Chương 1047: Chết mà sống - Truyen Dich
Võ Thần Chúa Tể - Cập nhật ngày Tháng 4 16, 2025
Nơi sâu Oan Hồn Chi Địa, khô lâu đà chủ khoanh chân, chậm rãi chữa trị thương thế.
Xuy xuy xuy!
Từng đạo khí huyết lực quanh quẩn bên ngoài thân hắn, liên tục dung nhập thân thể, chậm rãi chữa trị.
Đồng thời, bộ phận bộ xương trong thân thể hắn cũng chầm chậm tẩm bổ sinh trưởng.
“Đáng ghét! Lần này tổn thương, nếu không có đầy đủ tinh huyết bổ sung, bản tọa muốn khôi phục… ít nhất… Cần một năm rưỡi năm, thật sự đáng ghét.”
Cảm thụ được thân thể chầm chậm chữa trị, khô lâu đà chủ trong lòng tức giận.
Khó khăn lắm mới thiết lập xong bẫy rập, chuẩn bị lợi dụng vô số cường giả Bách Triều chi địa, một lần đánh vỡ trói buộc, khôi phục lại tu vi bát giai Võ Hoàng.
Ai biết, trộm gà không thành lại mất nắm thóc, không những không thể đột phá, ngược lại bổn nguyên bị tổn thương, cần đại lượng tài nguyên khôi phục, tức đến khô lâu đà chủ quá sức.
“Hừ, tiểu tử thúi kia không đuổi theo thì còn tốt, nếu có dũng khí đuổi vào nơi đây, bản tọa nhất định phải cho hắn biết cái gì là hối hận.”
Trong lòng tức giận, hai mắt u ám của khô lâu đà chủ lập loè, giống như lệ quỷ.
Hưu Ầm!
Đang lúc trầm tư, đột nhiên tiếng sấm gió giao thoa xé gió truyền đến, mắt trần có thể thấy, một tia điện lôi ảnh theo bên ngoài Oan Hồn Chi Địa hối hả lướt đến.
“Tiểu tử này, lại thật dám đi vào?”
Trừng lớn hai mắt, khô lâu đà chủ lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn không nghĩ tới, Tần Trần lại dám can đảm như vậy, lại còn có dũng khí đuổi vào tới.
Sau kinh ngạc, chính là bỗng nhiên kinh hỉ, quang mang trong u chi đồng mãnh liệt lập loè, cả người đứng lên, hắn còn ước gì Tần Trần đi vào.
“Ha hả, khô lâu đà chủ, xem ngươi còn trốn nơi nào?”
Thân ảnh chưa tới, một đạo tiếng cười khẽ theo ngoại vi Oan Hồn Chi Địa truyền đến, ngạo nghễ cười nhạt.
Giọng nói rơi xuống, điện quang lôi ảnh lóe lên, một gã thiếu niên tóc đen bồng bềnh tiến nhập khu vực nòng cốt Oan Hồn Chi Địa.
Ô ô ô!
Oan hồn chi khí Oan Hồn Chi Địa phảng phất bị hấp dẫn, như cá mập ngửi được mùi máu tươi, đều vọt tới.
“Tiểu tử này, thật đúng là đủ cuồng vọng, ở nơi này Oan Hồn Chi Địa lại vẫn dám lớn lối như vậy, rõ là con nghé mới sanh không sợ cọp!”
Khô lâu đà chủ thấy dáng vẻ thoải mái của Tần Trần, phảng phất chút nào không phòng bị, trong lòng bộc phát mừng rỡ.
Người này chẳng lẽ không thấy được, chung quanh oan hồn chi khí đều hướng hắn vọt tới sao? Một khi bị những thứ này hạch tâm oan hồn chi khí ăn mòn, mặc dù là hắn nhất thời cũng không cách nào ngăn cản, huống chi là một thằng nhãi loài người?
Chính kinh hỉ,
“Ah!”
