Chương 1595: Cực Lạc địa cung - Truyen Dich
Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 4 25, 2025
Kỷ Phạm Tâm không giấu diếm Trương Nhược Trần, nàng nói cho hắn việc sẽ tiến vào Âm Dương điện tìm kiếm sư tỷ.
Đây là mục đích quan trọng nhất của Kỷ Phạm Tâm, thứ yếu mới là giải cứu những thiên chi kiêu nữ khác của Thiên Nhị Giới.
“Đi vào Âm Dương điện dò xét, tồn tại rất nhiều nguy hiểm, có một vị đại cao thủ như Kỷ Phạm Tâm đồng hành, coi như thân phận bại lộ, hẳn là cũng có thể trốn thoát, so với việc ta một mình đi vào dò xét thì tốt hơn nhiều.”
Thế là, Trương Nhược Trần đáp ứng điều kiện của Kỷ Phạm Tâm, hai người tạm thời hợp tác, lẫn nhau mượn lực.
“Hoa ——”
Thân hình Trương Nhược Trần thoắt một cái, biến thành một vị nam tử tóc bạc, thân cao thẳng tắp, trên đầu mọc ra một đôi sừng rồng, đồng thời đeo lên một tấm mặt nạ. Áo bào trên người hắn cũng được chọn lựa tỉ mỉ, chính là một kiện Phi Long Thánh Y.
Lại thêm, trên người hắn khi có khi không long khí, nhìn một cái, giống như một vị Long tộc anh kiệt.
Kỷ Phạm Tâm thì trở nên xấu vô cùng, dáng người yếu đuối, làn da ố vàng, trên mặt cũng đeo một tấm mặt nạ, theo sát sau lưng Trương Nhược Trần.
Hai người bọn họ một trước một sau, hướng đại môn Âm Dương điện đi qua.
Khi đi đến dưới Âm Dương Kính, Trương Nhược Trần rõ ràng cảm giác được, một đạo tinh thần lực cường đại hướng hắn vọt tới. Bất quá, hơn phân nửa lực lượng trong đó đều bị Hư Vọng Châu ngăn trở, tinh thần lực còn lại, vẫn chưa đủ sức nhìn thấu Vô Hình Vô Tướng Tam Thập Lục Biến của hắn.
An toàn tiến vào Âm Dương điện, Trương Nhược Trần cùng Kỷ Phạm Tâm đều thở dài một hơi.
Trương Nhược Trần lập tức lấy Thủy Tinh Hồ Lô ra, phóng thích Tiểu Hắc.
“Chỉ là vài tòa trận pháp mà thôi, giao cho bản hoàng là được.”
Tiểu Hắc tốc độ cực nhanh, hóa thành một đạo u ảnh, bay vào trong hắc ám, rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.
“Ngươi là thế nào mang Bất Tử Điểu kia vào? Không Gian bảo vật?” Kỷ Phạm Tâm truyền ra một đạo tinh thần lực, hỏi thăm Trương Nhược Trần.
Thủy Tinh Hồ Lô là bảo vật như vậy, Trương Nhược Trần đương nhiên sẽ không nói cho Kỷ Phạm Tâm, dù sao hắn cùng Kỷ Phạm Tâm mới quen biết không bao lâu, không thể đem tất cả át chủ bài đều bộc lộ ra ngoài.
Trương Nhược Trần tránh nặng tìm nhẹ trả lời: “Coi như ta có một kiện Không Gian bảo vật thì như thế nào, chẳng lẽ tiên tử còn dám đi vào?”
“Đương nhiên sẽ không.”
Kỷ Phạm Tâm tình nguyện ngụy trang thành thị nữ của Trương Nhược Trần, cũng chắc chắn sẽ không tiến vào Không Gian bảo vật, để Trương Nhược Trần đưa nàng mang vào Âm Dương điện. Vạn nhất Trương Nhược Trần nhốt nàng trong Không Gian bảo vật thì sao?
Nói cho cùng, Kỷ Phạm Tâm đối với Trương Nhược Trần cũng có một chút đề phòng.
Tại Âm Dương điện, không có thuyết pháp về ban ngày và đêm tối. Sau khi đi vào, bầu trời trên đỉnh đầu bị tà vân dày đặc bao phủ, không nhìn thấy một tia sáng.
Trong đạo tràng Nguyệt Thần mở ra, dựng lên rất nhiều lầu các, cung điện, hoa thuyền, lại trồng từng cây Tâm Lam Tình Thụ cao lớn. Từng chiếc từng chiếc linh đăng xen kẽ trong đó, quang mang lờ mờ, khiến cho nơi này lộ ra đặc biệt mộng ảo.
