Chương 9: Hạ nhai - Truyen Dich

Tiên Nghịch - Cập nhật ngày Tháng 3 20, 2025

Mấy ngày kế tiếp, khi bụng đói, hắn liền lấy đám phi điểu xấu số bị hút vào nơi đây mà bỏ mạng làm thức ăn. Phần lớn thời gian, hắn đều cẩn thận quan sát viên thạch châu kia. Mỗi lần, hắn đều dùng hạt sương xuất hiện trên mặt đá lau lên cánh tay. Dần dần, cánh tay hắn đã hoàn toàn khôi phục như ban đầu. Đối với hạt sương này, hắn vô cùng lưu ý, dùng đầu lâu của đám phi điểu tích trữ được không ít.

Một ngày nọ, hắn đem đám hạt sương đã tích lũy được trong nhiều ngày đổ vào một mảnh vải quần áo, cẩn trọng đem thạch châu bọc lại, đeo lên cổ, buộc chặt mấy vòng, sau khi xác định sẽ không rơi xuống, hắn thừa dịp thời gian hấp lực gián đoạn, tiến đến cửa động, hung hăng cắn răng một cái, xé rách phần lớn quần áo trên người, cột lại với nhau. Một đầu cố định vào hòn đá bên cạnh, một đầu cột vào lưng, cẩn thận hướng phía dưới bò xuống.

Ước chừng xuống được năm sáu trượng, đột nhiên tay hắn bị trượt, thân thể nhanh chóng rơi xuống. Cũng may quần áo khá chắc chắn, thân mình hắn lay động, rất nhanh túm được một cành cây khô mọc lan ra. Lúc này, mảnh quần áo từ chính giữa đứt toạc, đoạn buộc trên lưng hắn lảo đảo giữa không trung phất phơ.

Trên trán Vương Lâm toát ra mồ hôi lạnh, nhìn xuống phía dưới, ước chừng còn hai mươi trượng nữa. Hắn một tay nắm chặt cành cây, tay kia nhanh chóng nắm lấy mảnh quần áo, gian nan buộc chặt vào cành cây, lúc này mới thở phào một hơi.

Nhúc nhích thân thể thật cẩn thận, hồi lâu sau, rốt cục hắn cũng lại gần được vách núi, tiếp tục hướng phía dưới bò xuống. Mãi cho đến khi cách chân núi mấy trượng, mảnh quần áo của hắn đã dùng đến cực hạn. Vương Lâm không cần suy nghĩ, nhanh chóng hướng phía dưới nhảy xuống.

Mảnh quần áo không chịu nổi sức nặng, lần nữa đứt toạc, bất quá cũng thoáng giảm bớt tốc độ rơi của Vương Lâm. Gió mạnh đập vào mặt, lại thêm cành cây khô liên tiếp gãy đứt, trong nháy mắt chạm đất, hắn khó khăn khống chế thân thể, đầu ngón chân chạm đất trước tiên, thân thể nương theo lực đẩy mạnh mẽ, lăn lông lốc trên mặt đất một vòng.

Đá trên mặt đất như những thanh đao nhọn, đâm vào bên trong thân thể hắn, xé toạc da thịt, máu tươi rỉ ra. Nhất là đùi phải, lại bị một hòn đá sắc nhọn đâm trúng, theo miệng vết thương có thể thấy được xương trắng hếu.

Vương Lâm hô hấp dồn dập, ánh mắt mơ màng. Hắn gian nan đem thạch châu bọc trong mảnh vải từ trên cổ ngậm vào miệng, đầu lưỡi hút lấy hạt sương ẩm ướt trên mặt đá. Một lát sau, hắn giãy dụa ngồi dậy, hai tay run run cởi bỏ mảnh vải, đối với vết thương ở đùi phải, dùng sức vắt một cái, vài giọt chất lỏng rơi xuống.

Miệng vết thương truyền đến từng trận cảm giác mát lạnh. Làm xong tất cả, hắn suy yếu ngã xuống đất, âm thầm cầu nguyện, trước khi mình khôi phục, xin đừng có dã thú nào lại gần.

