Chương 82: Cứu người giải độc - Truyen Dich
Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 4 16, 2025
## Chương 82: Cứu Người Giải Độc
Trúng Huyễn Độc Phong, Tử Thiến sinh ra ảo giác mãnh liệt.
Đồng thời, Thanh Ma Thủ độc cũng hết sức kỳ lạ, khiến nàng ý loạn tình mê, đôi ngọc thủ mỹ lệ thậm chí bắt đầu xé rách y phục trên người, lộ ra da thịt tuyết trắng.
“Thanh U tu luyện tà công, chuyên môn hấp thu chân khí trong cơ thể nữ tử, từ đó lớn mạnh bản thân. Để thuận tiện bắt giữ nữ tính võ giả, Thanh Ma Thủ khẳng định có độc tính khiến nữ tử mê thất trong tình dục! Lần này có chút khó giải quyết!”
Trương Nhược Trần không biết nên làm gì, chỉ có thể cho Tử Thiến ăn vào trước một viên Thánh Bóp Đan.
Sau đó, Trương Nhược Trần đỡ lấy cánh tay ngọc của Tử Thiến, đeo nàng lên lưng, dự định rời khỏi nơi đây trước.
Mặc dù Tử Thiến là một sát thủ, rất có thể đến giết hắn, Trương Nhược Trần hoàn toàn có thể mặc kệ nàng tự sinh tự diệt.
Nhưng lúc trước bọn hắn dù sao cũng sóng vai chiến đấu, nếu không phải Tử Thiến ra tay giết chết bảy võ giả kia, chỉ bằng vào lực lượng của một mình Trương Nhược Trần, chưa hẳn có thể giết ra khỏi trùng vây.
“Ừm… Cứu ta…”
Toàn thân Tử Thiến mềm mại, tựa như say rượu, gương mặt xinh đẹp cọ xát cùng mặt Trương Nhược Trần, hô hấp trong miệng trở nên càng gấp gáp hơn.
Đôi ngọc thủ mềm mại của nàng kìm lòng không được thò vào quần áo Trương Nhược Trần, xoa nắn lồng ngực hắn.
Trương Nhược Trần cõng Tử Thiến, cấp tốc chạy trong rừng rậm, muốn mau chóng thoát khỏi địa điểm chiến đấu vừa rồi.
Tử Thiến được hắn vác trên lưng không ngừng tìm tòi trên người hắn, môi đỏ mềm mại hôn lên mặt hắn, khiến cổ Trương Nhược Trần thân đỏ, lưu lại một dấu ô mai.
“Có thôi không.”
Trương Nhược Trần dùng sức nghiêng đầu, tránh né khuôn mặt Tử Thiến.
Giờ phút này, ý thức Tử Thiến mơ hồ, ảo giác mãnh liệt, càng làm tình hình thêm trầm trọng.
“Xoẹt xẹt” một tiếng.
Nàng xé nát quần áo trên người, lộ ra mảng lớn da thịt tuyết trắng, chỉ còn lại một kiện áo lông màu xanh nhạt thiếp thân, đôi gò bồng đảo đặt trên lưng Trương Nhược Trần.
Tiếng thở dốc của nàng trở nên càng gấp gáp, thân thể mềm mại nóng hổi, cọ xát trên lưng Trương Nhược Trần, lần nữa hôn lên mặt hắn, lưu lại từng mảnh dấu hôn ướt nhẹp.
“Dát!”
Chợt, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng kêu của Thanh Lân Ưng.
Sắc mặt Trương Nhược Trần biến đổi, lập tức dừng bước, nằm xuống một cái hố nhỏ trên mặt đất, dùng cỏ dại và lá cây che khuất thân thể.
Trương Nhược Trần ngừng thở, ngước nhìn lên bầu trời.
Hoắc Tinh vương tử đứng trên lưng Thanh Lân Ưng, xoay quanh trên không, tìm kiếm khắp nơi.
