Chương 55: Rời Phái - Truyen Dich

Tiên Nghịch - Cập nhật ngày Tháng 3 20, 2025

Con cự long kia rống lên một tiếng về phía Phác Nam Tử, rồi hung hăng cắn trả.

Phác Nam Tử cười nhạt, tay chỉ lên thân Tử Nhạc Kim Kiếm, quát lớn:

– Súc sinh, thu lại!

Thân thể cự long chấn động, lập tức nhụt chí, không cam lòng trở về bên trong tiên kiếm, khiến toàn bộ Tử Nhạc Kim Kiếm ảm đạm, mất hết ánh sáng.

Lưu Văn Cử và lão phu nhân liếc nhìn nhau, cùng thở dài. Lão phu nhân vẻ mặt ảm đạm, nói:

– Thôi, tất cả đệ tử phái Hằng Nhạc nghe lệnh, theo ta rời khỏi nơi này.

Nói xong, nàng lưu luyến nhìn thoáng qua bốn phía, lại thở dài một tiếng, thân thể nhẹ nhàng bay lên không trung.

Phác Nam Tử nheo mắt lại, đột nhiên cất giọng:

– Huyền Đạo tông ta ở đây chiêu nạp môn đồ, người nào muốn gia nhập, có thể ở lại.

Mười vị trưởng lão Trúc Cơ Kỳ sắc mặt mỗi người một vẻ, ngoại trừ hai người đứng bên cạnh lão phu nhân, tám người còn lại đưa mắt nhìn nhau, không hề có ý định đi theo.

Lưu Văn Cử ngẩn ra, sắc mặt khẽ biến, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng, chỉ biết thở dài, lắc đầu bay lên không, đứng cùng với lão phu nhân.

– Mỗi người một chí hướng, không muốn đi theo, ta cũng không ép.

Lão phu nhân tận đáy lòng cố gắng kìm nén phẫn nộ, trầm giọng nói.

Đám người Hoàng Long Nhất Bối do dự một phen, cuối cùng ngoại trừ Hoàng Long, Đạo Hư, Hồng Kiểm lão giả, tất cả những người còn lại đều đứng im tại chỗ. Chỉ có ba người bọn hắn, bay lên không trung đứng phía sau hai vị sư tổ Kết Đan Kỳ.

Hơn mười người trong hàng ngũ đệ tử, ngoài mười người đã bay lên, phần lớn đều đứng nguyên tại chỗ. Vương Trác do dự hồi lâu, không dám nhìn vào mắt Đạo Hư, chân giơ lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng vẫn không đi theo.

Nữ tử họ Chu cũng có chút lưỡng lự, cũng không rời đi. Còn cô gái họ Từ, thấy Vương Trác không đi, thì im lặng, chân giơ lên rồi lại hạ xuống.

Vương Hạo đã có thể đi, hắn cười khổ, nói với Vương Lâm:

– Thiết Trụ ca, ta cũng không đi, ta phải ở lại giúp đỡ phụ thân ta. Huynh yên tâm đi, có ta chiếu cố rồi.

Vương Lâm do dự một chút, trên người hắn có rất nhiều bí mật. Nếu đi theo Huyền Đạo Tông, chắc chắn sẽ gặp nhiều nguy hiểm, vì vậy hắn trầm ngâm một lát, rồi quyết định bay lên.

Lúc này, ánh mắt Phác Nam Tử lóe lên, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, đột nhiên nói:

– Vương Lâm, ngươi ở lại!

Vương Lâm ngẩn ra, cung kính hỏi:

– Phác Nam Tử tiền bối, không biết tiền bối gọi vãn bối lại có chuyện gì?

Phác Nam Tử ngẩng đầu, lạnh lùng nói:

– Bảo ngươi ở lại thì ở lại, cần gì phải hỏi nhiều như vậy?

Lưu Văn Cử do dự một chút, đột nhiên nói:

– Phác Nam Tử tiền bối, Vương Lâm này là đại đệ tử của phái Hằng Nhạc ta, mong tiền bối đừng làm khó hắn, để hắn theo chúng ta rời khỏi đây.

Chuyện của Vương Lâm hắn cũng nghe được không ít, cũng từng quan sát, đối với một đệ tử có tương lai Trúc Cơ Kỳ, hắn thực sự không nỡ bỏ.

Phác Nam Tử hừ lạnh một tiếng, nói với Vương Lâm:

– Phái Hằng Nhạc bây giờ hữu danh vô thực, ngươi đi theo bọn họ lang thang chân trời góc biển sao? Ngươi nếu muốn gia nhập Huyền Đạo Tông ta, tương lai chắc chắn sẽ tươi sáng hơn nhiều so với việc đi theo phái Hằng Nhạc. Lựa chọn thế nào, tùy ngươi định đoạt đi, tránh việc này truyền ra ngoài, nói Huyền Đạo Tông ta lên chùa đoạt sư.

Trong lòng Phác Nam Tử tin chắc rằng, Vương Lâm này chỉ cần không phải kẻ ngốc, thì sẽ không đi theo phái Hằng Nhạc.

Vương Lâm trầm mặc một chút, không nói một lời mà trực tiếp ôm quyền, chuyển thân bay lên không, đi tới bên cạnh Hoàng Long chân nhân.

