70. Chương 70: Hạ đẳng Quận Quốc - Truyen Dich

Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 4 16, 2025

Huyết Vũ Ưng không chỉ thân thể khổng lồ, mà tốc độ cũng cực nhanh. Nghe nói, một ngày có thể phi hành mười tám ngàn dặm, rất nhiều võ giả Thiên Cực Cảnh đều mơ ước hàng phục một đầu Huyết Vũ Ưng làm tọa kỵ.

Vẻn vẹn chỉ qua nửa canh giờ, liền bay ra Vương thành, tiến vào liên miên vô biên hoang dã.

Ngồi trên lưng Huyết Vũ Ưng, Liễu Thừa Phong có chút nháy mắt với Trương Nhược Trần.

Trương Nhược Trần có chút không hiểu, hỏi: “Liễu huynh, ngươi có ý gì?”

Ánh mắt Liễu Thừa Phong nhìn chăm chú về phía nữ tử áo tím ngồi cạnh Trương Nhược Trần, thấp giọng nói: “Cửu vương tử, ngươi hẳn là ngay cả nàng cũng không biết?”

Trương Nhược Trần lần nữa nhìn thoáng qua nữ tử áo tím, lắc đầu, đáp: “Không biết.”

Liễu Thừa Phong vốn dáng vẻ anh tư tiêu sái, thế nhưng vừa cười lên, liền có vẻ hơi dâm tiện, nhếch miệng cười nói: “Nàng tên là Tử Thiến, rất nổi danh trong Vương thành, không chỉ trẻ đẹp, mà thiên phú tu luyện cũng khá cao. Nghe nói, tu vi của nàng đã đạt tới Huyền Cực Cảnh tiểu cực vị, nếu không ngoài suy đoán, tương lai tuyệt đối có thể trở thành cường giả Địa Cực Cảnh.”

Hắn lại nói: “Trong Vương thành, không biết bao nhiêu quan to hiển quý, vương tôn công tử đều muốn lấy nàng làm vợ, đáng tiếc toàn bộ đều thất bại, không một ai có được trái tim của nàng. Nghe nói, ngay cả Tam vương tử huynh trưởng của ngươi cũng từng theo đuổi nàng, đáng tiếc bị nàng từ chối nhã nhặn. Hắc hắc! Không ngờ, nàng lại cùng chúng ta cùng đi Võ Thị Học Cung tham gia khảo thí, tương lai nói không chừng chúng ta sẽ là học viên chung lớp. Thật có thể nói là nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, Cửu vương tử, ngươi nếu không lên, ta coi như lên!”

Liễu Thừa Phong mặc dù nói mười phần thấp giọng, nhưng Tử Thiến an vị bên cạnh Trương Nhược Trần, lại là cường giả trẻ tuổi Huyền Cực Cảnh tiểu cực vị, tự nhiên là nghe được toàn bộ không sót một chữ lời của Liễu Thừa Phong.

Ngay cả Trương Nhược Trần đều cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng Liễu Thừa Phong vẫn tươi cười trên mặt, khẽ gật đầu với Tử Thiến, bắt đầu bắt chuyện: “Tử cô nương, tại hạ là Liễu Thừa Phong, con trai của trang chủ Võ Thị Tiền Trang, kính đã lâu phương danh của cô nương, hôm nay gặp mặt, quả nhiên như tiên nữ hạ phàm, không phải nữ tử thế gian có thể so sánh.”

Tử Thiến xác thực mười phần mỹ mạo, đại mi như lá liễu, lông mi vừa dài vừa vểnh, đôi mắt óng ánh như nước, bờ môi hồng nhuận phơn phớt như anh đào, da thịt trên người cũng mười phần trắng nõn, tựa như mỡ đông.

Cửu quận chúa và Lâm Nính San vốn cũng cực đẹp, nhưng dù sao các nàng còn rất trẻ, chỉ có thể coi là thiếu nữ tuổi đậu khấu. Tử Thiến lại khác, dáng người so với Cửu quận chúa và Lâm Nính San càng thêm hoàn mỹ, mỗi một đường cong trên người đều có lồi có lõm.

