Chương 8: Thạch châu - Truyen Dich

Tiên Nghịch - Cập nhật ngày Tháng 3 20, 2025

Sắc mặt hắn tái nhợt, cắn răng đứng lên, đảo mắt nhìn quanh, phát hiện nơi này là một cái huyệt động tự nhiên không lớn. Ánh dương từ cửa động rọi vào, khắp nơi vương vãi hài cốt chim thú.

Phía sau lưng hắn, trên vách đá có một hắc động to bằng nắm tay, bên trong tối đen như mực, không thấy đáy. Hắn khẽ phân tích, mơ hồ nhận ra đáp án. Lực hút đột ngột xuất hiện ban nãy, hiển nhiên là từ bên trong cái lỗ nhỏ này truyền ra. Đám hài cốt chim thú kia, hẳn là cũng giống hắn, bị hút vào đây rồi ngã chết.

Lực hút này hẳn là xuất hiện bất chợt, đúng vào khoảnh khắc hắn ngã xuống, mới cứu hắn một mạng. Vương Lâm cố nén cơn đau ở cánh tay phải, đang định bước ra khỏi động, đột nhiên đám hài cốt trên mặt đất không gió mà lay, vọt về phía sau. Hắn không nói hai lời, vội vàng lăn đến góc tường.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, một lực hút khổng lồ khó tin từ cái lỗ nhỏ trên vách đá bộc phát. Hài cốt chim thú trên mặt đất rung động dữ dội, không ngừng bị hút vào bên trong. Có những mảnh xương lớn, dường như bị dính chặt lên vách đá, cố gắng lấp kín cái lỗ.

Dù vậy, lực hút vẫn còn rất mạnh. Bỗng một con phi điểu từ bên ngoài cửa động bị hút vào, với tốc độ cực nhanh, “bộp” một tiếng đập mạnh vào vách đá, máu tươi văng tung tóe.

Ước chừng qua một canh giờ, lực hút biến mất. Vương Lâm kinh hãi nhìn thi thể phi điểu trên mặt đất, không dám nhúc nhích, lẳng lặng ngồi im tại chỗ, âm thầm tính toán thời gian.

Sau nửa canh giờ, lực hút lại xuất hiện. Cứ thế lặp đi lặp lại vài lần, Vương Lâm đã nắm rõ quy luật: Lực hút kỳ quái này duy trì một canh giờ, rồi dừng lại nửa canh giờ, sau đó lại tái diễn.

Nhân lúc lực hút vừa biến mất, Vương Lâm vội vàng nhịn đau đi đến cửa động. Hắn cúi xuống nhìn, không khỏi cười khổ. Bên dưới là một rừng cây rậm rạp, mơ hồ thấy được những tảng đá kỳ dị nhô cao. Vách núi quá dốc, cánh tay hắn lại bị thương, căn bản không thể leo lên. Khoảng cách từ vách núi xuống đáy vực ước chừng hơn chục trượng, nếu nhảy xuống, chắc chắn tan xương nát thịt.

Hành trang và lương thực của hắn đều để trên đỉnh núi, chưa kịp lấy. Hiện tại, chuyện sống còn là phải kiếm cái gì đó bỏ bụng. Vương Lâm trầm ngâm một lát, tính toán thời gian lực hút sắp xuất hiện, vội vàng lui về góc tường ngồi xuống.

Một ngày trôi qua rất nhanh, sắc trời dần tối. Vương Lâm cảm nhận rõ ràng cơ thể đang suy yếu dần, cánh tay đã hoàn toàn tê liệt, không còn cảm giác. Càng nghĩ, hắn càng cười khổ, lẩm bẩm:

– Bị vây ở đây đúng là chỉ có đường chết, nhưng nhảy xuống thì tuyệt không đường sống… Haizz…

Hắn nhìn thi thể con phi điểu nhầy nhụa máu me ở góc tường, do dự một chút rồi cắn răng nhặt lên, đưa lên miệng. Một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi, hắn khẽ thở dài, không nói gì, cắn một miếng thịt tươi lớn.

Hắn dường như không nhai mà nuốt thẳng xuống. Dạ dày co rút lại, cuộn trào từng đợt nóng rực. Hắn nuốt ngấu nghiến, rất nhanh đã ăn hết một nửa con chim. Cảm giác buồn nôn trào lên liên tục, Vương Lâm vội vàng đứng dậy, hít một hơi thật sâu, mới kìm nén được.

Tiện tay vứt xác chim thừa sang một bên, Vương Lâm dựa vào vách tường ngồi xuống. Trong đầu hắn ngổn ngang trăm mối, lúc nghĩ đến phụ mẫu, lúc nghĩ đến Tứ thúc, lúc lại nhớ đến vẻ mặt chế giễu của đám thân thích, rồi ánh mắt lạnh lùng của gã trung niên áo đen Hằng Nhạc Phái.

Đang lúc thần sắc hoảng hốt, bỗng hắn nhào tới bên cạnh xác chim, nhìn chằm chằm vào nó. Mắt hắn không chớp, cầm khúc chim còn lại lên xem xét kỹ càng. Hắn thấy trong nửa khúc thân chim có một hạt châu màu đỏ to bằng nắm tay trẻ con. Vương Lâm lấy hạt châu ra, trong lòng kinh ngạc.

