Chương 1401: Mùng sáu - Truyen Dich

Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 4 24, 2025

Đầu năm, mưa gấp.

Trung Ương Hoàng Thành, Nguyên Sơ Thánh Điện.

Thánh Thư Tài Nữ nhận được một viên Truyền Tin Quang Phù, bóp trong tay ngọc tinh tế tỉ mỉ, trắng muốt. Xem hết nội dung phía trên, ánh mắt trở nên có chút phức tạp.

“Hoa ——”

Hoàng Yên Trần trên người thánh quang từng tầng từng tầng tản ra, hiển lộ chân thân, hỏi: “Tin tức của ai truyền đến?”

Thánh Thư Tài Nữ không giấu diếm, nói: “Trương Nhược Trần.”

Đứng đối diện Thánh Thư Tài Nữ, Thương Lan Võ Thánh trong miệng phát ra một tiếng hừ nhẹ: “Hắn đem trời đều xuyên thủng, không biết bao nhiêu Thiên Vương trong triều đình muốn diệt trừ hắn. Hắn lại còn dám chủ động liên hệ ngươi, giao tình của các ngươi thật không tầm thường.”

Thánh Thư Tài Nữ nhếch miệng mỉm cười, không cùng Thương Lan Võ Thánh tranh chấp, thản nhiên nói: “Hắn cầu ta một sự kiện.”

“Hắn vậy mà lại chủ động cầu người?”

Hoàng Yên Trần cùng Thương Lan Võ Thánh gần như đồng thời nói ra một câu như vậy. Thế nhưng, sau khi nói xong, lại đồng thời ngậm miệng, ai cũng không chủ động đi hỏi Trương Nhược Trần đến cùng cầu Thánh Thư Tài Nữ chuyện gì.

Bầu không khí trong Nguyên Sơ Thánh Điện trở nên có chút quỷ dị.

Trong đầu Hoàng Yên Trần cùng Thương Lan Võ Thánh hiện ra các loại suy đoán khác biệt, cuối cùng lại toàn bộ nhất nhất phủ định.

Thánh Thư Tài Nữ nói: “Hắn nói, đại thế chi tranh, không thương tổn bách tính. Côn Lôn giới là ức vạn bách tính Côn Lôn giới, mà không phải Đệ Nhất Trung Ương đế quốc Côn Lôn giới.”

Thương Lan Võ Thánh lạnh buốt cười một tiếng: “Ngươi cùng quan điểm, lý niệm của hắn ngược lại rất tương tự. Khó trách hắn sẽ cầu ngươi, mà không cầu ta.”

Hoàng Yên Trần sắc mặt không đổi, nói: “Chư Thánh Côn Lôn giới hẳn là đều đi Vô Đỉnh sơn, chúng ta cũng xuất phát.”

Mùng sáu.

Ma giáo tổng đàn, Thánh Mộc phong.

Mộc Linh Hi bị giam giữ trong một tòa Huyền Thiết rèn đúc cung điện trên Thánh Mộc phong, không cho phép nàng tiếp xúc ngoại giới, cũng không cho bất luận kẻ nào tới gần Huyền Thiết cung điện.

Dưới sự dẫn dắt của Mộc gia Thánh Chủ và Vân Tranh, Hoàng Yên Trần đi đến bên ngoài Huyền Thiết cung điện.

“Ngày mai sẽ là mùng bảy, cũng là thời gian Hỏa tộc đến đón dâu, nếu là ngoại nhân, khẳng định không thể dò xét gặp Linh Hi. Nhưng Giới Tử là sư tỷ của Linh Hi, tự nhiên có thể ngoại lệ.” Vân Tranh nói.

Hoàng Yên Trần nhẹ gật đầu, nhìn tòa kiến trúc cổ quái kín không kẽ hở trước mắt, trong lòng có một ít tư vị khó nói.

“Kẹt kẹt.”

Hoàng Yên Trần đẩy ra cánh cửa sắt nặng nề, trên mặt đất lưu lại một đạo bóng dài.

Theo sau, bước vào Huyền Thiết cung điện, Hoàng Yên Trần rốt cục nhìn thấy thân ảnh Mộc Linh Hi. Chỉ thấy nàng diện mục đờ đẫn ngồi dưới đất, tóc tai rối bời, toàn thân cáu bẩn, cùng Đoan Mộc sư muội nhí nha nhí nhảnh khi xưa khác nhau một trời một vực.

“Tại sao có thể như vậy? Cha ngươi và người Mộc gia, tại sao có thể đối đãi ngươi như thế?”

