Chương 1667: Thất thải kiếp - Truyen Dich

Tiên Nghịch - Cập nhật ngày Tháng 4 8, 2025

Cát vàng cuộn trào như mưa, phủ xuống ào ào, hình thành một sa mạc, khiến tầm mắt trở nên mơ hồ. Cùng lúc đó, tiếng rít gào trầm trầm mang vẻ điên cuồng từ sâu trong lòng đất ầm ầm vang lên.

Theo thanh âm gào thét kia, toàn bộ tu chân tinh này trong nháy mắt chấn động kịch liệt. Mặt đất phía trước Vương Lâm, bãi cát vàng rộng mấy vạn trượng bỗng nhiên sụt xuống, ngay sau đó, tiếng rống càng thêm rõ ràng. Khi mặt đất sụp xuống, một đám ô quang lóe lên, một con thú trông như rắn từ sâu trong lòng đất trực tiếp lao ra!

Đây là một con thú khổng lồ, thân mình dài mấy ngàn trượng, toàn thân bị bùn đất bao trùm. Hình dạng nó giống như cá trạch lớn, bộ phận vươn ra lúc này chính là cái miệng. Từ xa nhìn lại, miệng con thú này chiếm toàn bộ đầu nó, trong lúc há ra lao thẳng tới đạo nhân bảy màu.

Con thú này thủy chung nhắm hai mắt, dường như vĩnh viễn không mở ra. Nếu bên ngoài thân thể có thêm xúc tu, nó có chút tương tự Vọng Nguyệt, nhưng hiện giờ nhìn lại thì khác rất nhiều.

Tiếng ầm ầm kinh thiên động địa, con thú kia gào thét, trong nháy mắt tới gần đạo nhân bảy màu. Ngay khi nó chuẩn bị cắn nuốt, bảy màu hai tay bấm quyết, vỗ mạnh về phía trước.

Một chưởng bảy màu lóe lên, đánh vào đầu con thú này. Tiếng ầm ầm vang vọng thiên địa, con thú kia đau đớn gào thét, thân thể bị bắn về một bên trăm trượng, nhưng đầu nó trong lúc vặn vẹo co lại, từ cách trăm trượng hướng về phía đạo nhân bảy màu hút mạnh một cái!

Dưới cái hút này, thân thể bảy màu chấn động, hào quang bảy màu bên trong cơ thể tản ra một lượng lớn, hóa thành những làn khói mỏng, lao thẳng vào miệng con thú kia, bất ngờ bị hút đi không ít!

Đạo nhân bảy màu biến sắc, tam đại chiến tướng phía sau hắn đều thần sắc đại biến. Bộ dạng cùng khí tức con thú này cực kỳ cường hãn, truyền vào tâm thần bọn họ đủ để gây chấn động. Nhất là đám người tam đại chiến tướng cùng Chưởng Tôn, ngay khi nhìn thấy đầu con thú này cắn nuốt liền nhận ra thân phận nó!

– Mục Ngư! Đây không ngờ là Mục Ngư!

– Nơi này có mãnh thú, lúc trước đã phát hiện, nhưng không ngờ mãnh thú này lại là Mục Ngư. Mục Ngư không có bất cứ hạn chế nào, vô số ngàn năm không ngừng trưởng thành cho tới nay.

– Con thú này…

Chưởng Tôn hít sâu, nhìn con thú kia, ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng.

– Tiên Cương có kỳ thú, con thú tên là Mục Ngư này từ lúc sinh ra đến lúc chết đi hai mắt thủy chung nhắm chặt, không lúc nào mở ra! Nhưng có lời đồn, một khi Mục Ngư mở mắt, thì thiên địa sẽ biến sắc!

Huyền Vũ chiến tướng nhìn Mục Ngư kia, trong đầu hiện lên một loạt lời đồn liên quan đến nó.