Liền nghe Tần Trần một tiếng cười nhạt, tay cầm thần bí kiếm sắt rỉ, hơi thôi động chân nguyên, vù vù, một cổ vô hình lực lượng nhộn nhạo, trong sát na, những thứ kia vọt tới oan hồn chi khí phảng phất giống như gặp quỷ, như người cá bị kinh động, trong sát na khắp nơi tiêu tán, hoảng sợ chạy trốn.
“Cái gì? Đây là…”
Nụ cười khóe miệng khô lâu đà chủ còn chưa triệt để nở rộ, liền nhìn thấy một màn này, tức khắc cả kinh viền mắt trừng bạo, hai đoàn u đồng hỏa diễm kém chút theo trong hốc mắt rớt xuống.
Những thứ này oan hồn chi khí tựa như nhìn thấy Hoàng đế thần tử, căn bản không có dũng khí tới gần Tần Trần, mỗi cái lưu chuyển ở ngoại vi, phảng phất bị kinh sợ.
Chuyện này…
Nếu có thân xác, khô lâu đà chủ tuyệt đối sẽ tức đến phun ra thuần nhất lão huyết.
Vốn định dùng oan hồn chi khí này của Oan Hồn Chi Địa chôn giết Tần Trần, nào ngờ kết quả hoàn toàn ra khỏi dự liệu.
Những thứ này oan hồn chi khí căn bản không có dũng khí tới gần Tần Trần, cả người vô cùng dễ dàng, giống như chơi xuân đạp thanh, thoải mái tiêu sái, thậm chí không cần phải tiến hành phòng ngự.
Trái lại bản thân hắn, lại cần tiêu hao ba thành tâm thần cùng lực lượng để ứng phó ở mọi chỗ oan hồn chi khí.
Nói cách khác,
Ở nơi này Oan Hồn Chi Địa, chiến lực Tần Trần không bị ảnh hưởng, ngược lại chính bản thân hắn suy yếu ước chừng ba thành.
Khiến cho nội tâm khô lâu đà chủ chịu một vạn điểm bạo kích, kém chút một đầu ngã quỵ xuống.
“Tinh Thần Phong Bạo!”
Tần Trần không nói hai lời, trong nháy mắt phát động công kích.
Phốc xuy!
Một đạo vô hình tinh thần trùng kích phút chốc nhập vào não hải khô lâu đà chủ, khiến cho thân thể hắn lay động, nguyên bản biểu tình kinh ngạc bỗng dưng dại ra.
Ầm!
Đồng thời một đạo đại ấn màu đen hiện lên ở hư không, giống như núi cao che đậy xuống.
Khô lâu đà chủ không có tiếng rống giận, trong sát na, một cổ mạnh mẽ linh hồn trùng kích cuồn cuộn ra, đánh tan tinh thần chấn động, sau đó tay phải mạnh mẽ nâng lên.
Mất đi bạch cốt trường tiên, hắn chỉ có thể tay không đi cản đại ấn màu đen.
Oanh ầm!
Thân hình khô lâu đà chủ đẩy lui mấy bước, hai tay cánh tay cót két rung động, hiển nhiên có một ít thừa nhận không được trùng kích Phiên Thiên Ấn.
“Ha hả, khô lâu đà chủ, ta xem ngươi ở đây Oan Hồn Chi Địa còn có thể kiên trì bao lâu?”
Tần Trần cười nhạt, nét mặt trấn định, như vân đạm phong khinh, hết thảy tất cả nằm trong lòng bàn tay.
Trải qua mấy ngày nay sinh tử thực chiến, thực lực Tần Trần từ lâu khôi phục nhiều, đối với lực lượng chưởng khống cũng đã đạt tới đỉnh phong, thậm chí so sánh kiếp trước thất giai trung kỳ đỉnh phong còn có hơn chứ không kém.
Loại này mãnh liệt cảm giác mạnh mẽ dành cho Tần Trần không gì sánh kịp tự tin.
