nhìn thấy chiến trường bên ngoài.

Chỉ thấy một dòng sông dài và ngôi miếu cổ dưới thân.

“Soạt!”

Thời không kịch liệt chấn động một chút.

Thời Gian Nguyên Châu đánh vỡ thời không, bay đến trên Thời Gian Trường Hà.

Một đạo âm trầm mà cao vút thần âm, từ phía sau Thời Gian Nguyên Châu truyền đến:
– Không tốt, Thời Gian Nguyên Châu muốn rơi vào Thời Gian Trường Hà, ai đến giúp bản tọa một chút sức lực, tiến vào Thời Gian Trường Hà?

Người nói chuyện, là Quỷ Chủ.

Thạch Ngưu và vị Thần Linh Bất Tử Huyết tộc trên lưng mọc ra mười hai đôi huyết dực kia, đều không để ý tới Quỷ Chủ, vẫn lao về phía trước, muốn truy vào Thời Gian Trường Hà.

Quỷ Chủ vội vàng nói:
– Không còn kịp rồi! Chậm trễ thêm, Thời Gian Nguyên Châu nhất định rơi vào Thời Gian Trường Hà, biến mất khỏi thời không này của chúng ta. Ai có thể giúp ta một chút sức lực, cướp đoạt Thời Gian Nguyên Châu, áo nghĩa chia một nửa.
– Thôi, ta giúp ngươi.

Thạch Ngưu kích phát một loại thần thông, trong chốc lát, thần lực phóng đại, đột nhiên đụng đầu vào người Quỷ Chủ.

Quỷ Chủ chân đạp quỷ vân đen như mực, thành công truy vào Thời Gian Trường Hà.

Cùng lúc đó, vị Thần Linh Bất Tử Huyết tộc kia thu nhỏ Thần Khu thành kích thước người thường, mười hai đôi huyết dực trên lưng nổi lên đường vân Thủy Tổ, cũng truy vào Thời Gian Trường Hà.

Trương Nhược Trần đứng trong Tu Di miếu, không nhìn thấy chiến trường bên ngoài, nhưng ngay khoảnh khắc Thời Gian Nguyên Châu phá vỡ thời không, lại nghe được tiếng tụng kinh cuối cùng của Tu Di Thánh Tăng:
– Ta nguyện tán đi một thân thần lực này, chỉ vì tranh thủ một cái tương lai.

– Địa ngục không không, thề không thành phật.
– Địa ngục không không, thề không thành phật…

Trương Nhược Trần không nhìn thấy dáng vẻ thảm liệt của Tu Di Thánh Tăng tán đi thần lực thủ hộ Côn Lôn giới, nhưng lại có thể nghe ra bi tráng trong những lời này, trong bất tri bất giác, nước mắt chảy ròng.

Ngay khi thanh âm “Địa ngục không không, thề không thành phật” vang lên, Tu Di miếu phảng phất nhận được một loại gia trì, triệt để ổn định, chậm rãi động, hướng về quá khứ khởi hành.

– Thánh Tăng tán đi thần lực, đã là vì thủ hộ Côn Lôn, cũng là đang vì ta đả thông con đường đi về quá khứ.
– Ta hiểu rồi!
– Ta hiểu rồi!
– Mười vạn năm sau, Tu Di Thánh Tăng đã vẫn lạc, căn bản không có năng lực mang ta trở lại quá khứ. Năng lượng mang ta trở lại quá khứ, đến từ Tu Di Thánh Tăng của thời khắc này.
– Chỉ có một vị Phật Tổ tuẫn đạo, bạo phát ra thần lực, mới có thể từ tương lai đón ta đến nơi này. Rồi từ nơi này, đưa đến Viễn Cổ, Minh Cổ, Thái Cổ…, thẳng đến nơi thời gian sinh ra mới bắt đầu.

Trương Nhược Trần khi thì khóc, khi thì cười.

Tại thời khắc này, hắn đã minh bạch vì sao Vẫn Thần đảo chủ lại nói “Tu Di Thánh Tăng đem tất cả hy vọng đều ký thác vào trên người của ngươi”, hiểu hơn ý nghĩa câu “Ta nguyện tán đi một thân thần lực này, chỉ vì tranh thủ một cái tương lai” mà Thánh Tăng nói khi tuẫn đạo.

