Chương 1503: Mười năm - Truyen Dich

Tiên Nghịch - Cập nhật ngày Tháng 4 6, 2025

Hắn, tên Vương Lâm!

Tô Tam vội mở miệng.

“Đưa bài thi của hắn cho ta.”

Tô Đạo mặc thanh sam nói, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ.

Tô Tam thấy đối phương nói vậy, mỉm cười lấy bài thi từ trong lòng ra. Mục đích hắn đến gặp tiên sinh, chính là muốn để đối phương xem bài thi không giống người thường này.

Chỉ khi hắn tới đây, Tô Đạo vẫn chưa xem qua lần nào.

Cầm bài làm của Vương Lâm, Tô Đạo cẩn thận nhìn thoáng qua rồi gật đầu.

“Thiếu niên này là môn sinh cuối cùng lão phu muốn nhận.”

Mỉm cười, Tô Đạo vừa nói vừa nhìn thoáng qua chiếc họa thuyền đang đi xa dần. Dưới ánh trăng, một đám tơ liễu tung bay, cùng họa thuyền lọt vào mắt hắn, không phân biệt nổi. Chẳng biết Tô Đạo đang ngắm tơ liễu hay ngắm họa thuyền. Sau đó, hắn xoay người rời đi.

Ngày tháng như thoi đưa, đã qua rồi thì khó tìm lại.

Mấy ngày sau, Vương Lâm mang theo Đại Phúc rời khỏi họa thuyền. Hắn đứng bên bờ, nhìn họa thuyền mình đã ở trên đó hơn một tháng, trầm mặc rất lâu.

Đến nửa giờ sau, Vương Lâm lắc đầu thở dài. Trong nháy mắt đang muốn rời đi, đột nhiên có tiếng kêu mơ hồ từ trên bầu trời truyền tới. Hắn ngẩng phắt đầu nhìn lên.

Cánh chim trắng quen thuộc đang tung cánh trên bầu trời. Chậm rãi, cánh chim hạ xuống, đứng trên chiếc cầu đá xa xa, nhìn Vương Lâm một cái rồi lại bay lên, biến mất trong tầng mây. Thân ảnh màu trắng của nó giống như tơ liễu vậy.

“Là ngươi sao?”

Vương Lâm thì thào.

Khoa khảo, Tô Cử Vương Lâm không tham gia. Trong ngày hắn rời họa thuyền, liền có người thay mặt đại nho của Tô thành, Tô Đạo, mời vào phủ. Dẫn hắn đi chính là lão già giám quan ở huyện thành.

Phủ của Tô Đạo không lớn, nhưng bên trong rất tao nhã, vẻ u tĩnh khiến tâm thần người ta an tường. Ở trong đình viện này, Vương Lâm nhìn thấy lão già đứng trên cầu hỏi mình hôm trước.

Đại Phúc bị giữ ở bên ngoài đình viện. Vương Lâm và Tô Đạo ở trong đình viện uống Quế Hoa tửu, một già một trẻ trong yên lặng từ từ nói chuyện.

Đến khi trăng sáng treo cao, Vương Lâm hướng về phía Tô Đạo xá một cái.

