Chương 1352: Sát cơ phun trào - Truyen Dich

Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 4 23, 2025

Lâm Phi tựa như bị điện giật, khẽ run rẩy một chút, chậm rãi xoay người.

Khi ánh mắt nàng rơi trên thân Trương Nhược Trần, thân hình run rẩy càng thêm lợi hại, thế nhưng, tựa hồ lại cảm thấy đó là ảo giác của mình, liền thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng lắc đầu thở dài.

Khổng Tuyên đứng bên cạnh Lâm Phi, đã trưởng thành một vị đại mỹ nhân tuyệt sắc động lòng người, nhìn thấy thân ảnh Trương Nhược Trần cùng Hoàng Yên Trần, trên gương mặt thanh tú đều là thần sắc mừng rỡ, đỡ lấy Lâm Phi đứng dậy:

“Phu nhân, thật là công tử đã trở về, người mau nhìn, không phải ảo giác, thật không phải là ảo giác!”

Trương Nhược Trần đi đến trước mặt Lâm Phi, con mắt vô cùng chua xót, ôm chặt lấy nàng, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn kể ra, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, cuối cùng hóa thành một câu: “Mẫu thân, Trần nhi trở lại đón người, chúng ta về sau sẽ không xa rời.”

“Trần nhi… Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi…”

Lâm Phi chỉ cảm thấy như đang nằm mơ, rất không chân thực, liều mạng ôm chặt Trương Nhược Trần, sợ sau một khắc hắn lại biến mất.

Mẹ con gặp nhau, có chuyện nói không hết, thổ lộ hết tâm tình, mãi đến khi Thanh Mặc cùng Hoàng Yên Trần làm xong cơm tối, bọn họ mới ra khỏi phòng, đi vào phòng ăn.

“Khổng Tuyên, ngươi cũng ngồi xuống dùng cơm, nếu không nếm thử trù nghệ của Thanh Mặc, ngươi khẳng định sẽ hối hận cả đời.” Trương Nhược Trần cười nói.

Tu vi Khổng Tuyên đã đạt tới Bán Thánh cảnh giới, thế nhưng, vẫn trung thành tuyệt đối canh giữ bên người Lâm Phi, làm một thị nữ.

Chính vì có Khổng Tuyên chiếu cố, Lâm Phi mới có thể một lần lại một lần từ trong bi thương và khóc than bước ra.

Cho nên, Trương Nhược Trần không coi nàng là một thị nữ, mà là coi nàng như nửa đệ tử.

“Đa tạ công tử.”

Khổng Tuyên thản nhiên hướng Trương Nhược Trần hành lễ, sau đó mới ngồi xuống.

Xa cách đã lâu, nay đoàn tụ, Trương Nhược Trần chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, chỉ hy vọng có thể mãi như vậy, không muốn để ý tới thiên hạ phân tranh và báo thù.

Thế nhưng, an bình nào có dễ dàng như vậy, phân tranh không thể tránh khỏi.

Trong màn đêm, nồng đậm sát cơ mãnh liệt mà tới.

“Hô!”

Bên ngoài Giới Tử phủ, nổi lên một trận âm phong.

Từng đạo bóng người màu đen hiện ra, đứng trong bóng tối.

Một lão giả sắc mặt vàng như nến, cầm trong tay một cây thánh trượng màu đỏ sẫm, nhìn chằm chằm Giới Tử phủ đèn đuốc sáng trưng, nói: “Linh Vương Thánh Tổ kiềm chế Lăng Phi Vũ, đêm nay chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta động thủ, vô luận như thế nào, nhất định phải bắt được mẫu thân của Trương Nhược Trần.”

“Thế nhưng, tin tức từ Bắc Vực truyền đến, Trương Nhược Trần tam mạch cũng không phế, ngược lại tu vi tăng mạnh, ngay cả Tề Chân Huyễn cùng Diệt Phong Huyết Thánh loại nhân vật này đều bị hắn trấn sát. Chúng ta bắt mẹ của hắn, chẳng phải là chọc tới một đại địch?” Một tu sĩ trẻ tuổi có chút lo lắng nói.

“Ngươi biết cái gì? Trương Nhược Trần từ lâu đã là tử địch của hai tộc chúng ta, chỉ có tiêu diệt hắn, mới có thể triệt để trừ hậu họa. Trương Nhược Trần có mạnh đến đâu, có thể so với Linh Vương Thánh Tổ? Có thể so với Thiên Mệnh Thi Hoàng?”

