Chương 2494: Thần Tử, Thần Nữ - Truyen Dich
Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 5 1, 2025
Cực Hung Chi Nhận rơi xuống, ngàn dặm đại địa lún sâu, thế gian một mảnh đục ngầu, tựa như hóa thành Hỗn Độn cảnh tượng thuở khai thiên lập địa.
Tia chớp màu bạc không tiêu tan ngay, vẫn xuyên thẳng qua giữa thiên địa, năng lượng ba động cực lớn.
Tất cả tu sĩ ở đây, kể cả Đại Thánh Vô Thượng cảnh đều phải tránh né, không dám chạm vào. Nên biết, Đại Tế Tự Hung Hãi Thần Cung và hai vị Pháp Hoàng đều chết dưới ngụm điện quang của Huyết Linh Tiên.
Ngô Duyệt Mệnh Hoàng bị thạch kiếm đánh bay, rơi xuống ngàn dặm bên ngoài, thân hình vẫn thẳng, nhìn vào không gian đen kịt hỗn loạn xen lẫn điện quang màu bạc, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Thần thông, Quý Cực Lôi Điện.”
Trên lưng Huyền Vũ thần thi.
Đoán Lăng Phong biến sắc nói: “Thật lợi hại, e rằng Vu Mã Cửu Hành cũng chưa chắc là đối thủ của hắn, người này cường đại vượt quá dự đoán của ta.”
“Đại Tế Tự Hung Hãi cứ vậy vẫn lạc? Hai vị Pháp Hoàng trực tiếp tan thành mây khói? Danh xưng Đại Thánh Vô Thượng cảnh tuyệt thế vĩnh hằng, Thần Linh không ra, hầu như bất tử, đại biểu thế tục mạnh nhất. Vì sao sinh mệnh lực lại không cường đại đến vậy?” Thương Nguyệt ngơ ngẩn, có chút thất thần.
Đoán Lăng Phong nói: “Nếu Đại Thánh Vô Thượng cảnh một lòng muốn chạy trốn, hoặc lấy tự bạo Thánh Nguyên uy hiếp, quả thực Thần Linh không ra, hầu như bất tử. Thế nhưng, Vu Mã Cửu Hành và Huyết Linh Tiên loại cường giả đẳng cấp này quá cường đại, không thể so với Thần Linh yếu bao nhiêu, bọn hắn không thể xưng là Đại Thánh Vô Thượng cảnh.”
Ngụy Thần, cũng là Thần Linh.
Hơn 20 vị Đại Thánh Vô Thượng cảnh đến từ Thiên Mệnh Ti và tứ đại thần cung, giờ phút này, toàn bộ đều xem Huyết Linh Tiên là tuyệt thế đại địch.
“Xoạt!”
“Xoạt!”
Từng đạo Vận Mệnh Chi Môn sáng tỏ, như hơn 20 vòng liệt dương, chiếu rọi về phía Huyết Linh Tiên.
Vô số Vận Mệnh quy tắc, như vạn ức đạo gông xiềng, rơi xuống trên thân Huyết Linh Tiên.
Cương vực vốn rách nát, hỗn loạn, hắc ám, được tái tạo lại dưới ánh sáng vận mệnh.
Trọc giả chìm xuống, thanh giả nổi lên.
Linh sơn dâng lên, thánh hồ dập dờn.
Thế giới biến thành một tòa Tiên Hương sinh cơ bừng bừng, nhưng lại là một tòa lồng giam, trấn áp Huyết Linh Tiên bên trong.
Bị hơn 20 vị Đại Thánh Vô Thượng cảnh chiếu rọi bằng Vận Mệnh Chi Môn, dù là đỉnh tiêm Đại Thánh cũng sẽ lực lượng tiêu giảm, tu vi mất hết, cuối cùng biến thành phàm nhân.
Trương Nhược Trần lo lắng trong lòng, Huyết Linh Tiên tuy mạnh, nhưng tuyệt đối không thể đồng thời đối kháng hơn 20 vị Đại Thánh Vô Thượng cảnh.
Có thể xưng vô thượng, ai là kẻ yếu?
Tại Côn Lôn giới, khi Huyết Thần giáo gặp nguy cơ diệt giáo, Huyết Linh Tiên từng thức tỉnh một lần, dùng thánh niệm thể giúp Trương Nhược Trần giải vây. Cho nên, Trương Nhược Trần có cảm nhận tốt về hắn.
“Hừ!”
