Chương 2486: Băng Hoàng xuất quan, thần quang huyết hải - Truyen Dich
Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 5 1, 2025
Băng Hoàng cung, tọa lạc bên ngoài Băng Hoàng Thánh Thành bảy vạn dặm, trong núi tuyết. Nơi đây quanh năm tuyết lớn, trời đông giá rét, phóng tầm mắt nhìn tới chỉ một mảnh trắng xóa, là Hằng Cổ không dung vùng đất lạnh.
Trước cung điện trắng noãn như tiên ngọc, một con Băng Hạc đang đứng.
Tuy là hàn băng điêu thành, nó vẫn đứng ở nơi đó. Dù là tu sĩ có tuổi tác dài nhất Băng Hoàng cung, đều chưa từng thấy nó hòa tan, càng không biết ai tạo nên nó.
Giờ phút này, các nhân vật trọng yếu cấp Đại Thánh của Băng Hoàng cung đều tụ tập trong chủ điện.
Thanh Ngọc Lâu ngồi tại vị trí cao nhất, khoác áo lông chồn trắng noãn, khuôn mặt anh tuấn dị thường, giống như một thư sinh trẻ tuổi mà ôn hòa. Thế nhưng, dù là lão cổ đổng tu luyện trên vạn năm, khi ánh mắt nhìn về phía hắn cũng kìm lòng không được né tránh.
Thanh Ngọc Lâu mở miệng: “Băng Hoàng cung từ khi sáng lập đến nay, cẩn tuân Băng Hoàng thần dụ, tuyệt không nhúng tay vào tranh đấu giữa bất kỳ thế lực nào. Nhưng bây giờ, có người đem tranh chấp cùng giết chóc dẫn tới Băng Vương tinh, các đại thế lực Địa Ngục giới đều có cường giả tuyệt đỉnh giá lâm, một trận gió tanh mưa máu khó tránh khỏi. Vân Khởi trưởng lão, ngươi cho rằng, Băng Hoàng cung như thế nào mới có thể đặt mình vào bề ngoài, lại có thể bảo đảm Băng Vương tinh an bình?”
Vân Khởi thượng nhân là nhân vật đức cao vọng trọng nhất Băng Hoàng cung, tu luyện hơn hai vạn năm, thành tựu phi phàm trên trận pháp chi đạo.
Trước khi Thanh Ngọc Lâu trưởng thành, trong gần vạn năm, hắn là đệ nhất cường giả Băng Hoàng cung, lực ảnh hưởng tự nhiên không cần nhiều lời.
Các vị Đại Thánh ở đây thấy Thanh Ngọc Lâu thỉnh giáo Vân Khởi thượng nhân, đều cảm thấy đây là chuyện rất bình thường.
Vân Khởi thượng nhân ngồi trên ghế dài thánh ngọc, thản nhiên nói: “Việc này do Trương Nhược Trần mà ra, tự nhiên cũng sẽ vì Trương Nhược Trần mà kết thúc. Hộ tinh đại trận Băng Vương tinh, trải qua 100.000 năm không ngừng tăng cường, dù là Thần Linh tới cũng không dám càn quấy, huống chi là một đám tu sĩ dưới Thần cảnh? Bản tọa cho rằng, cung chủ không cần lo lắng, trận gió lốc này chẳng mấy chốc sẽ qua.”
Thanh Ngọc Lâu cười lắc đầu: “Trưởng lão không hiểu ý ta, ta lo lắng không phải bọn hắn sẽ hủy diệt Băng Vương tinh, mà là lo lắng Băng Hoàng cung không thể làm ngơ.”
Con mắt Vân Khởi thượng nhân có chút co rút lại.
Thanh Ngọc Lâu đứng dậy, hoa y rủ xuống đất, nhãn thần trở nên lãnh duệ mấy phần: “Ngọc Lâu nghe nói, trưởng lão rất thân cận với Thần Nữ Thập Nhị phường, đây không phải chuyện tốt.”
Trong điện trở nên an tĩnh chưa từng có.
Tất cả Đại Thánh đều cảm giác được một cỗ không khí không giống bình thường.
Vân Khởi thượng nhân vẫn ngồi, cười nói: “Bản tọa chỉ đi mua một chút tài nguyên luyện chế trận pháp mà thôi, không có quan hệ cá nhân với tu sĩ Thần Nữ Thập Nhị phường.”