Ánh mắt Phác Nam Tử chớp động, giọng nói lạnh lẽo:

– Thật không biết điều!

Lưu Văn Cử và lão phu nhân cùng nhìn Vương Lâm một cái thật sâu, lại đợi một lúc, thấy đám đệ tử phái Hằng Nhạc đang cúi đầu trên mặt đất, không có ý định đi theo. Hai người thở dài, lão phu nhân nói:

– Thôi, chúng ta đi!

Nói xong, bà dẫn đầu bay về phương xa, mười người còn lại, cả đám sắc mặt đau khổ, bay theo.

Mọi người phái Hằng Nhạc, dưới sự dẫn dắt của hai vị sư tổ Kết Đan Kỳ, giống như chó nhà có tang, lặng lẽ hóa thành mấy đạo cầu vồng, từ xa rời khỏi phái Hằng Nhạc.

Trên đường đi không ai nói một lời, trên mặt ngoại trừ sự phẫn nộ, chỉ còn lại mờ mịt.

Sau một hồi lâu bay trên không, đến khi sắc trời dần tối, Lưu Văn Cử và lão phu nhân bàn bạc một hồi, dừng lại trên một ngọn núi đơn độc, mọi người cũng ào ào đáp xuống.

Lão phu nhân thầm than một tiếng, nhìn những người này một lượt. Ngoại trừ hai vị trưởng lão Trúc Cơ Kỳ, những người khác đều là Ngưng Khí Kỳ. Đồng lứa với Hoàng Long chỉ có bốn người, đồng lứa với Vương Lâm chỉ có mười hai người. Nàng cay đắng cười, cố gắng trấn tĩnh nói:

– Phái Hằng Nhạc của ta hôm nay gặp đại nạn, các ngươi cũng không nên nản lòng. Chuyện trên Tu Chân Giới này, từ trước đến nay đều tồn tại những chuyện xấu. Ngày hôm nay Huyền Đạo Tông có thể cưỡng bức đoạt lấy sơn môn của phái Hằng Nhạc ta, một ngày nào đó ta và Lưu sư tổ kết anh thành công, nhất định sẽ đoạt lại.

Hai vị trưởng lão Trúc Cơ Kỳ còn lại, một người chính là lão già Thượng Quan mấy ngày trước ở trong đại điện quan sát Vương Lâm, hắn vội ho lên một tiếng, nói:

– Vương sư tổ nói rất đúng, càng như vậy, chúng ta càng phải kiên cường chiến đấu, nhất định phải đem mối nhục lớn này khắc ghi trong lòng, ngày nào đó nếu có thành tựu, nhất định phải đoạt lại sơn môn!

Vị trưởng lão Trúc Cơ Kỳ kia có khuôn mặt to béo, lúc này ông ta đăm chiêu ủ dột, nhìn những đệ tử còn lại, nói:

– Đại nạn ập đến khiến mọi người phải ly tán, không ngờ phái Hằng Nhạc to lớn, cuối cùng đồng ý đi theo, chỉ có những người các ngươi, ôi!

Những đệ tử môn phái đi theo, ngoại trừ Trương Tính sư huynh và Lữ Tung mà Vương Lâm biết, tất cả những người còn lại hắn đều không biết tên, nhưng ít nhiều cũng quen mặt.

Trong đó có một người mập, chính là vị mà hắn gặp ở bên ngoài Kiếm Linh Các.

Lưu Văn Cử hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc, nói:

– Chuyện đã qua không cần nhắc lại, việc quan trọng trước mắt là tìm một sơn môn. Nhiều năm trước ta từng trong mấy nghìn dặm ở Tượng Xà sơn này tìm được một động phủ. Tạm thời, chúng ta định cư ở nơi đó đi.

Lão phu nhân có chút trầm ngâm, gật đầu, nói:

– Cũng tốt, đến đó, ta và ngươi lập tức bế quan, tranh thủ trong vòng một trăm năm phải kết anh thành công.

Lưu Văn Cử xoay chuyển ánh mắt, nói với hai vị trưởng lão Trúc Cơ Kỳ:

– Thượng Quan, Tống Dục, hai người các ngươi bảo vệ bốn phía, ta và Vương tổ sư của các ngươi tĩnh tọa để khôi phục linh lực. Đợi khi chúng ta bổ sung linh lực hao tổn của Hộ Sơn đại trận, ta sẽ mang hai người các ngươi bay đi, như vậy tốc độ có thể nhanh hơn một chút.

Thượng Quan, Tống Dục vội vàng nghe lệnh.

Lưu Văn Cử lấy ra vài miếng ngọc giản, ném lên trời, tạo ra một đạo ánh sáng màu xanh, hai tay đơn giản tạo ra vài cái pháp quyết, lập tức từng trận ngọc giản hóa thành một tầng ánh sáng, bao bọc trong phạm vi hai mươi mét.

Làm xong những việc này, hắn ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, tay cầm linh thạch, nhắm mắt thổ nạp. Lão phu nhân họ Vương, cũng ngồi xếp bằng giống như vậy, thổ nạp khôi phục linh lực.

Quay lại truyện Tiên Nghịch

Bảng Xếp Hạng

Chương 296:: Ẩn Quy giáp

Chương 858: Loan Phượng Thần Ấn Tật Tốc

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 20, 2025

Chương 2026: Nữ Đế hàng lâm

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 20, 2025