Chương 25: Bạo phát - Truyen Dich

Võ Thần Chúa Tể - Cập nhật ngày Tháng 4 14, 2025

Tần Phấn thêm mắm dặm muối, đem sự tình trước đây nói lại một lần, từng cái mũ chụp lên đầu Tần Trần, cuối cùng nói: “Nếu không phải Tần Trần này, Tần gia chúng ta làm sao đắc tội Lương Vũ đại sư, khiến Tần gia tổn thất nhiều bảo vật đến vậy. Cứ thế mãi, e rằng sau này Tần gia chúng ta muốn đến Khí Điện làm việc, cũng sẽ bị người gây khó dễ!”

Tần Trần đứng giữa đại sảnh, cảm thụ ánh mắt bốn phương tám hướng đổ dồn, cùng với màn biểu diễn của Tần Phấn, trong lòng cười nhạt.

“Vài thứ kia, kể cả Hắc Diệu Minh Thạch, tổn thất bất quá bảy chục ngàn ngân tệ, đối với Tần gia chẳng khác nào chín trâu mất sợi lông, nhưng lại làm như bản thân sắp phá sản đến nơi, thật nực cười.”

Một vị trưởng lão lạnh lùng nói: “Tần Trần, ngươi còn lời gì muốn nói?”

Người này là Tần gia nhị trưởng lão, tính ra là bậc thúc bá của Tần Viễn Hùng. Mẫu thân Tần Trần nếu năm xưa có thể lên làm Vương phi, hắn cũng kiếm chác được một quan nửa chức trong triều. Hôm nay vì Tần Nguyệt Trì bỏ trốn mà phải an nhàn ngồi chơi xơi nước tại gia, có thể nói hận thấu hai mẹ con họ.

Tần Trần lười nói gì, thản nhiên đáp: “Ta không có gì để nói.”

“Hừ, tiểu súc sinh, đến nước này rồi mà ngươi ngay cả một chút hối cải cũng không có, trong mắt ngươi còn có Tần gia hay không!” Một trưởng lão vỗ bàn, giận dữ nói với Tần Viễn Hùng: “Gia chủ, ta đề nghị đuổi tiểu súc sinh này ra khỏi Tần phủ, để tránh cho Tần gia ta gánh thêm tai họa.”

“Gia chủ, ta đồng ý.”

“Tiểu súc sinh này vô pháp vô thiên, không đuổi ra ngoài, Tần gia ta sớm muộn gì cũng lụn bại.”

“Dưỡng không quen Bạch Nhãn Lang!”

Mấy vị trưởng lão, quản sự Tần gia đều lớn tiếng kiến nghị.

Triệu Phượng trong lòng cười gằn, mấy vị trưởng lão và quản sự này đã sớm thông đồng với ả, lần này chính là muốn đuổi hai mẹ con Tần Trần ra khỏi gia tộc, xem bọn họ còn đường nào sống sót.

“Chư vị trưởng lão, việc này không thỏa đáng.” Tần Viễn Chí biến sắc, vội mở miệng: “Trục xuất khỏi gia tộc, đây là đại sự, ít nhất… cũng phải bẩm báo lão gia tử đã.”

“Hừ, Tần Viễn Chí, lão gia tử hiện tại đang biên cảnh trú quân, giao chiến với Triệu quốc, không có ba năm năm năm căn bản không thể trở về. Chờ đến khi ông ấy trở về, thì còn biết đến khi nào?”

“Đúng vậy, đặc biệt Tần Trần tiểu súc sinh này còn trẻ tuổi đã đắc tội Lương Vũ đại sư, nghe nói trước đó còn chọc giận Kỳ Vương gia, chẳng lẽ hai ba năm nữa hắn sẽ không đắc tội đến cả hoàng thượng?”

“Tần gia ta xuất hiện một kẻ bại hoại như vậy, quả thực đồi phong bại tục, hủy hoại đạo đức.”

Vài vị trưởng lão bậc thúc bá của Tần Viễn Chí lạnh giọng quát lên, mấy người tuổi đã cao, râu tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn, nhưng ánh mắt nhìn Tần Trần lạnh lẽo như đao, mang đầy vẻ hằn học, phảng phất như đang nhìn kẻ thù của Tần gia chứ không phải con cháu trong nhà.

Tần Viễn Chí trong lòng cười khổ, nhìn về phía Tần Viễn Hùng, nói: “Đại ca…”

Tần Viễn Hùng khoát tay chặn lại, sau đó lạnh lùng nhìn Tần Trần, nói: “Tần Trần, không có quy củ, không thành tiêu chuẩn, Tần gia ta sở dĩ quật khởi được ở Đại Tề quốc cũng là nhờ gia quy nghiêm khắc. Nhưng, dù sao ngươi cũng là cháu ngoại ta, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giải thích đi.”

“Gia chủ?”

“Còn để hắn giải thích làm gì.”

“Sự thật rành rành ra đó, trực tiếp trục xuất đi, dù sao nó cũng chưa nhập tịch, coi như không phải người Tần gia.”

“Tần gia ta bao năm nay cung cấp nó ăn uống chùa, đã quá xứng đáng với nó rồi.”

Từng vị trưởng lão, quản sự đều lên tiếng, không ngờ gia chủ còn muốn để tiểu súc sinh này giải thích, còn gì để giải thích nữa.

Nhìn những ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống mình, Tần Trần chẳng hề để tâm cười: “Nếu các ngươi muốn ta rời khỏi Tần gia đến vậy, ta rời đi là được, hà tất phải làm ra vẻ. Thật coi ta yêu thích nơi này lắm sao?”

