Chương 2017: Một lời nói toạc ra - Truyen Dich
Võ Thần Chúa Tể - Cập nhật ngày Tháng 4 19, 2025
Minh bạch tất cả, Tần Trần lập tức thu quyển trục, sau đó ngẩng đầu nhìn Phùng Khang An, liền thấy nơi sâu trong đôi mắt Phùng Khang An, một tia tham lam chợt lóe lên.
Tần Trần cười lạnh trong lòng. Hắn biết sau khi quyển trục thần bí xuất hiện, tất nhiên sẽ khiến đám người Phùng Khang An mơ ước, nhưng trong lòng hắn không hề lưu ý.
Giờ khắc này, hắn đã hiểu vì sao Phùng Khang An lại có địch ý với bọn họ. Rõ ràng người này sớm đã phát giác vấn đề phong ấn không gian, biết phong ấn này chẳng bao lâu nữa sẽ mở, muốn độc chiếm phong ấn không gian này, cho nên mới động sát tâm với bọn hắn.
Người đều vì tư lợi, lời này Tần Trần thừa nhận. Nhưng Phùng Khang An đã không suy nghĩ kỹ, coi như hắn bây giờ có thể độc chiếm phong ấn không gian này, nhưng trước đó hội trưởng Công Tôn của Thiên Tuần Hội đã sớm tiến vào trong phong ấn không gian này, nếu trong phong ấn không gian này thật có bảo vật, còn đến lượt Phùng Khang An độc chiếm?
Chỉ sợ sớm đã bị đám người hội trưởng Công Tôn đi vào trước tranh đoạt đi.
Mà bây giờ, phong ấn không gian này vẫn tồn tại ở chỗ này, đồng thời Thánh Tinh bên trong vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, Tần Trần mơ hồ có một vài suy đoán, có lẽ phong ấn không gian này không đơn giản như vẻ ngoài.
Phong ấn không gian như vậy, bên trong có cái gì ai cũng không biết, có lẽ trong đó có khó khăn không muốn người biết.
Nghĩ đến đây, Tần Trần không hề kích động ngay từ đầu, ngược lại cau mày trầm tư, càng phát giác có vấn đề.
Phong ấn không gian này, cổ quái!
Hắn nhìn về phía Nhiêu Nguyên Canh, cau mày nói: “Nhiêu Nguyên Canh, ngươi xác định trước đây hội trưởng Công Tôn cùng hội trưởng Vật Dung đều xông vào trong phong ấn không gian này?”
“Thiên chân vạn xác, tận mắt nhìn thấy, không tin ngươi hỏi Bồ Hưng Xương bọn họ, khi đó bọn họ cũng ở đó, cũng tận mắt thấy.” Nhiêu Nguyên Canh tưởng Tần Trần không tin mình, mồ hôi trán túa ra.
Đám người Bồ Hưng Xương liên tục gật đầu xưng phải, đồng thời nhìn Tần Trần muốn nói lại thôi.
Bọn họ cũng muốn hỏi Tần Trần việc quyển trục, có thể tu luyện thành cự phách Võ đế đều không phải đồ ngốc, mỗi người phản ứng thập phần nhạy cảm, đều nhìn ra quyển trục bay ra trên người Tần Trần có liên hệ nhất định với phong ấn không gian này, trong lòng hiếu kỳ khó nhịn, nhưng ngại uy nghiêm của Tần Trần, lại không dám hỏi thăm, kìm nén đến cực kỳ khó chịu.
Tần Trần nghe Nhiêu Nguyên Canh trả lời, hơi trầm tư, nếu Nhiêu Nguyên Canh không nói dối, vậy thật cổ quái, nhưng mặc kệ thế nào, hắn nhất định phải tiến vào phong ấn không gian này.
Nghĩ đến đây, Tần Trần không nói thêm gì, khoanh chân ở một bên, tỉ mỉ suy nghĩ, đồng thời kiểm tra quyển trục đột nhiên xuất hiện kia, xem có thể có được tin tức gì không.
Chứng kiến Tần Trần không nói lời nào, Phùng Khang An tức khắc nóng nảy.
Hắn sớm đã nhìn chằm chằm quyển trục Tần Trần thi triển ra trước đó, bây giờ thấy Tần Trần không có ý lấy ra, âm thầm tức giận không thôi.
Mẹ kiếp, tiểu tử này rõ ràng có đồ vật có thể câu thông phong ấn không gian, lại giấu riêng, không có chút ý hiến dâng. Hay là giết hắn, đoạt bảo vật, trong nháy mắt đoạt lại cả hỏa diễm thần bí kia trên người tiểu tử này?
Ý niệm này vừa ra, Phùng Khang An không nhịn được nữa.
“Trần huynh, không biết quyển trục xuất hiện trên người ngươi trước đó là cái gì? Phùng mỗ thấy vật này dường như có liên quan đến phong ấn không gian, có lẽ có tác dụng với việc phá giải lai lịch phong ấn không gian này.” Phùng Khang An trực tiếp mở miệng, làm bộ hỏi thăm.