Tu sĩ đến Âm Dương điện cũng không ít, tuyệt đại đa số đều mang mặt nạ hoặc mũ rộng vành như Trương Nhược Trần và Kỷ Phạm Tâm.
Đương nhiên, cũng có một chút tựa hồ không mấy quan tâm đến thanh danh của mình, thản nhiên đi vào, hướng những lầu các và cung điện kia bước đi, tựa hồ là khách quen.
Một nam tử mặc hôi bào, tu vi đạt tới Thánh cảnh giới, chú ý tới Trương Nhược Trần, quan sát hắn thật lâu, mới đi tới, cười nói: “Các hạ hẳn là lần đầu tiên tới Âm Dương điện a?”
“Không sai.”
Trương Nhược Trần nói tiếp: “Ngươi là?”
Nam tử mặc hôi bào hai tay ôm quyền, nói: “Tại hạ là tu sĩ Hắc Ma giới, tên là Thường Phong Hứa, hiện tại là một vị tiếp đãi của Âm Dương điện. Không biết các hạ có cần giúp đỡ gì không?”
Trương Nhược Trần biểu hiện ra vẻ có chút lãnh ngạo, nói: “Còn chưa đi vào Chân Lý Thiên Vực, ta đã nghe một vài huynh trưởng trong tộc nói đến, Âm Dương điện là một chỗ ít có diệu địa, cho nên, mới muốn đến kiến thức một chút.”
Thường Phong Hứa cảm thấy Trương Nhược Trần rất có thể là tôn tử của một vị Đại Thánh Long tộc nào đó, thân phận không tầm thường, cười nói: “Không phải ta khoác lác, toàn bộ Thiên Đình giới, chỉ sợ đều tìm không ra mấy chỗ mỹ diệu như Âm Dương điện. Chính là không biết, các hạ muốn mua nô bộc trong sạch, hay là muốn đơn thuần chơi một chút?”
“Cách chơi thế nào?” Trương Nhược Trần hỏi.
Thường Phong Hứa nói: “Âm Dương điện có Tửu Trì Nhục Lâm, cũng có Cực Lạc địa cung, đều có các cách chơi…”
Lập tức, Thường Phong Hứa hướng Trương Nhược Trần giảng giải tỉ mỉ, một vài lời ngữ ô uế không chịu nổi, ô tai người, Trương Nhược Trần nghe được đều cau mày liên tục.
“Sửu nữ” Kỷ Phạm Tâm đứng sau lưng hắn, mặc dù hết sức khắc chế tâm tình, nhưng Trương Nhược Trần vẫn phát giác được hô hấp của nàng trở nên dồn dập hơn nhiều, trên thân tản mát ra hàn khí nhàn nhạt.
Thường Phong Hứa rất khôn khéo, phát giác được dị thường, nhìn chằm chằm Kỷ Phạm Tâm, ý vị thâm trường cười nói: “Vị thị nữ này của các hạ, tựa hồ da mặt rất mỏng, ngươi không nên mang nàng đến Âm Dương điện.”
“Một tiểu nữ hài mà thôi, có nghe qua những hoa dạng ngươi nói đâu, thẹn thùng là chuyện rất bình thường.” Trương Nhược Trần nói.
Thường Phong Hứa vẫn có chút hồ nghi, nói: “Ta thế nào cảm giác, nàng không phải một tiểu nữ hài. Nhìn ánh mắt kia của nàng, tựa hồ rất bất mãn với các hạ, thị nữ như vậy, hẳn là nên dạy dỗ và giáo huấn thật tốt mới đúng.”
Trương Nhược Trần nào dám dạy dỗ Kỷ Phạm Tâm, bất quá, thái độ bên ngoài là phải bày ra, ánh mắt hắn lạnh lẽo, trợn mắt nhìn Kỷ Phạm Tâm, quát lớn một tiếng: “Cách ta xa như vậy làm gì? Tin hay không bản công tử đưa ngươi bán cho Âm Dương điện?”
Kỷ Phạm Tâm cảm thấy Trương Nhược Trần quá gan to bằng trời, tức giận đến không ngừng nghiến răng, bất quá, vẫn nhịn xuống, nện bước tiểu toái bộ, cúi đầu đi đến bên cạnh Trương Nhược Trần, một bộ xin nghe giáo huấn.
Trương Nhược Trần biết rõ Kỷ Phạm Tâm cường đại đến cỡ nào, không tiếp tục quát lớn, mà nói với Thường Phong Hứa: “Bản công tử thân phận cao quý, sao lại để ý đến rách rưới hàng người khác chơi còn? Mang ta đi Cực Lạc địa cung, ta muốn mua mấy cái nô bộc Thánh cảnh mỹ mạo.”
