Chương 2506: Nghĩa bạc vân thiên - Truyen Dich
Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 5 1, 2025
“Trương Nhược Trần?”
Diêm Chiết Tiên nắm chặt nắm đấm, gương mặt xinh đẹp động lòng người như mỡ đông kia lập tức trầm xuống, hàm răng khẽ cọ xát.
Diêm Hoàng Đồ từ trên xuống dưới dò xét vị La Sát tộc Đại Thánh kia, vẻ mặt kinh ngạc.
Không đợi bọn hắn truy vấn cùng xác nhận, Trương Nhược Trần kéo Cung Nam Phong phi hành ra xa, lớn tiếng nói: “Hai vị tạm chờ một chút, ta có lời muốn cùng hắn đơn độc đàm luận.”
Diêm Chiết Tiên và Diêm Hoàng Đồ hiển nhiên không biết nên đối mặt với việc Trương Nhược Trần là ân nhân cứu mạng của bọn họ như thế nào, bởi vậy không đuổi theo.
“Nhược Trần huynh, chúng ta rất thẳng thắn, có lời gì không thể nói thẳng sao?” Cung Nam Phong khó hiểu nói.
Trương Nhược Trần kéo Cung Nam Phong đi ra ngoài trăm dặm, phóng thích Không Gian Chân Vực bao phủ, thần tình nghiêm túc nói: “Vân Hoàn Thiết Huyết Vương đã chết!”
“Ta biết điều đó, đã suy tính qua. Ngươi giết hắn?” Cung Nam Phong hỏi.
Trương Nhược Trần lắc đầu nói: “Là Đại Thánh của Thiên Đường giới.”
“Vậy thì ta không suy tính ra được.”
“Đại Thánh Thiên Đường giới đến Địa Ngục giới để cướp Thiên Xu Châm, tất có đại nhân vật che giấu thiên cơ của bọn hắn, ngươi đương nhiên không suy tính ra được.”
Cung Nam Phong nghiêm túc nói: “Theo ta được biết, Thiên Đường giới đến Địa Ngục giới là để giết ngươi.”
Khóe miệng Trương Nhược Trần co giật, cảm thấy nói chuyện phiếm với Cung Nam Phong không phải là một việc vui vẻ, nói: “Giết ta chỉ là thứ yếu, tính mạng của ta so với Thiên Xu Châm không đáng nhắc tới.”
Cung Nam Phong vừa gật đầu vừa hoang mang hỏi: “Đại Thánh Thiên Đường giới vì sao giết Vân Hoàn Thiết Huyết Vương?”
“Bởi vì Thiên Đường giới và Thần Nữ Thập Nhị phường có hợp tác, hiện tại trở mặt, mà Vân Hoàn Thiết Huyết Vương là người của Thần Nữ Thập Nhị phường. Lần này, ngươi đã hiểu chưa?” Trương Nhược Trần nói.
Cung Nam Phong chấn kinh nói: “Thiên Đường giới và Thần Nữ Thập Nhị phường có hợp tác? Vân Hoàn Thiết Huyết Vương làm sao trở thành người của Thần Nữ Thập Nhị phường? Những điều này vì sao ta là Tư Không lại không biết? Lại không suy tính ra?”
“Những điều này không quan trọng, quan trọng là việc Thiên Xu Châm ở trên người ta không thể để cho Diêm Hoàng Đồ và Diêm Chiết Tiên biết được.”
Trương Nhược Trần rốt cục nói đến trọng điểm, ánh mắt nhìn về phía Diêm Chiết Tiên và Diêm Hoàng Đồ ở xa xa. Hai người ở xa xa cũng đang thấp giọng đàm luận điều gì đó.
Cung Nam Phong hỏi: “Vì sao?”
“Thứ nhất, Diêm La tộc và Vận Mệnh Thần Điện chúng ta không phải một lòng, vạn nhất bọn hắn nhân cơ hội này cướp đoạt Thiên Xu Châm thì sao?” Trương Nhược Trần nói.
Hắn có thể thêm “Vận Mệnh Thần Điện chúng ta” vào câu nói này.
