Chương 1107: Kết thúc, xuất phát ( Hai hợp một ) (1) - Truyen Dich

Ngự thú từ số 0 - Cập nhật ngày Tháng 4 3, 2025

Thanh Bảo nhớ lại lời Ngự Thú Sư nhà mình từng nói, trên thân liền nổi lên quang mang phấn sắc.

Một giây sau, khu vực dưới mặt đất, ước chừng hai mươi mét, đồng dạng sáng lên quang mang phấn sắc.

Khí độc màu tím che đậy toàn bộ sân bãi, khiến người không thể thấy rõ cảnh tượng bên trong.

Nhưng thị lực Kiều Tang kinh người, dù khí độc màu tím tương đối nồng đậm, nàng vẫn mơ hồ thấy được thân ảnh Thanh Bảo trên bầu trời, cùng hình dáng độc cõng thú nơi xa.

Chỉ thấy thân hình độc cõng thú linh hoạt, một bên trên thân toát ra khí độc, một bên dễ như trở bàn tay tránh thoát cuồng phong đang càn quét tới nó.

Khu vực khách quý.

“Khí độc độc cõng thú thi triển có thể rộng đến vậy, xem ra mấy vòng trước nó vẫn chưa phát huy ra toàn bộ thực lực.” Người chủ trì cảm khái nói.

Leonard tỉnh táo phân tích:

“Chỉ bằng vào chiêu này, tuyệt đại đa số sủng thú sẽ trực tiếp lâm vào trạng thái trúng độc, nhưng Thanh Ẩn yêu tinh có sương mù sân bãi, hẳn tạm thời không gặp nguy hiểm trong khí độc.”

“Ngụy Khốc.”

“Ngụy Khốc.”

Ngụy Khốc U Linh kêu hai tiếng, biểu thị sân bãi hiện tại không khác biệt gì độc chi sân bãi, phạm vi thi triển sương mù sân bãi của Thanh Ẩn yêu tinh có hạn, nó am hiểu hóa gió, sớm muộn cũng bay ra sương mù sân bãi, sa vào trạng thái trúng độc chỉ là chuyện sớm muộn.

Người chủ trì và Leonard đồng thời nghe thấy bản dịch trong tai nghe.

Đối với phát biểu rõ ràng khuynh hướng độc cõng thú của Ngụy Khốc U Linh, bọn họ lại không nói gì thêm, một khi đã từng đoạt quán quân hoang dại sủng thú, hy vọng hoang dại sủng thú đoạt quán quân cũng là lẽ thường tình.

Trên trận.

Khí độc màu tím nồng đậm che đậy tầm mắt Thanh Bảo, cũng che đậy Thanh Bảo trong tầm mắt độc cõng thú.

Đây thật ra là một cơ hội… Kiều Tang mở miệng:

“Lệch trái công.”

Thanh Bảo đang không phân rõ Đông Nam Tây Bắc, nghe thấy thanh âm Ngự Thú Sư nhà mình, lập tức như uống thuốc an thần, không chút do dự hé miệng, hướng phía lệch bên trái dâng trào ra một đạo cuồng phong màu hồng.

Cuồng phong màu hồng khiến khí độc quanh thân nó điên cuồng phun trào tứ tán.

Ngay sau đó, thanh âm Ngự Thú Sư nhà mình lần nữa truyền vào tai:

“Hóa gió!”

Thanh Bảo không nói hai lời, hóa gió biến mất.

“Phốc phốc phốc phốc phốc!”

Ngay tại khoảnh khắc nó hóa gió biến mất, vô số độc châm từ dưới đất bắn lên, như mưa trút nước, điên cuồng tập kích khu vực phía trên sương mù sân bãi.

Độc châm đâm qua không trung, toàn bộ tập kích vào khoảng không.

Đầu tiên dùng độc khí che đậy sân bãi, ngăn trở tầm mắt, lại dùng độc châm Triêu Thanh bảo vị trí công kích, kỳ thật coi như độc cõng thú không biết vị trí Thanh Bảo cũng không sao, chỉ cần độc châm công kích không phân biệt, dưới tình huống bị che chắn ánh mắt, lại bị hút vào khí độc, đại đa số sủng thú đều sẽ bị công kích trúng, độc cõng thú này thế mà lại tự hành khai phát tổ hợp kỹ… Còn tốt Thanh Bảo còn nhớ rõ ta đã nói lúc trước, thi triển sương mù sân bãi khi không có chỉ lệnh… Kiều Tang nội tâm cảm khái một chút.

“Độc cõng!”

Trong lúc suy nghĩ, độc cõng thú phát ra tiếng kêu thảm.

Đón lấy, cuồng phong mãnh liệt bỗng nhiên dâng lên, càn quét cả khu vực, trong nháy mắt thổi tan toàn bộ khí độc trên trận, hiện ra thân ảnh độc cõng thú ngã xuống đất.

Khán đài vang lên một trận ồn ào.

Bọn họ không ngờ vừa mới giao phong, độc cõng thú bao trùm khí độc toàn bộ sân bãi lại bị đánh trúng trước.

“Thanh Ẩn yêu tinh làm sao đánh trúng độc cõng thú?”

“Không biết, nhưng vừa rồi nghe Kiều Tang phát ra chỉ thị, nàng hình như có thể trông thấy vị trí độc cõng thú.”

