Chương 939: Không còn một mống - Truyen Dich
Võ Thần Chúa Tể - Cập nhật ngày Tháng 4 16, 2025
Tần Trần nhấc tay, một chiếc nhẫn liền rơi vào lòng bàn tay hắn, biến mất. Cả người hắn bình tĩnh không gì sánh được, cũng không hề kích động vì vừa chém giết Thẩm Mộng Thần.
Trong mắt người khác, Thẩm Mộng Thần cao không thể chạm, cường đến mức không dám nhìn thẳng. Với hắn, bất quá chỉ là một tân tú vãn bối vừa mới nổi lên. Chém giết hắn, Tần Trần căn bản không chút kiêu ngạo.
Rầm rầm rầm!
Lúc này, vô số công kích của Đại Càn vương triều võ giả mới hạ xuống, đều đánh vào người Tần Trần. Nhưng nhờ có Dị Ma áo giáp trên người Tần Trần, tất cả đều bị cản lại bên ngoài.
Dị Ma áo giáp có thể ngăn được cả công kích của Vũ Vương thất giai. Những nửa bước Vũ Vương này của Đại Càn vương triều, dù là thiên tài tuyệt luân, có thể giao phong với Vũ Vương thất giai bình thường, nhưng dù sao cũng không phải là Vũ Vương chân chính.
Muốn phá vỡ phòng ngự của Dị Ma áo giáp trên người Tần Trần, căn bản chỉ là lời nói vô căn cứ.
Hắn nhìn lướt qua đám đông võ giả Đại Càn vương triều trên sân, lạnh lùng nói: “Ta cứ đứng ở đây cho các ngươi đánh, các ngươi có thể phá được phòng ngự của ta sao?”
“Chuyện này…”
Tất cả mọi người trong sơn cốc ngơ ngác nhìn cảnh này, ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người. Còn lại các võ giả Đại Càn vương triều, ai nấy cũng đều mặt lộ vẻ kinh hãi, mồ hôi lạnh sau lưng tự nhiên chảy ra.
“Gia hỏa này rõ ràng là thiên tài của Đại Uy vương triều sao?”
Từ Cổ cùng đám võ giả trước đó đứng bên ngoài sơn cốc nghị luận, hoàn toàn dại ra, căn bản không thể tin vào tất cả những gì đang diễn ra trước mắt.
Thẩm Mộng Thần thân là thiên tài đứng đầu của Đại Càn vương triều, ở Bách Triều chi địa này chưa từng e ngại ai. Hơn nữa, với thân phận thiên tài đứng đầu của Đại Càn vương triều, thậm chí một vài cường giả Vũ Vương thất giai cũng phải nể hắn ba phần.
Sau này, hắn còn có hy vọng kế thừa đạo thống của Đại Càn vương triều.
Nhưng một thiên tài đứng đầu như vậy, vừa nãy còn uy phong lẫm lẫm, muốn lăng nhục đám đệ tử Đại Uy vương triều, không ai sánh bằng. Vậy mà chỉ trong chốc lát, dưới tay Tần Trần chỉ qua mấy chiêu đã bị chém giết. Chuyện này quả thực quá đáng sợ.
Hơn nữa, đối phương thoạt nhìn còn trẻ đến kỳ lạ, có thể dễ dàng giết Thẩm Mộng Thần như vậy, rõ ràng là Đại Uy vương triều có thể bồi dưỡng ra sao?
Bọn họ khiếp sợ, các đệ tử còn lại của Đại Càn vương triều lại càng hoảng sợ. Thậm chí, trên mặt vài tên nửa bước Vũ Vương cũng lộ vẻ kinh hãi.
Không cần bất cứ lời thừa nào, đám người này xoay người liền bay vút ra khỏi sơn cốc.
Đùa gì thế, ngay cả Thẩm Mộng Thần công tử còn bị đối phương chém giết trong vài chiêu, công kích của bọn họ rơi vào người đối phương còn không phá nổi phòng ngự, vậy thì còn đánh thế nào? Lưu lại chỉ có chết, không có khả năng có kết quả thứ hai.
Kế trước mắt, chỉ có mau chóng đem tin tức báo cho lão tổ cùng các vị đại nhân Vũ Vương. Có lẽ chỉ có các đại nhân Vũ Vương xuất thủ, mới có thể chém giết được Tần Trần.
Còn như chuyện Thẩm công tử bị giết, bọn họ sẽ phải chịu trừng phạt, bọn họ hiện tại căn bản không quản được nữa.
Chứng kiến các võ giả Đại Càn vương triều muốn bỏ chạy, Hắc Nô bọn họ lập tức không vui.
“Giết!”
Hắc sắc Thiên Ma Phiên cuồn cuộn ra, không đợi Tần Trần mở miệng, Hắc Nô đã vồ lấy một gã Võ tôn gần nhất.
Hắc sắc Thiên Ma Phiên mang theo sương mù đen ngập trời, Võ tôn kia lúc này căn bản không có tâm tư động thủ, trong nháy mắt đã bị hắc vụ đầy trời bao phủ. Ngay sau đó, hắn kêu thảm một tiếng, bị Hắc Nô chém giết.
“Muốn đi?”
Tần Trần hừ lạnh một tiếng. Nếu đã động thủ, hắn sao có thể để cho bọn người này chạy trốn, tự nhiên phải không chừa một mống.
“Tinh Thần Phong Bạo!”
