Chương 927: Kinh khủng dị thú - Truyen Dich

Võ Thần Chúa Tể - Cập nhật ngày Tháng 4 16, 2025

Tần Trần có chút không rõ, hắn nhớ lại khi xưa Thượng Quan Hi Nhi lần đầu gặp gỡ, cũng ngượng ngùng gọi hắn Tần đại ca. Khi ấy, hắn đã là Vũ Vực tiếng tăm lừng lẫy, thiên tài cường giả, còn Thượng Quan Hi Nhi chỉ là một nữ tử tầm thường ở Vũ Vực.

Thế sự xoay vần, chớp mắt mấy trăm năm trôi qua, rốt cuộc lại có người xấu hổ gọi hắn Tần đại ca. Đáng tiếc, nữ tử đang gọi hắn Tần đại ca này, so với Thượng Quan Hi Nhi còn giả tạo hơn nhiều.

Đột nhiên, Tần Trần cảm thấy có chút ác tâm.

“Tần đại ca!”

Dường như thấy Tần Trần thất thần, Nhiếp Song Song lại thẹn thùng gọi một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng hồng nhuận, phảng phất mềm yếu bất kham.

Tần Trần liếc nhìn thanh niên lục giai hậu kỳ đỉnh phong Võ tôn phía sau Nhiếp Song Song. Hắn không cần hỏi cũng biết, thanh niên này cùng nữ nhân này chắc chắn là một đôi, dù không phải, hiện tại cũng đang trong quá trình chung đụng.

Nhiếp Song Song thấy Tần Trần nhíu mày nhìn Triển Nguyên sư huynh, bỗng nhiên cảm thấy mình không nên đứng cùng Triển Nguyên sư huynh, nói không chừng sẽ tạo thành hiểu lầm cho Tần Trần.

Nghĩ tới đây, nàng vội vã quay đầu nói: “Triển Nguyên sư huynh, huynh hãy cách xa ta một chút đi. Ta đã nói rất nhiều lần, huynh không phải là loại hình ta thích. Sau đó ta muốn cùng Tần đại ca cùng đi, bởi vì chỉ có cùng Tần đại ca mới an toàn hơn.”

Mạnh Triển Nguyên, vốn đứng cạnh Nhiếp Song Song, sắc mặt tức khắc biến đổi, kinh ngạc nhìn Nhiếp Song Song nói: “Song Song, chúng ta…”

“Không nên gọi ta Song Song.” Diễm lệ nữ tử trực tiếp cắt ngang lời Mạnh Triển Nguyên, phiền chán nói: “Ta đã sớm bảo huynh đừng đi theo ta, nhưng vì sao lúc nào huynh cũng muốn đi theo ta?”

“Ta…” Mạnh Triển Nguyên, vừa nhìn đã biết là một thanh niên tuấn kiệt, nhưng trước mặt Nhiếp Song Song lại tỏ ra cực kỳ sợ hãi rụt rè, lắp bắp nói: “Song Song, ta chỉ là muốn bảo hộ muội.”

“Ta không cần huynh bảo hộ. Hơn nữa, Thiên Ma bí cảnh nguy hiểm như vậy, huynh cho rằng huynh có thể bảo hộ ta sao? Đừng nói đến nguy hiểm trong Thiên Ma bí cảnh, nếu như gặp phải Võ giả Đại Càn vương triều muốn khi dễ ta, huynh có phải là đối thủ của bọn hắn không?”

“Dù ta không phải là đối thủ, ta cũng sẽ bảo hộ muội.” Mạnh Triển Nguyên cắn răng nói.

Hắn sắc mặt khó coi, nhưng không biết phải nói gì cho phải. Thực lực của hắn tuy không yếu, nhưng so với nửa bước Vũ Vương của Đại Càn vương triều, lại kém không chỉ một bậc, càng không cần so với Tần Trần.

“Ta nói là ta không cần huynh bảo hộ.” Nhiếp Song Song cau mày nói, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Trần, trên mặt nở nụ cười kiều diễm: “Tần đại ca, chúng ta cùng đi đi.”

Võ giả chung quanh nhìn Tần Trần đều lộ ra biểu tình ám muội. Hiển nhiên, bọn hắn đều nhìn ra, nữ tử Đại Hành vương triều này đã để ý tới thiên phú và thực lực của Tần Trần, muốn dùng mỹ sắc để câu dẫn.

“Tần Trần này thật đúng là có phúc.”

“Cô gái này tuy có chút không ổn, nhưng vóc người vẫn không tệ, thực sự là vưu vật a.”

“Sách sách, vận khí tốt như vậy, sao ta không gặp được.”

Một đám người âm thầm sắc mị mị nhìn Nhiếp Song Song, trong lòng có chút xao động, bất quá trước mặt Tần Trần, bọn hắn căn bản không có dũng khí làm càn.

Trong mắt Tần Trần lộ ra vẻ chán ghét. Loại nữ nhân này, tuy lớn lên có chút tư sắc, nhưng trong mắt hắn, loại nữ nhân này ác tâm nhất, chỉ muốn leo lên người tốt hơn, bằng hữu trước kia nói vứt là vứt.

Trước còn tưởng nàng có chuyện gì, không ngờ lại là những lời thừa thãi như vậy, còn cố ý làm ra vẻ thẹn thùng trước mặt hắn, hắn nhìn thấy mà phát tởm.