Cung Nam Phong nói: “Thế nhưng tu vi của hai người bọn họ hình như không uy hiếp được ngươi.”
Trương Nhược Trần không để ý tới hắn, nói: “Thứ hai, thế cục Băng Vương tinh hiện tại vô cùng hỗn loạn. Bạch Khanh Nhi của Thần Nữ Thập Nhị phường khống chế rất nhiều Đại Thánh đỉnh tiêm, ngươi hẳn phải biết, lúc cướp Thần khí bọn hắn đều có tham dự. Vạn nhất Diêm Hoàng Đồ hoặc Diêm Chiết Tiên cũng sớm đã bị Bạch Khanh Nhi khống chế thì sao?”
Cung Nam Phong kinh hãi nói: “Không thể nào! Bạch Khanh Nhi gan lớn như vậy, dám khống chế Diêm Hoàng Đồ và Diêm Chiết Tiên?”
“Vì sao không dám? Nói thật cho ngươi biết, việc Đoán Lăng Phong bọn hắn cướp đoạt Thiên Xu Châm chính là do Bạch Khanh Nhi bày ra ở sau lưng. Nàng này ngay cả Thiên Xu Châm cũng dám đoạt, còn có chuyện gì làm không được?” Trương Nhược Trần nói.
Sắc mặt Cung Nam Phong lạnh lùng đi rất nhiều, nói: “Việc này Vận Mệnh Thần Điện nhất định sẽ tra rõ, nếu là sự thật, Thần Nữ Thập Nhị phường và Bạch Khanh Nhi phải trả một cái giá thê thảm.”
Trương Nhược Trần hài lòng gật đầu, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Thế cục trước mắt phân loạn, bất kỳ tu sĩ nào cũng không thể tin tưởng, cẩn thận giữ được tính mạng mới là việc chúng ta phải làm nhất.”
Cung Nam Phong đau lòng nhức óc, thở dài: “Uổng ta tự xưng thiên hạ không gì không biết, không gì không hiểu, không ngờ tới Băng Vương tinh lại mọi việc không cách nào hiểu thấu đáo, bị người lợi dụng mà không biết.”
Sắc mặt Trương Nhược Trần tối sầm lại, cảm thấy Cung Nam Phong đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Hắn giả bộ như không thèm để ý chút nào, nói: “Tu sĩ Thiên Đường giới, tu sĩ Côn Lôn giới, bao gồm Bạch Khanh Nhi, đều không phải là nhân vật đơn giản, phía sau có đại nhân vật Thông Thiên cấp bậc, khó suy tính, là chuyện rất bình thường. Ngươi kỳ thật đã rất lợi hại, không phải sao, lại một lần đuổi kịp ta.”
Cung Nam Phong nhìn về phía Trương Nhược Trần, thấp giọng nói: “Nhược Trần huynh, ta đang định nói cho ngươi chuyện này.”
Trương Nhược Trần lập tức vểnh tai, chuẩn bị lắng nghe.
Cung Nam Phong nói: “Bí mật này chỉ có thành viên nòng cốt nhất của Vận Mệnh Thần Điện mới hiểu.”
“Ta chấp chưởng Vận Mệnh Thiên Lệnh, kỳ thật cũng coi như là thành viên hạch tâm.” Trương Nhược Trần nói.
Cung Nam Phong nói: “Kỳ thật, sở dĩ ta có thể đuổi tới nơi này là bởi vì Thiên Xu Châm ở trên thân thể ngươi. Mà ta là khí linh của Thiên Xu Châm.”
Ngược lại thật sự là bí mật không tầm thường.
Dù là Trương Nhược Trần sớm đã chuẩn bị tâm lý, cũng bị lời này làm cho kinh sợ.
“Khí linh Thần khí? Không đúng, ta rõ ràng tận mắt nhìn thấy khí linh của Thiên Xu Châm bị Đoán Lăng Phong sử dụng Huyền Vũ Thôn Thiên Trận trấn áp.” Trương Nhược Trần không tin, vẫn cảm thấy Cung Nam Phong tâm cơ thâm trầm, đang cố ý đào hố cho hắn.