Trong cơ thể phi điểu này sao lại có hạt châu? Trong lòng hắn rung động, tim đập mạnh. Hắn nhớ đến quyển tạp văn thần thoại “Sơn Hải Kinh” mà hắn từng đọc ở nhà tiên sinh dạy học trong thôn. Trong đó có giới thiệu rằng, nhiều loài động vật nếu sống lâu năm, trong cơ thể sẽ hình thành một loại bảo bối gọi là nội đan.

Nếu người ăn được bảo bối này, sẽ có được sức mạnh vô song, kéo dài tuổi thọ, thậm chí tay chân đứt lìa cũng có thể mọc lại!

Lúc ấy, hắn đọc đến đoạn này còn có chút không tin, âm thầm nhạo báng. Nhưng hiện tại, hắn đã gặp cả tiên nhân rồi, trong lòng đối với những truyền thuyết thần thoại trong “Sơn Hải Kinh” không khỏi tin vài phần.

Vương Lâm trong lòng kinh hoàng. Nếu hạt châu này thật sự là nội đan như “Sơn Hải Kinh” miêu tả, vậy nếu ăn vào, chẳng phải thương thế sẽ lập tức khỏi hẳn, rời khỏi nơi này dễ như trở bàn tay? Thậm chí, việc bái nhập tiên nhân môn phái hẳn là không khó, ít nhất trong cuộc kiểm tra nghị lực, hắn nhất định sẽ đủ tư cách!

Nhưng cầm hạt châu trên tay, hắn cảm thấy nó rất cứng, không giống thứ có thể ăn. Hắn nhíu mày, dùng vạt áo lau sạch bụi bẩn bên ngoài, để lộ màu sắc thật.

Đó là một viên đá xám, trên mặt khắc năm đóa mây trắng, nom rất cổ kính. Vương Lâm thất vọng, không cam tâm, dùng răng cắn thử một cái, cuối cùng đành sờ soạng viên đá, cười khổ lẩm bẩm:

– Thiết Trụ, ngươi đúng là mơ mộng hão huyền. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, tùy tiện một con chim chết trước mặt lại có nội đan.

Thở dài một tiếng, lúc này sắc trời đã tối hẳn, mang theo nỗi u sầu da diết. Hắn lui vào góc tường, dần dần chìm vào giấc ngủ. Viên đá được hắn tùy ý đặt bên cạnh đống xương thú.

Lúc này đã vào thu, mặt đất tỏa nhiệt rất nhanh, nhất là giữa núi, lại càng lạnh lẽo. Cảm giác lạnh lẽo không ngừng xâm nhập vào cơ thể Vương Lâm. Trong giấc mơ, hắn ôm chặt lấy mình. Một đêm trôi qua rất nhanh.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời từ ngoài động chiếu vào, rọi sáng cả huyệt động. Một vài giọt sương long lanh từ viên đá bên cạnh Vương Lâm tiết ra, càng lúc càng nhiều, chậm rãi chảy xuống đống xương thú.

Một lúc sau, Vương Lâm thức dậy. Cánh tay vẫn sưng tấy, chẳng những không đỡ mà có dấu hiệu nghiêm trọng hơn. Vương Lâm ngồi bệt xuống đất, trong lòng phiền muộn.

– Chẳng lẽ cả đời này của mình sẽ bị nhốt ở trong này sao?

Hắn thì thào tự nói, ánh mắt chợt chuyển, phát hiện trên đống xương thú bên cạnh có sương sớm. Vừa hay ngủ dậy khát nước, hắn cầm lấy khúc xương, cẩn thận đưa lên miệng liếm sạch những giọt sương đọng trên đó.

Những giọt sương này có vị ngọt dịu, uống rất ngon. Hắn cũng không biết có phải do ảo giác hay không, sau khi uống xong, toàn thân cảm thấy dễ chịu, ấm áp lạ thường.

Nhất là chỗ cánh tay bị thương, lại truyền đến từng đợt ngứa ngáy, chỗ sưng tấy dường như đã xẹp xuống. Vương Lâm dụi mắt, nhìn kỹ, lập tức kinh hỉ phát hiện cánh tay đúng là đã bớt sưng. Hắn tập trung suy nghĩ, lập tức tìm kiếm những khúc xương khác, đáng tiếc không có khúc nào có sương đọng.

Đang còn nghi hoặc, bỗng ánh mắt hắn dồn vào viên đá bên cạnh, chăm chú nhìn kỹ, thấy trên đó có lấm tấm những giọt sương rất nhỏ. Hắn nhớ lại vừa rồi, khúc xương có sương đúng là nằm sát viên đá. Hắn nhẹ nhàng cầm viên đá lên, tim đập liên hồi, do dự một chút rồi không nói gì, đặt viên đá lên cánh tay, lăn qua lăn lại, xoa đều những giọt sương lên chỗ sưng tấy.

Một tia mát lạnh truyền đến từ cánh tay. Vương Lâm không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào cánh tay. Hồi lâu sau, mắt hắn lộ vẻ vui mừng, chỗ sưng tấy đã xẹp xuống một cách thần kỳ. Hắn vung tay thử động một chút, tuy vẫn còn hơi đau, nhưng đã không còn trở ngại gì lớn.

– Viên đá này nhất định là bảo bối! – Vương Lâm kinh hỉ khôn xiết.

Quay lại truyện Tiên Nghịch

Bảng Xếp Hạng

Chương 1454: Dị Ma đại lục

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 17, 2025

Chương 1453: Bách Túc Thi Trùng

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 17, 2025

390. Chương 390: Chiến trường

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 17, 2025