Chương 1433: Toàn bộ trấn sát - Truyen Dich
Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 4 24, 2025
Dù cho là phòng ngự loại Vạn Văn Thánh Khí, sau khi bộc phát ra viên mãn lực lượng, uy thế cũng khá kinh người.
Từ trong Phong Bia Thuẫn tuôn ra lôi hỏa, ngưng tụ thành một tòa cự bia cao hơn một ngàn trượng, hiện ra trước tấm chắn.
“Ầm ầm.”
Trương Nhược Trần liên tiếp lùi lại hơn mười dặm, Phong Bia Thuẫn trong tay biến thành xích hồng sắc, toát ra từng hạt hỏa tinh, tựa như muốn hòa tan.
Cuối cùng, Trương Nhược Trần ngăn cản được lôi điện quang trụ bạo phát từ Cửu Cửu Quy Nhất Đại Trận, ổn định thân hình, sừng sững trên đại địa. Phong Bia Thuẫn cũng dần nguội lạnh.
“Vậy mà… ngăn được công kích của Cửu Cửu Quy Nhất Đại Trận?”
Tất cả La Sát hầu tước đều giật mình.
Các đại thế lực Ngu Sơn giới, Nguyên Trạch Trùng Giới, Vạn Thành giới đều khó mà bình tĩnh, rốt cục ý thức được, thực lực Trương Nhược Trần, e rằng đã đạt tới cấp độ cao nhất dưới Thánh Vương.
Tuyệt đối là một nhân tài!
“Quả nhiên là một cao thủ đỉnh cấp, trọng điểm chú ý người này. Chờ hắn cởi huyết khải, nhất định phải xem hắn là ai.”
“Đoán chừng là một lão gia hỏa tích lũy hùng hậu. Trong Thánh Giả trẻ tuổi, anh kiệt có thực lực như thế, hiếm như phượng mao lân giác.”
…
Trong mắt Nhân Sư tóc bạc lộ ra vẻ kiêng kỵ, thân hình khẽ động, hóa thành một đạo lưu quang, xông vào trung tâm Cửu Cửu Quy Nhất Đại Trận.
Sau đó, chính hắn tự mình khống chế đại trận.
Hơn mười vị La Sát tộc hầu tước còn lại cũng tụ tập đến gần Cửu Cửu Quy Nhất Đại Trận. Hiện tại, bọn hắn chỉ có thể mượn lực lượng đại trận này mới có thể trấn áp tu sĩ mặc huyết khải kia.
“Vù vù.”
Dưới chân Trương Nhược Trần giẫm lên một loan một phượng, không ngừng biến hóa thân hình, lưu lại một đạo lại một đạo tàn ảnh, nhanh chóng tiếp cận Cửu Cửu Quy Nhất Đại Trận.
Cửu Cửu Quy Nhất Đại Trận tuy cường đại, nhưng căn bản không thể khóa chặt Trương Nhược Trần.
Vọt tới vị trí cách Cửu Cửu Quy Nhất Đại Trận chỉ còn hơn mười dặm, Trương Nhược Trần nhấc lên Trầm Uyên cổ kiếm, liên tục rót thánh khí vào kiếm thể.
Trên thân kiếm tản mát ra vạn trượng quang mang.
Mỗi đạo ánh sáng đều là một đạo kiếm khí, rơi xuống đất tạo thành từng cái lỗ thủng sâu không thấy đáy.
Lần này, Trương Nhược Trần trực tiếp kích phát viên mãn lực lượng Trầm Uyên cổ kiếm. Uy thế Kiếm Đạo bạo phát từ trên thân kiếm khiến La Sát hầu tước trên mặt đất kinh hồn bạt vía, thân thể run rẩy.
Nhân Sư tóc bạc cảm thấy tê cả da đầu, trầm hống: “Cửu Cửu Quy Nhất Đại Trận lập tức vận chuyển lại, phát động công kích mạnh nhất, nhất định phải trấn sát hắn!”
