Chương 1325: Dạ Vũ Tiêu Tương Nhân Đoạn Tràng - Truyen Dich
Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 4 23, 2025
Kể xong cố sự, bi thống cùng kiềm chế trong lòng Cổ Tùng Tử giảm bớt rất nhiều, hít sâu một hơi, nước mắt trong mắt toàn bộ đều biến mất.
“Các ngươi chơi cái gì? Cho lão phu lưu lại một chút.”
Cổ Tùng Tử khôi phục tâm tình, phát hiện canh thịt trong nồi đã thiếu một nửa, vội vàng nhào tới, gia nhập hàng ngũ cướp đoạt thức ăn.
Sau nửa canh giờ, một nồi canh thịt lớn bị ba người bọn họ ăn đến sạch sẽ. Ngay cả xương cốt, cũng đều tiến vào miệng rộng Kim Bức Cự Mãng.
Cổ Tùng Tử tán dương trù nghệ Thanh Mặc, sờ bụng tròn vo, trở lại nhà tranh, lại bắt đầu nghiên cứu đan dược.
Thanh Mặc nhìn chằm chằm phương hướng nhà tranh, hai tay chống cằm, nói: “Kỳ thật Cổ Tùng Tử tiền bối thật đáng thương, cả nhà đều bị đồ diệt, chính mình còn chỉ có thể trốn ở trong Tiên Cơ sơn nguy cơ trùng trùng, trải qua những tháng ngày mai danh ẩn tích cô độc, thoáng qua một cái đã mấy trăm năm. Rõ ràng có huyết hải thâm cừu, nhưng lại không cách nào báo thù.”
Ánh mắt Trương Nhược Trần có chút mê ly, luôn cảm thấy kinh lịch của Cổ Tùng Tử cùng hắn có rất nhiều điểm tương tự. Đồng dạng đều có một vị cừu địch không cách nào chiến thắng, giống như một tòa núi lớn đè nặng, khiến bọn hắn không thở nổi.
Chỉ cần vị đại địch kia còn sống, bọn hắn cũng chỉ có thể trốn tránh, mai danh ẩn tích, căn bản là không có cách nào lấy chân diện mục gặp người.
Có lẽ, chỉ có Trương Nhược Trần mới có thể minh bạch, trong lòng Cổ Tùng Tử thống khổ đến cỡ nào.
“Công tử, ngươi nói Tửu Phong Tử thật sự sợ chết như vậy, thấy chết không cứu?” Thanh Mặc nói.
Ánh mắt Trương Nhược Trần dần dần khôi phục thần thái, nói: “Tại Âm Dương Hải, đối mặt Trung Doanh Vương, Dực Long Vương, Lôi Bộ Thiên Vương, Sát Tẫn Vương nhiều đại năng khủng bố tuyệt luân như vậy, Tửu Phong Tử cũng đều độc thân mạo hiểm, cứu ta ra ngoài. Giao tình của ta cùng hắn, sao có thể hơn được giao tình của hắn và Cổ Tùng Tử? Hắn có thể mạo hiểm lớn như vậy đi cứu ta, sao có thể vì sợ chết, mà thấy chết không cứu?”
“Ý của ngươi là nói, Tửu Phong Tử hẳn là có nỗi khổ tâm?” Thanh Mặc nói.
Trương Nhược Trần đứng dậy, nhìn về phía khu rừng tăm tối, mi tâm Thiên Nhãn mở ra, xuyên qua từng tầng trận pháp và cây cối che chắn, nhìn thấy thân ảnh Tửu Phong Tử ngoài trăm dặm, nói: “Ngươi tự mình đi hỏi hắn một chút, chẳng phải có thể biết đáp án.”
Từ trong trận pháp có thể nhìn thấy bên ngoài, thế nhưng, bên ngoài lại không nhìn thấy bên trong.
Tửu Phong Tử cũng không hề rời đi, đang nếm thử xâm nhập vào rừng cây, thế nhưng, cổ trận trong rừng tương đương lợi hại, cho dù là lấy tu vi của hắn, cũng đều bị ngăn cản.
“Ta hỏi hắn, hắn sẽ nói sao?” Thanh Mặc nói.