“Thế nhưng, trong Thần Nữ Thập Nhị phường lại treo bức họa của ngươi, « Tuyết Mạn Sơn Hà ».” Thanh Ngọc Lâu nói.
Trên mặt Vân Khởi thượng nhân không còn giữ được dáng tươi cười, không ngờ cung chủ trẻ tuổi này lại có thể tra ra cả chuyện bí ẩn như vậy.
Chưa chờ Vân Khởi thượng nhân mở miệng, Thanh Ngọc Lâu lại nói: “Có một nhóm tu sĩ Thiên Đường giới, thông qua Thần Nữ Thập Nhị phường lén qua Băng Vương tinh. Băng Vương tinh quản khống cực nghiêm với Đại Thánh một phương Thiên Đình, bọn hắn có thể lén qua thành công, có phải là dùng phương pháp của ngươi?”
Trong điện, các Đại Thánh tuy không dám nghị luận cùng chỉ trích, nhưng ánh mắt nhìn Vân Khởi thượng nhân lại trở nên có chút dị dạng.
Sắc mặt Vân Khởi thượng nhân thay đổi liên tục, cuối cùng hóa thành tái nhợt.
Quá ghê tởm!
Tên tiểu bối này dĩ nhiên lén lút tra hắn.
Lại quá không cho hắn mặt mũi, ngay trước mặt tất cả Đại Thánh Băng Hoàng cung nói ra hết thảy, sau này hắn còn có uy tín gì tại Băng Hoàng cung?
Vân Khởi thượng nhân trầm giọng nói: “Băng Vương tinh có được phồn vinh hôm nay là bởi vì nơi đây là ngoài vòng pháp luật, không chịu sự quản khống của Vận Mệnh Thần Điện cùng Bất Tử Huyết tộc. Tu sĩ một phương Thiên Đình lén qua đến Băng Vương tinh, thậm chí lén qua đến trung tâm Địa Ngục giới, cũng không phải chuyện hiếm thấy. Lời của cung chủ sao lại mang ngữ khí chỉ trích?”
Thanh Ngọc Lâu nói: “Tại Băng Vương tinh, hoàn toàn chính xác không cần tuân thủ quy củ của Vận Mệnh Thần Điện cùng Bất Tử Huyết tộc, nhưng Băng Vương tinh có quy củ của mình, do Băng Hoàng đại nhân quyết định. Ai dám phá hoại quy củ của lão nhân gia, chính là đối địch với toàn bộ Băng Hoàng cung.”
Nói xong chữ cuối cùng, khí thế trên người Thanh Ngọc Lâu tăng lên tới đỉnh phong, cả người như cao vạn trượng, nhìn xuống Vân Khởi thượng nhân đang ngồi trên ghế dài.
Các Đại Thánh Băng Hoàng cung đều câm như hến, cảm thấy áp lực thật lớn.
“Thật mạnh, tu vi của cung chủ đúng là đã đạt tới tình trạng như thế, khó trách dám chỉ trích Vân Khởi thượng nhân.” Một vị Đại Thánh Thiên Vấn cảnh toàn thân không thể động đậy, ngưỡng mộ Thanh Ngọc Lâu.
Không còn cách nào, trong tầm mắt của hắn, Thanh Ngọc Lâu đứng trong vũ trụ, thân thể vô tận to lớn, phát ra uy thế cuồn cuộn vô biên, phảng phất khoát tay là có thể hủy diệt một mảnh tinh không.
Đây là hình ảnh nhìn thấy, không phải tưởng tượng.
Vân Khởi thượng nhân là người đứng mũi chịu sào, nhận áp lực lớn gấp trăm ngàn lần so với bọn hắn.
Bị bức bất đắc dĩ, hắn đành phải ra tay trước, một chưởng nhấn ra.
Là Trận Pháp Địa Sư cấp “Hải Lục Chi Vương”, sống hơn hai vạn năm, Vân Khởi thượng nhân có thể nói toàn thân đều là trận pháp, át chủ bài vô số kể.
Hắn nhấn ra một chưởng này, lòng bàn tay liên tiếp hiện ra ba tầng trận pháp.
Tầng thứ nhất, Ngũ Sơn Thất Hà Trận, khắc họa trên da.
Tầng thứ hai, Ma Hải Nghiệt Ngục Trận, giấu trong máu thịt.
Tầng thứ ba, Âm Sát Cửu Quỷ Trận, lạc ấn trên xương cốt.