81 vị La Sát hầu tước hợp lực. Lát sau, thiên địa linh khí chấn động mãnh liệt, thánh khí từ trong cơ thể bọn chúng phun ra, chuyển hóa thành một mảnh hải dương năng lượng xen lẫn lôi điện trên không.
Từng cột thiểm điện xuyên thẳng qua giữa thiên không và hải dương lôi điện, phác họa nên cảnh tượng thiên địa sơ khai.
Sau một khắc, 81 vị La Sát hầu tước đồng thời duỗi một bàn tay, hướng lên không nhấn xuống.
Lập tức, một bàn tay lớn màu tím cao vài trăm mét từ trong hải dương lôi điện đánh về phía Trương Nhược Trần.
“Giết!” Trương Nhược Trần hét lớn.
Trầm Uyên cổ kiếm bộc phát viên mãn lực lượng ngưng tụ thành một thanh cự kiếm hư ảnh, vung chém xuống.
“Ầm ầm.”
Bàn tay lớn màu tím bị Trầm Uyên cổ kiếm đánh nát. Kiếm khí kinh khủng phá vỡ hải dương lôi điện, bổ vào Cửu Cửu Quy Nhất Đại Trận trên không.
81 vị La Sát hầu tước chỉ ngăn được một lát, chiến kiếm đã đánh xuyên lồng ánh sáng bao phủ phía trên bọn chúng, trùng điệp trảm xuống mặt đất.
“Phốc phốc.”
81 vị La Sát hầu tước đều bị kiếm khí gợn sóng đánh bay, trong đó 12 vị chết tại chỗ, hóa thành tử thi đẫm máu.
“Mau trốn! Chỉ có mời Bạch Vũ nhị đẳng hầu tước xuất thủ mới có thể trấn áp người này.”
Sau tiếng hô, Nhân Sư tóc bạc trên lưng triển khai đôi cánh chim màu đen dài ba trượng, hóa thành một chùm sáng, xông vào tầng mây, cấp tốc bay về phía trùng động.
Các La Sát hầu tước khác cũng kinh hồn bạt vía, nhao nhao bay lên, hóa thành từng mảnh thánh vân màu đỏ sậm, chỉ mong mau chóng thoát khỏi nơi đây.
Trương Nhược Trần không đuổi, chỉ hô: “Thực Thánh Hoa!”
Thực Thánh Hoa từ lưng Trương Nhược Trần lao ra. Dây leo trở nên càng ngày càng tráng kiện, càng ngày càng dài, vọt lên trên tầng mây. Lập tức, hàng vạn chi nhánh dây leo mọc ra, bao phủ hoàn toàn cả thiên địa.
Đứng trên mặt đất, ngước nhìn lên không, căn bản không thấy bầu trời, chỉ thấy dây leo, phiến lá, điện quang và hỏa diễm xen lẫn.
Thực lực Thực Thánh Hoa hiện tại đã sánh ngang Chí Thánh, đối phó đám La Sát hầu tước cấp thấp tự nhiên không khó.
Trong dây leo không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
Có La Sát hầu tước bị dây leo của Thực Thánh Hoa đâm xuyên thân thể; có La Sát hầu tước bị dây leo và phiến lá bao bọc, càng quấn càng chặt, cuối cùng biến thành bùn máu.
Luận về thủ đoạn sát sinh quy mô lớn, Trương Nhược Trần thật sự không bằng Thực Thánh Hoa.
Đương nhiên, cũng có mấy vị tứ đẳng hầu tước sử dụng Thánh Khí, đánh nát một phần đằng diệp của Thực Thánh Hoa, đào thoát ra ngoài.
Trương Nhược Trần nắm lấy Thanh Thiên Cung, đặt Bạch Nhật Tiễn lên dây cung, kéo thành trăng tròn.
“Băng.”