Thạch kiếm trên « Vô Tự Kiếm Phổ » trong tay Huyết Linh Tiên hiện ra lít nha lít nhít văn tự màu vàng.
Mỗi văn tự hóa thành một người tí hon màu vàng đang múa kiếm.
Trong chốc lát, một cỗ kiếm khí ngập trời bộc phát, chặt đứt Vận Mệnh quy tắc bao phủ hắn.
Kim mang hóa thành một con đường ánh sáng, xông phá vận mệnh chi quang, đánh vào thân một vị Đại Thánh Vô Thượng cảnh.
“Bành!”
Vận Mệnh Chi Môn sau lưng vị Đại Thánh Vô Thượng cảnh kia lập tức phá diệt, máu tươi phiêu tán, khí tức tuyệt diệt, chỉ còn mảnh vỡ thánh khải từ thiên khung rớt xuống.
“Vậy mà xông phá vận mệnh chi quang! Thạch kiếm kia trong tay hắn thật chỉ là một bản kiếm phổ?” Có tu sĩ chấn kinh đến não hải trống rỗng, chỉ cảm thấy nam tử cầm thạch kiếm kia là thế gian chi thần, không thể địch nổi.
Dưới Thần cảnh, ai có thể đánh một trận?
“Đồng loạt ra tay, hôm nay nhất định diệt uy phong Vận Mệnh Thần Điện.”
“Chiến, cướp đoạt Thiên Xu Châm.”
“Ha ha, Thương Hải Mệnh Hoàng là bản tọa, năm xưa sổ sách, hôm nay thanh toán.”
Các cường giả đỉnh cao của Thập đại thế lực ngầm riêng tế ra chiến khí cường đại, đánh ra phù lục và thánh thuật, đánh về phía hơn 20 tòa Vận Mệnh Chi Môn lơ lửng trên thiên khung.
Thiên địa quy tắc phương viên mấy vạn dặm lần nữa bị đánh cho hỗn loạn.
Không gian vỡ toác, đại địa trầm luân.
Thập đại thế lực ngầm không quan tâm Thiên Xu Châm cuối cùng rơi vào tay ai, chỉ cần không ở trong tay Vận Mệnh Thần Điện là được, nếu không, sau này bọn hắn vẫn ăn ngủ không yên, ngày ngày sợ hãi.
Đương nhiên, nếu Thiên Xu Châm rơi vào tay bọn hắn, tự nhiên là tốt nhất.
Huyết Linh Tiên triệt để tránh khỏi Vận Mệnh quy tắc, hướng Cung Nam Phong và ba vị Đại Tế Tự đi đến, quang hoa trên thân chiếu thiên địa thành màu bạc.
Sát khí và ngoan ý kia đủ khiến Đại Thánh lạnh thấu tâm cốt.
Ba vị Đại Tế Tự riêng gọi ra chiến khí trấn cung thần cung, điều động lực lượng dẫn động, ba kiện Chí Tôn Thánh Khí bộc phát Chí Tôn chi uy, ba tòa Vận Mệnh Chi Môn từ từ bay lên, ba tòa Đạo Vực hình thành ba tòa thế giới hình ảnh.
Bất kỳ Đại Tế Tự nào cũng là tồn tại uy chấn bát phương, đến một giới đều được ngàn vạn tu sĩ triều bái.
Giờ phút này ba người liên thủ, khí thế lại yếu hơn Huyết Linh Tiên một phần.
“Oanh! Oanh! Oanh…”
Huyết Linh Tiên tiến vào Đạo Vực của ba vị Đại Tế Tự, lấy quy tắc của bản thân va chạm với quy tắc của ba người, hình thành liên tiếp tiếng nổ như kinh lôi, tựa thần hống.
Ba kiện Chí Tôn Thánh Khí và thạch kiếm trên « Vô Tự Kiếm Phổ » va chạm, bộc phát lực lượng hỗn loạn khiến sơn nhạc 10 vạn dặm bên ngoài lay động, như muốn sụp đổ.
Tinh thần ngoài thiên ngoại cũng đang lắc lư, phảng phất muốn rơi xuống.
Ba kiện Chí Tôn Thánh Khí và ba tòa Đạo Vực đều không thể ngăn cản bước chân Huyết Linh Tiên, khoảng cách không ngừng rút ngắn.
Bàn Nhược và Khuyết định mang Cung Nam Phong rời đi ngay, nhưng Cung Nam Phong kiên trì ở lại nói: “Tu sĩ Vận Mệnh Thần Điện nào có đạo lý sợ chiến trốn lui?”