Trương Nhược Trần sờ cằm, cười nói: “Hảo tửu chi nhân, nhất định tham ăn. Nếu có thể dùng mỹ thực dẫn tới Cổ Tùng Tử nói ra chuyện cũ năm đó, hẳn là cũng có thể sử dụng mỹ thực cạy mở miệng Tửu Phong Tử.”
Lòng hiếu kỳ của Thanh Mặc cực nặng, không kịp chờ đợi liền xông vào rừng, chuẩn bị mở ra nghi ngờ trong lòng.
Thế nhưng, trận pháp trong rừng tương đương lợi hại, tiến vào khó, ra ngoài cũng khó, Thanh Mặc tốn ba ngày thời gian, cũng tìm không thấy đường đi ra ngoài.
“Đường đi tới và đường đi ra ngoài khẳng định không giống nhau, ngươi tự mình đi thăm dò, chi bằng để nó mang ngươi ra ngoài.”
Ngón tay Trương Nhược Trần chỉ về phía xa xa khe nước. Chỉ thấy, một con mãng xà màu vàng to lớn nằm nhoài trong nước, trông mong nhìn chằm chằm Thanh Mặc, đầu lưỡi đỏ thắm không ngừng duỗi ra, hiển nhiên là đang chờ mong lần nữa nếm được mỹ thực.
Lần trước, Kim Bức Cự Mãng ngay cả canh cũng không uống được một ngụm, chỉ ăn xương cốt man cầm, đừng đề cập đến lòng chua xót đến nhường nào.
Mắt Thanh Mặc sáng lên, trong nháy mắt minh bạch ý tứ của Trương Nhược Trần.
Ngày thứ hai, Thanh Mặc dễ dàng thu phục Kim Bức Cự Mãng, sau đó, ngồi trên đầu cự mãng, biến mất trong rừng, hướng ngoài núi bước đi.
Ba ngày qua, Trương Nhược Trần không chỉ lĩnh hội cảnh giới thứ mười Kiếm Thất “Kiếm Xuất Vô Hối”, cũng tiếp tục nghiên cứu « Thời Không Bí Điển » và Thời Gian Kiếm Pháp.
Không gian và lực lượng thời gian, chính là hai con át chủ bài trọng yếu nhất của Trương Nhược Trần, tự nhiên phải không ngừng xâm nhập nghiên cứu.
Cùng lúc đó, ba mạch trong cơ thể trở nên cứng cáp hơn, chỉ cần vận chuyển thánh khí tốc độ đừng quá cương mãnh, căn bản sẽ không xuất hiện cảm giác đau đớn.
“Khó trách Cổ Tùng Tử tiền bối có thể một thân một mình ẩn cư ở đây 600 năm, nơi đây đích thật là một nơi tu thân dưỡng tính, nghiên cứu Võ Đạo tuyệt diệu.”
Mỗi một ngày, Trương Nhược Trần đều có thể cảm giác được tu vi và Kiếm Đạo tạo nghệ tăng lên nhanh chóng, cảm giác như vậy, thật vui vẻ.
Vào đêm, Thiên Diệp Thánh Tâm Thảo trong hồ, bắt đầu hấp thu quang hoa mặt trăng, khiến giữa thiên địa xuất hiện từng sợi quang vụ, giống như sa màu bạc, điểm sáng ngưng tụ thành cầu, hình ảnh cực kỳ mỹ lệ.
“Sàn sạt.”
Trong rừng, thổi tới một cơn gió nhẹ.
Hai lỗ tai Trương Nhược Trần giật giật, nghe được tiếng bước chân cực nhỏ. Ban đầu, hắn tưởng Thanh Mặc và Kim Bức Cự Mãng trở về, cũng không để trong lòng.
Không lâu sau, Trương Nhược Trần phát giác được không thích hợp, vội vàng mở mắt, phóng xuất ra tinh thần lực dò xét, phát hiện một đám tu sĩ mặc áo đen trong rừng.
Cổ Tùng Tử cũng đã đi ra nhà tranh, đứng ở ven hồ, nhìn khu rừng lờ mờ, lầu bầu nói: “Nên đến, cuối cùng vẫn là đến rồi!”
Một lát sau, đám tu sĩ áo đen đi ra khỏi rừng cây, xuất hiện tại bờ bên kia linh hồ.