Trong lúc giở tay nhấc chân, có loại dòm ngó phá thiên địa vạn vật, không thể địch nổi sắc bén cảm giác.
So ra mà nói,
Khô lâu đà chủ lại kém nhiều.
So với chuyển thế trước, suy nhược quá nhiều, đồng thời chịu liên tục đả kích, tự tin lọt vào trước đó chưa từng có thất bại.
Tinh thần khí đều rơi xuống tới đáy vực.
Đặc biệt cử chỉ dẫn Tần Trần tiến nhập Oan Hồn Chi Địa càng khiến hắn tức đến cơ hồ thổ huyết, có thể nói là mua dây buộc mình, tự tìm đường chết.
Nhưng, cứ việc kinh sợ, nhưng nội tâm hắn lại càng không cam chịu.
“Tiểu bối, đừng vội càn rỡ, bản tọa sao lại bại trong tay một tiểu tử loài người như ngươi?”
Khô lâu đà chủ gào thét, oanh, cả người thiêu đốt hắc sắc kiêu diễm, giờ khắc này, khí tức hắn tăng vọt, linh hồn chi lực như tinh khí lang yên cuồn cuộn ra.
Hiển nhiên hắn thi triển liều mạng cấm thuật.
Bất đắc dĩ, thân xác khô lâu đà chủ tiêu hủy, tinh huyết không nhiều, có khả năng thi triển cấm thuật nhiều nhất chỉ là một ít linh hồn bí thuật, đối phó phổ thông thất giai tam trọng đỉnh phong Vũ Vương tất nhiên bắt vào tay, thậm chí bát giai Võ Hoàng đều chưa chắc dám nói nhất định có thể chống lại.
Nhưng Tần Trần linh hồn chưa từng có cường đại, kiếp trước càng là Vũ Vực chí cao Huyết Mạch Sư cùng Luyện Dược sư, một thân hồn đạo tu vi đăng phong tạo cực, lại thêm đời này hắn có Thanh Liên Yêu Hỏa, ngưng luyện linh hồn.
Khiến cho cấm thuật công kích của khô lâu đà chủ liên tiếp mất đi hiệu lực, vô lực phản kháng.
Lại thêm Đại Hắc Miêu ở một bên xuất quỷ nhập thần xuất thủ, khiến cho thể xác và tinh thần khô lâu đà chủ thương tổn liên tục thêm vào, một thân chiến lực kịch liệt hạ xuống.
“Đáng ghét, xem ra chỉ có thể thi triển một chiêu này!”
Khô lâu đà chủ bỗng dưng cắn răng một cái, một đôi u chi đồng hai mắt nhảy chớp động, cả cá nhân trên người khí huyết triệt để thiêu đốt.
Ầm!
Trong nháy mắt,
Khí thế trên thân khô lâu đà chủ điên cuồng tăng vọt, uy thế cuồn cuộn này khiến cho toàn bộ oan hồn chi khí Oan Hồn Chi Địa cũng vì đó chấn động, trong lúc giở tay nhấc chân toả ra lực lượng kinh khủng.
Khí thế mạnh mẽ này vượt qua cấp độ Vũ Vương, tiếp cận cấp bậc Võ Hoàng.
“Hả? Hắn đang thiêu đốt linh hồn cùng tinh huyết lực?”
Ánh mắt Tần Trần ngưng lại.
Lúc này khô lâu đà chủ không chỉ là tinh huyết lực thiêu đốt, thậm chí hắn hạch tâm linh hồn chi lực cũng bắt đầu thiêu đốt.
Đối với một gã đoạt xá cường giả mà nói, linh hồn chi lực chính là bổn nguyên, một khi tiêu hao nhẹ thì bị thương, nặng thì linh hồn tĩnh mịch, hôi phi yên diệt, quả thật đại kỵ.
Có thể thấy được lúc này khô lâu đà chủ đã được ăn cả ngã về không, quyết định chết mà sống!