Ba tòa đều là đại trận cửu phẩm, bất kỳ tòa nào cũng có thể chọi cứng một kích toàn lực của Đại Thánh Vô Thượng cảnh.
Ba tòa hợp nhất, nối liền thành một thể, uy lực càng thêm lớn mạnh, có thể đánh giết Đại Thánh Vô Thượng cảnh.
Thực lực của một Hải Lục Chi Vương chuẩn bị đầy đủ chính là cường đại như thế.
“Lão phu chỉ muốn từ Thần Nữ Thập Nhị phường đổi lấy tâm đắc tu luyện đột phá trở thành Thế Giới Chi Thủ mà thôi, có lỗi gì? Ngươi, tên tiểu bối này, lại muốn mượn cơ hội này diệt trừ lão phu, triệt để khống chế Băng Hoàng cung, thật ác độc.”
Vân Khởi thượng nhân xuất thủ nhanh như lưu quang, đánh vào ngực Thanh Ngọc Lâu.
Ba tòa trận pháp chồng lên nhau, Ngũ Sơn Thất Hà, Ma Hải Nghiệt Ngục, Âm Sát Cửu Quỷ, không biết bao nhiêu trăm triệu đạo trận pháp minh văn kích trên người Thanh Ngọc Lâu, lập tức bộc phát ra hào quang chói mắt, đánh bay những Đại Thánh khác trong điện ra ngoài như người rơm.
Ánh mắt Vân Khởi thượng nhân lộ vẻ vui mừng, thầm nghĩ trong lòng: “Tiểu tử này xác thực thiên phú kinh người, đáng tiếc còn quá trẻ. Lão phu tốn ba ngàn năm luyện chế Tam Nguyên Như Nhất Trận, Đại Thánh Vô Thượng cảnh cũng không thể gánh vác được, huống chi hắn còn bị đánh trúng trực tiếp, Vô Thượng Pháp Thể sợ rằng trong nháy mắt sẽ phân giải.”
Trong bạch quang vang lên tiếng thở dài của Thanh Ngọc Lâu: “Trưởng lão vì Băng Hoàng cung khổ cực cả đời, Ngọc Lâu chưa từng nghĩ tới muốn giết ngươi, chỉ cảm thấy ngươi không nên vi phạm quy củ Băng Hoàng đại nhân chế định, nên nhận trừng phạt thích đáng.”
“Sao có thể?”
Sắc mặt Vân Khởi thượng nhân cuồng biến.
“Ầm ầm.”
Ngũ Sơn Thất Hà vỡ nát, Ma Hải Nghiệt Ngục tan thành mây khói, Âm Sát Cửu Quỷ hồn phi phách tán.
Ba tòa trận pháp cửu phẩm trong nháy mắt phá toái.
Lực lượng khí kình cường đại bộc phát ra từ thân Thanh Ngọc Lâu, đánh xuyên tường phòng ngự tinh thần lực của Vân Khởi thượng nhân, chấn động khiến hắn bay ra ngoài, thân thể hung hăng đâm vào tường.
Nhục thân của tu sĩ tinh thần lực đều rất yếu ớt.
Thể nội Vân Khởi thượng nhân phát ra thanh âm “Đôm đốp”, xương cốt vỡ vụn, mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Bạch quang tan đi.
Thanh Ngọc Lâu hiển lộ thân hình, không nhuốm bụi trần.
“Không… không thể nào… không thể… nào… ngươi…” Trong mắt Vân Khởi thượng nhân tràn ngập không cam lòng, kinh ngạc, nghi hoặc, thậm chí còn có một tia sợ hãi.
Mấy vị Đại Thánh Băng Hoàng cung bị thương nhẹ từ ngoài điện vọt vào.
Trong lòng bọn họ đều khó tin, sau lưng ứa ra khí lạnh, chỉ cảm thấy trước kia đánh giá quá thấp vị cung chủ trẻ tuổi này.
Bọn hắn đồng thời khom người: “Cung chủ, nên xử trí Vân Khởi trưởng lão như thế nào?”
Thanh Ngọc Lâu phất tay: “Đưa đi dưỡng thương, chăm sóc cẩn thận. Sau khi khỏi hẳn, trong vòng trăm năm không được rời khỏi Băng Hoàng cung.”