Trên mặt bọn hắn đều mang mặt nạ kim loại có ấn ký nguyệt nha, nhìn Thiên Diệp Thánh Tâm Thảo trong hồ, đều lộ ra vẻ sợ hãi than.
Bất quá, thực lực của bọn hắn đều rất cường đại, hiển nhiên trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, tâm cảnh trầm ổn, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt.
Trong đám tu sĩ áo đen, một nam tử có thân hình tương đối cao lớn bước ra, tu vi đạt tới Thông Thiên cảnh, toàn thân tản mát ra khí tức Thánh Đạo cường đại, hiển nhiên là lãnh tụ của đám tu sĩ áo đen.
Nam tử cao lớn hai tay ôm quyền, khom người hành lễ với Cổ Tùng Tử, nói: “Ám Dạ cung, Triệu Kỳ Lân, bái kiến Khô trưởng lão.”
Mặt Cổ Tùng Tử không đổi sắc, nói: “Ám Dạ sứ giả là thần giáo điều tra thiên hạ hết thảy cơ mật, bên trong tra phản đồ, bên ngoài dò xét địch tình. 600 năm trước, lão nhân đã đoán được, sớm muộn gì cũng có một ngày, Ám Dạ sứ giả sẽ tìm được nơi này. Thạch Thiên Tuyệt thật muốn đuổi tận giết tuyệt sao?”
Triệu Kỳ Lân nói: “Khô trưởng lão hiểu lầm! Về chuyện năm đó, giáo chủ cũng cảm thấy hổ thẹn, muốn tận lực đền bù, cho nên điều động ta đến đây mời Khô trưởng lão hồi giáo, chấp chưởng Đan Vương cung, đảm nhiệm vị trí cung chủ, trọng chấn thần giáo, khôi phục huy hoàng của thần giáo ngày xưa.”
“Thật cảm thấy hổ thẹn? Để lão phu trở về làm cung chủ Đan Vương cung? Hừ, Thạch Thiên Tuyệt là muốn đan phương Hóa Thánh Đan trong tay lão phu?”
Cổ Tùng Tử đối với vị trí cung chủ không hề tâm động, chỉ âm trầm cười một tiếng, lại nói: “Chỉ bằng tên tiểu bối như ngươi, không có khả năng lặng yên không một tiếng động xông qua trùng điệp trận pháp lại tới đây, nhân vật lợi hại thật sự, còn chưa hiện thân a?”
“Xoẹt xoẹt.”
Giữa không trung, xuất hiện một hạt ánh lửa, nhanh chóng nhảy lên.
Ánh lửa, trở nên càng ngày càng to lớn, cuối cùng, hóa thành một tòa trận đồ hỏa diễm đường kính hơn mười trượng.
Một lão giả mặc trường bào màu xanh lục, “sinh trưởng” từ trong trận đồ hỏa diễm đi ra, đứng tại trung tâm trận đồ, một đôi con ngươi màu xanh lục, nhìn chằm chằm Cổ Tùng Tử, lộ ra một nụ cười âm tà: “Cung chủ Trận Vương cung Tiêu Diệt, gặp qua Khô trưởng lão.”
Trương Nhược Trần hít vào một ngụm hàn khí, quả nhiên là có đại nhân vật khó lường giá lâm, nhân vật cấp bậc cung chủ đều đến Tiên Cơ sơn.
Bái Nguyệt ma giáo chia làm Cửu Cung, mỗi một cung chủ đều là những đại nhân vật đứng đầu, có quyền nói chuyện tuyệt đối, địa vị tại Côn Lôn giới, có thể so với một chút gia chủ Trung Cổ thế gia.
Tiêu Diệt đạt tới cấp bậc Trận Pháp sư bát phẩm, trên trận pháp tạo nghệ, tuyệt đối có thể xếp vào mười vị trí đầu Côn Lôn giới.
Tại Côn Lôn giới, danh hào Tiêu Diệt, được xưng tụng là như sấm bên tai, khiến vô số sinh linh Thánh cảnh nghe tin đã sợ mất mật.
Cổ Tùng Tử nói: “Khó trách trận pháp ở đây không ngăn được các ngươi, nguyên lai cung chủ Trận Vương cung đều xuất động! Thật là đại thủ bút.”