“Cút!”

Tần Trần hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới Nhiếp Song Song.

“Ngươi…” Sắc mặt Nhiếp Song Song tức khắc trở nên rất khó coi. Nàng tư sắc tú lệ, vóc người nóng bỏng, tuy thấy cường đại thiên tài, không kìm lòng nổi sẽ nịnh hót, nhưng dù gì cũng là thiên tài đứng đầu của Đại Hành vương triều, nam nhân nào thấy nàng mà không ôn ngôn nhuyễn ngữ, Tần Trần là người đầu tiên bảo nàng cút.

Tần Trần lười để ý đến nàng, xoay người muốn rời đi, hắn không có quá nhiều thời gian phí phạm ở đây.

Chứng kiến Tần Trần xoay người rời đi, Nhiếp Song Song mới tỉnh hồn lại. Bản thân mọi việc đều thuận lợi, mỹ nhân kế vậy mà thất bại, trong lòng tức khắc xấu hổ và giận dữ nảy ra, đặc biệt biểu tình chán ghét trước đó của Tần Trần, càng khiến nàng hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Trong lúc nhất thời tức giận xông lên đầu, mất lý trí, hướng về phía Mạnh Triển Nguyên tức giận nói: “Ngươi nhìn cái gì vậy, không thấy ta bị khi dễ sao? Mau ngăn hắn lại cho ta!”

“Ta…” Nhiếp Song Song mất lý trí, Mạnh Triển Nguyên nhưng không có mất lý trí, trên mặt tức khắc lộ ra vẻ khổ sở.

Ngăn Tần Trần lại? Đùa gì thế! Với tu vi của hắn, có lẽ còn chưa kịp xuất thủ, đã bị Tần Trần một kiếm chém giết.

“Ngươi…” Nhiếp Song Song tức đến giậm chân một cái, “Thực sự là phế vật, ngươi không động thủ, ta tự mình động thủ.”

Dứt lời, trực tiếp rút ra trường kiếm bên hông, hướng Tần Trần chém tới.

Kiếm quang lưu chuyển, tu vi của cô gái này vậy mà không yếu, có lẽ so với U Thiên Tuyết cũng không hề kém cạnh. Kiếm quang sắc bén trong nháy mắt đi tới phía sau Tần Trần.

“Ầm!”

Tần Trần vung tay lên, trường kiếm trong tay nàng trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài, một đạo kiếm quang băng lãnh kề cổ nàng, chém xuống mấy lọn tóc.

Sát ý lạnh như băng, giống như lưỡi kiếm, trong nháy mắt dũng mãnh tràn vào cơ thể Nhiếp Song Song. Thân thể Nhiếp Song Song cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy như ngã vào vực thẳm vô tận, hù dọa đến cả người lông tơ dựng đứng, động đậy cũng không dám động mảy may.

“Còn dám chọc ta, chết!”

Tần Trần hừ lạnh một tiếng, nếu không phải đối phương là nữ, lại không có thâm cừu đại hận gì, ban nãy một kiếm kia đã sớm xuyên thủng cổ họng nàng.

Nhiếp Song Song cả người lạnh toát, không dám nói một lời, chỉ lạnh run.

“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, Tần Trần thu hồi trường kiếm, vừa mới chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên một cổ sát ý nồng nặc từ dưới chân hắn truyền tới.

“Không được!” Trong lòng cả kinh, vô hình chân lực hình thành dưới chân Tần Trần, thôi động hắn bạo lướt về phía trước gần mười thước, đồng thời một kiếm chém xuống phía dưới.

Ầm ầm!

Đầy trời toái thạch tung tóe, một hình thể cổ quái, dị thú toàn thân đen kịt chợt lao ra, hai mắt lộ ra quang mang huyết sắc điên cuồng kỳ dị, xì xì một tiếng, bắn nham thạch dưới chân Tần Trần thành phấn vụn.

Đinh!

Đồng thời, lợi kiếm trong tay Tần Trần bổ vào đầu dị thú, lại phát ra tiếng kim thiết giao nhau, tia lửa văng khắp nơi, vẻn vẹn đánh nát mấy miếng vảy giáp.

Tần Trần cả kinh, một kiếm kia của hắn, đủ để khiến một gã nửa bước Vũ Vương trọng thương, mà chỉ đánh nát mấy miếng vảy giáp của dị thú này?

Dị thú bị bổ trúng, tức khắc thẹn quá hóa giận, rống giận nhào tới Tần Trần lần nữa.

“Tự tìm cái chết!”

Trong lòng khiếp sợ, nhưng thần sắc Tần Trần không thay đổi, Cửu Tinh Thần Đế Quyết trong cơ thể vận chuyển, thần bí kiếm sắt rỉ lần thứ hai huy động, hung hãn chém ra.

Hưu!

Kiếm quang lộng lẫy ngang trời cao, trong nháy mắt lưu lại trên đầu dị thú một đạo vết máu dài gần thước.

Quay lại truyện Võ Thần Chúa Tể

Bảng Xếp Hạng

Chương 2081: Kích hoạt thạch trụ

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 20, 2025

Chương 349:: Côn Ly Kết Đan

Chương 912: Binh lâm thành hạ

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 20, 2025