Chương 1039: Thập Thánh Huyết Khải - Truyen Dich

Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 4 21, 2025

Huyết Nguyệt Quỷ Vương lấy ra một cái đai lưng bằng ngọc màu đỏ như máu, đưa cho Trương Nhược Trần.

Lạc Hư tiền bối rốt cuộc đã đưa thứ gì tới?

Trương Nhược Trần có chút hiếu kỳ, tiếp nhận cái đai lưng bằng ngọc kia, lập tức, một cỗ khí tức lạnh buốt truyền đến bàn tay.

Đai lưng có chút nặng nề, tổng cộng dùng mười khối ngọc thạch hình cung ghép lại mà thành, trên mỗi một khối ngọc thạch đều có một chút ấn ký cùng đường vân huyền ảo.

Trương Nhược Trần điều động tinh thần lực rót vào đai lưng, trước mắt lập tức xuất hiện vô biên vô tận huyết vụ, càng có tiếng sóng nước điếc tai vang lên, tựa như một mảng lớn cuồn cuộn Huyết Hải hướng hắn vọt tới.

“Hoa ——”

Mười đạo bóng người vĩ ngạn từ trong Huyết Hải nổi lên, đứng trên mặt biển, diễn hóa ra mỗi loại chiêu thức cao thâm mạt trắc.

Đại khí bàng bạc chưởng pháp.

Như ảnh như huyễn thương pháp.

Khai thiên tích địa đao pháp.

Mười đạo bóng người, mười đạo Võ Đạo.

Đến cuối cùng, mười đạo bóng người hóa thành mười cái cột máu, mang theo mười cỗ lệ khí cường đại, hướng Trương Nhược Trần va chạm tới.

“Ầm!”

Trương Nhược Trần lập tức thu hồi tinh thần lực, lùi lại ba bước, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt.

Hoàng Yên Trần phát giác Trương Nhược Trần sắc mặt biến hóa, cho là hắn lọt vào Huyết Nguyệt Quỷ Vương ám toán.

Thế là, ngón tay nàng khẽ động, một đạo bạch sắc kiếm quang từ đầu ngón tay bay ra, đánh về phía Huyết Nguyệt Quỷ Vương.

“Chậm đã.” Trương Nhược Trần nói.

Thánh Kiếm bay ra ngoài, dừng ở giữa không trung, vẫn phát ra tiếng kiếm reo chói tai, rất hiển nhiên Hoàng Yên Trần cũng không buông lỏng cảnh giác.

Sắc mặt Trương Nhược Trần có chút trầm ngưng, nhìn chằm chằm đai lưng trong tay, hỏi: “Đây là cái gì?”

Huyết Nguyệt Quỷ Vương liếc Hoàng Yên Trần lạnh lùng, lộ ra mười phần bình tĩnh, nói: “Thập Thánh Huyết Khải.”

Trong mắt Trương Nhược Trần lộ ra một đạo dị sắc, nói: “Bất Tử Huyết tộc Thái Các Vương Thập Thánh Huyết Khải?”

Trước đây không lâu, Thái Các Vương mặc Thập Thánh Huyết Khải, bằng vào Thập Thánh chi lực, muốn trấn sát Lạc Hư. Chỉ tiếc, Thái Các Vương lại đánh giá thấp thực lực Lạc Hư, không chỉ không giết chết Lạc Hư, ngược lại bại bởi Lạc Hư.

Đương nhiên, dù là lấy tu vi Lạc Hư, muốn giết chết Thái Các Vương có được Thập Thánh Huyết Khải, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Cuối cùng, Lạc Hư vẫn mượn dùng Trầm Uyên cổ kiếm, mới phá vỡ Thập Thánh Huyết Khải, khiến Thái Các Vương không thể không tự bạo Thánh Nguyên.

Huyết Nguyệt Quỷ Vương nói: “Lạc Hư mời một vị Luyện Khí đại tông sư, đã chữa trị hoàn toàn Thập Thánh Huyết Khải. Bất quá, tu sĩ Nhân tộc muốn sử dụng Thập Thánh Huyết Khải, nhất định phải có tinh thần ý chí cường đại, mới có thể ngăn cản được Thập Thánh lệ khí.”