“Cả đời lão phu môn đồ đông đảo, nhưng môn sinh chính thức chỉ có ba người. Từ nay về sau, ngươi chính là môn sinh cuối cùng của lão phu. Lão phu không muốn ngươi tiếp tục theo đuổi khoa cử. Lão phu muốn ngươi sau này trở thành bậc đại nho của Triệu quốc! Thậm chí không chỉ Triệu quốc này, mà trên cả Chu Tước Tinh, có rất nhiều quốc gia, lão phu kỳ vọng ngươi trở thành đại nho của Chu Tước Tinh! Cuộc đời như vậy, chưa nói tới phú quý vinh hoa, chưa nói tới quyền lợi ngập trời, chỉ nói tới hiểu ra đạo lý của thiên địa, có tư tưởng thuộc về chính mình đã là đủ! Trong thiên địa này, ngoài phàm nhân chúng ta, hiển nhiên cũng có người tu tiên. Lão phu cả đời đều có người tu tiên tới gặp, mời ta nhập đạo, nhưng cuối cùng đều bị ta từ chối. Lão phu mỉm cười nhìn trời, tâm thần tự có càn khôn, truy tìm không phải là đạo, mà là tư tưởng của thiên địa. Ta hiểu được đạo lý của thiên địa, cho dù thân hình yếu ớt, nhưng tư tưởng của ta có thể lưu danh muôn đời, có thể phá tan lồng giam trong thiên địa. Cho dù là tiên nhân, dù chỉ một ngón tay của họ cũng có thể tiêu diệt một phàm nhân như ta, nhưng muốn một đại nho nhân thế như ta cúi đầu, thì cứ việc chặt cái đầu cao quý này đi! Tu tiên là nghịch thiên. Trong đám nho sinh cùng thời với ta, sau khi hiểu ra đạo lộ của thiên địa, thường có khác gì là nghịch thiên mà đi! Nếu thiên địa có linh, thì trong mắt nó, người tu tiên và chúng ta đều giống nhau! Bọn họ là phàm nhân, chúng ta cũng là phàm nhân. Điểm bất đồng là bọn họ có lực lượng khiến núi lở đất rung, còn chúng ta có tư tưởng hiểu được thiên địa. Hết thảy những điều này cuối cùng đều có liên quan. Vi sư cả đời này, trong đám môn đồ cũng có rất nhiều tu sĩ. Bọn họ tìm tới vi sư là muốn hỏi về ý cảnh, muốn đạt tới cảnh giới Hóa Thần, muốn truy tìm tới tầng cao hơn, hỏi thế nào là đạo! Làm người như vậy, tầm thường mà lại không tầm thường. Vương Lâm, ngươi có muốn đi theo lựa chọn này chăng?”

Lúc này Tô Đạo nói, dưới ánh trăng, cho dù chỉ là một lão già bình thường, nhưng trên người hắn, Vương Lâm lại cảm nhận được rõ ràng luồng khí tức mênh mông không thể nói lên lời.

Luồng khí tức này là một loại ngạo vọng thiên địa, sau khi hiểu ra đạo lý, sinh ra tư tưởng thuộc về bản thân. Chính vì có luồng tư tưởng này tồn tại, mới khiến Tô Đạo đạt tới đỉnh cao.

Tư tưởng đó giống như ngọn lửa, thiêu đốt trong cơ thể Tô Đạo, đủ để kinh thiên động địa.

“Nho sinh, đại nho, cuối cùng chính là quân sư!”

Tô Đạo chắp tay sau lưng, nhìn về phía Vương Lâm.

Vương Lâm trầm mặc, hồi lâu sau lại hướng về phía Tô Đạo vái một cái.

Cái vái này là lúc Vương Lâm vừa tròn mười chín tuổi, Tô Đạo đã tám mươi ba tuổi.

Tô Đạo cười dài, kéo bàn tay Vương Lâm, nâng hắn dậy, lời nói từ trong đình vang vọng tám phương.

“Lão phu từ thiếu niên đã học hành, trung niên từ quan hồi hương, đi khắp Triệu quốc, lại cũng đi tới nhiều quốc gia trên đại lục này, ngắm núi nhìn sông, xem nhân sinh trăm vẻ. Đến năm mươi tuổi thì thê tử mất, trước mộ nàng, lão phu bi thống hiểu ra thiên địa, cảm khái nhân sinh, luôn nhớ lại cảnh tượng khi mới quen nàng. Từ sau đó, tư tưởng lão phu chính là nhân quả.”

“Nhân quả này là cái gì, vì sao trong thiên địa lại có nhân quả tuần hoàn?”