“Tần Trần!” Tần Viễn Chí quát một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, vội vàng nhìn về phía Tần Nguyệt Trì.

Chỉ thấy trên gương mặt Tần Nguyệt Trì kiên cường, mang theo vẻ thê lương, lạnh lùng nhìn tất cả những người trong phòng khách.

Triệu Phượng như vớ được điểm yếu, nhảy dựng lên, chỉ tay vào Tần Trần, giọng the thé nói: “Chư vị trưởng lão, các ngươi đều nghe thấy rồi chứ, xem tiểu súc sinh này ăn nói thế nào, trong mắt còn có Tần gia chúng ta sao!”

“Ha ha ha, các ngươi trước kia cũng đều nói, ta không phải người Tần gia, cần gì phải để ý đến suy nghĩ của các ngươi!” Tần Trần trên mặt mang theo nụ cười lạnh lùng, khinh thường nói: “Tần gia, ta nhổ vào, ta từ trước đến nay không phải là con cháu Tần gia, cũng chưa từng nghĩ muốn trở thành người Tần gia, các ngươi đừng có tự mình đa tình.”

“Ngươi… Láo xược!”

Các trưởng lão bị mấy câu nói của Tần Trần làm cho tức đến suýt ngất, ai nấy mặt mày tái mét, tức giận đến run người.

“Ta láo xược? Ha ha, ta đâu dám! Các ngươi đều là những nhân vật lừng lẫy của Tần gia, ta hèn mọn thế này, sao dám càn quấy trước mặt các ngươi! Bao năm qua, Tần gia các ngươi, từ trên xuống dưới, mười mấy năm qua, có ai thực sự coi hai mẹ con ta ra gì không?”

“Mẹ ta chính là Đại tiểu thư của Tần gia, người thân nhất của các ngươi, có ai xem trọng bà ấy không? Bao năm qua các ngươi đối xử với bà ấy thế nào? Người ngoài ức hiếp bà ấy thì thôi đi, nhưng các ngươi lại cũng ức hiếp bà ấy, ức hiếp một cô gái yếu đuối, các ngươi không thấy đỏ mặt, không thấy hổ thẹn sao?!”

“Còn nói đến Triệu Phượng ngươi, thường ngày khắp nơi gây khó dễ cho mẹ ta, mấy hôm trước ta bị người đánh trọng thương, hấp hối, mẫu thân ta vì cầu một viên Hồi Thần Đan cho ta, quỳ gối trước cửa Triệu Phượng ngươi cả một đêm, vậy cũng thôi đi, ngươi lại còn bắt bà ấy đi nịnh hót Kỳ Vương gia!”

“Triệu Khải Thụy cái tên cẩu vật kia, các ngươi chẳng lẽ không biết hắn đức hạnh ra sao? Một tên súc sinh, lại còn để cho nương ta đi gặp hắn, ngươi rõ ràng là đẩy nương ta vào hố lửa!”

Tiếng gầm gừ của Tần Trần vang vọng đại điện, như đao như kiếm, tràn ngập phẫn nộ, đâm vào thân thể mọi người, nội tâm chấn động!

Trong đại sảnh, hoàn toàn tĩnh mịch, trừ Tần Viễn Chí hôm qua mới trở về không biết sự tình, toàn bộ trưởng lão và chấp sự sắc mặt đều vô cùng khó coi, bởi vì họ biết, Tần Trần nói, đều là sự thật.

“Hồi Thần Đan, bất quá chỉ là nhị phẩm đan dược, mà mẹ ta là Đại tiểu thư của Tần gia, Đại tiểu thư của Tần gia đó! Là muội muội thân sinh, cô cô thân sinh, cháu gái ruột, cháu ngoại gái ruột của các ngươi, người thân nhất của các ngươi! Vậy mà các ngươi lại để cho bà ấy vì một viên Hồi Thần Đan, bị Triệu Phượng tiện nhân kia gây khó dễ đủ đường, có ai trong các ngươi quan tâm đến chuyện đó không? Có ai coi chúng ta là người không?”

“Bây giờ lại ở đây nói với ta cái gì mà con cháu Tần gia, ta nhổ vào, ta từ nhỏ đã không phải người Tần gia, các ngươi cũng đừng hòng dùng gia quy Tần gia để trừng phạt ta!”

Thanh âm Tần Trần băng lãnh, vang vọng trong đại sảnh hồi lâu, lời lẽ đanh thép, ánh mắt tràn ngập sát khí, khiến tâm linh mọi người chấn động, thật lâu không nói nên lời.

“Ngươi… Ngươi… Các ngươi nhìn xem tiểu súc sinh này, vô pháp vô thiên, quả thực vô pháp vô thiên!” Triệu Phượng the thé kêu lớn, ánh mắt oán độc như rắn độc.

“Đại ca, chuyện này là thế nào?” Tần Viễn Chí nhìn Tần Viễn Hùng, lớn tiếng hỏi, hắn phụ trách công việc của Tần gia ở các nơi của Đại Tề quốc, bình thường không có ở Tần gia. Nếu không, hắn cũng không đến nỗi không biết chuyện này.

Quay lại truyện Võ Thần Chúa Tể

Bảng Xếp Hạng

Chương 1049: Thần thoại vũ khí

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 16, 2025

121. Chương 121: « Huyền Bảng »

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 16, 2025

Chương 1048: Ma Thân hiển hóa

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 16, 2025