Cung Nam Phong khó mà suy tính.
Mà hắn sử dụng Chân Lý Chi Tâm cảm giác Cung Nam Phong cũng chỉ có thể cảm giác được một thứ đại khái.
Cung Nam Phong nói: “Kỳ thật, ta là nhục thân của khí linh.”
“Có ý tứ gì?” Trương Nhược Trần hỏi.
Cung Nam Phong nói: “Nhược Trần huynh hẳn là rõ ràng, thiên hạ vạn linh cứ mỗi 129.600 năm đều sẽ trải qua một lần Nguyên hội kiếp nạn, mà Nguyên hội kiếp nạn sẽ càng ngày càng mạnh, cuối cùng giết chết nó mới thôi. Khí linh cũng là một trong vạn linh, cũng phải trải qua Nguyên hội kiếp nạn.”
Trương Nhược Trần lộ vẻ trầm tư.
Cung Nam Phong tiếp tục nói: “Linh khác biệt thì độ khó kiếp cũng khác biệt. Càng là linh thân cận với thiên địa tự nhiên thì độ kiếp càng dễ dàng, tỉ như sinh linh loại thực vật. Trái lại, càng hung lệ, càng phản thiên quy tắc thì độ kiếp càng khó. Nhân loại như vậy, Bất Tử Huyết tộc như vậy, khí linh cũng như thế.”
“Độ khó kiếp của khí linh Thần khí không thấp hơn tu sĩ Bất Tử Huyết tộc, thế nhưng rất nhiều khí linh Thần khí lại có thể tồn tại mười cái Nguyên hội, mấy chục cái Nguyên hội, thậm chí lâu hơn.”
“Bởi vì khí linh Thần khí có thể phân ra hơn chín thành linh, tu luyện ra nhục thân, thay thế mình độ Nguyên hội kiếp nạn. Còn một bộ phận linh khác rơi xuống dưới Thần cảnh, ngủ say trong Thần khí để tránh né cảm giác kiếp Nguyên hội. Đợi đến Nguyên hội kiếp nạn đi qua, một lần nữa tu luyện tới Thần cảnh.”
Trương Nhược Trần nghi ngờ nói: “Nếu Nguyên hội kiếp dễ dàng lừa gạt như vậy, thiên hạ vạn linh há không đều có thể sử dụng loại thủ đoạn thay mặt chết này để sống qua hết Nguyên hội kiếp nạn này đến Nguyên hội kiếp nạn khác?”
Cung Nam Phong lắc đầu: “Nếu để ngươi phân ra hơn chín thành thánh hồn, tu luyện ra nhục thân, biến thành một ngươi khác. Ngươi có thể chấp nhận sao?”
Trương Nhược Trần suy nghĩ kỹ rồi lắc đầu.
Mất đi hơn chín thành thánh hồn, tu sĩ Nhân tộc lợi hại đến đâu e rằng đều sẽ biến thành một kẻ thiểu năng.
Mà thánh hồn thiếu thốn sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đến tu luyện, rất có thể tu vi giảm nhiều hoặc tu vi sau này không còn cách nào tiến bộ. Đối với bất kỳ Thần Linh nào, chỉ cần có một chút chắc chắn vượt qua Nguyên hội kiếp nạn cũng sẽ không lựa chọn làm như vậy.
Lúc trước Cô Xạ Tĩnh hút đi của Trương Nhược Trần cũng chỉ là hồn lực, chứ không phải bản thân thánh hồn.
Tu luyện ra một người giống mình như đúc, nghĩ thôi đã thấy rất khủng bố.
Ngay sau đó Cung Nam Phong lại nói: “Tuyệt đại đa số Thần Linh cũng sẽ không làm như vậy. Bởi vì Thần Linh và Thần khí không giống nhau, Thần Linh dựa vào tự thân, thần hồn tuyệt đối không thể sai sót. Thần khí thì khác, khí linh vừa trọng yếu vừa không trọng yếu. Bởi vì lực lượng của Thần khí bắt nguồn từ chủ nhân của Thần khí.”