Ngoài Hoắc Tinh vương tử, còn có một nam tử áo trắng cưỡi Song Đầu Tuyết Thứu khác, cũng bay trên không.
Ánh mắt bọn hắn đều nhìn chằm chằm xuống phía dưới, đang tìm kiếm cái gì?
“Cứu… Cứu ta… Bẹp… Bẹp…”
Hai mắt Tử Thiến mê ly, miệng thở hổn hển, ôm chặt Trương Nhược Trần, ngọc thủ lần nữa luồn vào áo bào Trương Nhược Trần.
“Đừng nhúc nhích!”
Trương Nhược Trần đè Tử Thiến dưới thân, một tay che chặt môi nàng, tay kia chế trụ đôi tay nàng, sợ nàng loạn động kêu gào, kinh động hai người trên không.
Nếu giờ phút này có người đi qua, thấy cảnh này, khẳng định sẽ cho rằng Trương Nhược Trần muốn mưu đồ làm loạn với Tử Thiến.
Hoắc Tinh vương tử đứng trên lưng Thanh Lân Ưng, cuối cùng vẫn không tìm được tung tích của Trương Nhược Trần và Tử Thiến, nhãn thần trở nên băng hàn: “Đáng giận, bị bọn chúng trốn! Lần này Tứ Phương Quận Quốc tổn thất nặng nề, ngay cả Phong Tri Y và Thanh U đều bị bọn chúng giết chết, nếu không tìm ra chém thành muôn mảnh, khó tiêu mối hận trong lòng bản vương tử.”
Phong Tri Lâm đứng trên lưng Song Đầu Tuyết Thứu, ánh mắt cũng rất băng lãnh, nói: “Cửu vương tử Vân Võ Quận Quốc, đúng không? Hắn giết chết đệ đệ ta, ta sẽ khiến hắn phải trả một cái giá trầm thống.”
Phong Tri Lâm, chính là huynh trưởng Phong Tri Y, tu vi đạt tới Huyền Cực Cảnh đại cực vị, hai năm trước đã trở thành đệ tử ngoại cung của Võ Thị Học Cung.
Phong Tri Lâm là một trong những người tuần tra vòng khảo thí học cung, phụ trách cứu viện thí sinh gặp nguy hiểm.
Phong Tri Lâm nói: “Bọn hắn đã đào tẩu, ta cũng nên rời đi. Nếu để người tuần tra khác phát hiện ta và ngươi ở cùng nhau, khẳng định sẽ đâm đến trưởng lão học cung, nói ta làm việc thiên tư.”
Hoắc Tinh vương tử gật đầu, nói: “Phong sư huynh, ngươi đi trước đi! Lần này coi như bọn chúng vận khí tốt, lần sau không có vận may như vậy đâu!”
Sau đó, Hoắc Tinh vương tử và Phong Tri Lâm khống chế tọa kỵ, bay về hai hướng khác nhau.
“Nguyên lai hắn là huynh trưởng Phong Tri Y, muốn rút ngân tệ từ nhị tinh thẻ quý tộc của Phong Tri Y, nhất định phải tìm hắn mới được.” Trương Nhược Trần ghi nhớ diện mạo Phong Tri Lâm.
Bỗng nhiên, dưới thân truyền đến một cỗ lực lượng khổng lồ, Tử Thiến tránh thoát áp chế của Trương Nhược Trần, đè Trương Nhược Trần xuống dưới thân.
Trương Nhược Trần lắc đầu, một ngón tay điểm ra, đánh vào mi tâm Tử Thiến.
Khí Hồ của Tử Thiến mãnh liệt chấn động, hai mắt tối đen, tựa như một đoàn xuân bùn, mềm nhũn ngã trên người Trương Nhược Trần.
“Thật sự là độc tính đáng sợ, thế mà khiến một sát thủ băng sơn như vậy trở nên phóng đãng. May mắn là gặp ta, bằng không, hôm nay ngươi nhất định cả người lẫn của đều mất!”