Đúng lúc này, bỗng nhiên từ nơi xa truyền đến một tiếng gọi ầm ĩ:

– Thiết Trụ, con ở đâu?

Vương Lâm ngẩn ra, cẩn thận nghe lại, đây rõ ràng là âm thanh của phụ thân. Không kịp suy nghĩ, hắn lập tức dùng sức lực toàn thân hô lên:

– Phụ thân, con ở đây!

Một đạo cầu vồng nhanh chóng từ phía xa bay đến, ở vách núi phía trên Vương Lâm quanh quẩn một vòng, tốc độ nhanh như chớp hạ xuống. Sau khi kiếm quang tiêu tán, đệ tử Hằng Nhạc Phái họ Trương kẹp bên hông mang theo phụ thân Thiết Trụ, cau mày nhìn về phía Vương Lâm.

Phụ thân Thiết Trụ nhìn thấy con mình, lập tức thương tâm rơi lệ, chạy đến bên cạnh Vương Lâm ôm lấy hắn, khóc ròng nói:

– Thiết Trụ a, con sao lại nghĩ quẩn như vậy? Con có hay không nghĩ tới, nếu con chết đi, cha mẹ sẽ sống thế nào đây?

Vương Lâm ngẩn ra, suy nghĩ một chút, hiểu được phụ thân đúng là hiểu lầm mình muốn tự vẫn. Lại nhìn thấy vết thương trên người cùng với bộ dạng chật vật của mình, không khỏi cười khổ đứng lên.

Đệ tử họ Trương ánh mắt đảo qua Vương Lâm, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, phát hiện mảnh vải quần áo. Thân mình khẽ động, hắn nhảy lên, vài lần lên xuống liền trèo đến vị trí mỏm đá có huyệt động. Lúc này, lực hút đột nhiên xuất hiện, hắn sắc mặt cả kinh, nhưng lập tức liền khôi phục như thường, cũng không để ý đến lực hút kia, nhìn qua một tý rồi nhẹ nhàng hạ xuống, trầm giọng nói:

– Đứa nhỏ này muốn tự vẫn, kết quả bị phong nhãn thiên nhiên hình thành hút vào, lúc này mới không ngã chết. Hiện tại đã tìm được Vương Lâm, chờ trở lại môn phái, việc này do trưởng lão định đoạt.

Nói xong, hắn vung tay áo, bắt lấy phụ tử Vương Lâm hai người, nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Không lâu sau, đã hạ xuống đỉnh núi Hằng Nhạc Phái, theo thềm đá nhẹ nhàng đi lên đỉnh.

Trở lại nơi cũ, Vương Lâm tâm tình phức tạp. Trên đỉnh núi, mấy người đứng thẳng, cũng đều mang vẻ mặt chán ghét. Đệ tử họ Trương vội vàng tiến lên, ghé vào tai một người trong đó nói vài câu. Người nọ chau mày, âm thanh lạnh lùng nói:

– Người đã tìm trở về, liền đưa đến phòng khách cùng mẫu thân hắn gặp mặt đi.

Ở trong phòng khách, mẫu thân Vương Lâm nhìn thấy con mình, lập tức lệ rơi đầy mặt, ôm lấy hắn nức nở oán trách. Trải qua cha mẹ kể lại, Vương Lâm lúc này mới biết đầu đuôi sự việc.

Sau khi hắn bỏ nhà trốn đi, cha mẹ lập tức trở lại Vương thị gia tộc tìm Tứ thúc hắn. Ba người lo lắng an nguy của hắn, tìm đến phụ thân Vương Trác. Ngại cho Tứ thúc hắn cường ngạnh, phụ thân Vương Trác không tình nguyện liên hệ gia tộc tất cả thân thích, liên hợp kêu oan Hằng Nhạc Phái, khẩn cầu trợ giúp tìm kiếm.

