Chương 50: Chất Vấn - Truyen Dich
Tiên Nghịch - Cập nhật ngày Tháng 3 20, 2025
Thân thể Lữ Vân Kiệt khẽ run lên, hắn vội quay lại, trên môi nở một nụ cười giả tạo:
– Vương sư huynh, huynh có chuyện gì phân phó? Hay huynh muốn linh đan? Tiểu đệ ở đây còn không ít, huynh cứ dùng tạm.
Vương Lâm ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lữ Vân Kiệt, hắn chậm rãi nói:
– Tam sư huynh, đệ muốn hỏi huynh một người, là Vương Hạo, dược đồng ở đan phòng của huynh.
Trước đây, hắn luôn cảm thấy tu vi của mình còn non kém, muốn giúp Vương Hạo cũng lực bất tòng tâm. Nhưng giờ đây, sau khi trải qua vài trận chiến, hắn đã hiểu rõ thực lực của bản thân.
Sắc mặt Lữ Vân Kiệt chợt biến đổi, trong lòng thầm kêu khổ, vẻ mặt âm tình bất định. Đột nhiên, hắn cắn răng, lùi lại phía sau vài bước, lắp bắp:
– Vương…Vương Lâm, Vương Hạo là dược đồng của ta, hắn vô cùng quan trọng đối với việc luyện đan của ta, Lữ mỗ không thể đồng ý.
Hoàng Long chân nhân đứng bên cạnh cảm thấy nghi hoặc, lão nhíu mày quát lớn:
– Lữ Vân Kiệt, chỉ là một tên dược đồng, hắn có gì quan trọng với ngươi?
Mặt Lữ Vân Kiệt cau có, hắn cắn răng lắc đầu, giọng điệu khó khăn:
– Chưởng môn sư bá, đệ tử thật khó tuân lệnh. Vương Hạo…hắn…hắn đã…
Vẻ mặt Vương Lâm thay đổi, thân thể hắn chợt lóe, hóa thành một dải hồng quang, lao thẳng về phía Hằng Nhạc Phong.
Hoàng Long chân nhân và mấy vị trưởng bối bên cạnh đều ngơ ngác, không hiểu chuyện gì. Cả đám người vội vàng đuổi theo, Đạo Hư chân nhân còn ôm theo Lữ Vân Kiệt, chân đạp mây bay về phía Hằng Nhạc Phong.
Chỉ trong chớp mắt, Vương Lâm đã tới trước đan phòng của Lữ Vân Kiệt. Thần thức hắn quét qua, lập tức phát hiện ra hơi thở yếu ớt của Vương Hạo. Không chút do dự, hắn lao nhanh tới cửa phòng, một chân đá văng cánh cửa, xông vào trong. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, ngọn lửa giận dữ trong lòng hắn bùng lên đến cực hạn.
Chỉ thấy bên trong đan phòng, một chiếc lò luyện đan khổng lồ đang tỏa nhiệt. Vương Hạo đang khoanh chân ngồi bên trong lò, mặt không còn chút máu, sinh mệnh đang dần lụi tàn.
Ánh mắt Vương Lâm lạnh lẽo, hắn vung tay, Dẫn Lực Thuật tùy ý thi triển, hướng về phía lò luyện đan chụp tới. Từng đạo ngũ thải quang mang từ trong lò luyện đan bộc phát, tạo thành một lớp màn chắn, va chạm với bàn tay vô hình do Dẫn Lực Thuật tạo ra.
Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, linh lực trong cơ thể được vận chuyển, uy lực của Dẫn Lực Thuật tăng lên gấp bội. Lập tức, nó nghiền nát tấm màn chắn ngũ thải quang mang. Vương Lâm xông vào, ôm lấy Vương Hạo, đưa hắn ra khỏi lò luyện đan, đặt xuống đất.
Tay phải Vương Lâm đặt lên trán Vương Hạo, hắn trầm tư không nói gì.
Hoàng Long chân nhân và các vị trưởng bối cũng vừa tới nơi. Hồng Kiểm lão giả liếc nhìn lò luyện đan, rồi lại nhìn Vương Hạo, sắc mặt hắn chợt biến đổi, thất thanh kêu lên:
– Lô Hỏa Khai Đỉnh!
Đạo Hư cẩn thận quan sát, sau đó ném Lữ Vân Kiệt xuống đất, trầm giọng nói:
– Lữ Vân Kiệt, ngươi thật to gan! Lô Hỏa Khai Đỉnh tuy không phải cấm thuật, nhưng chỉ có thể sử dụng với ngoại nhân, không thể thi triển với đồng môn. Ngươi quên rồi sao?