Một đêm trôi qua. Cả đời này của Vương Lâm, vì một đêm này mà thay đổi. Hắn không còn ý niệm đi theo con đường khoa cử nữa, trong trầm mặc liền yên lặng truy tìm cuộc sống mình muốn. Hắn muốn tận hiếu với cha mẹ! Ngoài ra, đó là hiểu được thiên địa, tìm được tiếng nói vẫn vang vọng trong đầu.

“Cái gì là nhân quả, cái gì là thật?”

Hắn và Đại Phúc ở lại trong phủ Tô Đạo, ngày ngày nghe Tô Đạo dạy dỗ, dần dần trên người hắn, khí tức đại nho dày đặc lại càng nồng đậm hơn.

Khoa khảo năm đó có mấy chục người trở thành Tô Cử, cuối cùng tiến bước về kinh. Từ đó về sau, có người một bước lên trời, có kẻ buồn bã về quê. Hết thảy mọi chuyện Vương Lâm nhìn thấy, nhưng không đả động được trái tim hắn nữa.

Không tham gia khoa cử, nhưng danh tiếng của Vương Lâm ở Triệu quốc cũng vang dội, còn vượt quá cả những vị Tô Cử kia. Thời gian trôi qua, theo năm tháng, Vương Lâm cho dù không rời khỏi Tô thành, nhưng phàm là người nào tới bái kiến Tô Đạo, thì đều là Vương Lâm thay mặt đại sư xuất hiện.

Là học tử phàm nhân cũng tốt, là hoàng tộc phú quý cũng được, dù là tu sĩ, thì trong mấy năm này, Vương Lâm đều đã gặp qua rất nhiều. Hắn lại càng thêm bình tĩnh, càng thêm vui vẻ, càng thêm hào hiệp.

Đảo mắt đã vài lần xuân qua thu tới, trong khi tơ liễu buông khắp thành, Vương Lâm đã sắp bước vào trung niên. Hắn đứng trong đình viện mà mười năm trước Tô Đạo thu hắn làm môn sinh, tùy ý để tơ liễu hạ xuống phủ kín tảng đá.

Thân thể Tô Đạo càng già càng nua. Năm tháng đã mang đi rất nhiều trên thân thể hắn, cũng để lại rất nhiều. Giờ phút này, hắn đã không thể như mười năm trước uống rượu đàm luận với Vương Lâm cả đêm, mà ngồi trên một cái ghế, có hai người dìu đỡ, trong đám tơ liễu tung bay mà nhìn Vương Lâm.

Thần sắc Vương Lâm bình thản, sau khi cho hai người nô bộc lui ra, liền dìu Tô Đạo.

“Lâm nhi, ngươi nhìn tơ liễu này. Năm năm đều có, cho dù vi sư đi rồi, thì cũng vẫn như có đính ước vạn cổ với thiên địa, mỗi năm đều xuất hiện.”

Tiếng nói của Tô Đạo khàn khàn, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt, tay phải giơ lên không, một đám tơ liễu liền rơi vào trong tay hắn, bất động.

“Tơ liễu này chính là nhân sinh.”

Vương Lâm nhẹ giọng nói.

“Nhân sinh cũng là một hồi nhân quả. Nó thổi qua trước mặt người ta, nhưng khi người ta muốn giơ tay lên bắt lấy, lại không bắt nổi. Trừ phi chính bản thân nó mệt mỏi, thì mới có thể rơi vào tay ta.”

Tô Đạo nhìn tơ liễu trong lòng bàn tay, chậm rãi nói.

Lúc hắn nói chuyện, liền có luồng khí tức êm ả tỏa ra, khiến tơ liễu trong lòng bàn tay hắn lại bay lên, càng bay càng xa.

“Nhân quả, nhân quả. Vương Lâm, ngươi nếu một ngày có thể trong tơ liễu tràn ngập thiên địa này, mà tìm được tơ liễu của riêng mình, thì lúc đó ngươi đã minh ngộ rồi. Cái gì là nhân quả.”

Tô Đạo mỉm cười, tay phải điểm lên bầu trời.

“Đám tơ liễu kia chính là vi sư!”

