Chương 3285: Thụy Mộng tiên nhân - Truyen Dich
Võ Thần Chúa Tể - Cập nhật ngày Tháng 4 28, 2025
Bao sương này nằm ở tầng thứ hai của phủ thành chủ, toàn bộ phòng đấu giá chia làm ba tầng, mà Tần Trần bọn họ ở tầng trên cùng, tầm nhìn bao quát hơn, vị trí cũng cao hơn.
Đối với bao sương này, Hành Thiên Nhai dường như có chút bất ngờ. Dù sao trước kia hắn đến thu xếp cho quý khách, tuy không lộ thân phận lão tổ Võ Hồn Chi Hải, nhưng đã hơi phóng xuất một chút khí tức đỉnh phong Thánh Chủ trung kỳ. Đỉnh phong Thánh Chủ trung kỳ, tại thế lực trung đẳng như Quảng Nguyệt Thiên, đã có thể xưng là đệ nhất cao thủ. Dù cho Đông Quang Thành này là thành trì biên giới của Đông Thiên Giới, cường giả nhiều như mây, thương hội san sát, bình thường cũng không dám khinh thường.
Dù sao, hậu kỳ Thánh Chủ đều là những nhân vật cự đầu của một phương Thiên Giới.
Vậy mà bây giờ, bọn họ lại chỉ được phân phối vào bao sương tầng thứ hai, có thể thấy trong các bao sương tầng thứ ba kia đều có những nhân vật hoặc là mạnh hơn hắn, hoặc giả có lai lịch lớn hơn nữa.
Ý thức được điều này, Hành Thiên Nhai không khỏi nhíu mày. Xem ra lần đấu giá hội này đã thu hút không ít cao thủ đỉnh cấp.
Tần Trần cũng dễ nhận thấy điều này, ánh mắt lập loè. Hắn tuyệt đối không thể bại lộ thân phận ở Đông Thiên Giới, bằng không tin tức truyền về Diệu Diệt Phủ, chắc chắn bị Diệu Diệt Phủ Chủ phát hiện, đến lúc đó Vấn Hàn Thiên ắt gặp nguy hiểm.
Tuy nhiên, việc xuất hiện nhiều đại nhân vật và cao thủ như vậy cũng khiến Tần Trần không khỏi hưng phấn. Cao thủ đến càng nhiều, chứng tỏ bảo vật bán đấu giá càng kinh người, ngay cả hắn cũng cảm thấy hứng thú.
Nói thật, từ khi tiến vào Thiên Giới, Tần Trần còn chưa từng tham gia đấu giá hội nào ở đây, cũng không biết đấu giá hội ở Thiên Giới này có gì khác biệt so với Thiên Vũ Đại Lục hay không.
Phòng đấu giá hẳn là tận dụng một tòa đại điện của phủ thành chủ để tạm cải tạo, diện tích khá rộng. Bên dưới đại sảnh, người ngồi chật kín, Tần Trần đảo mắt qua cũng thấy tối thiểu có hơn mấy ngàn người, các gian phòng riêng ở trên cũng có mấy chục.
Dù là vậy, vẫn còn rất nhiều người không thể vào. Nếu không có Hành Thiên Nhai thu xếp từ trước, hai người dù có thể vào được, e rằng cũng không được hưởng thụ bao sương này.
Lúc này, đại sảnh ồn ào, vô số người tụm ba tụm năm thì thầm, bàn luận ầm ĩ, dễ thấy đấu giá hội còn chưa bắt đầu.
Chỉ có các bao sương ở tầng thứ hai và ba là im ắng, tĩnh mịch. Mỗi một ghế lô đều có cấm chế, ngăn cản thần thức quét qua, đương nhiên chỉ là tạm thời dựng lên, cấm chế không quá mạnh, nhưng đủ để loại bỏ phần lớn người dò xét.
Vô số võ giả bên dưới đảo mắt nhìn các bao sương, trên mặt lộ vẻ ước ao.
“Ngồi đi.”
Tần Trần vừa nói, ba người đã ngồi xuống. Bao sương rộng rãi, hết sức thoải mái.
Rất nhanh có thị nữ tiến vào, bưng tới nước trà và mâm đựng trái cây, rõ ràng đều là Thánh quả tương đối hiếm có. Cắn một miếng, nước ngọt thanh mát, thánh nguyên trong cơ thể lưu chuyển, cả người ấm áp dễ chịu.
Tần Trần và U Thiên Tuyết ngồi sát nhau, đối diện bàn đấu giá, Tần Trần cười nói: “Thiên Tuyết, lát nữa nếu thấy thích gì, cứ việc mở miệng báo giá.”
“Thiếp thân chỉ xem náo nhiệt thôi…” U Thiên Tuyết khẽ cười, nàng vốn không thiếu thứ gì.
Chưa trò chuyện được bao lâu, đã nghe thấy một tiếng vang trong đại sảnh. Một lão đầu râu ria xồm xoàm, trông như ăn mày nhảy lên đài đấu giá.