Trương Nhược Trần gạt thân thể Tử Thiến, đeo nàng lên lưng lần nữa.
Hao tốn nửa canh giờ, Trương Nhược Trần chạy hết tốc lực hơn trăm dặm, rốt cuộc tìm được một sơn động tương đối an toàn.
Trương Nhược Trần đặt Tử Thiến xuống đất, phát hiện bờ môi nàng biến thành màu xanh tím, sắc mặt tái nhợt, nếu không kịp chữa trị, khẳng định hẳn phải chết không nghi ngờ.
Trương Nhược Trần để Tử Thiến ngồi dưới đất, sau đó đi ra phía sau nàng.
Hắn cũng ngồi xếp bằng trên mặt đất, vận chuyển chân khí trong cơ thể, trong đầu hiện ra pháp quyết tầng thứ hai của « Cửu Thiên Minh Đế Kinh ».
“« Cửu Thiên Minh Đế Kinh » tầng thứ hai, Thái Minh Ngọc Cảnh Thiên!”
Theo chân khí không ngừng vận chuyển, chân khí trong cơ thể Trương Nhược Trần trở nên càng tinh khiết, biến thành màu ngọc bạch.
“Xoạt!”
Trương Nhược Trần song chưởng đồng thời đánh ra, đánh vào lưng ngọc trần trụi của Tử Thiến.
Chân khí màu ngọc bạch từ lòng bàn tay Trương Nhược Trần phun ra, thông qua Trung Thiên mạch trên lưng Tử Thiến, tiến vào thân thể nàng.
« Cửu Thiên Minh Đế Kinh » tầng thứ nhất, Thái Hoàng Hoàng Cảnh Thiên.
Tầng thứ hai, Thái Minh Ngọc Cảnh Thiên.
Mỗi khi tu luyện thành một tầng, chân khí của Trương Nhược Trần sẽ phát sinh biến hóa về chất, không chỉ độ tinh khiết của chân khí viễn siêu võ giả cùng cảnh giới, hơn nữa còn hình thành thuộc tính nhất định.
Tỉ như, tầng thứ hai của « Cửu Thiên Minh Đế Kinh », tu luyện ra Ngọc Tịnh chân khí, có thể tịnh hóa tà khí và khí độc.
Nói cách khác, chỉ cần Trương Nhược Trần tu luyện thành công tầng thứ hai của « Cửu Thiên Minh Đế Kinh », coi như không thể bách độc bất xâm, chí ít cũng có thể miễn dịch với phần lớn độc tố.
Ngọc Tịnh chân khí vận hành một đại chu thiên trong cơ thể Tử Thiến, lại lưu về bàn tay Trương Nhược Trần, trở về Khí Hồ của hắn.
Cứ như vậy vòng đi vòng lại, sau 36 tuần hoàn, độc tố trong cơ thể Tử Thiến rõ ràng giảm bớt, bờ môi một lần nữa biến thành màu hồng nhuận, trên mặt cũng xuất hiện một vòng đỏ ửng.
“Oa!”
Một ngụm máu độc màu xanh đen phun ra từ miệng.
Tử Thiến chậm rãi tỉnh lại, cảm giác được trên thân truyền đến ý lạnh, nàng lập tức nhìn xuống thân thể, phát hiện trên người mình không mảnh vải che thân, hoàn toàn bại lộ trong không khí.
Trương Nhược Trần hai tay đặt trên lưng Tử Thiến, nói: “Đừng lộn xộn, lập tức theo ta vận chuyển chân khí trong cơ thể, chỉ có như vậy mới có thể thanh trừ triệt để độc tố trong cơ thể.”
Nghe được Trương Nhược Trần, lòng Tử Thiến càng thêm không thể bình tĩnh.
“Oanh!”
Trong cơ thể nàng bộc phát ra một cỗ lực lượng cường đại, chấn Trương Nhược Trần bay ra ngoài.