Mục Ngư kia trong lúc cắn nuốt, thân thể bỗng nhiên nhoáng lên, lại một lần nữa hướng về phía bảy màu. Nó nhớ mối thù một chưởng lúc trước của đạo nhân bảy màu đánh cho nó đau đớn, lúc này điên cuồng phóng đi, mở to miệng cắn nuốt.

Thân thể con thú này quá lớn, lúc này phần thân thể nhô lên khỏi mặt đất mới chỉ non nửa mà thôi, nhưng cho dù vậy, khi nó tấn công thoạt nhìn gần như che phủ cả thiên địa, hình thành một tàn ảnh u ám.

Đạo nhân bảy màu mắt lộ sát khí, ngay khi Mục Ngư kia tới gần, hai tay hắn giơ lên bấm quyết, tay phải bỗng nhiên chỉ lên bầu trời.

– Lục bạt sơn hề!

Đạo nhân bảy màu khẽ quát, tay phải hắn chỉ lên không trung rồi vung lên. Bầu trời trong tiếng ầm ầm, một cánh tay bảy màu rất lớn đột nhiên từ bên trong màn u ám xuất hiện, lao thẳng về phía Mục Ngư túm lấy.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, trong nháy mắt cánh tay khổng lồ này đã bắt được mãnh thú Mục Ngư đang lao về phía đạo nhân bảy màu. Trong tiếng rống to của đạo nhân bảy màu, cánh tay này mạnh mẽ túm lên trên một cái.

Mặt đất ầm ầm, con thú Mục Ngư bị cánh tay kia bắt được trong lúc rít gào giãy giụa, thân thể mấy vạn trượng của nó hoàn toàn bị cánh tay kia lôi từ trong lòng đất lên.

Sau khi bị lôi ra, con thú này bị ném xuống mặt đất đằng xa. Một tiếng nổ ầm, tu chân tinh này lập tức xuất hiện vô số vết nứt, dường như muốn vỡ thành từng mảnh!

Thân thể khổng lồ của Mục Ngư kia rơi lên mặt đất, da dẻ bên ngoài thân thể nó dường như bị bong ra, tuôn ra một lượng lớn máu tươi màu tím, hòa lẫn với cát vàng.

Một tiếng gào thét đau đớn từ miệng Mục Ngư này truyền ra, hai mắt đang nhắm chặt của nó run rẩy, dường như đang suy nghĩ muốn mở ra, nhưng cuối cùng cũng không mở. Dường như có một sức mạnh vô hình khống chế thân thể nó, khiến nó không có khí lực để mở hai mắt!

Nhưng những tiếng gào thét đau đớn của nó ngay khi truyền ra liền lập tức khiến tu chân tinh này chấn động trong phạm vi lớn. Ngay khi đạo nhân bảy màu xoay người chuẩn bị hướng về phía Vương Lâm, đột nhiên hắn thần sắc đại biến. Tu chân tinh này run rẩy, mặt đất truyền ra tiếng ầm ầm. Tại tám vị trí trong sa mạc cát vàng trên tinh cầu này, trong khoảnh khắc này tiếng ầm ầm ngợp trời, mắt thường có thể thấy ở tám hướng xung quanh nơi này cát vàng chuyển động, nhô cao lên hình thành những ngọn núi, đồng loạt lao tới nơi này.

Tám ngọn núi toàn cát vàng nhô cao hình thành tám đường thẳng tắp, với tốc độ cực nhanh ầm ầm tới gần, gần như trong nháy mắt đã tới nơi này. Trong tiếng nổ ầm ầm, tám ngọn núi cát vàng chợt sụp đổ, từ bên trong trực tiếp bay ra tám cự ảnh u ám!

Đây đâu phải núi non gì, đây rõ ràng là tám con mãnh thú Mục Ngư dài mấy vạn trượng lao tới!

Trên tinh cầu này không chỉ có một con Mục Ngư, mà có tới chín con!