Tần Trần liếc Phùng Khang An, thản nhiên nói: “Đây là đồ của bản thiếu, liên quan gì đến ngươi?”
Phùng Khang An biến sắc, cau mày nói: “Trần huynh nói sai rồi, Phùng mỗ không hề ngấp nghé đồ trên người các hạ, mà là hôm nay chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng nhau phá giải phong ấn không gian này, trên người Trần huynh đã có manh mối, tại sao không lấy ra cho mọi người xem một chút?”
Tần Trần sao không biết Phùng Khang An tính toán gì, còn không phải là nhắm trúng quyển trục trên người mình. Tần Trần tức khắc có chút tức giận, bản thân không tìm Phùng Khang An phiền toái, không ngờ Phùng Khang An lại tìm tới mình.
Ánh mắt trầm xuống, cười lạnh nói: “Phùng Kiếm Chủ ngoài việc mang dị hỏa, còn là một gã trận đạo đại sư? Bằng không sao lại nhìn ra phong ấn không gian này chẳng bao lâu nữa sẽ tự động mở ra một lối đi, rồi thủ ở chỗ này? Nếu Phùng Kiếm Chủ còn không thành thật với nhau, bản thiếu dựa vào cái gì đem quyển trục lấy ra?”
Phùng Khang An tức khắc kinh hãi, trong nháy mắt hiểu ra Tần Trần đã nhìn ra sơ hở của phong ấn không gian này, mà thân phận đại sư Trận pháp của bản thân lại bị đoán ra.
Trên thực tế, Phùng Khang An thật đúng là một tên trận đạo đại sư, hơn nữa còn là một tên cửu cấp trận đạo đại sư, chỉ bất quá hắn luôn khiêm tốn, rất ít hiển lộ thực lực, vì vậy trong toàn bộ Thiên Lôi Thành không ai biết thân phận thứ hai này của hắn, không ngờ lại bị Tần Trần nói toạc ra.
Đám người Lô Tử An lúc đầu có chút bất mãn với việc Tần Trần tư tàng quyển trục, hôm nay nghe tin này, tức khắc kinh hãi, đều khiếp sợ nhìn về phía Phùng Khang An.
Đầu tiên bọn họ khiếp sợ phong ấn không gian này chẳng bao lâu nữa sẽ chủ động mở ra một lối đi, đồng thời còn khiếp sợ thân phận trận đạo đại sư của Phùng Khang An.
Khó trách Phùng Khang An có thể tìm tới nơi này, nếu trước đó hắn giống Ngụy Tử Dương có tâm kế giữ lời, tất nhiên có thể nhìn ra trận pháp vết tích của phong ấn không gian, đồng thời dựa vào trận pháp vết tích tìm tới nơi này.
Mọi thứ trong nháy mắt liền rõ ràng.
Phùng Khang An không khỏi âm thầm tức giận, hắn đã ẩn núp rất tốt chuyện mình là đại sư Trận pháp, bây giờ lại bị Tần Trần nói toạc ra, sau này hắn muốn ẩn giấu thân phận này chỉ sợ là khó lại khó.
Ánh mắt hắn trong nháy mắt liền ưng chí xuống, băng lãnh nói ra: “Trần huynh nói đùa, Phùng mỗ thật sự hơi có tạo nghệ trên trận pháp, nhưng so với Ngụy phó các chủ còn kém xa lắm. Ngược lại Trần huynh chỉ là một trung kỳ đỉnh phong Võ đế nhỏ bé, mang hai đại dị bảo, lại dám tung hoành trong Lôi Đình Chi Hải này, ha hả, thật đúng là có chỗ dựa.”
Hắn tận lực đưa ra tu vi Võ đế trung kỳ đỉnh phong của Tần Trần cùng dị bảo, chính là muốn gây nên lòng mơ ước của Lô Tử An bọn họ. Phùng Khang An mặc dù không rõ Lô Tử An bọn họ tại sao lại cung kính với Tần Trần như thế, nhưng nghĩ đến cũng là vì Tần Trần có dị hỏa, có khả năng xua tan bóng đen, đã từng cứu Lô Tử An bọn họ.
Phùng Khang An vô cùng rõ ràng, Lô Tử An bọn họ mặc dù sẽ vì ân cứu mạng của Tần Trần mà có chút cung kính, nhưng có thể đặt chân tại Thiên Lôi Thành, ai là hạng người thiện lương? Chỉ cần nhẹ nhàng cổ động một cái, tất nhiên sẽ đưa tới ác niệm trong lòng bọn họ.
Đến lúc đó bản thân lại thêm một mồi lửa, thậm chí khỏi cần tự mình động thủ, đã có người sẽ thay tự mình ra tay.
Nghĩ đến đây, Phùng Khang An lập tức cười đối Lô Tử An nói: “Lô huynh, chư vị, chẳng lẽ các ngươi không muốn biết quyển trục kia là cái gì sao?”
Điều khiến Phùng Khang An cảm thấy quỷ dị là, lời hắn vừa dứt, Lô Tử An bốn người chẳng những không phụ họa, ngược lại dùng biểu tình cổ quái nhìn hắn, ánh mắt kia, vô cùng kỳ quái.