Chương 1753: Đều có tính toán - Truyen Dich

Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 4 26, 2025

Hôm nay, Thiên Đường giới đã bỏ ra đại giới to lớn, chừng hơn mười vị thiên kiêu có cơ hội trùng kích Đại Thánh, Thánh Vương cảnh vẫn lạc. Bằng vào Vong Hư cùng Nhan Ny hai người, muốn bọn hắn thả tu sĩ Côn Lôn giới hiển nhiên là việc không thể nào.

Bởi vậy, Trương Nhược Trần đáp ứng Công Tử Diễn, hai người đổi hai người.

“Đem hai tiểu hài cho ta.”

Công Tử Diễn từ hai vị Ải Nhân tộc Thánh Vương trong tay, tiếp nhận Trì Côn Lôn cùng Trì Khổng Nhạc.

Chỉ bất quá, trong thời gian cực ngắn này, Công Tử Diễn đã khắc hoạ ra một đạo Không Gian Trận Ấn lên lưng hai tiểu hài.

Rõ ràng, hai tiểu hài này là chỗ yếu hại của Trương Nhược Trần, sao có thể thật trả lại cho Trương Nhược Trần?

Khóe miệng Công Tử Diễn lộ ra một nụ cười quỷ dị, lập tức nhấc lấy mỗi người một tay, hướng Trương Nhược Trần đi đến.

Trương Nhược Trần dẫn theo Vong Hư cùng Nhan Ny, đi hướng Công Tử Diễn.

Hai người cách xa nhau còn có mấy chục trượng, Chư Vương Thiên Đường giới trên thân đã phóng xuất ra nồng đậm sát khí. Một khi trao đổi hoàn thành, bọn hắn tất nhiên sẽ đánh ra công kích trời long đất lở, đem Trương Nhược Trần bọn người đánh nát thành bột mịn.

Trương Nhược Trần trong lòng biết rõ rất nguy hiểm, tuy nhiên không mất lý trí, ánh mắt cùng Cửu Thiên Huyền Nữ liếc nhau.

Không có truyền âm, cũng không sử dụng tinh thần lực giao lưu, nhưng chỉ một cái liếc mắt, bọn hắn đã minh bạch đối phương muốn làm thế nào, bởi vì bọn hắn đã đủ hiểu đối phương.

Cửu Thiên Huyền Nữ không lưu dấu vết nhẹ nhàng gật đầu.

Tấn Nha hướng bên cạnh bốn vị Tứ Dực Tinh Hồng Thiên Sứ truyền âm, nói: “Cẩn thận một chút, trên mặt nổi, hai người bọn họ đang trao đổi con tin, thực tế là hai người bọn họ quyết đấu trên Không Gian Chi Đạo.”

“Có ý tứ gì?”

Một vị Tinh Hồng Thiên Sứ thân thể khôi ngô, có chút không hiểu.

Tấn Nha nói: “Trương Nhược Trần cùng Công Tử Diễn đều không nguyện ý đem con tin giao cho đối phương, cho nên khi trao đổi, hai người sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế, bảo trụ con tin trong tay, lại cướp đoạt con tin của đối phương.”

“Thì ra là thế.”

Một vị khác Tứ Dực Tinh Hồng Thiên Sứ nói: “Tu vi Công Tử Diễn đã đạt tới bảy bước Thánh Vương cảnh giới. Tu vi Trương Nhược Trần hẳn là còn dừng lại tại bốn bước Thánh Vương. Lần này quyết đấu, Công Tử Diễn chiếm ưu thế tuyệt đối, Trương Nhược Trần tất nhiên sẽ thất bại thảm hại.”

“Lời tuy như vậy, nhưng chúng ta cũng phải đề phòng vạn nhất. Vạn nhất Trương Nhược Trần giành được tiên cơ, chúng ta nhất định phải trợ Công Tử Diễn một chút sức lực, tuyệt không thể để Trương Nhược Trần cướp đi thẻ bài trong tay chúng ta.” Tấn Nha nói.

“Ừm.”

Bốn vị Tứ Dực Tinh Hồng Thiên Sứ lặng lẽ thay đổi phương vị.