Hoàng Yên Trần vô cùng thương tâm, bước nhanh tới.

“Đừng tới đây.”

Mộc Linh Hi lập tức né tránh, kéo xa khoảng cách với Hoàng Yên Trần.

Trong mắt Hoàng Yên Trần chảy ra nước mắt, nói: “Linh Hi, là ta, ta là Trần tỷ.”

“Ta biết ngươi là Hoàng Yên Trần, ngươi… ngươi vì cái gì, tại sao ngươi lại đối với hắn như vậy? Người đều sẽ thay đổi sao? Ngươi lại muốn đối đãi ta như thế nào?” Mộc Linh Hi có chút đề phòng nói.

Hoàng Yên Trần chỉ lắc đầu, một câu cũng không nói nên lời.

Ánh mắt Mộc Linh Hi có chút trống rỗng, nói: “Ngươi biết ta hối hận nhất chuyện gì không? Năm đó ở Tây Viện, khi Trương Nhược Trần bước vào Long Võ Điện, ta không nên đổi tấm biển chữ ‘Hoàng’ hàng thứ nhất và chữ ‘Địa’ hàng thứ nhất. Nếu như vậy, duyên phận của các ngươi chỉ sợ cũng sẽ không sâu đậm như thế, ngươi cũng không có cơ hội thương hắn sâu như vậy.”

Mộc Linh Hi tiếp tục nói: “Ngươi biết không, hắn cho tới bây giờ cũng sẽ không thương ngươi. Vô luận ta yêu hắn cỡ nào, xúc động cỡ nào, muốn cùng hắn một chỗ cỡ nào, nhưng hắn luôn có thể khắc chế chính mình.”

Hoàng Yên Trần nhắm hai con ngươi, hít sâu một hơi, nói: “Ta và hắn, kiếp này đi theo hai hướng khác nhau, tương lai sẽ như thế nào, chỉ có thể để lão thiên định đoạt. Nhưng ta biết, trong lòng hắn, ngươi rất quan trọng. Nếu không, hắn cũng sẽ không vì ngươi, công bố thân phận Thánh Minh hoàng thái tử với thiên hạ, chỉ vì leo lên Vô Đỉnh sơn, đón ngươi rời đi.”

“Thánh Minh hoàng thái tử? Có ý tứ gì?”

Mộc Linh Hi khẽ động mắt, lộ ra vẻ nghi hoặc.

Hoàng Yên Trần nói: “Ngươi không biết hắn là hoàng thái tử của Thánh Minh Trung Ương đế quốc 800 năm trước?”

Mộc Linh Hi có chút đờ đẫn, lắc đầu.

Hoàng Yên Trần nhẹ nhàng thở dài, đã hiểu rõ, Mộc Linh Hi bị giam giữ ở đây, chỉ sợ căn bản không biết chuyện long trời lở đất ngoài kia.

Lập tức, Hoàng Yên Trần kể lại cho Mộc Linh Hi chuyện Trương Nhược Trần tuyên bố Thái Tử Chiếu và đánh hạ Lăng Tiêu Thiên Vương Phủ, rồi nói: “Ngày mai, Trương Nhược Trần nhất định sẽ đến Vô Đỉnh sơn, nhưng việc này lành ít dữ nhiều. Vô Đỉnh sơn không phải Lăng Tiêu Thiên Vương Phủ, nơi này có Đại Thánh tọa trấn. Hơn nữa, theo ta biết, Hỏa tộc cũng có một vị Đại Thánh. Ngoài ra, triều đình khẳng định cũng sẽ có số lượng lớn cường giả đến Vô Đỉnh sơn, một khi Trương Nhược Trần hiện thân, chỉ sợ hắn sẽ lâm vào hiểm cảnh tứ phía thụ địch.”

Mộc Linh Hi cười một tiếng, nói: “Ngươi nói ra những lời này, rốt cuộc là ý gì?”

Hoàng Yên Trần nói: “Cho dù Trương Nhược Trần có bộ hạ cũ Thánh Minh duy trì, cũng không thể đồng thời đối kháng Bái Nguyệt ma giáo, Hỏa tộc, triều đình. Ngoài ra, còn rất nhiều thế lực giao hảo với Thu Vũ, bọn hắn đều có thể ra tay. Thiên hạ hôm nay, chỉ có một người mới có thể khuyên được hắn, có thể cứu hắn một mạng.”

Mộc Linh Hi nói: “Ngươi muốn ta ra mặt, khuyên hắn đừng tới Vô Đỉnh sơn?”

“Không sai.”

Hoàng Yên Trần trầm mặc một lát, mới nhẹ gật đầu.