Lão giả kia khiển trách một câu, lại nói: “Dù sao Ngân Thiền công chúa đã lên tiếng, nếu lần này hành động thất bại nữa, tất cả chúng ta sẽ bị luyện thành Quỷ Phó.”

Những bóng người màu đen kia toàn thân run lên, sau đó, có khí âm hàn nồng đậm từ trên người bọn họ phát ra.

Lão giả huy động thánh trượng trong tay, mấy ngàn đạo quỷ ảnh bay ra, ngưng tụ thành một mảnh âm phong, phóng tới hướng Giới Tử phủ.

Linh đăng trong Giới Tử phủ, lay động dữ dội, rồi tắt ngấm.

Quân sĩ trông coi Giới Tử phủ vừa phát giác được không thích hợp, liền có từng đạo quỷ ảnh xông vào thân thể bọn họ, chiếm cứ thân thể.

Trong khoảnh khắc, những quân sĩ kia đều đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, biểu lộ ngốc trệ, như trúng tà.

“Vù vù.”

Tu sĩ Dưỡng Quỷ Cổ tộc cùng Cản Thi Cổ tộc hóa thành từng đạo bóng đen, thần không biết quỷ không hay xông vào Giới Tử phủ.

Trong phòng ăn, mọi người đang dùng bữa.

Ánh mắt Hoàng Yên Trần nhìn chằm chằm ngọn đèn lay động, phát giác có địch nhân xâm nhập Giới Tử phủ, thanh âm lạnh lùng nói: “Trần ca, ta ra ngoài đón khách.”

“Nàng ở lại kể cho mẫu thân nghe những chuyện lý thú chúng ta gặp phải tại Thanh Long Khư Giới, Âm Dương Hải, Bắc Vực, ta đi nghênh đón bọn chúng.”

Trương Nhược Trần nhẹ nhàng vỗ vai Hoàng Yên Trần, ra hiệu nàng ngồi xuống, sau đó, lại mỉm cười với Lâm Phi đang có chút bất an, rồi đi ra phòng ăn.

Đứng trên thang đá, Trương Nhược Trần xoay người, đối mặt với phòng ăn, duỗi ra một bàn tay.

Tinh thần lực hùng hậu từ lòng bàn tay tuôn ra, hình thành một tầng kết giới cách âm, bao vây hoàn toàn phòng ăn.

“Các ngươi nhìn, có một bóng người, đứng bên ngoài phòng ăn.”

“Chỉ cần không phải mẫu thân của Trương Nhược Trần, những người còn lại không phận sự, hết thảy tiêu diệt!”

Hai bóng người màu đen, như quỷ mị, từ trên một mái hiên bay xuống, đồng thời vung đao, từ hai góc độ xảo trá chém về phía Trương Nhược Trần.

“Bành bành.”

Đao của bọn chúng còn chưa bổ trúng Trương Nhược Trần, thân thể đã tự động bạo liệt, biến thành hai đoàn huyết vụ.

Trương Nhược Trần vô cùng phẫn nộ, Dưỡng Quỷ Cổ tộc cùng Cản Thi Cổ tộc thật to gan, vậy mà dám đến bắt mẫu thân! Nếu không phải hắn sớm gấp trở về, chẳng phải là bọn chúng đã thành công?

Xem ra cần phải cho bọn chúng một giáo huấn nặng nề mới được.

“Còn có cao thủ đang bảo vệ mẫu thân của Trương Nhược Trần.”

Nhìn thấy hai tộc nhân tu vi không kém chết thảm, tu sĩ Dưỡng Quỷ Cổ tộc cùng Cản Thi Cổ tộc nhao nhao lao đến, có đứng trong sân, có đứng trên nóc nhà, vây Trương Nhược Trần lại.

“Chỉ là một tiểu bối trẻ tuổi, không đáng sợ.”

Một lão giả hói đầu khinh thường cười một tiếng, cầm trong tay một viên linh đang, dùng sức lay động.

“Đinh đinh.”