Vương Lâm ngẩng đầu nhìn theo ngón tay của Tô Đạo. Chỉ thấy trên bầu trời lúc này có rất nhiều tơ liễu như hoa tuyết, rất nhiều, rất nhiều, rất giống nhau, không phân biệt nổi Tô Đạo nói cái nào.

“Ngươi nhìn không thấy, bởi vì đám tơ liễu đó là nhân sinh của ta.”

Tô Đạo nói xong liền nhắm mắt, hai hàng nước mắt lưu lại trên khóe mắt.

“Đó là hai đám tơ liễu. Chúng bị gió thổi nên đã cuốn lấy nhau. Đó là nhân sinh của ta và nàng.”

Trong đầu Tô Đạo lúc này toàn bộ tơ liễu đã biến mất, chỉ còn hai người giống như hai đám tơ liễu cùng tồn tại, cùng tung bay, càng ngày càng xa.

“Năm đó khi tơ liễu buông mành, ta gặp được ngươi. Ta đứng trên cầu, nhìn đôi mắt mờ mịt của ngươi, lúc đó ta liền nghĩ, Vương Lâm ngươi chính là một đám tơ liễu không gốc rễ, rất bất lực, rất mê mang, dường như có một câu hỏi trong đầu ngươi, khiến ngươi không thể suy nghĩ nổi. Ta nhìn thấy ngươi, nhìn thấy đám tơ liễu bay qua mặt ngươi. Trong đó có một đám chính là nhân sinh của ngươi. Nó bay qua trước mặt ngươi mấy lần, nhưng ngươi lại không nhìn thấy nó. Vì vậy mà nó bay tới trước mặt ta. Ta nhìn tơ liễu, nhưng ngươi nhất định lại cho rằng ta nhìn ngươi. Ta hỏi ngươi, cũng chính là hỏi tơ liễu. Nhưng ngươi lại nhất định cho rằng ta đang hỏi ngươi. Lúc đó, ta đang muốn giúp ngươi.”

Tô Đạo ngồi trên ghế, quay đầu, vẻ mặt già nua hiền lành nhìn Vương Lâm.

Thân thể Vương Lâm chấn động.

“Ngươi chính là nhân quả cuối cùng trong đời này của ta. Cuối cùng ta vẫn cảm thấy, hình như ta đã gặp ngươi ở đâu đó rồi.”

Tô Đạo quay đầu nhìn bầu trời nói.

“Năm năm tháng tháng, mỗi một năm tới lúc này, mọi người đều thấy tơ liễu khắp thành. Chỉ là bọn họ không hiểu, không hề hiểu là một đám tơ liễu đó xuất hiện, là muốn tìm người tương liên với chúng. Bởi vì chúng đều là nhân sinh của một người. Chỉ là cuối cùng chúng hoặc rơi xuống nước, hoặc tiêu tán trong bụi trần trong mắt chúng ta. Không phải chúng không tìm được, mà là chúng ta không tìm được thứ thuộc về chính mình.”

Vương Lâm yên lặng ngẩng đầu, nhìn đám tơ liễu hàng năm vẫn phất phơ, giống hệt mười năm trước.

Dần dần, hắn hình như nhìn thấy một đám tơ liễu như cuốn lấy nhau. Hai đám tơ liễu đó giống như đang cứu giúp nhau trong hoạn nạn, chậm rãi ở trong số tơ liễu vô tận kia yên lặng bay đi. Cho dù gió có to hơn, cũng không thể thổi tách được chúng ra.

Bên tai hắn hình như có tiếng đàn không biết từ đâu vọng tới. Tiếng đàn lộ vẻ mất mát, giống như nữ tử cô độc chờ đợi, chỉ có tiếng đàn làm bạn.

Quay lại truyện Tiên Nghịch

Bảng Xếp Hạng

Chương 1064: Luân hồi thẩm phán

Thánh Khư - Tháng 4 9, 2025

Chương 1946: A Ly

Chương 1716: Quá gian xảo!

Tiên Nghịch - Tháng 4 9, 2025