Trương Nhược Trần dùng ngón tay vuốt ve đai lưng, hồi tưởng lại kinh lịch vừa rồi, gật đầu nói: “Đích thật là cần tinh thần ý chí cường đại, mới có thể khống chế Thập Thánh Huyết Khải, nếu không, người sử dụng ngược lại sẽ bị Thập Thánh Huyết Khải khống chế.”

Minh bạch tiền căn hậu quả, Hoàng Yên Trần thu lại Thánh Kiếm. Huyết Nguyệt Quỷ Vương nói: “Hắn nói, tu sĩ Nhân tộc thế hệ trẻ tuổi, chỉ có rải rác mấy người có tinh thần ý chí như thế. Mà ngươi, chính là một cái trong số đó, cho nên, hắn tặng cho ngươi Thập Thánh Huyết Khải.”

“Lạc Hư tiền bối, hẳn là còn để ngươi mang theo những lời khác a?”

Lạc Hư tiền bối ở thời điểm này, đem Thập Thánh Huyết Khải tặng cho hắn, khẳng định có một loại thâm ý nào đó.

Dù sao, Thập Thánh Huyết Khải trân quý dị thường, đủ để trở thành một kiện trấn tộc chi bảo của Lạc Thánh Môn phiệt, sao lại dễ dàng đưa cho một người trẻ tuổi chỉ gặp qua một mặt?

Huyết Nguyệt Quỷ Vương nói: “Tựa hồ đề một câu, hắn nói, Thập Thánh Huyết Khải hấp thu huyết dịch mười vị Thánh Giả Nhân tộc cùng mấy trăm vạn nhân loại bình thường, hi vọng ngươi mặc nó vào, có thể cho Nhân tộc bớt chảy một chút máu.”

Rất hiển nhiên, Lạc Hư khẳng định là dự cảm trước lần này tranh đấu bộc phát ở Thanh Long Khư Giới, sẽ có đại lượng tinh anh Nhân tộc vẫn lạc.

“Thì ra là thế.”

Trương Nhược Trần như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, sau đó, đội đai lưng lên thân, điều động thánh khí, rót vào.

“Ken két!”

Đai lưng bằng ngọc lập tức hiện ra ánh sáng màu đỏ ngòm, đồng thời mọc ra từng khối giáp phiến, lan tràn từ phần eo, cuối cùng bao vây toàn thân Trương Nhược Trần.

Áo giáp màu đỏ ngòm tỏa ra ánh sáng lung linh, có từng hạt điểm sáng như tinh thần, lấp lóe tại nội bộ áo giáp.

Trương Nhược Trần bóp song quyền, lập tức, Thập Thánh Huyết Khải phát ra soạt thanh âm, mười đạo thánh ảnh hiện ra, xuất hiện tại thập phương.

Lấy tu vi hiện tại của Trương Nhược Trần, mặc vào Thập Thánh Huyết Khải tự nhiên không cách nào phát huy ra Thập Thánh chi lực.

Nhưng lực phòng ngự cùng lực công kích của hắn đều đạt tới một độ cao mới tinh, gặp phải cửu giai Bán Thánh đồng dạng, chỉ cần một quyền liền có thể đánh chết.

Trương Nhược Trần thu hồi thánh khí, Thập Thánh Huyết Khải cũng dần dần tản ra, một lần nữa biến thành một cây đai lưng.

“Lấy thánh huyết, thánh cốt của Thập Thánh, thêm vào huyết dịch của mấy trăm vạn nhân loại bình thường, ngưng hợp đại lượng Thánh Thạch cùng Thánh Ngọc, luyện chế ra áo giáp, quả nhiên không phải bình thường.”

Trương Nhược Trần lộ ra một đạo ý cười, đồng thời ghi nhớ phần tình nghĩa này của Lạc Hư tiền bối, tương lai có cơ hội, nhất định phải hồi đáp.

Huyết Nguyệt Quỷ Vương lần nữa tiến vào Càn Khôn Thần Mộc Đồ, tiếp tục hấp thu tử khí ẩn chứa trong gốc cây Tiếp Thiên Thần Mộc, tăng cao tu vi.

Về phần Tiểu Hắc, nghe tin tức Thanh Long Khư Giới sắp phá diệt, một đôi mắt không ngừng chuyển động, cũng không biết có ý đồ gì.

Trương Nhược Trần không muốn mang theo Tiểu Hắc, để phòng bị tu sĩ đã gặp Tiểu Hắc nhận ra, hoài nghi đến trên người hắn, cho nên chuẩn bị đưa nó vào đồ quyển thế giới.