Tử Thiến nhìn thoáng qua Liễu Thừa Phong, đáp: “Con trai của trang chủ Võ Thị Tiền Trang? Phụ thân ngươi cũng chỉ là trang chủ phân bộ Vân Võ Quận Quốc, trong nội bộ Võ Thị Tiền Trang, chỉ có thể coi là một vị trưởng lão.”

Liễu Thừa Phong mảy may không xấu hổ, tiếp tục nói: “Tử cô nương có chút thành kiến với Liễu mỗ?”

Tử Thiến đáp: “Thành kiến thì chưa nói tới. Chỉ là, ta nghe nói nhân phẩm Liễu công tử không tốt lắm, cho nên không muốn làm bằng hữu với ngươi.”

Nàng nói rất ngay thẳng, những võ giả trẻ tuổi xung quanh đều bật cười, cảm thấy Liễu Thừa Phong đơn giản là tự chuốc nhục nhã.

Phải biết, người theo đuổi bị Tử Thiến cự tuyệt, không có một ngàn cũng có tám trăm, trong đó có mấy người thân phận và thiên phú đều không thấp hơn Liễu Thừa Phong. Hắn thế mà còn muốn có ý đồ với Tử Thiến, bị nhục nhã cũng đáng đời.

Nụ cười trên mặt Liễu Thừa Phong rốt cục nhịn không được nữa, trầm giọng nói: “Bản công tử thân phận cỡ nào, ngươi dám làm nhục ta như vậy, tin hay không đến Võ Thị Học Cung, bản công tử sẽ khiến ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ? Bản công tử tại Võ Thị Học Cung có người, muốn đối phó ngươi, dễ như trở bàn tay.”

“Khụ khụ!”

Trương Nhược Trần ho khan hai tiếng, nói: “Liễu huynh, ngươi không phải muốn hối cải để làm người mới, làm lại cuộc đời?”

Liễu Thừa Phong đáp: “Cửu vương tử, ngươi không biết đó thôi, nàng thật sự là khinh người quá đáng, bản công tử thân phận cỡ nào, nàng lại còn nói nhân phẩm ta không tốt, không muốn làm bằng hữu với ta. Đây chẳng phải đang đánh vào mặt ta?”

Trương Nhược Trần đáp: “Nếu ngươi thật sự muốn hối cải để làm người mới, thì phải học được tỉnh táo, gặp chuyện không thể quá hấp tấp, phàm là nên tìm nguyên nhân từ bản thân trước. Nếu ngươi trước kia phẩm hạnh đoan chính thật, Tử cô nương tự nhiên nguyện ý kết giao với ngươi.”

“Nhưng mà… Ấy… Được rồi, hảo hán không cùng nữ nhân so đo. Cửu vương tử điện hạ, dạy dỗ chí lý.” Liễu Thừa Phong hung hăng cắn răng, nuốt xuống một hơi này, ngồi xuống lại, chắp tay với Tử Thiến, nói: “Tử cô nương, vừa rồi đắc tội, ngàn sai vạn sai, tất cả đều là ta Liễu Thừa Phong sai.”

Tử Thiến nhìn thoáng qua Trương Nhược Trần, khẽ gật đầu, nói: “Sau này ngươi nên học tập Cửu vương tử điện hạ nhiều hơn, chắc chắn sẽ không sai.”

“Đúng thế, đúng thế.” Liễu Thừa Phong nói luôn miệng.

Trần Lê Binh, một sát thủ khác, ngồi sau lưng Trương Nhược Trần, tỏ ra mười phần bình tĩnh, nói: “Liễu công tử là con trai của trang chủ phân bộ Võ Thị Tiền Trang, chắc chắn hiểu rõ về khảo thí Võ Thị Học Cung hơn chúng ta. Không biết Liễu công tử có thể giảng giải cho chúng ta một chút?”

Liễu Thừa Phong lập tức nở nụ cười, tỏ ra có chút tự ngạo, nói: “Ta hiểu rõ về Võ Thị Học Cung, chắc chắn hơn các ngươi rất nhiều. Thật không dám giấu giếm, trước khi đạt tới Huyền Cực Cảnh, ta đã từng đến Võ Thị Học Cung tu luyện bảy lần, mỗi lần đều thu hoạch không nhỏ.”