Âm thanh núi lở đá nứt vang lên.
Bạch Nhật Tiễn bay ra với vận tốc gấp trăm lần âm thanh, kéo theo cái đuôi dài vài trăm mét, đánh trúng một vị tứ đẳng hầu tước. Lập tức, vị tứ đẳng hầu tước kia thét thảm, từ không trung rơi xuống.
Bạch Nhật Tiễn ẩn chứa tử vong lực lượng. Một khi đánh trúng sinh linh, tử vong lực lượng sẽ theo huyết dịch xâm nhập vào cơ thể, thôn phệ sinh mệnh lực.
Có thể nói, Bạch Nhật Tiễn là hẳn phải chết chi tiễn.
“Băng.”
“Băng.”
…
Liên tiếp bắn ra mười mũi tên, Trương Nhược Trần bắn giết tất cả tứ đẳng hầu tước bỏ chạy.
Duy chỉ có Nhân Sư tóc bạc kia, dùng Vạn Văn Thánh Khí ngăn trở hai mũi tên, kéo thân thể trọng thương, thoát khỏi chiến trường.
“Chỉ là tam đẳng hầu tước, đã có thể tiếp nhận hai mũi tên của ta mà không chết. Không biết nhị đẳng hầu tước mạnh mẽ đến trình độ nào?”
Nhân Sư tóc bạc đã bay đến ngoài vạn dặm. Coi như bắn Bạch Nhật Tiễn, cũng không giết được hắn. Trương Nhược Trần đành thu hồi Thanh Thiên Cung và Bạch Nhật Tiễn.
Trương Nhược Trần nhìn chiến trường hỗn loạn thánh lực, khắp nơi tàn thi Thánh Giả. Đến cả bùn đất cũng bị thánh huyết nhuộm đỏ.
“Vốn cho rằng tu luyện thành thánh là vượt lên trên chúng sinh, có thể hưởng thụ vô số sinh linh cúng bái và tôn kính. Nhưng năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Nhất định phải vì mẫu giới sinh tồn chiến đấu. Mà cuộc chiến này, cho dù là tính mệnh Thánh Giả, cũng như cỏ rác.”
Trong lòng Trương Nhược Trần cảm xúc sâu sắc.
Nếu có thể, Trương Nhược Trần tình nguyện ẩn cư sơn lâm, uống rượu, chèo thuyền, thưởng cảnh đẹp. Tốt nhất bên cạnh còn có một hồng nhan tri kỷ.
Tưởng tượng luôn tốt đẹp, nhưng hiện thực trước mắt có thể xé nát mọi giấc mộng.
Trương Nhược Trần thu hồi suy nghĩ. Khí linh điều khiển Trầm Uyên cổ kiếm bay lượn trên chiến trường rách nát, bắt đầu luyện hóa Thánh Binh chiến khí của Thánh Giả Đao Ngục giới và La Sát tộc hầu tước.
Phải biết, trên chiến trường này có hơn một ngàn sinh linh cấp Thánh vẫn lạc. Thánh Khí của bọn hắn phẩm cấp đều rất cao. Nếu luyện hóa toàn bộ, phẩm cấp Trầm Uyên cổ kiếm sẽ tăng lên rất nhiều.
“Hoa —— ”
Bách Thánh Huyết Khải trên người Trương Nhược Trần biến thành một bộ quyền sáo.
Sau đó, một đạo Thánh Hồn phân thân đi ra từ cơ thể hắn.
Đạo Thánh Hồn phân thân kia dần ngưng tụ thành một thân thể chân thực, giống Trương Nhược Trần như đúc.
Trương Nhược Trần để Thánh Hồn phân thân mang theo hai bảo bình, thu thập huyết dịch và thánh hồn La Sát hầu tước. Còn chân thân hắn đi về phía hai Chí Thánh Đao Ngục giới.