Tiểu Hắc lại chết sống không chịu đi vào, ngược lại biến lông đen trên người thành lông trắng, nói: “Bản hoàng đã thay hình đổi dạng, đủ để man thiên quá hải.”

Trương Nhược Trần mười phần kinh ngạc, không ngờ Tiểu Hắc còn có thủ đoạn như vậy, nói: “Ngươi nếu biến thành hình người, càng có thể che giấu tai mắt người.”

“Trương Nhược Trần, Miêu tộc là chủng tộc cao quý nhất, bản hoàng sao có thể biến hóa thành loại sinh vật cấp thấp như người?”

Tiểu Hắc chuyển qua một tấm mặt to lông xù, một bộ dáng vẻ lãnh ngạo.

Trương Nhược Trần sờ lên cằm, vòng vo quanh Tiểu Hắc hai vòng, lầu bầu nói: “Quen biết lâu như vậy, còn không biết, ngươi rốt cuộc là đực hay cái?”

Trương Nhược Trần nhô ra một tay, muốn bắt đuôi Tiểu Hắc, nhìn sinh lý đặc thù của nó.

Tiểu Hắc dù phát ra tiếng người, cũng tương đối lanh lảnh, như mèo kêu, căn bản không cách nào phân biệt giới tính từ thanh âm.

Bởi vậy, Trương Nhược Trần vẫn còn chút hiếu kỳ, chuẩn bị tìm tòi hư thực.

Toàn thân lông mèo Tiểu Hắc đều dựng lên, vọt ra ngoài, trong miệng phát ra thanh âm giận mắng, đại khái là cảnh cáo Trương Nhược Trần phải tôn trọng nó, đừng quá càn quấy, nếu không Trương Nhược Trần sẽ có đại phiền toái loại hình.

“Không phải chỉ muốn xem một cái, đến mức ngươi sao?” Trương Nhược Trần hít một tiếng.

“Nhắc lại việc này, bản hoàng cùng ngươi không xong.” Tiểu Hắc trừng lớn hai mắt, lần nữa cảnh cáo.

Trương Nhược Trần cuối cùng vẫn buông tha Tiểu Hắc, không muốn trì hoãn thời gian nữa, ba người một mèo lập tức tiến về Thương Long quân quân doanh.

Thanh Long Khư Giới là thượng đẳng Khư Giới, một khi khô kiệt sẽ đản sinh ra vô số bảo vật quý hiếm, khẳng định khiến tu sĩ cả Côn Lôn Giới lâm vào điên cuồng.

Chỉ bất quá, Trương Nhược Trần vẫn đánh giá quá thấp trình độ điên cuồng của những tu sĩ kia.

Trên bầu trời tùy thời có âm thanh xé gió dày đặc, trên mặt đất cũng có các đại gia tộc, tông môn khung xe chen chúc mà tới.

Phải biết, phàm là tu sĩ dám đi Thanh Long Khư Giới cướp đoạt cơ duyên đều có thực lực nhất định, thuộc về tinh anh Nhân tộc.

Quân doanh Thương Long quân đã chật ních, bốn phía đều là bóng người, tranh nhau chen lấn mua sắm vé tàu Khư Giới thuyền hạm.

Ba người Trương Nhược Trần đến, vẫn dẫn tới không ít tu sĩ chú mục. Đương nhiên, ánh mắt của bọn hắn phần lớn đều dừng lại trên thân Hoàng Yên Trần cùng Thanh Mặc.

Bản thân Thanh Mặc đã có mỹ mạo cực kỳ động lòng người, đôi mắt xanh triệt, ngũ quan đẹp đẽ, như Tuyết Vực Tinh Linh trong truyền thuyết.

Lại thêm nàng có một cỗ khí chất khác hẳn với thường nhân, dù tu sĩ tâm cảnh cao thâm thấy được nàng cũng không nhịn được sinh ra hâm mộ, thậm chí sinh ra một loại tham muốn mãnh liệt chiếm lấy.

Vả lại, đám người có thể nhìn ra, Thanh Mặc vẻn vẹn chỉ là một thị nữ.

Làm chủ nhân của nàng, nữ tử mang theo mặt nạ vàng kim kia, lại là khuynh quốc khuynh thành cỡ nào?