“Năm ngoái, Vân Võ Quận Quốc chúng ta có tổng cộng một trăm lẻ ba vị võ giả trẻ tuổi tham gia khảo thí Võ Thị Học Cung. Trong lúc thi, có hai mươi tám người tử vong, võ giả trọng thương và tàn phế lên tới ba mươi bảy người, cuối cùng chỉ có ba người thông qua khảo thí, trở thành học viên ngoại cung Võ Thị Học Cung.”

Nghe Liễu Thừa Phong nói, các võ giả trẻ tuổi gần như hít vào một ngụm khí lạnh. Đã sớm nghe nói khảo thí Võ Thị Học Cung rất tàn khốc, không ngờ tỉ lệ tử vong lại cao đến vậy.

Liễu Thừa Phong thấy đám người lộ vẻ hoảng sợ, trong lòng tương đương vui vẻ, tiếp tục nói: “Vân Võ Quận Quốc dù sao cũng chỉ là hạ đẳng Quận Quốc, nhân khẩu chỉ có tám mươi triệu, mỗi lần đi tham gia khảo thí Võ Thị Học Cung nhiều nhất cũng chỉ có khoảng một trăm người.”

“Nhưng các ngươi đã nghe nói về Tứ Phương Quận Quốc chưa? Tứ Phương Quận Quốc là trung đẳng Quận Quốc, nhân khẩu vượt quá ba trăm triệu. Mỗi năm, Tứ Phương Quận Quốc đều chắc chắn có hàng trăm võ giả trẻ tuổi tham gia khảo thí Võ Thị Học Cung. Năm ngoái, Tứ Phương Quận Quốc có ba mươi sáu người trở thành học viên ngoại cung Võ Thị Học Cung.”

Vân Võ Quận Quốc chỉ có ba người thông qua khảo thí, Tứ Phương Quận Quốc lại có ba mươi sáu người, chênh lệch quá xa!

Một võ giả khoảng mười bảy, mười tám tuổi thở dài: “Tứ Phương Quận Quốc là trung đẳng Quận Quốc duy nhất trong Lĩnh Tây cửu quận, quốc lực hùng mạnh nhất, diện tích cương thổ tương đương với năm Vân Võ Quận Quốc.”

“Quận Quốc nào giáp giới với Tứ Phương Quận Quốc đều rất xui xẻo, thường xuyên bị Tứ Phương Quận Quốc ức hiếp.”

“Hai năm trước, Tứ Phương Quận Quốc muốn cướp đoạt một mỏ quặng của Vân Võ Quận Quốc chúng ta tại Thiên Ma Lĩnh, Vân Võ Quận Vương tự nhiên không chịu chắp tay giao cho Tứ Phương Quận Quốc. Thế là hai nước khai chiến ngay tại Mặc Hà, quân đội Tứ Phương Quận Quốc đông gấp năm lần Vân Võ Quận Quốc, phái ra bốn mươi vạn đại quân. Trận chiến đó, cuối cùng Vân Võ Quận Quốc chúng ta vẫn thảm bại, ngay cả ngọn núi quặng kia cũng bị cướp đi.”

“Nghe nói, trong trận chiến hai năm trước, Tứ Phương Quận Quốc giết ba vạn quân sĩ Vân Võ Quận Quốc chúng ta, cướp đi bảy tòa thành trì, mấy trăm vạn dân nghèo bị bắt đi, trở thành nô lệ của Tứ Phương Quận Quốc. Những người dân đó, có người bị mua đi thanh lâu, thành kỹ nữ đê tiện. Có người bị bán đi quặng mỏ, mỗi ngày dưới đất tối tăm không ánh mặt trời đào quặng. Còn có một số sống không bằng cả heo chó, mặc cho người Tứ Phương Quận Quốc ức hiếp. Ai! Đáng hận a!”

Liễu Thừa Phong liếc nhìn Trương Nhược Trần đang ngồi một bên, nói: “Nếu chúng ta không chiến, mặc cho Tứ Phương Quận Quốc cướp đi ngọn núi quặng kia, sau này chẳng phải càng bị Tứ Phương Quận Quốc ức hiếp hơn sao?”

Tất cả mọi người đều thở dài, ai bảo Tứ Phương Quận Quốc là trung đẳng Quận Quốc, Vân Võ Quận Quốc căn bản không phải đối thủ của Tứ Phương Quận Quốc.