Công Tử Diễn một bên đi về phía trước, một bên âm thầm tính toán khoảng cách giữa hắn và Trương Nhược Trần. Bởi vì Không Gian Trận Ấn hắn khắc lên lưng Trì Côn Lôn và Trì Khổng Nhạc chỉ là một đạo ấn ký đơn giản hoá, chỉ phát huy tác dụng trong vòng mười trượng.

Ngay khi Trương Nhược Trần và Công Tử Diễn còn cách nhau mười sáu trượng, Trương Nhược Trần bỗng dừng bước, nói: “Không thể lại gần, khoảng cách này là được, gần quá ta sợ ngươi dùng thủ đoạn không thể lộ ra ngoài ánh sáng.”

Song mi Công Tử Diễn hơi nhíu lại, lập tức dừng lại, nói: “Ta là lãnh tụ Không Gian Thần Điện, đi đứng đường hoàng, sao có thể làm những chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng? Ngược lại là ngươi, dùng thân phận giả ở Phong Sơn Điện, giết chết bao nhiêu tu sĩ vô tội?”

“Bọn hắn cũng coi là vô tội?”

Trương Nhược Trần không vội biện bạch, dừng một chút, lại nói: “Thôi đi, đừng nói những lời đạo mạo kia, chúng ta trao đổi con tin trước đã.”

“Được.” Công Tử Diễn nói.

Mặc dù Trương Nhược Trần không ở trong vòng mười trượng của Công Tử Diễn, nhưng Công Tử Diễn có thể truy bắt lại Trì Côn Lôn và Trì Khổng Nhạc trước khi bọn chúng bay ra mười trượng.

Về phần Vong Hư và Nhan Ny, tự nhiên là do Tấn Nha cướp đoạt.

Trương Nhược Trần và Công Tử Diễn vung tay về phía trước, Vong Hư, Nhan Ny, Trì Côn Lôn, Trì Khổng Nhạc gần như đồng thời bay ra ngoài.

Khoảng cách giữa bốn người càng ngày càng gần.

Trương Nhược Trần và Công Tử Diễn đứng tại chỗ bất động, nhìn chằm chằm đối phương.

Không khí trong toàn bộ thần điện ngưng trọng tới cực điểm, thần kinh tất cả tu sĩ đều căng thẳng, một số người thể nội thánh khí cấp tốc vận chuyển, liên tục không ngừng hội tụ vào Thánh khí trong tay, tùy thời phát động lôi đình nhất kích.

Bốn người bay giữa không trung sắp giao hội, bọn họ cũng kéo ra khoảng cách bảy tám trượng với Trương Nhược Trần và Công Tử Diễn.

Công Tử Diễn duỗi ngón tay với tốc độ như tia chớp, cách không hướng Trì Côn Lôn và Trì Khổng Nhạc nhấn tới.

Không Gian Trận Ấn trên lưng Trì Côn Lôn và Trì Khổng Nhạc lập tức tản mát ra hào quang chói mắt, không gian chung quanh thân thể hai người khẽ run lên, hình thành hai cái vòng xoáy không gian.

Thấy sắp bắt được hai tiểu hài, trên mặt Công Tử Diễn lộ ra một đạo vui mừng đắc ý.

Đột nhiên…

Trì Côn Lôn và Trì Khổng Nhạc treo giữa không trung biến mất không thấy.

Ánh mắt Công Tử Diễn liếc về phía Trương Nhược Trần ở đằng xa, giật mình phát hiện, Trương Nhược Trần dù không tá trợ Không Gian Trận Ấn, vậy mà cũng có thể dùng lực lượng vận chuyển cách không.

Thủ đoạn này có chút quen thuộc.

“Muốn cướp bọn chúng đi, không dễ vậy đâu.”

Công Tử Diễn đánh ra một tấm Không Gian Đông Kết Phù, xuất hiện gần Trương Nhược Trần, khiến không gian trong vòng mấy trượng bị đông cứng.

Lập tức, Trương Nhược Trần thi triển Không Gian Cầm Nã, gặp trở ngại.

“Hoa ——”

Trì Côn Lôn và Trì Khổng Nhạc một lần nữa hiển hiện ở vị trí cách Trương Nhược Trần chỉ ba bốn trượng.

Công Tử Diễn thi triển Không Gian Na Di, trực tiếp vượt qua không gian, xuất hiện bên dưới hai đứa trẻ, giơ hai tay chộp lên phía trên.