“Ta có nghe nói qua, tố chất thân thể cùng ngũ giác của B cấp đại lão không sai biệt lắm siêu nhân, có thể nhìn thấy cũng bình thường.”

“Độc cõng thú thi triển khí độc, không tiến hành công kích sao? Ta còn tưởng rằng nó chiếm ưu thế trong khí độc, sẽ thừa cơ phát động công kích.”

“Hẳn là công kích, Kiều Tang phát ra chỉ lệnh hóa gió.”

“Công kích, các ngươi mù à, một đống độc châm còn trên mặt đất kìa.”

Thanh âm trên trận truyền đến tai độc cõng thú, thấy nhiều người nhìn mình như vậy, độc cõng thú xoay người, đứng lên tựa như không chút tổn thương nào.

“Độc cõng!”

Thậm chí tràn ngập khí thế cao kêu một tiếng.

Trên khán đài, đám hoang dại sủng thú lập tức hoan hô lên.

Hành động này không khỏi quen thuộc là chuyện gì xảy ra… Kiều Tang tự nhủ trong lòng.

“Thanh Thanh ~”

Trong lúc chúng hoang dại sủng thú reo hò, Thanh Bảo hiện thân, nháy mắt đơn hướng độc cõng thú, liếc mắt đưa tình.

Thanh Bảo tiến bộ rất lớn, trước kia trong trạng thái tâm tình không tốt, cũng không nguyện ý thi triển mị hoặc kỹ năng này, quả nhiên trong thực chiến sủng thú tiến bộ nhanh nhất… Kiều Tang nội tâm rất vui mừng.

Độc cõng thú nhìn ái tâm màu hồng chạm mặt tới, lộ vẻ ngưng trọng, cấp tốc hóa thành một đạo ánh sáng màu tím, vừa di chuyển nhanh chóng, vừa giơ ngón giữa Triêu Thanh bảo, lộ vẻ khiêu khích.

Biểu lộ Thanh Bảo trong nháy mắt đen lại.

Đồng thời, cuồng phong quanh thân bỗng nhiên lớn hơn.

Tựa như con tim tan nát, trái tim hình màu hồng “Răng rắc” một tiếng, tiêu tán không thấy.

Độc cõng thú này xem ra rất có kinh nghiệm đối chiến, đâm hấn khắc chế mị hoặc đều biết… Kiều Tang đại não nhanh chóng vận chuyển.

Chiêu khiêu khích này, dù đẳng cấp không cao, nhưng gặp phải sủng thú tinh thần lực không mạnh hoặc cảm xúc dễ sinh ra ba động thường có hiệu quả, giống bây giờ, khi khiêu khích thi triển thành công, sủng thú có mị hoặc sẽ không thể thi triển mị hoặc trong thời gian nhất định vì cừu hận trong nội tâm kéo cao.

Kiều Tang kiềm chế suy nghĩ, mở miệng:

“Song trọng gió.”

“Thanh Thanh!”

Thanh Bảo hé miệng, một đạo cuồng phong màu hồng ẩn chứa yêu tinh năng lượng trong nháy mắt phun ra từ miệng nó.

Nó duy trì động tác há miệng, lại một đường cuồng phong mãnh liệt gào thét mà ra.

Hai cỗ gió cấp tốc giao hòa vào nhau, bỗng nhiên lớn hơn, hóa thành một cỗ cuồng phong khác nào tai nạn, hướng độc cõng thú càn quét.

Ánh mắt độc cõng thú mãnh liệt, chạy nhanh, chợt nó nghĩ tới điều gì, vừa chạy, vừa quay đầu hướng cuồng phong truy kích dâng trào ra một đạo nọc độc lục sắc.

Kiều Tang thấy thế, ý thức được gì đó, phát chỉ lệnh: “Hóa gió.”

Thanh Bảo hóa gió biến mất.

Cơ hồ cùng lúc đó, cuồng phong càn quét độc cõng thú và nọc độc màu xanh lá.

“Độc cõng!”

Độc cõng thú phát ra tiếng kêu thảm trong cuồng phong.

Nọc độc chuyển động theo cuồng phong, như mưa rào, không ngừng phun ra ngoài.

Giọt rơi xuống đất, trong khoảnh khắc khiến bốc lên ăn mòn Lục Yên.

Độc cõng thú này vẫn còn biết lợi dụng cuồng phong mở rộng phạm vi nọc độc của mình… Kiều Tang rất nhìn với con mắt khác với độc cõng thú này, tự nhủ trong lòng khó trách nó có thể dựa vào chính mình đi đến trận chung kết.

Chỉ bằng đầu óc này, so tuyệt đại đa số Ngự Thú Sư còn mạnh hơn.

Sau đó Kiều Tang nghĩ tới điều gì, cảm ứng một chút, nói:

“Đến sương mù sân bãi.”

Lúc này Thanh Bảo không còn ở phạm vi sương mù sân bãi, trong tình huống nọc độc không ngừng phun ra phạm vi lớn theo cuồng phong, không khí cũng sẽ tràn ngập khí độc, Thanh Bảo không nhất định kiên trì được, chờ nó nhịn không được hiện thân, nọc độc sẽ công kích nó, tạo thành trọng thương…

Quay lại truyện Ngự thú từ số 0

Bảng Xếp Hạng

Chương 366: Dạ đàm

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 14, 2025

Chương 365: Huyết Ưng Cuồng Đao

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 14, 2025

Chương 364: Chu gia nhận sợ

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 14, 2025