Trương Nhược Trần đã tin không ít, nói: “Chẳng lẽ chưa từng có Thần Linh nào làm như vậy?”
“Có.”
Cung Nam Phong nói: “Phật Đạo tìm được một loại bí pháp có thể giấu diếm được Nguyên hội kiếp. Nhưng lại không gánh nổi nhục thân Thần cấp của mình, nhiều nhất chỉ có thể bảo trụ không đến một thành thần hồn. Không đến một thành thần hồn cần thu nạp hơn chín thành tân hồn, kỳ thật đã không phải là người kia nữa, coi như tân sinh. Bởi vậy việc này được gọi là chuyển thế trùng tu.”
Trương Nhược Trần cười khổ: “Đúng vậy! Coi như tránh được Nguyên hội kiếp nạn, kỳ thật cũng không khác gì chết, đã là một người hoàn toàn mới.”
“Nói cho ngươi một bí mật, trong Vận Mệnh Thần Điện từng có Thần Linh suy đoán ngươi là Tu Di Thánh Tăng chuyển thế.” Cung Nam Phong nói.
“Cái gì?”
Trương Nhược Trần khẽ giật mình nói: “Lời nói vô căn cứ. Nếu ta là Tu Di Thánh Tăng chuyển thế, dù chỉ có không đến một thành thần hồn, hiện tại cũng nên là cường giả tiêu dao giữa thiên địa.”
“Yên tâm đi! Ngươi khẳng định không phải Tu Di Thánh Tăng chuyển thế, nếu không ngươi đi không ra Vận Mệnh Thần Sơn.” Cung Nam Phong cười nói.
Trương Nhược Trần nói: “Cho nên, ngươi có thể tìm tới ta, không phải thật sự có thể tìm tới ta mà là ngươi có thể tìm tới Thiên Xu Châm?”
Cung Nam Phong ôm lấy hai tay, gật đầu nói: “Không sai. Tựa như thánh hồn của người, dù ở ngoài ngàn vạn dặm cũng có thể tự động bay trở về đến gần nhục thân. Cho dù là túi vải màu đen của Đoán Lăng Phong cũng không ngăn cản được ta cảm giác Thiên Xu Châm.”
Trương Nhược Trần tin không ít lời của Cung Nam Phong, bởi vậy nhức đầu không thôi, nói: “Vậy ngươi bây giờ đến cùng tu vi gì?”
“Ta vừa mới tu luyện ra nhục thân không lâu, yếu ớt quá.”
“Ngươi gạt ta à? Nếu ngươi thật yếu, sao có thể dạo bước trong vũ trụ, tốc độ vì sao có thể đuổi kịp ta?” Trương Nhược Trần thăm dò nói.
Cung Nam Phong nói: “Nhược Trần huynh, ta thật không có lừa ngươi, ta thật rất yếu. Chỉ bất quá nhục thể của ta đặc thù, so với phàm nhân cường đại, có thể thích ứng đủ loại hoàn cảnh ác liệt. Còn tốc độ hoàn toàn là do Thần khí chi linh trong thể nội ta và Thiên Xu Châm lẫn nhau hấp dẫn tạo thành. Bản thân ta căn bản không có cách nào tùy tâm sở dục điều động lực lượng Thần khí chi linh.”
Trương Nhược Trần đứng chắp tay, nỗi lòng phức tạp, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
May mắn vừa rồi hắn không công bố việc Thiên Xu Châm bị Đại Thánh Thiên Đường giới cướp đi, nếu không đã bại lộ.
Bây giờ nên làm gì?
Giết Cung Nam Phong để trừ hậu hoạn?
Hắn cảm thấy mình không thể ra tay được.
Mà Trương Nhược Trần không hoàn toàn tin tưởng Cung Nam Phong, vạn nhất Cung Nam Phong là một cường giả thần phục cực sâu, cố ý viện ra một bộ lí do thoái thác để làm tê liệt hắn thì sao, đó cũng là chuyện có thể xảy ra.
Vận Mệnh Thần Điện muốn giết Trương Nhược Trần cần một lý do đầy đủ.