Phía sau lão giả, liên tiếp bốn cỗ Bán Thánh chiến thi lao ra, trên thân đều mặc áo giáp, cầm Huyết Đao, phát ra thi khí tràn ngập tính ăn mòn, khiến cho cây cối và hoa cỏ trong Giới Tử phủ nhao nhao tàn lụi.

Trương Nhược Trần hừ nhẹ một tiếng, bàn tay tại hư không ấn một cái, một cỗ thánh khí tuôn ra.

Lập tức, bốn cỗ Bán Thánh chiến thi dừng giữa không trung, thi thể vỡ toang, hóa thành cát vàng, từ trong khải giáp chảy ra, rơi xuống đất.

Chỉ còn lại bốn cỗ áo giáp rỗng tuếch, rơi xuống.

“Trời ạ, là một vị Thánh Giả!”

Tu sĩ Dưỡng Quỷ Cổ tộc cùng Cản Thi Cổ tộc toàn bộ hít vào khí lạnh.

Đặc biệt là lão giả hói đầu kia, tức thì bị dọa cho phát sợ, nhịn không được lùi về sau, muốn bỏ chạy.

Trương Nhược Trần ngón tay điểm một cái, một đạo kiếm ba bay ra, đánh vào mi tâm lão giả hói đầu, bịch một tiếng, cả đầu lâu đều bạo liệt.

Một lão giả sắc mặt vàng như nến, cầm trong tay một cây thánh trượng màu đỏ sẫm, khống chế âm phong, xuất hiện trên không trung phòng ăn.

Nhìn thấy lão giả này hiện thân, tu sĩ hai tộc đều thở dài một hơi, toàn bộ khom mình hành lễ: “Bái kiến Lệ Thánh trưởng lão!”

Ánh mắt Lệ Thánh trưởng lão khóa chặt Trương Nhược Trần, thanh âm âm trầm nói: “Tiểu tử, ngươi tốt nhất đừng xen vào việc của người khác, đối nghịch với Cản Thi Cổ tộc cùng Dưỡng Quỷ Cổ tộc, sẽ không có kết cục tốt đẹp nào đâu.”

Trương Nhược Trần liếc nhìn lão giả, nói: “Kẻ chủ mưu là ai? Nói cho ta biết, ta có thể cho ngươi một cái toàn thây.”

Tu sĩ hai tộc đều cảm thấy người trẻ tuổi trước mắt này thật sự là cuồng ngạo, đối mặt một vị trưởng lão Thánh cảnh, cũng dám nói ra lời như vậy.

Lệ Thánh trưởng lão nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Trương Nhược Trần, cảm giác run lên trong lòng, ý thức được người trẻ tuổi trước mắt này thật không đơn giản, cảnh giác nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta là ai? Chẳng lẽ các ngươi không nhận ra, ta chính là người các ngươi muốn đối phó.” Trương Nhược Trần tán đi tinh thần lực, hiển lộ chân dung.

“Trương Nhược Trần!”

Một mảng lớn thanh âm hoảng sợ vang lên.

Bây giờ, uy danh Trương Nhược Trần truyền khắp thiên hạ, sớm đã không phải là tiểu bối mặc người chém giết kia, vẻn vẹn chỉ là thân phận giáo chủ Huyết Thần giáo, liền có thể hù chết vô số tu sĩ.

Tu sĩ Dưỡng Quỷ Cổ tộc cùng Cản Thi Cổ tộc dọa đến lạnh mình, nhao nhao bỏ chạy, đã hối hận khi đến Giới Tử phủ. Bao gồm Lệ Thánh trưởng lão cũng không ngoại lệ, dốc hết toàn lực đào mệnh, nào dám cùng Trương Nhược Trần giao thủ, tu vi của hai người cách xa vạn dặm.

“Còn muốn đi?”

Trương Nhược Trần căn bản không động thủ, chỉ phóng xuất thánh uy, bao phủ toàn bộ Giới Tử phủ.

Tu sĩ Dưỡng Quỷ Cổ tộc cùng Cản Thi Cổ tộc toàn bộ đều bị trấn áp quỳ rạp dưới đất, không một ai có thể đứng thẳng, trong đó có người trực tiếp hôn mê.

Cùng lúc đó, Trương Nhược Trần duỗi một bàn tay, cách không một trảo.

Một đại thủ ấn dài chừng mười trượng hiện ra, bắt Lệ Thánh trưởng lão đang chạy trốn tới biên giới Giới Tử phủ, kéo trở về, trấn áp trong đại thủ ấn.