“Ba vị Đại Tế Tự không ngăn được Huyết Linh Tiên, nếu không trốn thì ngươi lấy Thần khí ra, trấn sát hắn bằng Thần khí.” Khuyết lạnh lùng nói.
Cung Nam Phong lắc đầu nói: “Không phải vạn bất đắc dĩ, Thần khí không thể khinh động.”
“Giờ phút này đã là thời điểm vạn bất đắc dĩ.” Khuyết nói.
Cung Nam Phong lắc đầu, chỉ về phía chân trời.
Chân trời bốc cháy hỏa diễm, phát ra quang mang chói lóa, giống ráng chiều.
Ngô Duyệt Mệnh Hoàng xông ra từ trong ánh nắng chiều ửng đỏ, hét lớn: “Thiên Mệnh Ti thủ hộ Vận Mệnh Thần Điện, ai dám mạo phạm, giết không tha.”
Tay hắn cầm Thiên Mệnh Kích, đánh xuyên Đạo Vực màu bạc của Huyết Linh Tiên, ánh mắt hỏa diễm nóng rực bộc phát lực lượng hủy diệt vô song.
Thiên Mệnh Kích bốn phía xuất hiện hư ảnh Vận Mệnh Thần Điện.
Lực lượng của thần điện vượt không gian và thời gian, gia trì lên người hắn.
“Nguy rồi! Huyết Linh Tiên một mình đối kháng ba vị Đại Tế Tự đã có chút cố hết sức. Một kích này của Ngô Duyệt Mệnh Hoàng mang theo thần điện chi khí của Vận Mệnh Thần Điện, lực lượng dễ như trở bàn tay, Huyết Linh Tiên…”
Trương Nhược Trần nhìn về phía Hải Đường bà bà, không rõ vì sao thời khắc nguy cấp như vậy bà vẫn chưa xuất thủ?
Chẳng lẽ còn có cường giả ẩn mình kiềm chế bà?
Ngô Duyệt Mệnh Hoàng là cường giả gần Trác Vũ Nông nhất của Vận Mệnh Thần Điện, đứng đầu Thập đại Mệnh Hoàng, chiến lực là đỉnh phong nhất dưới Thần cảnh, mang theo Chí Tôn Thánh Khí bộc phát thần điện chi lực. Một kích này, Vu Mã Cửu Hành không sử dụng chiến đao cũng phải toàn lực ứng phó mới tiếp được.
Ba vị Đại Tế Tự đương nhiên cũng minh bạch, một kích này của Ngô Duyệt Mệnh Hoàng chính là tất sát chiêu, có thể gây uy hiếp nhất định cho Ngụy Thần.
Bởi vậy, bọn hắn bộc phát thế công càng mạnh mẽ hơn, khiến Huyết Linh Tiên không thể phân tâm chú ý.
“Ầm ầm.”
Thiên Mệnh Kích oanh đến chỗ Huyết Linh Tiên trăm trượng, trong hư không xuất hiện từng đạo kén lưới màu đỏ như máu.
Là phòng ngự của Bất Tử Huyết Tằm.
“Bành” một tiếng, Ngô Duyệt Mệnh Hoàng lấy lực lượng vô song đánh xuyên kén lưới.
Thiên Mệnh Kích đâm thẳng vào sau lưng Huyết Linh Tiên, thánh bào trên thân trong nháy mắt vỡ vụn, hóa thành bụi.
Ngô Duyệt Mệnh Hoàng cho rằng đã đắc thủ, có thể một kích đánh chết Huyết Linh Tiên.
Bỗng nhiên phát hiện sau lưng Huyết Linh Tiên lại có hai bức đồ án, giống như hai cánh bướm.
Thiên Mệnh Kích đánh vào phía trên, thân thể Huyết Linh Tiên bạo liệt, hóa thành hàng ngàn hàng vạn con phi điệp màu đỏ như máu. Phi điệp nhanh chóng hội tụ giữa không trung, ngưng tụ lại thân ảnh của hắn.
Giờ phút này Huyết Linh Tiên khôi phục hình dáng đầu người thân rắn, trên lưng có một cặp cánh bướm màu đỏ như máu.
Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, hiển nhiên chưa hoàn toàn hóa giải một kích vừa rồi của Ngô Duyệt Mệnh Hoàng, ánh mắt lại trở nên càng lăng lệ hơn, hai tay nắm thạch kiếm.
Thân kiếm tựa dãy núi đánh xuống.
“Ầm ầm.”