Ngoài con thứ nhất đang trọng thương đằng xa, tám con còn lại trong tiếng rít gào thân thể đồng thời từ dưới lòng đất vươn lên, vờn quanh bốn phía đạo nhân bảy màu, sau khi xuất hiện cả đám liền mở miệng, lao thẳng tới đạo nhân bảy màu cắn nuốt. Mặt đất chấn động, cát vàng ập vào mặt, nhưng Vương Lâm vẫn ngồi ở chỗ đó, thu hồn thứ ba lại. Tay phải hắn nắm chặt cây cung của Lý Quảng, ngẩng đầu hai mắt nhìn chằm chằm lên trời, toàn thân giống như một pho tượng đá ngồi im không nhúc nhích.

Hắn đang chờ đợi, chờ cơ hội ra tay, lần ra tay này sẽ kinh thiên động địa, làm khiếp sợ quỷ thần!

Trước mắt cơ hội này đã xuất hiện. Gần như ngay khi tám con Mục Ngư kia lao tới cắn nuốt bảy màu, Vương Lâm bỗng nhiên đứng lên, tay phải cầm cây cung của Lý Quảng giơ mạnh lên, tay trái kéo dây cung. Trong tiếng vù vù, dây cung bị hắn trực tiếp kéo lại giống như vầng trăng tròn!

Mũi tên kia ngay khi cung được kéo ra lập tức hiện ra trên dây cung, mũi tên hướng thẳng về phía bảy màu, phát ra từng trận tiếng vù vù, còn có luồng khí tức hủy thiên diệt địa từ đó ầm ầm bộc phát ra.

Không chút do dự, tay trái Vương Lâm buông ra. Dây cung đang bị hắn kéo căng ầm một tiếng bật trở lại, truyền ra một sức mạnh kinh thiên vào mũi tên kia, thôi thúc mũi tên này gào thét bắn thẳng về phía đạo nhân bảy màu!

Mũi tên của Lý Quảng bắn ra, thiên địa biến sắc, phong vân cuồn cuộn, mặt đất run rẩy, bầu trời u ám. Một luồng sát khí không cách nào hình dung nổi ầm ầm bao trùm, theo mũi tên kia xé rách hư không, xé rách thiên địa, xé rách hết thảy mọi trở ngại, nhằm về phía bảy màu!

Chưởng Tôn sắc mặt tái nhợt, thân thể nhanh chóng lui về phía sau. Hắn đã bị mũi tên này giết chết hai lần, đã khắc cốt ghi tâm!

Tam đại chiến tướng kia ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, bọn họ cũng đã từng chứng kiến uy lực mũi tên này, lúc này lại một lần nữa nhìn thấy, lập tức da đầu tê dại!

Một tiễn này của Vương Lâm nắm thời cơ cực kỳ xảo diệu. Đúng lúc tám con Mục Ngư kia cắn nuốt, sắc mặt bảy màu lập tức biến đổi, đồng tử trong hai mắt bỗng nhiên co rút lại, trong tiếng gầm nhẹ lập tức hai tay bấm quyết, ánh sáng bảy màu lập tức điên cuồng lóe lên, bao phủ thân thể hắn vào trong.

Đúng lúc này, tám con Mục Ngư kia nuốt tới, ngay khi tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên động địa, mũi tên Lý Quảng của Vương Lâm trực tiếp xuyên vào đám hào quang bảy màu, đâm lên người đạo nhân bảy màu ở trong đó!

Ầm ầm ầm ầm, tiếng nổ kịch liệt truyền khắp bốn phía, tu chân tinh này trực tiếp sụp đổ, vỡ thành từng mảnh, vô số đá vụn hướng về bốn phía cuốn đi, lần lượt tan vỡ.