“Ngươi cảm thấy hắn là kẻ ngu sao? Ta khuyên hắn một câu, hắn sẽ không đến Vô Đỉnh sơn? Chuyện hắn đã quyết định, ai cũng không thể thay đổi.”

Mộc Linh Hi nói: “Thật ra, ta cảm thấy cùng Trương Nhược Trần cùng chết ở Vô Đỉnh sơn cũng là chuyện vô cùng hạnh phúc, chứ không phải khuất phục vận mệnh, làm nô lệ của vận mệnh. Huống hồ, ta tin tưởng hắn, hắn vốn là một người có thể sáng tạo kỳ tích, không gì hắn không làm được. Nếu ngày mai hắn chết ở Vô Đỉnh sơn, ta sẽ cùng hắn cùng chết. Nếu hắn đón ta đi, sau này ta sẽ cùng hắn cả đời.”

“Ngu xuẩn, không ai có thể chống lại vận mệnh, mỗi người từ khi sinh ra đã phải làm những chuyện không do mình…”

Thanh âm Hoàng Yên Trần càng lúc càng thấp, cuối cùng lắc đầu, không nói thêm gì, xoay người cô đơn bước ra Huyền Thiết cung điện.

Dưới Thánh Mộc phong, Hoàng Yên Trần gặp Thánh Thư Tài Nữ.

“Thế nào? Nàng đáp ứng chưa?” Thánh Thư Tài Nữ hỏi.

Hoàng Yên Trần lắc đầu.

Thánh Thư Tài Nữ lại nói: “Vậy ngươi có nói cho nàng kế hoạch của ngươi không? Coi như Trương Nhược Trần ngày mai không đến Vô Đỉnh sơn, ngươi cũng có thể cầm Nữ Hoàng thần dụ trong tay, cưỡng ép đưa nàng đi?”

“Không có… Đã không còn quan trọng. Có lẽ… có lẽ, bên cạnh Trương Nhược Trần nên có một nữ tử toàn tâm toàn ý yêu hắn như vậy, nếu không, hắn sẽ cô độc đến mức nào.”

Khi nói ra câu này, Hoàng Yên Trần phảng phất dồn hết dũng khí lớn nhất của đời người, ánh mắt có chút mê ly, bờ môi run rẩy.

“Ngươi không sao chứ?” Thánh Thư Tài Nữ hỏi.

Hoàng Yên Trần lắc đầu, nói: “Truyền lệnh xuống, phàm là người trong triều đình, ngày mai hết thảy không được phép ra tay, nếu không chính là chống lại thần dụ, tự gánh lấy hậu quả.”

“Ngươi làm như thế, không nghi ngờ gì là đắc tội toàn bộ triều đình, không sợ Nữ Hoàng trở về sẽ xử trí ngươi?” Thánh Thư Tài Nữ nói.

“Ta có thể làm cho bọn họ chỉ có bấy nhiêu, tiếp theo chỉ có thể phó thác cho trời.”

Hoàng Yên Trần không nói một lời, ánh mắt đờ đẫn, từng bước một đi về phía trước.

Thánh Thư Tài Nữ nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, chỉ sâu kín than nhẹ một tiếng, rồi thì thầm: “Công vô độ hà, công cánh độ hà. Đọa hà nhi tử, kỳ nại công hà?”

Vân Võ quận quốc.

“Mẫu thân, Tứ ca, Cửu tỷ, đã các ngươi muốn ở lại Vân Võ quận quốc, ta cũng không cưỡng bách các ngươi, hy vọng sau này còn có cơ hội gặp lại.”

Trương Nhược Trần nhìn chằm chằm ba vị thân nhân trước mắt, ý vị thâm trường nói một câu.

“Cửu đệ, ngươi lo lắng lần này đến Vô Đỉnh sơn sẽ gặp bất trắc, không còn cách nào trở về?” Trương Vũ Hi ân cần hỏi han.

Trương Thiếu Sơ nói: “Cửu đệ, Tứ ca không phải loại người sợ phiền phức, coi như không giúp được gì, chí ít còn có cái mạng này, ta theo ngươi đến Vô Đỉnh sơn.”

Có Nguyệt Thần hứa hẹn, Trương Nhược Trần căn bản không lo lắng gặp nguy hiểm khi đến Vô Đỉnh sơn.

Mà là, hắn đã đáp ứng Nguyệt Thần, sau khi chuyện này kết thúc sẽ theo nàng đến Thiên Đình giới, giúp nàng làm một chuyện.