– Thánh Tăng a, Thánh Tăng, ngươi kỳ vọng vào ta quá cao, ngươi là Phật Tổ. Một vị Phật Tổ, sao có thể ký thác hy vọng vào một vị Đại Thánh? – Trương Nhược Trần khóc không thành tiếng.

Tu Di miếu chậm rãi đi thuyền về phía trước.

“Ầm ầm.”

Trên Thời Gian Trường Hà, bộc phát ra âm thanh chiến đấu đinh tai nhức óc, làm Trương Nhược Trần bừng tỉnh khỏi bi thống.

Nữ Đế khống chế thi thể Tu Di Thánh Tăng, thành công cướp được Thời Gian Nguyên Châu, nhưng lại gặp phải Quỷ Chủ và Thần Linh Bất Tử Huyết tộc chặn đường.

– Tu Di, ngươi không phải đã tán đi thần lực, đã tuẫn đạo sao? Ha ha, nguyên lai con lừa trọc này cũng không thành thật, thế mà vụng trộm ẩn núp trong Thời Gian Trường Hà.

Quỷ Chủ cảm nhận được thần lực trên người Tu Di Thánh Tăng rất yếu, bởi vậy không hề sợ hãi, ngược lại động lòng tham lam.

Vị Thần Linh Bất Tử Huyết tộc kia nói:
– Lão lừa trọc Tu Di này, khẳng định là muốn ve sầu thoát xác, an dưỡng tốt thương thế, sau đó quay lại. Nếu bị chúng ta gặp được, liền không thể để hắn đạt được, lưu đày hắn tới trong Thời Gian Trường Hà, để hắn tự sinh tự diệt.

Quỷ Chủ lắc đầu cười nói:
– Cùng đem hắn lưu vong, không bằng thôn phệ hắn. Bản tọa nuốt phật hồn hắn, phật huyết thuộc về ngươi, thế nào?
– Đã như vậy, vậy đánh đi!

Thần Linh Bất Tử Huyết tộc vung chiến kiếm, dẫn đầu công kích về phía thi thể Tu Di Thánh Tăng.

Kết cấu thời không của Thời Gian Trường Hà đặc thù, cho dù là tu vi của Quỷ Chủ và Thần Linh Bất Tử Huyết tộc, năng lực nhận biết cũng giảm xuống đến cực thấp, không thể nhìn ra Tu Di Thánh Tăng đối diện chỉ là một bộ thi thể.

Hơn nữa, bọn hắn không nhìn thấy Tu Di miếu.

Nữ Đế bây giờ còn quá trẻ, dù điều khiển thi hài Tu Di Thánh Tăng, cũng khó có thể chống lại hai tôn Thần cảnh cự đầu là Quỷ Chủ và Thần Linh Bất Tử Huyết tộc, bị bức phải bại lui về phía Tu Di miếu.

“Ầm ầm.”

Quỷ Chủ vỗ một chưởng, lòng bàn tay hiện ra lít nha lít nhít Khí Thiên Quỷ Văn, lập tức, ngàn vạn đạo quỷ ảnh nổi lên, ầm ầm rơi xuống thi thể Tu Di Thánh Tăng.

Thi thể Tu Di Thánh Tăng, cùng Thiên Cốt Nữ Đế đồng thời bay ra ngoài.

Thiên Cốt Nữ Đế với thân thể nhỏ bé, rơi vào Thời Gian Trường Hà, bị dòng nước cuồn cuộn Thời Gian Chi Thủy cuốn đi, biến mất trên mặt nước.

Thi thể Tu Di Thánh Tăng bay ra ngoài, còn chưa chạm mặt nước, liền biến mất không thấy, khiến Quỷ Chủ và Thần Linh Bất Tử Huyết tộc lộ vẻ kinh dị.

Thần Linh Bất Tử Huyết tộc ánh mắt ngưng trọng, nhìn chằm chằm vị trí Tu Di miếu, một lúc sau mới nói:
– Ta có thể cảm ứng được, khu vực này, tựa hồ có ba động Không Gian Áo Nghĩa. Có muốn đuổi theo vào không?

Quỷ Chủ ánh mắt kinh nghi bất định, có chút do dự.