Ngô Duyệt Mệnh Hoàng không thể tiếp được một kích này, da thịt thân thể trong nháy mắt bạo liệt, bị đánh chìm vào lòng đất. Thân thể chỉ còn khung xương và bộ phận huyết nhục, dữ tợn mà đáng sợ, bị thương nghiêm trọng.
“Sao có thể mạnh như vậy…”
Ngô Duyệt Mệnh Hoàng vừa mới nghĩ đến điều này trong đầu.
Kiếm thứ hai của Huyết Linh Tiên đã đánh xuống, ầm vang một tiếng, hai tay và cột sống của Ngô Duyệt Mệnh Hoàng đứt gãy, khung xương sụp đổ, hóa thành một đống huyết nhục hoàn toàn thay đổi, không còn hình người.
Huyết Linh Tiên định đánh xuống kiếm thứ ba, triệt để diệt sinh cơ của Ngô Duyệt Mệnh Hoàng.
Chợt cảm ứng được gì đó, tay hắn cầm thạch kiếm dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía tầng mây đen nghịt, cất giọng nói: “Vận Mệnh Thần Điện danh xưng thiên hạ đệ nhất, chí cao vô thượng, làm sao? Để đối phó ta lại muốn đánh lén?”
Nếu hắn đánh xuống kiếm kia, kẻ giấu trong tầng mây kia nhất định sẽ thừa cơ xuất thủ.
Uy hiếp của kẻ trong mây còn hơn Ngô Duyệt Mệnh Hoàng.
“Cái gì?”
“Thế mà lại giấu trong tầng mây? Sao có thể, vì sao ta không cảm ứng được?”
Các Đại Thánh của Thập đại thế lực ngầm, kể cả Đoán Lăng Phong trên lưng Huyền Vũ thần thi đều toát mồ hôi lạnh, vì bọn hắn không hề phát giác. Tu vi của đối phương phải cao đến mức nào mới có thể giấu diếm được cảm giác của bọn hắn?
Đoán Lăng Phong tinh thần lực cường đại, sau khi cảm giác tỉ mỉ sắc mặt biến đổi, nói một mình: “Sao lại là hắn?”
“Hoa —— ”
Trong mây đen xuất hiện một mảnh tinh không.
Tinh không rất gần mặt đất, từng tinh cầu khổng lồ có thể thấy rõ ràng, tản mát ra thế cường đại giống như tinh cầu thật.
Một nam tử khoác áo bào màu vàng đứng trong tinh không, thần uy cuồn cuộn trên thân, thân thể cao tới mấy ngàn trượng, như Thần Linh giáng thế. Hắn vẫy tay, Cực Hung Chi Nhận rơi dưới đất bay đến trong tay hắn.
Hắn vuốt ve Cực Hung Chi Nhận, thản nhiên nói: “Giết Đại Tế Tự Hung Hãi Thần Cung, ngươi phạm phải trọng tội không thể tha thứ.”
Đại Tế Tự Phúc Lộc vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nói: “Sao lại là hắn? Hắn cũng đến Băng Vương tinh.”
Các Đại Thánh của Thập đại thế lực ngầm thấy nam tử đứng trong tinh không kia đều tim đập nhanh, kiêng kỵ, thậm chí có chút hối hận vì hôm nay đến đoạt Thiên Xu Châm.
Vận Mệnh Thần Điện sao có thể không biết có người đến đoạt Thiên Xu Châm?
Cố ý câu cá, sao lại không bố trí thiên la địa võng?
Nhưng bây giờ hối hận đã muộn, nếu không cướp Thiên Xu Châm, tiếp theo bọn hắn nhất định phải gánh chịu lửa giận của Vận Mệnh Thần Điện, muốn trốn cũng không thoát, muốn tránh cũng không xong.
Dưới Thiên Xu Châm, hết thảy đều không chỗ che thân.
Huyết Linh Tiên hỏi: “Người đến là ai?”
“Vận Mệnh Thần Điện, Tinh Lạc.” Nam tử chân đạp tinh không nói.
Trương Nhược Trần lộ vẻ chợt hiểu, khó trách uy thế cường đại như vậy, khiến tất cả Đại Thánh biến sắc, nguyên lai người này là Thần Tử Tinh Lạc của Vận Mệnh Thần Điện.
Vận Mệnh Thần Điện cứ mỗi ngàn năm sẽ chọn ra một vị Thần Tử hoặc Thần Nữ.
Trong đó có người tu luyện thành thần, có người sau ngàn năm lui khỏi vị trí, tan biến trong thế gian.