Cung Nam Phong hoàn toàn có thể vì thế mà đến, là một cái bẫy nhằm vào Trương Nhược Trần.
Thế nhưng nếu lưu Cung Nam Phong tính mạng, hắn làm sao ẩn tàng Thiên Xu Châm?
Vào lúc Huyết Linh Tiên và Hải Đường bà bà xuất hiện trên Băng Vương tinh, Trương Nhược Trần đã ý thức được kế hoạch nghĩ cách cứu viện Vẫn Thần đảo chủ đã khởi động. Việc bọn hắn cướp Thiên Xu Châm rất có thể liên quan đến kế hoạch nghĩ cách cứu viện.
Nếu không Côn Lôn giới sẽ không bại lộ bí mật Huyết Linh Tiên còn sống.
Bỏ ra đại giới lớn như vậy, nhất định là có nguyên nhân lớn.
Trong tiềm thức Trương Nhược Trần hy vọng giúp Côn Lôn giới cứu ra Vẫn Thần đảo chủ, càng hy vọng ngàn vạn sinh linh của Côn Lôn giới có thể khỏi bị chiến hỏa.
Hắn vẫn chậm chạp không giao Thiên Xu Châm cho Cung Nam Phong, chính là vì nguyên nhân này.
Lùi 10.000 bước mà nói, hắn là Đông Vực Vương, là giáo chủ Huyết Thần giáo, là thái tử Thánh Minh Trung Ương đế quốc, bảo hộ sinh linh Đông Vực, đệ tử Huyết Thần giáo, hậu duệ Thánh Minh là trách nhiệm của hắn.
Cung Nam Phong nói: “Nhược Trần huynh, ngươi hẳn là tin tưởng ta chứ?”
“Ừm!”
Trương Nhược Trần theo bản năng lên tiếng.
Cung Nam Phong vui vẻ nói: “Vậy ngươi có thể trả Thiên Xu Châm lại cho ta không?”
“Ừm?”
Trương Nhược Trần cười khan hai tiếng, lắc đầu nói: “Không được.”
“Vì sao?”
Cung Nam Phong cảm thấy không thể nào hiểu được.
“Ngươi quá yếu, Thiên Xu Châm đặt ở chỗ ta an toàn hơn.” Trương Nhược Trần nói.
Cung Nam Phong như quả cà gặp sương, thở dài: “Đúng vậy, ta quá yếu, Thiên Xu Châm đặt ở trên người ta hoàn toàn chính xác dễ thất lạc.”
“Không có việc gì, còn có ta.” Trương Nhược Trần nói.
…
Biểu lộ trên gương mặt xinh đẹp của Diêm Chiết Tiên đã là ảo não và bất đắc dĩ, hồi tưởng lại đủ loại chuyện đã từng xảy ra với Trương Nhược Trần, chỉ cảm thấy mình và hắn oan gia ngõ hẹp.
Vì sao cứu bọn họ lại cứ phải là gia hỏa đáng ghét này?
Diêm Hoàng Đồ nhìn dáng vẻ bối rối của nàng, cười nói: “Kỳ thật Trương Nhược Trần không tệ, thái gia gia đều khen hắn không ngớt lời.”
“Thái gia gia bất quá chỉ coi trọng thiên phú cấp Nguyên hội của hắn, lại không thấy rõ nhân phẩm của người này.” Diêm Chiết Tiên nói.
Diêm Hoàng Đồ nói: “Ta cảm thấy nhân phẩm cũng không tệ mà! Chí ít đối với ngươi tuyệt đối là chân tình không thể nghi ngờ. Tại Thần Nữ lâu Vận Mệnh Thần Vực hắn hóa thân thành Đồ Thiên Sát Địa Chi Hoàng giải vây cho ngươi, nếu không trận đánh cược kia ngươi phải thua bao nhiêu thần thạch?”
Diêm Hoàng Đồ đã biết bí mật về cái thai trong bụng Diêm Chiết Tiên, bởi vậy không có địch ý với Trương Nhược Trần.