Trương Nhược Trần đã cảm nhận được rất nhiều căm thù, ánh mắt ghen tỵ bắn ra tới.

“Thật sự là hồng nhan họa thủy.”

Trương Nhược Trần than một tiếng, đồng thời cũng có chút may mắn.

Bởi vì ban đầu hắn dự định gọi Mộ Dung Nguyệt cùng Hàn Tưu từ đồ quyển thế giới ra, mang theo các nàng cùng nhau tiến về Thanh Long Khư Giới tìm kiếm cơ duyên, tranh thủ nhân cơ hội này tu luyện Cực Âm Chi Thể cùng Hắc Ám Chi Thể tới đại thành.

Phải biết, Mộ Dung Nguyệt cùng Hàn Tưu cũng đều có được mỹ mạo hết sức kinh người, thật muốn mang theo các nàng cùng nhau rêu rao khắp nơi, chỉ sợ Trương Nhược Trần muốn phạm nhiều người tức giận, lọt vào chống lại cùng chèn ép.

Trương Nhược Trần ngầm hạ quyết định, đến Thanh Long Khư Giới lại gọi các nàng ra.

Hoàng Yên Trần tựa hồ nhìn ra Trương Nhược Trần buồn rầu, hé miệng cười một tiếng, thấp giọng nói: “Cùng mỹ nhân làm bạn đã là một loại may mắn, cũng là một loại họa.”

Trương Nhược Trần lộ ra thần sắc phong khinh vân đạm, cười nói: “Nếu vì thê tử của mình quá mức mỹ mạo mà chọc tới mầm tai vạ, sao lại không phải là một việc đáng kiêu ngạo?”

Có thể nói ra lời như vậy cũng chứng minh Trương Nhược Trần có đầy đủ tự tin trấn áp những mầm tai vạ kia.

Khóe miệng Hoàng Yên Trần tươi cười càng thêm tươi đẹp, giống như băng sơn hòa tan.

Ngược lại Thanh Mặc lộ ra đặc biệt đơn thuần, cũng không ý thức được những cái nhìn chăm chú về phía ánh mắt của nàng mang theo một loại lửa nóng dục vọng kia, ngược lại chủ động lộ ra mỉm cười đáp lại bọn hắn.

Nhìn thấy dáng tươi cười của Thanh Mặc, ánh mắt những tu sĩ kia trở nên càng thêm lửa nóng, sinh ra suy nghĩ dâm tà.

Nếu không phải bọn hắn nhìn ra khí độ của Trương Nhược Trần cùng Hoàng Yên Trần bất phàm, không phải người bình thường, chỉ sợ đã làm ra một chút chuyện quá phận.

Đương nhiên, cũng có một chút nhân vật bối cảnh cường ngạnh sinh ra hứng thú nồng hậu với Thanh Mặc cùng Hoàng Yên Trần.

Một vị quân sĩ thân hình cao lớn là một cái trong số đó, hắn hướng một đoàn người Trương Nhược Trần đi tới.

Ánh mắt hắn chăm chú vào Hoàng Yên Trần, chắp tay cười một tiếng: “Cô nương, vé tàu Khư Giới thuyền hạm nhóm thứ 13 đã bán hết, muốn tiến về Hỗn Độn Vạn Giới Sơn chỉ có thể chờ đợi nhóm tiếp theo.”

Khóe miệng Hoàng Yên Trần sớm đã thu hồi ý cười, một lần nữa trở nên lãnh nhược băng sương, hỏi: “Đám tiếp theo là bao lâu?”

“Ít nhất cũng phải đợi đến hai ngày sau.”

Vị quân sĩ kia vừa quan sát Hoàng Yên Trần ở khoảng cách gần, lại lộ ra một đạo ý cười, lời nói xoay chuyển: “Tại hạ là Thống lĩnh thứ mười Thương Long quân doanh, Trì Trọng Sơn, tin tưởng cô nương nhất định nghe qua cái tên này. Với thân phận của bản thống lĩnh, muốn lấy tới mấy tấm vé tàu nhóm này cũng không phải việc khó.”

Quay lại truyện Vạn Cổ Thần Đế

Bảng Xếp Hạng

Chương 2291: Ngươi ít đánh rắm

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 22, 2025

Chương 1122: Lục địa thành biển

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 22, 2025

Chương 2290: Các chủ đến

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 22, 2025