Trương Nhược Trần hai tay chắp sau lưng, mặt không đổi sắc đi đến trước mặt Lệ Thánh trưởng lão, nói: “Nói cho ta biết, chủ mưu là ai? Bọn chúng ở đâu?”

“Trương Nhược Trần, ngươi tốt nhất thả bản trưởng lão, nếu không kết cục của ngươi sẽ vô cùng thê thảm.” Lệ Thánh trưởng lão trầm hống một tiếng.

Trương Nhược Trần không hỏi nữa, duỗi tay, hướng mi tâm Lệ Thánh trưởng lão đè tới, chuẩn bị cướp đoạt trí nhớ của lão giả, tự mình tìm kiếm đáp án.

Lệ Thánh trưởng lão hiển nhiên cũng biết mục đích của Trương Nhược Trần, liền điều động thánh khí, xông vào Thánh Nguyên, sau một khắc, một sức mạnh mang tính hủy diệt từ trong cơ thể lão giả tuôn ra.

“Vậy mà tự bạo Thánh Nguyên!”

Trương Nhược Trần nhướng mày, cấp tốc lùi lại, đồng thời, ngón tay hướng về phía trước điểm một cái, đánh nát không gian phụ cận Lệ Thánh trưởng lão, hình thành một khu vực không gian phá toái.

Thánh khu của Lệ Thánh trưởng lão bị không gian thôn phệ.

Sau khi tự bạo Thánh Nguyên, chỉ làm không gian hơi chấn động, không gây ra quá nhiều lực phá hoại.

Sau đó, Trương Nhược Trần bắt đầu tra hỏi những tu sĩ khác, đáng tiếc tu vi của bọn chúng quá thấp, biết rất ít, không hỏi được nhiều điều có giá trị.

Chỉ xác định được rằng, bọn chúng đều nghe lệnh của Phong Ngân Thiền, mà hai tộc điều động đến Trung Ương Hoàng Thành không ít cao thủ Thánh cảnh, không chỉ đến bắt Lâm Phi, mà còn đến kết giao với một vài quyền quý trong triều đình.

“Phong Ngân Thiền, tại Thanh Long Khư Giới không giết được ngươi, ngược lại ngươi gây cho ta không ít phiền phức. Lần này, ta sẽ không để ngươi có đường sống, coi như Thiên Mệnh Đại Đế lần nữa bảo đảm ngươi, ta cũng nhất định chém ngươi!” Trong mắt Trương Nhược Trần hàn quang bắn ra bốn phía.

Tại Thanh Long Khư Giới, Thiên Mệnh Đại Đế lấy Thi Hoàng chi thể trùng sinh, sống lại kiếp thứ hai, cùng Trương Nhược Trần đàm phán, bảo vệ Phong Ngân Thiền một mạng. Bằng không, nàng đã chết ở Thanh Long Khư Giới.

Tu sĩ Cản Thi Cổ tộc cùng Dưỡng Quỷ Cổ tộc, toàn bộ đều bị diệt sát, nghiền thành tro bụi.

Sau đó, Trương Nhược Trần lấy ra Phật Đế Xá Lợi Tử, bay một vòng trong Giới Tử phủ, Quỷ Sát xâm nhập vào thân thể quân sĩ Thủ Vệ đều bị tịnh hóa.

Những quân sĩ thủ vệ kia không biết chuyện gì xảy ra, coi là vừa rồi chỉ thất thần một thoáng, không để trong lòng, lại bắt đầu tuần tra và đứng gác.

Trương Nhược Trần đẩy cửa phòng ăn, mỉm cười đi vào, một lần nữa ngồi vào chỗ ngồi, cười nói: “Mẫu thân, người và Yên Trần trò chuyện thế nào? Chuyện ở Thanh Long Khư Giới, Âm Dương Hải, Bắc Vực, vẫn rất thú vị, có nguy hiểm gì đều là bọn họ nói hươu nói vượn thôi.”

Quay lại truyện Vạn Cổ Thần Đế

Bảng Xếp Hạng

Chương 1384: Chiến, chiến, chiến

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 24, 2025

Chương 2552: Để cho ngươi rời khỏi sao

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 24, 2025

Chương 1383: Kim Bộ Long Liễn

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 24, 2025