Râu lão nhân lôi thôi, quần áo rách rưới, trông hết sức bẩn thỉu, tóc tai bù xù, như thể hơn vạn năm chưa gội, ngật ngưỡng, như thế nào cũng không tỉnh táo, bộ dạng lười biếng, đi trên đường nhất định bị người ta coi là ăn xin.
Lão nhân vừa lên đài liền ngáp một cái, vẫn còn buồn ngủ, có cảm giác muốn ngủ ngay trên đài đấu giá.
“Chuyện này…” Tần Trần có chút cạn lời nhìn lão nhân.
Hắn từng tham gia không ít đấu giá hội ở Thiên Vũ Đại Lục, bình thường người chủ trì hoặc là lão luyện thành thục, hoặc là diễm lệ quyến rũ, rất có khả năng thu hút ánh mắt, khuấy động tâm tình người khác. Đây là lần đầu tiên hắn thấy một lão đầu lôi thôi như vậy làm người chủ trì, chẳng lẽ không sợ lão ta cuỗm bảo vật bỏ trốn sao?
U Thiên Tuyết cũng có chút kinh ngạc, đấu giá hội ở Đông Quang Thành này cũng quá khác người.
“Thiếu gia, ngươi chưa từng đến Đông Quang Thành, e là không biết người này.”
Hành Thiên Nhai cười, không đợi Tần Trần hỏi đã giải thích: “Người này là một trong ba Phó thành chủ của Đông Quang Thành, được xưng Thụy Mộng Tiên Nhân. Nghe đồn người này tu hành trong giấc ngủ, nhưng tiến triển cực nhanh, nên cả ngày đều trong trạng thái ngủ, mới có danh hiệu Thụy Mộng Tiên Nhân. Tên cụ thể của lão thì ta quên mất, với lại người này có một tật xấu, thích ngủ ở ổ ăn mày, bình thường ở phủ thành chủ không tìm thấy lão đâu, chỉ có ở mấy ổ ăn mày tồi tàn ở Đông Quang Thành mới tìm được lão.”
“Còn có người có sở thích như vậy?”
Tần Trần ngẩn người: “Bất quá người này là Phó thành chủ Đông Quang Thành, chẳng lẽ tu vi nghịch thiên lắm sao?”
Từ trên người lão nhân, Tần Trần cảm nhận được một cổ ý hoảng sợ mơ hồ.
“Không sai, tu vi của lão nghe nói ở cảnh giới hậu kỳ Thánh Chủ, thực lực chân chính thì chưa ai thấy qua, nhưng nghe đồn, người này thực lực phi phàm, Thánh Chủ hậu kỳ bình thường cũng chưa chắc là đối thủ của lão. Với lại, nghe nói người này đến từ một thế lực thần bí, bối cảnh không nhỏ, ngay cả Thành chủ Đông Quang Thành cũng không dám lạnh nhạt.”
Hành Thiên Nhai nói.
“Dù vậy, cũng không cần phải để lão ta chủ trì đấu giá chứ? Chẳng lẽ phủ thành chủ Đông Quang Thành không còn ai sao?”
U Thiên Tuyết nghi hoặc.
Hành Thiên Nhai cười: “Thiếu phu nhân, bởi vì người này còn có một thân phận đáng sợ, Giám Bảo Sư. Bất kỳ bảo vật nào rơi vào tay lão ta, đều bị nhìn ra mánh khóe, dù là bí bảo viễn cổ, lão cũng có thể giám định ra các loại công hiệu. Cho nên chỉ cần Đông Quang Thành có bảo vật gì xuất hiện, không nắm chắc được, cơ bản đều sẽ tìm lão đến. Toàn bộ Đông Quang Thành này, e rằng không ai thích hợp hơn lão ta để chủ trì đấu giá, dù là chưởng quỹ của một vài thương hội lớn ở Thiên Giới, ở phương diện này cũng chưa chắc nhanh trí bằng lão.”
Giám Bảo Sư?
Tần Trần gật đầu, thì ra là thế, nếu không thì, Đông Quang Thành đã không để lão đến đấu giá, đúng là quá trẻ con.
Bất quá, Giám Bảo Sư cường đại, hoặc là kiến thức rộng rãi, quanh năm tiếp xúc bảo vật, giống như chưởng quỹ của một vài thương hội, quen tay hay việc.
Hoặc là bản thân là Luyện Khí đại sư, có thủ đoạn phi phàm trong luyện khí, mới có thể cực kỳ tỉ mỉ, nhìn ra những điều phi phàm. Đương nhiên cũng có một vài cao thủ có được bí thuật viễn cổ, có thể kích hoạt thánh bảo. Không biết lão nhân này dùng phương pháp nào.
Lúc này, Thụy Mộng Tiên Nhân sau khi lung la lung lay lên đài, hơi mở mắt, như Phí Lão dùng hết khí lực, khó khăn lắm mới đứng vững thân thể, vẫn còn buồn ngủ nhìn mọi người phía dưới, ôm quyền nói: “Tiểu lão nhi là ai, chắc hẳn tám chín phần mười người ngồi đây đều biết, ân, bất quá không biết cũng không sao, các ngươi đến tham gia đấu giá hội, sẽ không ai thích xem ta lão già chết tiệt này.”