Hai vị Chí Thánh Đao Ngục giới nuốt đan dược chữa thương, thương thế đã khôi phục hơn nửa.
Độc Tí Chí Thánh mọc lại năm cánh tay. Sáu cánh tay tản mát ra thánh quang chói mắt, nhẹ nhàng nắm tay, liền có phong lôi âm thanh chói tai.
Xích Hổ Chí Thánh kia ngoại thương đã khỏi hẳn, ngưng tụ lại thành hình người, hóa thành một cự hán lưng hùm vai gấu. Bên cạnh hắn, dựng thẳng một thanh thánh đao rộng như cánh cửa, lưỡi đao tản ra hàn quang.
Vị Chí Thánh mọc ra sáu cánh tay thấy Trương Nhược Trần đi tới, mới phát hiện người này còn rất trẻ, không khỏi kinh ngạc thán phục.
Hắn là anh kiệt trẻ tuổi của giới nào?
“Đa tạ bằng hữu xuất thủ cứu giúp.” Xích Hổ Chí Thánh ôm quyền.
Trương Nhược Trần lạnh lùng quét mắt hai người, nói: “Không cần cảm ơn ta, ta vốn không định cứu các ngươi.”
Lục Tí Chí Thánh và Xích Hổ Chí Thánh đều là nhân vật sống hơn 500 năm, thông minh cỡ nào, đã sớm nhìn thấu hết thảy. Bọn hắn biết Trương Nhược Trần cố ý lợi dụng Đao Ngục giới suy yếu chiến lực La Sát tộc. Nếu không, với thực lực của hắn, sớm ra tay đối phó La Sát tộc, sao Đao Ngục giới lại toàn quân bị diệt?
Nhưng Lục Tí Chí Thánh và Xích Hổ Chí Thánh cũng hiểu rằng, với thực lực hai người bọn hắn, căn bản không phải đối thủ của Trương Nhược Trần. Vì vậy, bọn hắn chỉ có thể giả vờ không biết.
Lục Tí Chí Thánh cười: “Nếu không có các hạ xuất thủ, hai người chúng ta sớm đã chết trong vây công của La Sát tộc. Nhân tình này, chúng ta nợ. Sau này, phàm là có việc cần đến chúng ta, bằng hữu chỉ cần phân phó, chúng ta dù máu chảy đầu rơi, cũng phải trả ân tình.”
Trương Nhược Trần vốn không định làm người tốt, cũng không định bàn giao tình với bọn hắn, lạnh lùng nói: “Bớt nói nhảm, giao thánh huyết và thánh hồn ra.”
Nụ cười trên mặt Lục Tí Chí Thánh và Xích Hổ Chí Thánh biến mất, nhãn thần trở nên âm trầm.
Cái gì đến, cuối cùng vẫn phải đến.
Trên người Xích Hổ Chí Thánh tuôn ra ngọn lửa nóng bỏng, một mảnh hỏa vân tứ tán ra ngoài, trầm giọng: “Các hạ quá bá đạo, coi Đao Ngục giới vẫn sợ ngươi?”
Trương Nhược Trần nói: “Giao thánh huyết và thánh hồn, có thể thả các ngươi một con đường sống. Nếu không giao, ta chỉ có thể giết chết các ngươi, rồi lấy đi thánh huyết và thánh hồn.”
“Chỉ sợ không dễ dàng vậy đâu? Nếu bản thánh tự bạo Thánh Nguyên, chúng ta đều phải chết.”
Xích Hổ Chí Thánh chuẩn bị uy hiếp Trương Nhược Trần, ép hắn nhượng bộ.
…
(Có độc giả nói Trương Nhược Trần tặng Thập Thánh Huyết Khải cho Mộc Linh Hi. Trương Nhược Trần giết rất nhiều Tử Thần kỵ sĩ, đạt được rất nhiều Thập Thánh Huyết Khải. Không phải chỉ có một bộ, mà là có rất nhiều bộ.)