Đột nhiên, thần sắc Cổ Tùng Tử hơi biến đổi, nhận ra cái gì, vội vàng xoay người, nhìn vào trong túp lều.
Không biết từ lúc nào, trong túp lều, đã ngồi một người áo đen, đang đọc Linh chỉ trên bàn dưới ánh đèn, động tác rất ưu nhã, lại khiến Cổ Tùng Tử toát mồ hôi lạnh.
Không chỉ Cổ Tùng Tử giật mình, Trương Nhược Trần cũng tim đập loạn.
Cường độ tinh thần lực và năng lực nhận biết của hắn, lại hoàn toàn không phát giác được, người áo đen kia vào nhà tranh từ lúc nào? Lại vào nhà tranh như thế nào?
Nói cách khác, người áo đen kia hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay giết chết hắn.
Lại đến nhân vật khó lường nào?
Trương Nhược Trần sau lưng đều là mồ hôi lạnh, vội vàng phóng xuất ra không gian lĩnh vực, toàn lực đề phòng.
Đương nhiên, nếu đối phương thật muốn giết hắn, dù đề phòng thế nào, đoán chừng cũng không có tác dụng gì.
“Ngươi lại là ai?” Cổ Tùng Tử nói.
“Cung chủ Ám Dạ cung, Dạ Tiêu Tương.”
Trong túp lều, truyền ra giọng của một nữ tử.
Thanh âm của nàng cực kỳ mờ mịt và mông lung, nghe không ra tuổi tác lớn nhỏ, tựa như thiếu nữ trẻ tuổi, lại như một phụ nhân trung niên.
“Dạ Vũ Tiêu Tương Nhân Đoạn Tràng, Hồng Lâu Phi Vũ Kiếm Vô Song.”
Câu thơ này, dùng để hình dung hai nữ tử lợi hại nhất Bái Nguyệt ma giáo, một là cung chủ Ám Dạ cung Dạ Tiêu Tương, một là cung chủ Thánh Nữ cung Lăng Phi Vũ.
“Lại tới một ngoan nhân hung danh hiển hách.” Trương Nhược Trần thầm nghĩ.
Dạ Tiêu Tương hiển nhiên không tìm được vật mình muốn, bèn buông Linh chỉ trên bàn xuống, đi ra khỏi nhà tranh. Thân hình cao gầy của nàng đứng thẳng, dưới hắc bào, phác họa ra đường cong hoàn mỹ không tì vết.
“Hai vị cung chủ đích thân đến mời Khô trưởng lão, thành ý này đã đủ?” Dạ Tiêu Tương nói.
Nàng rõ ràng đứng trước mặt Cổ Tùng Tử, lại cho người ta một cảm giác mơ hồ, như lỗ đen, nuốt chửng ánh sáng chung quanh.
“Các ngươi là đến mời, hay là đến bắt?” Cổ Tùng Tử nghiến răng nói.
“Khô trưởng lão nguyện ý theo chúng ta đi, dĩ nhiên là mời. Không nguyện ý theo chúng ta đi, vậy thì là… Bắt.”
Dừng một chút, Dạ Tiêu Tương lại nói: “Có phải ngươi rất ngạc nhiên, rõ ràng đã sử dụng độc tề, vì sao chúng ta lại không ngã xuống?”
Cổ Tùng Tử trầm mặc không nói.
“Từ khi ta còn bé đã nghe nói Khô trưởng lão là cao thủ dùng độc số một số hai trong thiên hạ, đến mời ngươi, sao có thể không nói trước làm tốt đầy đủ chuẩn bị?” Dạ Tiêu Tương nói.
“Thật sao? Các ngươi mang theo tị độc bảo vật, chống đỡ được Minh Vương Huyết Độc sao?”
Cổ Tùng Tử không chút do dự, lấy ra một quả cầu kim loại, đánh về phía Dạ Tiêu Tương.
“Bành.”
Quả cầu kim loại bạo liệt, hóa thành một đám huyết vụ, từng sợi tơ máu như xúc tu bạch tuộc kéo dài về tứ phương, rất nhanh đã bao trùm hoàn toàn vùng thiên địa dưới linh sơn.