Ánh mắt Vân Khởi thượng nhân cực kỳ phức tạp, điều động tinh thần lực chấn khai hai vị Đại Thánh muốn đỡ hắn, thân thể bồng bềnh đứng lên, bay ra ngoài điện.
“Từ nay về sau, lão phu chỉ nghiên cứu trận pháp và họa kỹ, không rời khỏi Băng Hoàng cung nửa bước.”
Thanh âm khàn khàn mà thất ý từ ngoài điện nhẹ nhàng truyền đến.
Thanh Ngọc Lâu mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu: “Người hơn hai vạn tuổi, những chuyện thị phi bên ngoài sớm nên buông xuống, tu thân dưỡng tính, chuyên chú vào hứng thú yêu thích, chưa hẳn không thể chứng đạo theo cách khác, bước vào Tinh Thần Lực Thần Cảnh.”
“Xoạt!”
Một đạo Truyền Tin Quang Phù như lưu tinh điểm sáng xuyên qua 3000 ngọn núi tuyết, bay vào trong điện.
Thanh Ngọc Lâu giương tay vồ lấy, nhìn thấy nội dung trên Truyền Tin Quang Phù, con mắt hổ phách thanh tịnh sâu sắc nhíu lại.
“Cung chủ, có chuyện gì?” Vị Đại Thánh bên cạnh cung kính hỏi.
“Thiên Vận Ti tư không đến Băng Vương tinh, thẳng đến Thần Nữ thành!” Thanh Ngọc Lâu tràn ngập sầu lo nói.
Bên ngoài Băng Hoàng cung vang lên một tiếng hạc kêu kéo dài.
Băng Hạc kia vô tận thời đại đều không hòa tan sống lại, triển khai đôi cánh óng ánh long lanh, rải xuống từng hạt thần quang.
Vân Khởi thượng nhân đã bay xa nghe tiếng hạc kêu, toàn thân đại chấn, trừng lớn hai mắt, quay đầu nhìn về phía đỉnh núi tuyết, run giọng: “20.000 năm, 20.000 năm, Băng Hạc lần nữa thức tỉnh, rốt cục thức tỉnh!”
Vân Khởi thượng nhân lệ rơi đầy mặt, quỳ sát trên đường núi tuyết dày một thước, lễ bái Băng Hoàng cung.
Tiếng hạc kêu truyền khắp Băng Vương tinh.
Thần quang trong Băng Hoàng cung chiếu rọi cả viên tinh cầu, khiến những đám mây trên trời biến thành màu đỏ như máu, giống như hóa thành một vùng huyết hải.
…
Trong phủ thành chủ Thần Nữ thành.
Tiểu Hắc đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía thiên khung, thần sắc cực kỳ phức tạp: “Băng Hoàng xuất quan, lần này bản hoàng rốt cục yên tâm!”
Trương Nhược Trần cũng nhìn lên bầu trời huyết hải thần quang, hai tay ôm trước ngực: “Không có thần uy, nhưng uy thế này không ai sánh bằng. Không hổ là Băng Hoàng, Hạ Hoàng Triều.”
Sau khi Tiểu Hắc nhắc đến Băng Hoàng, Trương Nhược Trần sinh lòng hiếu kỳ, tìm được một chút tin tức về Băng Hoàng trong Thất Tinh Đế Cung.
Băng Hoàng Hạ Hoàng Triều từng là thiếu điện chủ Bất Tử Thần Điện, mười vạn năm trước chiến lực đã không kém gì lão điện chủ Bất Tử Thần Điện.
Sau khi lão điện chủ chết trong chiến tranh, lẽ ra hắn phải kế nhiệm vị trí điện chủ, nhưng vì hắn thả đi một kẻ địch quan trọng trong thần chiến, phạm phải sai lầm lớn nên bị tù tại Băng Vương tinh.
Đây là một nhân vật mà Huyết Tuyệt Chiến Thần vốn tính cuồng ngạo cũng hết mực tôn sùng!
Tiểu Hắc cười một tiếng dài: “Băng Hoàng đã xuất quan, dù Băng Vương tinh có Thần Linh, hiện tại bọn hắn cũng phải quy củ, không dám động thủ, khẳng định đến Băng Hoàng cung bái kiến! Trận pháp của bản hoàng đã thành, Trương Nhược Trần, đi thôi, hôm nay chúng ta Cửu Thiên Thập Địa Tru Thần Tru Ma, kẻ cản đường giết không tha.”