Đánh sống đánh chết trên chiến trường Thú Thiên chỉ là tranh đoạt lợi ích cho thế lực sau lưng, là chiến đấu công bằng, không tính tử thù cũng không phải thù riêng.
Diêm Hoàng Đồ lại nói: “Với tính cách của Trương Nhược Trần, vốn đã giả chết ẩn thân trong bóng tối, chắc chắn sẽ không tùy tiện xen vào việc của người khác. Thế nhưng hắn lại vẫn cứ xuất thủ cứu chúng ta, bởi vậy trêu chọc phiền phức, bại lộ thân phận. Ta nghĩ hắn không phải vì ta.”
Trong đôi mắt Diêm Chiết Tiên chung quy là có chút biến hóa, nhưng vẫn bĩu môi, quật cường nói: “Thì sao? Ta sẽ không nhận tình của hắn.”
“Người khác căn bản không có ý định muốn ngươi cảm kích, lúc trước nếu không phải Cung Nam Phong đột nhiên xuất hiện, hắn đã giấu diếm thân phận rời đi. Còn có lần ở Thần Nữ lâu, hắn cũng dùng tên giả Đồ Thiên Sát Địa Chi Hoàng giúp ngươi, không muốn cho ngươi biết thân phận của hắn.” Diêm Hoàng Đồ nói.
Trong đôi mắt Diêm Chiết Tiên lộ vẻ cầu khẩn, nói: “Ngũ thúc, sao ngươi lại giúp người ngoài nói chuyện? Ngươi cũng hy vọng ta gả cho hắn à? Hắn và La Sa công chúa đã đính hôn, là Thần Tôn tứ hôn. Nếu ta gả cho hắn thì tính là gì? Tính là tiểu lão bà của hắn sao?”
“Đương nhiên không có khả năng.” Diêm Hoàng Đồ nói.
Diêm Chiết Tiên nói: “Nói vậy Ngũ thúc đứng về phía ta? Không cần nghe thái gia gia? Không cần gả cho Trương Nhược Trần?”
“Ý của ta là, ngươi là minh châu của Diêm gia, gả đi chí ít cũng phải ngang hàng với La Sa.” Diêm Hoàng Đồ ánh mắt lăng lệ, nghiêm nghị nói.
“Ngũ thúc, ngươi đừng nói đùa, bọn họ đến rồi, ta nên nói thế nào? Ai da! Vì sao lại cứ là Trương Nhược Trần, như vậy ta nên cảm tạ hắn hay nên trừng hắn hai mắt, để hắn sau này đừng quấn lấy ta nữa, chết cái tâm kia đi?” Diêm Chiết Tiên dở khóc dở cười, cảm giác tạo hóa trêu ngươi, bởi vậy nhỏ giọng cầu vấn.
“Ta bị thương rất nặng, trước tiên cần chữa thương.”
Nói xong Diêm Hoàng Đồ khoanh chân ngồi xuống, chữa thương.
Trương Nhược Trần khôi phục diện mạo như trước, cùng Cung Nam Phong đi tới.
Hắn liếc nhìn Diêm Hoàng Đồ đang ngồi xếp bằng, sau đó ánh mắt mới chuyển sang Diêm Chiết Tiên, rơi vào cái bụng có chút nhô lên của nàng, nói: “Ngươi nên ở lại Diêm La tộc dưỡng thai cho tốt.”
Diêm Chiết Tiên vốn định ngạo mạn đáp lại một câu “Việc này không liên quan gì đến ngươi”, nhưng dù sao Trương Nhược Trần vừa ra tay cứu nàng, làm như vậy có chút bất cận nhân tình. Suy cho cùng, Trương Nhược Trần tâm cũng không hỏng, không đến mức tội ác tày trời.
Nàng thản nhiên nói: “Đi ra ngoài lịch luyện, kiến thức việc đời, không ngờ gặp nguy hiểm.”
“Nếu là lịch luyện thì tất nhiên sẽ gặp nguy hiểm. Ta biết ngươi không chào đón ta, không quan trọng, ta kỳ thật cũng không thích ngươi. Thế nhưng vì đứa bé trong bụng ngươi, ta có thể hộ tống các ngươi trở về Băng Vương tinh. Ngươi mau chóng về Diêm La tộc, chuyện ở đây, với tu vi của ngươi tốt nhất đừng tham gia.” Trương Nhược Trần nói.