Nàng một tay che trước ngực, phòng ngừa xuân quang tiết lộ, tay kia bóp thành kiếm quyết, ngón trỏ và ngón giữa chụm vào nhau, đâm về mi tâm Trương Nhược Trần, lạnh giọng nói: “Ngươi rốt cuộc đã làm gì ta?”
Trương Nhược Trần trong lòng im lặng, nói: “Tỉnh táo một chút được không? Ta nếu muốn làm gì ngươi, đã sớm làm rồi! Lại nói, không phải ta đối với ngươi làm gì, mà là ngươi đối ta làm gì? Ngươi tự xem cổ ta, nhìn y phục ta, còn có vết trảo trên lồng ngực ta, tất cả đều là ngươi làm. Nếu không phải ta kịp thời ngăn lại ngươi…”
“Im miệng!”
Tử Thiến nhìn dấu đỏ trên cổ Trương Nhược Trần, mặt hiện lên một cỗ đỏ bừng, cắn chặt môi, lập tức lui về sau hai bước.
Thân thể nàng vẫn còn suy yếu, bước chân bất ổn, ngã nhào xuống đất, miệng không ngừng thở dốc.
Trương Nhược Trần đứng lên, thở dài: “Đã bảo ngươi đừng lộn xộn, vẫn cố chấp như vậy. Độc tố trong cơ thể ngươi chưa thanh trừ, tùy thời có thể phản công.”
“Không cần ngươi quan tâm!”
Tử Thiến lấy ra một bình ngọc xinh xắn từ trong giới chỉ không gian, đổ ra một hạt Giải Độc Đan, phục vào miệng.
Bỗng nhiên, nàng thấy Trương Nhược Trần đi về phía nàng, khoác một chiếc áo bào rộng lên người nàng, che khuất thân thể mềm mại.
Tử Thiến nao nao, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, trong đôi mắt lộ ra mấy phần do dự, cuối cùng vẫn hỏi: “Ngoài vết tích trên cổ ngươi, giữa chúng ta không có chuyện gì khác xảy ra chứ?”
Trương Nhược Trần cười nói: “Ngoài cái này, còn có chuyện gì?”
Gương mặt Tử Thiến càng đỏ, cắn chặt môi, nhìn thiếu niên tuấn dật trước mắt, sinh ra một cỗ xấu hổ, muốn lập tức rời khỏi nơi này, miễn cho bị hắn nhìn thấy quẫn thái của mình.
“Đúng rồi! Còn có một việc!”
Trương Nhược Trần lấy ra một thanh Tụ Trung Ngư Tràng Kiếm, đưa cho Tử Thiến, nói: “Đây là kiếm tìm được từ ống tay áo của ngươi, trả lại cho ngươi!”
Sắc mặt Tử Thiến biến đổi, nhìn chằm chằm Tụ Trung Ngư Tràng Kiếm trong tay Trương Nhược Trần, nói: “Ngươi… Ngươi đã biết ta là sát thủ Địa Phủ Môn?”
Trương Nhược Trần nhìn Tụ Trung Ngư Tràng Kiếm trong tay, gật đầu, cười nói: “Ngoài sát thủ Địa Phủ Môn, còn có ai dùng loại kiếm này?”
Đôi mắt đẹp của Tử Thiến nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, nói: “Ngươi đã biết ta là sát thủ Địa Phủ Môn, hẳn phải biết, ta đến giết ngươi. Vì sao ngươi còn cứu ta?”
“Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chết trong hoang dã được!”
Trương Nhược Trần lại nói: “Lại nói, nếu ngươi thật sự ra tay giết ta, ngươi đã sớm chết rồi! Sao còn có thể sống sờ sờ đứng ở đây? Ngươi đã giết không được ta, lại không giết ta, vì sao ta không thể cứu ngươi?”
Tử Thiến xấu hổ, môi muốn rướm máu, nói: “Trương Nhược Trần, trước kia có ai nói với ngươi, ngươi là một tên hỗn đản không?”