Tinh Lạc là một trong những Thần Tử chưa đột phá đến Thần cảnh.
Hắn có Thần Khu, có thể điều động thần lực, nhưng chưa đạt tới Thần cảnh, vì hắn là một tôn thi tu. Thần Linh sau khi chết đản sinh ra tân linh.
Chưa đột phá đến Thần cảnh không phải vì không đủ cường đại, dù sao có thể trở thành Thần Tử của Vận Mệnh Thần Điện nhất định là tồn tại đứng đầu thời đại đó, đồng thời còn thu hoạch được tài nguyên tu luyện mà người thường không thể có được.
Có tu sĩ là vì tâm cảnh không viên mãn.
Có người là vì muốn tích lũy càng sâu, như vậy, sau khi thành thần, số lượng tinh cầu thần tọa mới nhiều hơn.
Có người vì trần thế chưa hết, không muốn thành thần.
Tinh Lạc xuất hiện khiến tất cả tu sĩ Vận Mệnh Thần Điện trút được gánh nặng.
Ngô Duyệt Mệnh Hoàng vốn bị đánh thành một đống thịt nát lại đứng lên, khôi phục nguyên hình, nhưng cực kỳ suy yếu, được ba vị Đại Tế Tự tiếp dẫn, sau đó nuốt một viên thánh đan, bắt đầu chữa thương.
Huyết Linh Tiên bổ hai kiếm, suýt chút nữa hủy căn cơ thành thần của hắn.
Bàn Nhược nhìn Cung Nam Phong nói: “Thần Tử Tinh Lạc là do ngươi mời đến?”
Cung Nam Phong cười làm lành, ánh mắt áy náy nói: “Thần Nữ điện hạ chớ trách tội, dù sao, việc vây quét Thập đại thế lực ngầm hay tìm kiếm Bản Nguyên Thần Điện đều quan trọng, tuyệt không thể sơ suất.”
Bàn Nhược hỏi: “Đến còn có ai?”
Cung Nam Phong chỉ về phía đám mây thất thải sắc ở nơi xa.
Không biết từ lúc nào, trên mây thất thải sắc ngoài Hải Đường bà bà thân hình còng xuống còn xuất hiện một nữ tử. Nàng vô cùng thần bí, toàn thân phát ra hắc ám quang hoa, không ai thấy rõ dung mạo nàng.
“Thần Nữ, Vũ Thiên Trầm.” Bàn Nhược nói.
Các Thần Tử Thần Nữ sau ngàn năm lui ra đều biến mất khỏi thế gian, từ đó dốc lòng tu luyện ngộ đạo, trước khi thành thần không còn nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của Vận Mệnh Thần Điện và Địa Ngục giới.
Nếu Thần Tử Thần Nữ từng có cảm giác tồn tại quá cao, đó không phải chuyện tốt với Vận Mệnh Thần Điện, sẽ tạo ra nội đấu mới cũ. Đồng thời, cũng tổn hại uy tín của Thần Nữ đương nhiệm.
Đây là nguyên nhân Cung Nam Phong biểu đạt áy náy với Bàn Nhược!
Tinh Lạc cất giọng: “Bây giờ, Vận Mệnh Thần Điện chỉ có một Thần Nữ, tất cả tu sĩ đều phải nghe lệnh nàng, thế gian không còn Thần Tử Tinh Lạc. Ta vốn không nên xuất hiện ở đây, nhưng các tu sĩ của Thập đại thế lực ngầm thừa dịp lúc Vận Mệnh Thần Điện mới cũ thay đổi, Ngọc Hoàng giới mở ra muốn cướp đoạt Thần khí, không nghi ngờ là tội chết.”
“Thần Nữ điện hạ, xin hạ lệnh, hôm nay Vận Mệnh Thần Điện tất diệt tất cả dị đoan ở đây.”
Đứng đối diện Hải Đường bà bà, Vũ Thiên Trầm cách không bắt lấy Quỷ Thần Diện Cụ, trực tiếp mang lên mặt, uy thế trên thân nhỏ nhắn mềm mại lập tức tăng lên, như Thần Linh phụ thể.
Đại Tế Tự Hung Hãi chỉ có thể thôi động Quỷ Thần Diện Cụ, còn nàng dám trực tiếp mang mặt nạ lên mặt, khiến nó trở thành một bộ phận chiến lực của mình, chênh lệch giữa cả hai là điều hiển nhiên.
Nàng cũng đang đợi Bàn Nhược hạ lệnh.
“Vậy thì đánh đi!” Bàn Nhược nói.