“Phá.”

Trương Nhược Trần xé nát không gian đông kết, dẫn động lực lượng thời gian.

Lập tức, thời gian ngừng lại một sát na trong không gian bốn phía Trương Nhược Trần, Trì Côn Lôn, Trì Khổng Nhạc và Công Tử Diễn.

Ngay trong sát na này, Trương Nhược Trần xuất hiện trước mặt Trì Côn Lôn và Trì Khổng Nhạc, như một ngọn núi không đổ, che chở bọn chúng sau lưng.

Cùng lúc đó, Bát Long Tán trong tay Trương Nhược Trần giống như một thanh kim kiếm đâm thẳng vào mi tâm Công Tử Diễn.

Lực lượng thời gian biến mất, Công Tử Diễn khôi phục lại, trước mắt toàn là kim mang chói mắt. Chỉ từng đạo kim quang, cũng khiến mi tâm hắn thấy đau.

Công Tử Diễn kinh hãi, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, trong lòng biết đã đánh giá thấp Trương Nhược Trần.

“Thời Không truyền nhân, Thời Không truyền nhân… Ngoài lực lượng không gian, hắn còn có thể dùng lực lượng thời gian.”

Từ nhỏ đến lớn, Công Tử Diễn dồn tuyệt đại đa số tinh lực vào tu luyện Không Gian Chi Đạo, ngoài tu luyện công pháp tăng cao tu vi, rất ít phân tâm nghiên cứu Võ Đạo và thánh thuật.

Nếu chỉ lấy Võ Đạo lực lượng giao thủ với Trương Nhược Trần, dù Công Tử Diễn đã đạt tới bảy bước Thánh Vương cảnh giới, cũng không có phần thắng lớn.

Nói cho cùng, với tư cách Không Gian Chưởng Khống Giả, Công Tử Diễn căn bản khinh thường đi tu luyện đạo khác. Cái gì quyền pháp, kiếm pháp, chưởng pháp, trong sâu thẳm tâm trí hắn, thật ra là cảm thấy đó là thứ dã man nhân mới tu luyện.

Bởi vậy, đối mặt với một kích gần như vậy của Trương Nhược Trần, Công Tử Diễn có chút bối rối, trong tình thế cấp bách đành phải lướt ngang sang bên phải mấy trượng, hiểm lại càng hiểm tránh né.

Điều khiến Công Tử Diễn ngoài ý muốn là, Trương Nhược Trần lại không thừa thắng truy kích, ngược lại giống như thu lại không được thân pháp, tiếp tục lao về phía trước.

Công Tử Diễn tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này, chuẩn bị đi bắt Trì Côn Lôn và Trì Khổng Nhạc. Chỉ cần nắm giữ bọn chúng, còn sợ Trương Nhược Trần không ngoan ngoãn nghe lời sao?

Nhưng ngay lúc đó, Thực Thánh Hoa đánh ra hai cây dây leo, cuốn lấy Trì Côn Lôn và Trì Khổng Nhạc, kéo bọn chúng phóng ra ngoài thần điện.

Một bên khác, bốn vị Tinh Hồng Thiên Sứ muốn cướp Vong Hư và Nhan Ny, lại bị Tử Kim Bát Quái Kính trong tay Chân Diệu tiểu đạo nhân ngưng tụ thành một đạo Bát Quái ấn ký to lớn, đánh bay ra ngoài.

Tấn Nha tự mình xuất thủ, đánh ra Huyết Chiến Bảo Luân, nhưng vẫn bị Tử Kim Bát Quái Kính đỡ được.

Tà Thành Tử bay vút ra ngoài, mỗi tay một đứa, bắt lấy Vong Hư và Nhan Ny.

Một loạt chiến đấu vừa rồi đều xảy ra trong chớp mắt, tốc độ hai bên đều cực nhanh.

Công Tử Diễn tức giận đến bốc khói đầu, hạ lệnh: “Còn chờ gì nữa, trấn sát bọn chúng hết đi.”

Bây giờ không lo được Vong Hư và Nhan Ny sống chết thế nào, nếu hai người bọn họ một mực nằm trong tay Trương Nhược Trần, Chư Vương Thiên Đường giới khắp nơi cũng phải bị Trương Nhược Trần quản chế. Lần này hành động diệt sát Côn Lôn giới khẳng định sẽ thất bại.