Hằng Nhạc Phái cũng là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, vốn không muốn để ý tới. Nhưng Vương Lâm dù sao cũng bởi vì không được thu nhận mà bỏ nhà đi. Nếu thực sự có chuyện không hay xảy ra, bọn họ tuy rằng không thèm để ý sinh tử của một phàm nhân, nhưng việc này nếu truyền bá ra ngoài, tất cả thôn dân chung quanh miệng truyền miệng, sợ rằng sau này không có bao nhiêu cha mẹ sẽ để đứa nhỏ đến trắc thí. Cân nhắc nhiều lần, bọn họ phái ra mấy người ở phụ cận tìm kiếm. Phụ thân Vương Lâm lo lắng, liền đi theo.

Thế nên mới có một màn trước đó.

Không qua bao lâu, có người đưa tới chén thuốc, mẫu thân Thiết Trụ vội vàng cảm ơn, cẩn thận đưa đến miệng Vương Lâm. Thứ thuốc này quả không hổ là tiên nhân môn phái làm ra, hiệu quả vô cùng tốt. Sau khi uống xong, Vương Lâm cảm giác thân thể thoáng đã khôi phục không ít, vết thương đau đớn cũng dịu đi rất nhiều.

Lời nói quan tâm của cha mẹ không ngừng truyền vào tai Vương Lâm. Hắn vốn định giải thích, nhưng nghĩ lại, cha mẹ không hẳn sẽ tin tưởng.

Giờ này khắc này, ở trong đại điện Hằng Nhạc Phái, vài vị nội môn trưởng lão ngồi ở một bên, nghe nam tử họ Trương kể lại quá trình tìm được Vương Lâm. Sau một hồi, một lão giả mặt hồng hào vỗ bàn, bất mãn nói:

– Sinh tử của phàm nhân cùng người tu đạo chúng ta có quan hệ gì? Nhìn xem tu chân môn phái Triệu quốc, có ai giống chúng ta như vậy, không ra thể thống gì, vì một đứa nhóc không được tuyển trúng mà ầm ĩ tự vẫn, lại còn phái người đi tìm. Thật sự là mất mặt!

Bên cạnh, một trung niên nhân sắc mặt lạnh như băng, thầm than một tiếng, trầm giọng nói:

– Mã trưởng lão nói rất đúng. Nhìn về Triệu quốc các phái, chỉ có Hằng Nhạc chúng ta là lố bịch nhất. Nhưng đứa nhỏ kia nếu chết ở phụ cận Hằng Nhạc Phái chúng ta, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến việc thu đệ tử sau này. Đến lúc đó, phụ mẫu người ta lại nghĩ, đứa nhỏ không được thu nhận liền có thể ôm ý niệm tìm đến cái chết, vậy còn dám đem đứa nhỏ tới đây nữa không?

Một cẩm bào lão giả, cầm lấy chén trà uống một ngụm, không nhanh không chậm nói:

– Kỳ thật nói trắng ra là, cũng không phải bởi vì Hằng Nhạc Phái chúng ta xuống dốc sao? Cần từ trong số lượng lớn phàm nhân lựa chọn đệ tử thích hợp tu tiên sao? Hắc hắc, nếu là đặt ở năm trăm năm trước, quản hắn sống chết, chúng ta cũng không cần để ý tới ý kiến của phàm nhân.

Cuối cùng, một lão giả mặt đầy nếp nhăn, thở dài một tiếng, chậm rãi nói:

– Thiếu niên kia có thể tự vẫn một lần, rất có thể còn sẽ tự vẫn lần thứ hai. Thôi vậy, để tiết kiệm phiền toái về sau, cũng phá lệ thu hắn làm ký danh đệ tử đi.

Nói xong, hắn liếc xéo nhìn trung niên nhân, nhắm lại hai mắt, không thèm nói nữa.

Quay lại truyện Tiên Nghịch

Bảng Xếp Hạng

Chương 388: Bộ Thiên Phàm

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 17, 2025

Chương 1450: Chân phát chạy như điên

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 17, 2025

Chương 387: Vũ Thánh truyền thừa, Kiếm Tâm Thông Minh

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 17, 2025