Thường Phong Hứa nói: “Nhất định phải là khách quý của Âm Dương điện, mới có tư cách tiến vào Cực Lạc địa cung.”
“Như thế nào mới có thể trở thành khách quý?” Trương Nhược Trần hỏi.
Thường Phong Hứa nói: “Giao nạp một triệu viên thánh thạch, liền có thể mua được một thân phận khách quý.”
Trên thân Trương Nhược Trần, thánh thạch cũng chỉ còn lại mấy ngàn viên, đi đâu lấy ra một triệu viên?
Đột nhiên, trong lòng hắn khẽ động, ánh mắt nhìn chằm chằm Kỷ Phạm Tâm, nói: “Tâm nhi, thánh thạch của bản công tử đều đặt ở chỗ ngươi, còn không mau lấy một triệu viên thánh thạch ra?”
Kỷ Phạm Tâm vẫn còn giả bộ dáng vẻ có chút nhát gan, cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống mặt đất, trong lòng không biết đã hành hung Trương Nhược Trần bao nhiêu lần, đột nhiên nghe thấy xưng hô “Tâm nhi”, càng cảm thấy sắp phát điên.
Đạo tâm bình tĩnh như nước, kém chút nữa đã sụp đổ.
“Ngươi ngay cả một triệu viên thánh thạch cũng không bỏ ra nổi sao?” Kỷ Phạm Tâm nghiến răng nghiến lợi, dùng tinh thần lực truyền âm cho Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần nói: “Đừng nói nhảm, ta đây là đang giúp ngươi tìm người, vốn dĩ thánh thạch phải do ngươi bỏ ra.”
Kỷ Phạm Tâm cố gắng gượng gạo một nụ cười, lấy ra một chiếc túi trữ vật, đưa cho Trương Nhược Trần, nói: “Công tử, đây là thánh thạch ngươi muốn, đều chứa ở bên trong.”
Trương Nhược Trần hài lòng gật đầu, tiếp nhận túi trữ vật kiểm tra một phen, bên trong quả nhiên có một triệu viên thánh thạch. Hắn buộc lại túi trữ vật, tiện tay ném cho Thường Phong Hứa.
“Chúc mừng các hạ trở thành khách quý của Âm Dương điện, khối Âm Dương lệnh này, xin mời khách quý cất kỹ.”
Thường Phong Hứa nhận được thánh thạch, trên mặt mới lộ ra nụ cười vui sướng, sau khi đưa cho Trương Nhược Trần một khối thiết lệnh, liền dẫn hắn và Kỷ Phạm Tâm hướng Cực Lạc địa cung bước đi.
Trên đường đi, Trương Nhược Trần đều phân ra một đạo tinh thần lực, âm thầm dò xét kết cấu kiến trúc Âm Dương điện, sự phân bố trận pháp, khí tức của Tà Đạo cao thủ, và vị trí của một số thủ đoạn tuyệt sát.
Không dò xét thì thôi, chân chính dò xét, lập tức khiến Trương Nhược Trần giật nảy mình.
Trong đạo tràng, tổng cộng có bảy mươi tòa đại điện, trong mỗi một tòa đại điện, đều có một cỗ khí tức cường đại cấp bậc Thánh Vương truyền tới. Ở tứ phương mỗi tòa đại điện, đều có một tòa trận tháp, trận văn lít nha lít nhít xen lẫn.
Ngoài ra, Trương Nhược Trần còn phát hiện, trong tà vân trên đỉnh đầu, ẩn giấu vài kiện Vạn Văn Thánh Khí. Những Vạn Văn Thánh Khí kia, được trận pháp thôi động, rất hiển nhiên không phải là nhất diệu, nhị diệu Vạn Văn Thánh Khí, uy lực chỉ sợ là tương đương đáng sợ. Bất kỳ tu sĩ nào dám can đảm gây rối ở Âm Dương điện, trong nháy mắt sẽ bị trấn sát.
“Âm Dương điện không chỉ là một nơi tìm vui, mà còn là một Tử Vong Tuyệt Địa, nếu những sát chiêu kia toàn bộ khởi động, dù tu vi của Kỷ Phạm Tâm, cũng phải bị trấn sát.”
Trương Nhược Trần cảm thấy vạn phần kiêng kỵ, cố gắng suy tính, nếu thật sự muốn tiến đánh Âm Dương điện, làm sao mới có thể tránh được những sát chiêu kia?
Hẳn là có một số vị trí an toàn, dù sao, tu sĩ Tà Đạo của Âm Dương điện, cũng sẽ lo lắng làm bị thương chính mình.