Vương Lâm lùi thân mình lại phía sau, khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng cây cung trong tay hắn vẫn bị hắn nắm chặt. Tam đại chiến tướng bị gợn sóng do mũi tên kia phát ra đánh trúng thân thể, đồng loạt phun ra máu tươi, lúc này hoảng sợ lui về phía sau, thân thể đứng giữa tinh không.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng rống phẫn nộ chói tai truyền ra ầm vang không ngừng, tám con Mục Ngư toàn thân tràn ngập máu tươi màu tím toàn bộ lùi lại, bị bức đi hàng ngàn trượng. Chỉ hào quang bảy màu tràn ngập thân thể đạo nhân bảy màu lúc này lại càng vặn vẹo, lập tức trở nên ảm đạm, lộ ra đạo nhân bảy màu bên trong. Ở ngực hắn bị máu tươi nhuốm đỏ, mũi tên Lý Quảng hung hăng đâm vào ngực hắn, nhưng đạo nhân bảy màu đã túm được đuôi mũi tên nên thân thể hắn không bị đâm xuyên qua mà tan vỡ.

Sắc mặt bảy màu tái nhợt, nhưng lại lộ ra sự dữ tợn ngợp trời. Hắn túm mạnh về phía ngoài một cái, lập tức hung hăng rút mũi tên của Lý Quảng từ trong thân thể ra. Máu tươi tung tóe, kết hợp với sự dữ tợn của hắn, thoạt nhìn mà phải giật mình!

Nhưng ngay lúc hắn rút mũi tên của Lý Quảng ra, tám con Mục Ngư đang lùi lại ở bốn phía liền nhất tề phát ra tiếng rống chấn động tinh không. Trong tiếng rống này, tám con Mục Ngư này thân thể run lên, trong khi thân mình tràn ngập máu tươi, hai mắt chúng thủy chung vẫn nhắm chặt đã có một tia mở ra!

Hai mắt của tám con Mục Ngư đã mở ra một chút, lộ ra một đám hắc quang. Ngay khi hắc quang này lóe lên, tám con Mục Ngư này giống như nổi giận, lại một lần nữa nhằm về phía bảy màu lao tới. Lần này lao tới, toàn thân chúng bị hắc quang từ hai mắt vờn quanh, khí thế như cầu vồng, vượt xa lúc trước!

Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, chuyển cây cung từ tay phải sang tay trái, với tốc độ cực nhanh, trong lúc hai mắt lóe lên kim quang yếu ớt, lại kéo dây cung lần thứ hai. Cùng lúc đó, mũi tên trong tay bảy màu tiêu tan, xuất hiện ở dây cung trên tay Vương Lâm!

Hắn nhìn chằm chằm bảy màu, sát khí tràn ngập trong mắt, tay phải bỗng nhiên buông ra, tiếng gào thét kinh thiên, tiễn thứ hai như cầu vồng lao đi!

Trong tinh không, đám người Ngũ Hành Tinh do lão già họ Mã cầm đầu, bọn họ đứng ở đằng xa, không tham dự trận chém giết điên cuồng này. Lúc này chứng kiến Vương Lâm hai lần sử dụng cây cung của Lý Quảng, cảm nhận được sức mạnh vô biên trong đó, cũng đều đồng loạt biến sắc.

Đồng tử trong mắt lão già họ Mã kia co rút lại, lộ ra vẻ hoảng sợ. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vương Lâm thi triển cây cung của Lý Quảng, cái cảm giác chấn động này cực kỳ mãnh liệt.

– Cây cung của Lý Quảng không ngờ lại ở trong tay hắn! Ta hiểu rồi, hắn tới Ngũ Hành Tinh lần trước ngoài mang theo Thiên Đạo, quan trọng hơn hắn còn có cây cung này.

Vân Dật Phong thần sắc bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dậy sóng, tay phải nắm chặt lại, lấy đó để che giấu sự hoảng sợ trong lòng. Hắn cảm thấy mình rất may mắn, ở Ngũ Hành Tinh không bức đối phương lấy cây cung này ra, đối với cây cung này hắn không có một chút khả năng chống cự dù chỉ là một tiễn.

Quay lại truyện Tiên Nghịch

Bảng Xếp Hạng

395. Chương 395: Diễn luyện kiếm pháp

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 17, 2025

Chương 1460: Cổ Ưng trưởng lão

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 17, 2025

Chương 1459: Không biết liêm sỉ

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 17, 2025