Một luồng tinh thần lực kinh khủng, trong nháy mắt giống như đại dương cuồn cuộn ra ngoài.
Sau khi tinh thần lực đột phá thất giai, Tinh Thần Phong Bạo của Tần Trần căn bản không còn là một bó, mà đã hóa thành một mảnh Tinh Thần Phong Bạo hình quạt, bao phủ hơn mười tên võ giả Đại Càn vương triều.
Những võ giả Đại Càn vương triều này, tu vi chỉ ở lục giai hậu kỳ, coi như là năm kẻ mạnh nhất, cũng chỉ là nửa bước Vũ Vương. Làm sao bọn họ có thể ngăn cản được công kích tinh thần lực thất giai của Tần Trần? Trong nháy mắt, thân hình bọn họ đình trệ, ánh mắt trở nên ngây dại.
Phốc phốc phốc phốc phốc…
Sau một khắc, vô số kiếm quang trong nháy mắt cắn nuốt bọn họ. Liên tiếp tiếng kêu thảm thiết vang lên, từng tên cường giả Đại Càn vương triều ngã xuống như gặt lúa, trong nháy mắt mất mạng.
Vẻn vẹn trong vài nhịp thở, hơn mười tên võ giả Đại Càn vương triều đều ngã xuống, không còn một mống.
Trong sơn cốc, tiên huyết giàn giụa, khắp nơi đều thấy huyết nhục và phần còn lại của chân tay đã bị cụt, vô cùng thê thảm. Một trận gió lạnh thổi qua, mùi huyết tinh nồng nặc khiến gần trăm cường giả còn lại trên sân rùng mình, trong con ngươi tràn đầy vẻ sợ hãi.
Hơn mười tên võ giả cao cấp nhất của Đại Càn vương triều, trong đó còn có cả Thẩm Mộng Thần – một trong thập đại tân tú của Bách Triều chi địa, lại bị một mình Tần Trần chém giết, hơn nữa xem ra cơ hồ không tốn chút sức nào.
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, ai nấy đều ngây ra như phỗng.
Chuyện này quả thực giống như một giấc mơ, khiến người ta khó có thể tin.
Thậm chí, không ai có thể hình dung được sự khiếp sợ trong lòng họ, ai nấy đều ngốc trệ.
Mà Tần Trần lúc này lại thu hồi thanh kiếm sắt rỉ thần bí, nhìn về phía các võ giả khác trên sân, từ tốn nói: “Chư vị vừa nãy ở đây xem rất ngoạn mục nhỉ? Đệ tử Đại Uy vương triều ta gặp nạn, chư vị không giúp một tay thì thôi, dù sao chư vị cũng không có nghĩa vụ hỗ trợ. Thế nhưng, các ngươi lại đứng ở đây, ôm tâm tư xem náo nhiệt. Thế nào, náo nhiệt có đẹp mắt không? Hay là bây giờ các ngươi tất cả cùng tiến lên, bản thiếu gia sẽ cho mọi người xem một hồi náo nhiệt nữa?”
Lúc này, trong sơn cốc tụ tập các võ giả của các thế lực lớn, cơ hồ có đến hơn trăm người. Vậy mà khi Tần Trần một mình đối mặt với hơn trăm người này, nói ra lời bảo đối phương cùng tiến lên, mọi người lại không hề cảm thấy có chút nào không hài hòa.
Trong sát na, tất cả các võ giả trên sân đều giật mình, lúc này mới nhớ ra, bản thân vừa nãy đứng ở đây xem kịch vui, cũng là đã đắc tội với đối phương. Hơn nữa, đối phương đã giết người của Đại Càn vương triều. Dù sao, Đại Càn vương triều cũng là một trong thất đại thượng đẳng vương triều, đối phương có thể sẽ diệt khẩu để làm gì?
Nghĩ đến đây, không ít người trên sân bất giác run rẩy.
Mặc dù số lượng đệ tử Đại Uy vương triều chỉ có hơn mười người, còn bọn họ có đến tám chín mươi người, nhưng bọn họ không chút nghi ngờ, nếu thật sự chiến đấu, chỉ cần một mình Tần Trần thôi, cũng có thể khiến bọn họ không thể ngăn cản, chỉ có thể chờ chết.
Mọi người không còn cách nào khống chế mồ hôi lạnh, trong lòng hối hận không gì sánh bằng. Bản thân không có việc gì đứng ở đây nhìn náo nhiệt làm gì, đặc biệt là những võ giả trước đó đứng về phía Đại Càn vương triều, châm chọc khiêu khích, mang theo vẻ đùa cợt, lại càng lạnh cả tim, hận không thể cắt bỏ cả cái lưỡi của mình.
Sau khi hết khiếp sợ, một vài võ giả vương triều vội vàng run rẩy nói: “Tần thiếu hiệp, ta không có ý đó đâu, Đại Càn vương triều ỷ thế hiếp người, chúng ta cũng đã sớm không ưa bọn chúng rồi.”
“Phải không? Nhưng ta thấy hình như không phải vậy?” Tần Trần cười lạnh một tiếng.
Đối phương đúng là trợn mắt nói mò, đã sớm không ưa đối phương rồi? Vậy còn giúp đối phương nói? Coi hắn là kẻ đần độn sao?
Vài tên võ giả mồ hôi lạnh trên trán trong nháy mắt chảy xuống, ấp úng, không biết nên nói gì.