Kỷ Phạm Tâm hiển nhiên cũng phát hiện ra những bố trí kia của Âm Dương điện, ánh mắt có chút ngưng trọng, càng thêm cẩn thận e dè.
Không lâu sau, bọn họ đến được lối vào Cực Lạc địa cung.
Tọa trấn tại cửa vào Cực Lạc địa cung, là một nam tử mặt xanh, tu vi đạt tới nửa bước Thánh Vương cảnh giới.
Nam tử mặt xanh ngồi xếp bằng dưới đất, đang tu luyện, có từng sợi Tịnh Diệt Thần Hỏa xuyên thẳng qua trên người hắn, du tẩu giữa 144 khiếu huyệt.
“Vậy mà sử dụng Tịnh Diệt Thần Hỏa rèn luyện khiếu huyệt trên người, đồng thời, 144 khiếu huyệt còn có thể chịu đựng luyện hóa của Tịnh Diệt Thần Hỏa, cường độ nhục thể của hắn, chỉ sợ không dưới ta.”
Trương Nhược Trần thầm giật mình, sau đó, quan sát tỉ mỉ nam tử mặt xanh, rất nhanh liền đoán được thân phận của hắn, hẳn là Thanh Lão Nha xếp hạng thứ 73 trên « Thánh Giả Công Đức Bảng ».
Thường Phong Hứa rất cung kính cúi đầu với nam tử mặt xanh, nói: “Thanh sư huynh, có khách quý muốn đi Cực Lạc địa cung, xin ngươi mở ra địa cung chi môn.”
Thanh Lão Nha ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi song đồng như ngọn lửa màu xanh, liếc nhìn Trương Nhược Trần và Kỷ Phạm Tâm một chút, cười: “Bên cạnh lại mang theo một nữ tử xấu như vậy, khó trách phải đến Âm Dương điện.”
“Có thể nhìn thấu mặt nạ của ta và Kỷ Phạm Tâm, không hổ là Thanh Lão Nha, ngược lại là có chút bản sự.” Trương Nhược Trần thầm nghĩ.
Đương nhiên, Thanh Lão Nha cũng chỉ là nhìn thấu mặt nạ của Trương Nhược Trần và Kỷ Phạm Tâm, chứ không nhìn thấu biến hóa chi thuật của bọn họ.
Thanh Lão Nha đặt bàn tay lên ngọc thạch bên cạnh ấn một cái, lập tức, đại môn địa cung mở ra, Thường Phong Hứa, Trương Nhược Trần, Kỷ Phạm Tâm liền dần dần đi vào.
“Ầm ầm.”
Cửa đá thật dày, một lần nữa đóng lại.
Trương Nhược Trần và Kỷ Phạm Tâm giật mình, vội vàng nhìn lại phía sau.
Trương Nhược Trần càng là xuất thủ như chớp giật, bịch một tiếng, một chưởng đánh lên cửa đá. Mặt ngoài cửa đá hiện ra từng vòng từng vòng gợn sóng năng lượng, ngược lại chấn Trương Nhược Trần lùi lại mười mấy bước.
Thường Phong Hứa cười: “Khách quý không cần kinh hoảng như vậy, để đảm bảo an toàn, cửa đá địa cung nhất định phải đóng lại, vạn nhất xảy ra ngoài ý muốn, ai cũng không gánh nổi.”
“Cao thủ Âm Dương điện đông đảo như vậy, còn sợ ngoài ý muốn xảy ra?” Trương Nhược Trần nói.
Thường Phong Hứa nói: “Trong Cực Lạc địa cung này, có nhốt một số thiên chi kiêu nữ tương đối lợi hại, tu vi thậm chí đạt tới Thánh Vương cảnh giới. Vạn nhất để các nàng chạy ra ngoài, chắc chắn sẽ gây ra không ít mầm tai vạ. Cho nên, chúng ta mới gia cố cửa đá kia, bố trí trận pháp, cho dù là nhân vật cấp bậc bảy bước Thánh Vương, cũng đừng hòng oanh mở cửa đá.”
“Trong địa cung, giam giữ cả thiên chi kiêu nữ cấp bậc Thánh Vương?” Trương Nhược Trần cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
“Đương nhiên là có, hơn nữa không chỉ một vị. Nơi này chính là Âm Dương điện, chỉ cần khách quý ngươi bỏ ra thánh thạch, đảm bảo sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt. Ha ha.”
Thường Phong Hứa dẫn Trương Nhược Trần đi qua một thềm đá, hướng nội địa Cực Lạc địa cung mà đi.