Thời Gian Trường Hà vốn dĩ rất nguy hiểm, bây giờ trên Thời Gian Trường Hà, còn xuất hiện một mảnh bí vực quỷ dị, cho dù là bọn hắn dạng này Thần cảnh cự đầu, cũng không dám tùy tiện xông vào.

Cái gọi là bí vực, dĩ nhiên chính là Tu Di miếu.

Thi thể Tu Di Thánh Tăng, rơi xuống trên đất chết bên ngoài Tu Di miếu, tạo thành một cái hố sâu.

Trương Nhược Trần từ trong miếu xông ra, nhìn thi hài Tu Di Thánh Tăng trong hố sâu, lại ngước nhìn Thời Gian Trường Hà, muốn tìm Thiên Cốt Nữ Đế. Thế nhưng, Thiên Cốt Nữ Đế đã sớm biến mất, bị Thời Gian Trường Hà cuốn về tương lai.

– Nữ Đế cướp đoạt ba thành Thời Gian Áo Nghĩa, lại có Thời Gian Nguyên Châu, hẳn là gánh vác được lực lượng Thời Gian Trường Hà. – Trong đầu Trương Nhược Trần vừa xuất hiện ý nghĩ này, không khỏi lại thầm mắng mình ngu xuẩn.

Nữ Đế đương nhiên gánh vác được lực lượng Thời Gian Trường Hà, dù sao nàng trong tương lai sống rất tốt, mà lại còn cường đại hơn bây giờ rất nhiều.

Tu Di miếu đã bắt đầu đi về quá khứ cổ xưa hơn, nhưng tốc độ quá chậm.

Trương Nhược Trần đứng bên cạnh thi thể Tu Di Thánh Tăng, có chút khẩn trương nhìn về phía Quỷ Chủ và vị Thần Linh Bất Tử Huyết tộc kia, lo lắng bọn hắn sẽ bất chấp nguy hiểm, xâm nhập Tu Di miếu.

Nhưng rất nhanh, Trương Nhược Trần phát hiện, Quỷ Chủ và vị Thần Linh Bất Tử Huyết tộc kia sắc mặt đại biến, phảng phất nhìn thấy chuyện gì kinh khủng.

– Bái… Bái kiến Lục Tổ, nguyên lai lão nhân gia ngươi còn sống.
– Bái cái gì bái, mau trốn.

Quỷ Chủ bị dọa đến không nhẹ, lập tức rời khỏi Thời Gian Trường Hà, trốn về thời không ban đầu.

Trên Thời Gian Trường Hà, gặp được Lục Tổ, khiến hai vị Thần Linh Địa Ngục giới tâm tình bất định, kém chút sợ mất mật, dự định chạy trở về, lập tức bẩm báo bí mật kinh thiên này cho Vận Mệnh Thần Điện và Hắc Ám Thần Điện Thần Tôn.

Lục Tổ không chết.

Thiên Đình vậy mà còn giữ lại một con át chủ bài đáng sợ như vậy, đây là muốn làm gì?

Quỷ Chủ và Thần Linh Bất Tử Huyết tộc càng nghĩ càng sợ, định đề nghị chư vị Thần Tôn, tạm thời ngưng chiến.

Trước khi điều tra rõ Lục Tổ có phải thật sự vẫn lạc hay không, trận thần chiến này tốt hơn là không nên tiếp tục, ngàn vạn lần không thể rơi vào bẫy rập của Thiên Đình.

Trương Nhược Trần ngạc nhiên, cúi đầu nhìn một chút, lúc này mới phát hiện trên người mình phật quang vạn trượng, ngoài thân thể ngưng tụ thành một tôn phật ảnh Kim Thân.

Quỷ Chủ dù sao cũng là thành chủ “Địa Sát Quỷ Thành” của Quỷ tộc xếp hạng thứ ba, cũng quá nhát gan đi!

Chỉ là một đạo phật ảnh Kim Thân, liền sợ đến như vậy?

Cuối cùng, Tu Di miếu cũng rời khỏi mười vạn năm trước, đi thuyền về thời đại cổ xưa hơn.

Quay lại truyện Vạn Cổ Thần Đế

Bảng Xếp Hạng

Chương 3864: Bế quan đột phá

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 5 2, 2025

Chương 2694: Trong tinh không địch nhân

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 5 2, 2025

Chương 3863: Tôn Giả vòng xoáy

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 5 2, 2025