Trong trận chiến hai năm trước, ngay cả Vân Võ Quận Vương cũng bị trọng thương, suýt chút nữa vẫn lạc.

Căn cứ nhân khẩu, diện tích cương thổ, số lượng cường giả của mỗi Quận Quốc, Quận Quốc được chia thành ba đẳng cấp: hạ đẳng Quận Quốc, trung đẳng Quận Quốc, thượng đẳng Quận Quốc.

Nói chung, hạ đẳng Quận Quốc có nhân khẩu dưới một trăm triệu.

Trung đẳng Quận Quốc có nhân khẩu từ một trăm triệu đến năm trăm triệu.

Thượng đẳng Quận Quốc có nhân khẩu gần như đều trên năm trăm triệu.

Đương nhiên, để cân nhắc quốc lực của một Quận Quốc mạnh hay yếu, không chỉ xem số lượng nhân khẩu và diện tích cương thổ, mà còn phải xem số lượng cường giả của Quận Quốc đó. Cường giả võ đạo càng nhiều, quốc lực tự nhiên càng mạnh.

Ví dụ, một Quận Quốc chỉ có mấy ngàn vạn dân cư, nếu có đủ võ giả Địa Cực Cảnh và Thiên Cực Cảnh, thì vẫn có thể trở thành trung đẳng Quận Quốc.

Liễu Thừa Phong nói: “Nghe nói, năm nay Tứ Phương Quận Quốc sẽ có hơn sáu trăm người tham gia khảo thí Võ Thị Học Cung, dẫn đội là Hoắc Tinh vương tử của Tứ Phương Quận Quốc. Tứ Phương Quận Quốc vẫn muốn chiếm đoạt Vân Võ Quận Quốc, đoán chừng lần này Tứ Phương Quận Quốc lại phải chèn ép võ giả Vân Võ Quận Quốc chúng ta trong kỳ thi của học cung.”

“Năm ngoái, trong kỳ thi Võ Thị Học Cung, Vân Võ Quận Quốc chúng ta sở dĩ có nhiều võ giả trẻ tuổi chết như vậy, nghe nói là do thí sinh Tứ Phương Quận Quốc cản trở.”

Một võ giả trẻ tuổi nói: “Thảo nào năm ngoái Vân Võ Quận Quốc chúng ta chỉ có ba người thông qua kỳ thi Võ Thị Học Cung, chắc chắn là Tứ Phương Quận Quốc cố ý chèn ép chúng ta.”

“Nghe nói, Hoắc Tinh vương tử của Tứ Phương Quận Quốc cũng là một kỳ tài võ học, gần mười bảy tuổi đã đạt tới Huyền Cực Cảnh. Hơn nữa, hắn còn là một Ngự Thú Sư, thu phục chiến thú cực kỳ cường đại.”

Mọi người đang bàn luận về Hoắc Tinh vương tử của Tứ Phương Quận Quốc, cũng có người lo lắng cho kỳ thi Võ Thị Học Cung năm nay.

Dù sao, số lượng thí sinh Tứ Phương Quận Quốc gấp mười lần Vân Võ Quận Quốc, nếu họ có chủ tâm chèn ép Vân Võ Quận Quốc, tỉ lệ tử vong của võ giả Vân Võ Quận Quốc năm nay có lẽ sẽ cao hơn.

Đúng lúc này, Tử Thiến ngồi cạnh Trương Nhược Trần, không dấu vết lấy ra một cây trâm nhỏ bằng lông trâu từ búi tóc, kẹp giữa hai ngón tay ngọc trắng như tuyết.

Thân thể mềm mại của nàng, chậm rãi xích lại gần Trương Nhược Trần.

Trên lưng Huyết Vũ Ưng có tổng cộng sáu mươi tám võ giả trẻ tuổi, dù Trương Nhược Trần chết vì kịch độc của Độc Phong Châm, cũng không ai nghi ngờ nàng.

Nàng muốn ra tay!

Quay lại truyện Vạn Cổ Thần Đế

Bảng Xếp Hạng

Chương 337:: Hoàng Thải Thạch

Chương 899: Gian nan chiến đấu

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 20, 2025

Chương 2067: Vô danh tiểu tốt

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 20, 2025