Thiên Đình giới ở đâu, khoảng cách Côn Lôn giới bao xa, giúp một vị thần làm việc sẽ gặp nguy hiểm gì, có thể sống sót hay không, Trương Nhược Trần hoàn toàn không biết gì cả.

Chính vì vậy, Trương Nhược Trần không biết mình còn có thể trở lại Côn Lôn giới hay không.

Đúng lúc này, trong đầu Trương Nhược Trần vang lên thanh âm của Nguyệt Thần: “Mang theo hai lão đầu cất rượu và luyện đan kia.”

Đây là lần đầu tiên Nguyệt Thần chủ động liên lạc với Trương Nhược Trần, khiến hắn vô cùng giật mình. Rốt cuộc Cổ Tùng Tử và Tửu Phong Tử có đức hạnh gì, lại được một vị thần coi trọng như vậy?

Trương Nhược Trần hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Thanh âm Nguyệt Thần vang lên lần nữa: “Muốn biết Thiên Đình giới là nơi như thế nào không?”

“Đương nhiên.” Trương Nhược Trần nói.

“Thiên Đình giới được gọi là Thánh giới, là để đối kháng Địa Ngục giới mà thành lập, ít nhất cần tu vi cảnh giới Bán Thánh mới có thể đến đó tu luyện. Nhưng Bán Thánh vào Thiên Đình giới, thực lực phát huy ra cũng chỉ hơn người bình thường một chút. Đến đó, Lục Thánh Đăng Thiên Tửu và Hóa Thánh Đan có thể phát huy tác dụng rất lớn.” Nguyệt Thần nói.

Trương Nhược Trần ngưng tụ ánh mắt, hỏi lại: “Đạt tới cảnh giới Bán Thánh liền có thể đến Thiên Đình giới tu luyện? Nhưng Bán Thánh ở Côn Lôn giới nhiều vô kể, vì sao không thể đến Thiên Đình giới tu luyện?”

Nguyệt Thần nói: “Vũ trụ rộng lớn vô biên, những thế giới cường đại như Côn Lôn giới không có một vạn cũng có tám nghìn, dù sao ngay cả thần cũng không biết giới hạn của vũ trụ. Chỉ có thế giới nào đã sinh ra thần mới có tư cách bàn điều kiện với Chư Thần của Thiên Đình giới, trở thành phàm giới dưới trướng Thiên Đình giới, mới có thể mở ra Thánh Lộ kết nối Thiên Đình và phàm giới. Bán Thánh, Thánh Giả, Thánh Vương, Đại Thánh của thế giới đó mới có tư cách tiến vào Thiên Đình giới tu luyện.”

“Chỉ khi trở thành phàm giới dưới trướng Thiên Đình giới, thế giới đó một khi bị Địa Ngục giới xâm chiếm, Thiên Đình giới mới xuất thủ cùng nhau ngăn cản. Đương nhiên, dựa vào Thiên Đình giới là một chuyện không đáng tin cậy, mấu chốt vẫn là tự thân phải cường đại, nếu không cũng vẫn là chết.”

Trong lòng Trương Nhược Trần chấn động cực lớn, nói: “Mười vạn năm trước, Côn Lôn giới Chư Thần cùng tồn tại, chẳng lẽ còn không tính là phàm giới dưới trướng Thiên Đình giới?”

“Lúc ấy Côn Lôn giới quả thực rất cường đại, khẳng định là phàm giới dưới trướng Thiên Đình giới, hơn nữa, Côn Lôn giới xếp hạng trên «Vạn Giới Công Đức Bảng» của Thiên Đình giới còn rất cao. Đáng tiếc năm đó… Thôi, có một số chuyện ngươi vẫn chưa biết rõ thì hơn. Dù sao sau khi Chư Thần Côn Lôn giới ngã xuống, liền bị Thiên Đình giới vứt bỏ, biến thành con rơi.”

“Vị Nữ Hoàng của các ngươi lần này đến Thiên Đình giới, bàn điều kiện với Chư Thần, cũng không biết có thể sống sót trở về hay không. Nếu có thể trở về, Thánh Lộ giữa Côn Lôn giới và Thiên Đình giới sẽ một lần nữa mở ra. Vốn tất sẽ hủy diệt Côn Lôn giới, có lẽ sẽ có chút hy vọng sống sót đi!”

Quay lại truyện Vạn Cổ Thần Đế

Bảng Xếp Hạng

Chương 1426: Gặp lại Thời Không Tinh Thạch

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 24, 2025

Chương 2595: Lẫn nhau hợp tác

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 24, 2025

Chương 1425: Mạnh được yếu thua

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 24, 2025