Diêm Chiết Tiên vốn đã nghĩ kỹ chuyện nói với Trương Nhược Trần, thế nhưng lời này của Trương Nhược Trần lại khiến nàng trong lòng không vui, khuôn mặt trở nên tức giận, phát ra tiếng cười lạnh.
“Nếu không cần ta hộ tống, nói thẳng là được, ta còn không muốn trêu chọc phiền phức này.” Trương Nhược Trần nói thẳng.
Cung Nam Phong nói: “Chỉ sợ không được.”
“Ngươi xen mồm vào làm gì?” Trương Nhược Trần nói.
Cung Nam Phong thần sắc ngưng trọng nói: “Ý của ta là, Phí Trọng đã trên đường chạy tới. Nhiều nhất còn nửa khắc đồng hồ là có thể đến nơi này.”
“Ngươi suy tính ra?” Sắc mặt Trương Nhược Trần biến đổi.
“Ừm!”
“Chân thân hay là khôi lỗi phân thân?”
Cung Nam Phong cười khổ nói: “Chỉ sợ là… chân thân.”
Trương Nhược Trần lập tức điều động Chân Lý quy tắc rót vào hai mắt, nhìn về hướng Cung Nam Phong chỉ.
Diêm Hoàng Đồ nào còn tâm trạng chữa thương, bỗng nhiên đứng dậy.
Cung Nam Phong lại không hề khẩn trương hay bối rối, rất bình tĩnh, còn trấn an cảm xúc của Diêm Hoàng Đồ và Diêm Chiết Tiên, nói: “Có Nhược Trần công tử ở đây, hai vị cứ yên tâm, đừng kinh hoảng.”
“Phí Trọng thế nhưng là chân thân đến đây, chúng ta chia nhau trốn đi, có lẽ còn có cơ hội thoát thân.” Ánh mắt Diêm Hoàng Đồ nhìn về phía Trương Nhược Trần, hy vọng giao Diêm Chiết Tiên cho hắn.
Cung Nam Phong nói: “Hai vị thật không cần kinh hoảng, Nhược Trần công tử nghĩa bạc vân thiên, khẳng định sẽ một mình dẫn dụ Phí Trọng đi. Lúc trước gặp Vân Hoàn Thiết Huyết Vương hắn đã đại nghĩa như vậy, khiến ta vô cùng cảm động.”
Trong ánh mắt Diêm Chiết Tiên lộ vẻ kinh ngạc, nếu không phải từ miệng Thiên Vận Ti Tư Không nói ra lời này, nàng thật sự không tin Trương Nhược Trần là một người nghĩa bạc vân thiên như vậy.
Chẳng lẽ trước kia mình thật có hiểu lầm về hắn?
Trương Nhược Trần suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, rất muốn đấm chết Cung Nam Phong một quyền.
Cung Nam Phong nói: “Chúng ta đi trước đi, Nhược Trần huynh chắc chắn sẽ ở lại đây, ngăn cản Phí Trọng để kéo dài thời gian cho chúng ta thoát thân.”
“Đi cái gì mà đi? Phí Trọng là nhân vật cỡ nào, để hắn một mình ở đây quá nguy hiểm, hắn cũng chỉ là một Đại Thánh Bách Gia cảnh mà thôi. Muốn đi thì cùng đi, muốn chiến thì cùng chiến.”
Trương Nhược Trần quay đầu nhìn lại, không ngờ Diêm Chiết Tiên lại nói ra những lời này.
“Nhìn cái gì? Ta là thấy ngươi không vừa mắt, thế nhưng lúc đại họa lâm đầu ta cũng không đến mức bỏ mặc ngươi, tự mình đào mệnh!” Diêm Chiết Tiên trừng mắt, nũng nịu nói.
Trương Nhược Trần cười nói: “Ngay cả như vậy, ta ngược lại có một kế có thể phá giải tình thế nguy hiểm này.”