Phần lớn Thánh Vương Thiên Đường giới đều tập trung trong thần điện, trong đó gần trăm vị tu sĩ có cảnh giới vượt qua bốn bước Thánh Vương, nghe lệnh Công Tử Diễn liền đánh ra công kích, oanh kích về phía Chân Diệu tiểu đạo nhân, Tà Thành Tử và Trương Nhược Trần.

Một đợt công kích như vậy, đừng nói mấy người bọn hắn, dù là thập đại Thần truyền đệ tử cũng phải tạm thời tránh lui.

“Mau trốn.”

Chân Diệu tiểu đạo nhân cấp tốc lùi lại, đồng thời dẫn động Chí Tôn chi lực, đem Tử Kim Bát Quái Kính chắn trước người.

“Ầm ầm” một tiếng.

Sức mạnh công kích thật đáng sợ, dù là Tử Kim Bát Quái Kính cũng không ngăn được, Chân Diệu tiểu đạo nhân và Tà Thành Tử đều bị chấn động bay ra đại môn thần điện.

Một bên khác, Trương Nhược Trần đã vọt tới bên cạnh Cửu Thiên Huyền Nữ, nhìn Chư Vương Thiên Đường giới đánh ra lực lượng kinh khủng, vẫn không sợ hãi, liếc Bạch Lê công chúa: “Cho ta mượn lực lượng.”

Thân hình Bạch Lê công chúa thoáng một cái, xuất hiện sau lưng Trương Nhược Trần, song chưởng đồng thời đánh ra ngoài.

Trương Nhược Trần lật ra «Thời Không Bí Điển», vô số màn ánh sáng màu bạc hiện ra, ngưng tụ thành một mảnh Đa Nguyên Không Gian, bao toàn bộ tu sĩ Côn Lôn giới vào.

Sắc mặt Công Tử Diễn đột nhiên biến đổi: “Không tốt, tính sai rồi, mục đích thật sự của Trương Nhược Trần là cứu toàn bộ tu sĩ Côn Lôn giới đi. Ngăn cản hắn!”

“Đi.”

Trương Nhược Trần hét lớn một tiếng.

Ngân quang lóe lên.

Trương Nhược Trần và đám tu sĩ Côn Lôn giới biến mất trong thần điện.

“Ầm ầm.”

Từng đạo công kích hung mãnh rơi vào nội bộ thần điện, chỉ tạo ra thánh lực ba động to lớn, ngược lại khiến Chư Vị Thánh Vương Thiên Đường giới có chút đứng không vững.

Công Tử Diễn nhìn thần điện trống rỗng trước mắt, sắc mặt kinh sợ, lẩm bẩm: “Sao có thể, tuyệt đối không thể nào… Trương Nhược Trần mới bốn bước Thánh Vương cảnh giới, sao có thể một lần mang theo nhiều tu sĩ như vậy cùng nhau Không Gian Na Di ở Thiên Đường giới? Chẳng lẽ, hắn mượn lực lượng quyển sách kia? Vậy rốt cuộc là bảo vật gì?”

Công Tử Diễn nghĩ đến quyển sách màu bạc trong tay Trương Nhược Trần.

“Nguy rồi…”

Công Tử Diễn đột nhiên kịp phản ứng, sắc mặt kịch liệt biến đổi, lập tức gầm thét với Chư Vị Thánh Vương trong thần điện: “Nhanh, nhanh, nhanh, lập tức rời khỏi thần điện!”

Phải biết rằng, Trương Nhược Trần mang theo tu sĩ Côn Lôn giới na di ra ngoài, nhưng bọn hắn vẫn còn ở trong thần điện.

Ngôi thần điện này hiện tại không khác gì một cái lồng giam.

Trước đây, tu sĩ Côn Lôn giới là cá nằm trên thớt của bọn hắn, hiện tại thế cục chuyển biến, bọn hắn biến thành cá trong chậu.

Quay lại truyện Vạn Cổ Thần Đế

Bảng Xếp Hạng

Chương 1810: Huyền Cổ khoáng mạch

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 26, 2025

Chương 2979: Ma quật huyệt động

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 26, 2025

Chương 1809: Hương hoa

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 26, 2025