Sắc mặt Lữ Vân Kiệt trắng bệch, hắn quỳ rạp xuống đất, lí nhí:
– Đệ tử mười lăm tuổi đã lên núi bái sư, đến nay đã hai mươi lăm năm, tu vi vẫn dừng lại ở tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ. Đệ tử không cam lòng! Lô Hỏa Khai Đỉnh một khi luyện thành đan dược, ngoại trừ tăng tuổi thọ còn có cơ hội tăng lên cảnh giới. Vì vậy, đệ tử muốn thử một lần. Vương Hạo là dược đồng do đệ tử thu nhận, theo quy củ của môn phái vốn không phải đồng môn đệ tử, mà là người hầu tư nhân của đệ tử. Hắn giúp đệ tử luyện chế đan dược thì có gì sai?
Lúc này, Vương Lâm mới mở mắt. Sinh cơ của Vương Hạo vừa mất đi đang dần quay trở lại, cuối cùng cũng kéo hắn trở về từ quỷ môn quan. Nghe Lữ Vân Kiệt biện minh, hắn lạnh lùng hừ vài tiếng, không nói gì.
Hoàng Long chân nhân chau mày, một bên là Vương Lâm đang như mặt trời giữa trưa, một bên là đệ tử Lữ Vân Kiệt đã vào môn phái hai mươi lăm năm. Trong chốc lát, thật khó định đoạt. Một lúc lâu sau, lão mới quyết định, quay sang Đạo Hư chân nhân nói:
– Đạo Hư sư đệ, đệ là người chưởng quản hình phạt, Lữ Vân Kiệt nên xử lý thế nào?
Đạo Hư nghe vậy, lập tức hiểu ý của chưởng môn sư huynh, hơi trầm ngâm rồi nói:
– Lữ Vân Kiệt diện bích hai mươi năm.
Hoàng Long chân nhân gật đầu, xoay người nhìn Vương Lâm, hòa ái nói:
– Vương Lâm, từ nay về sau, Vương Hạo được xem là nội môn đệ tử của chúng ta. Xem như đây là đền bù cho hắn. Ngươi sau này không nên tìm Lữ Vân Kiệt gây phiền phức, dù sao các ngươi cũng là sư huynh đệ đồng môn.
Vương Lâm liếc nhìn Lữ Vân Kiệt, đáp:
– Đệ tử tuân lệnh.
Hoàng Long chân nhân vung tay áo, nói:
– Tốt! Chuyện này coi như đã giải quyết xong. Đạo Hư ở lại xử lý những việc còn lại, đệ an bài chỗ tu dưỡng cho Vương Hạo. Vương Lâm, ngươi theo ta.
Nói xong, lão bước ra khỏi đan phòng, thân thể khẽ động, nhẹ nhàng bay lên không trung.
Đạo Hư nhìn Vương Lâm, mỉm cười nói:
– Vương Lâm sư điệt, Vương Hạo cứ giao cho ta. Chỉ cần sinh cơ của hắn còn chưa đứt, ta chắc chắn có phương pháp giúp hắn khôi phục.
Vương Lâm nhẹ nhàng gật đầu, nhìn gương mặt Vương Hạo đang dần hồi phục chút huyết sắc, hắn cũng rời khỏi đan phòng, đi theo Hoàng Long chân nhân.
Dọc theo đường đi, Vương Lâm không khỏi suy nghĩ, về mục đích chưởng môn sư bá gọi hắn đi, hắn đã đoán được phần nào. Không mất nhiều thời gian, Hoàng Long chân nhân đã dẫn Vương Lâm vào nội điện, sau đó lão đột nhiên xoay người, lớn tiếng quát:
– Vương Lâm, ngươi thật to gan!
Sắc mặt Vương Lâm vẫn bình thường, hắn bình thản nói:
– Chưởng môn sư bá, có chuyện gì xin người cứ nói thẳng.
Hoàng Long chân nhân hừ lạnh một tiếng, hỏi:
– Vừa rồi trong lúc tỷ thí, ngươi đã sử dụng loại tiên pháp gì?
Vương Lâm khẽ cười đáp:
– Chính là Dẫn Lực Thuật. Chưởng môn sư bá nếu không tin, có thể cẩn thận xem lại một chút.
Nói xong, hắn dùng Dẫn Lực Thuật khống chế tất cả các bàn trong đại điện, nâng lên không trung, di chuyển vài vòng trên đầu rồi mới hạ xuống.
Hoàng Long chân nhân cẩn thận theo dõi một hồi, sau đó trầm mặc không nói gì. Một lúc lâu sau, lão mới mở miệng:
– Ngươi rõ ràng là Ngưng Khí kỳ tầng thứ ba, thậm chí bây giờ nhìn cũng vẫn là Ngưng Khí kỳ tầng thứ ba, vì sao đột nhiên lại có thể thi triển ra uy lực như thế? Ngươi rốt cuộc đã đạt tới cấp độ gì? Vương Lâm, ngươi hãy thành thật trả lời cho ta!
Vẻ mặt Vương Lâm hiện vẻ đau khổ, hắn nói:
– Đệ tử cũng không rõ. Đệ tử cứ liên tục tu luyện theo một cách tự nhiên, về phần bây giờ đã đạt tới cấp độ gì, đệ tử cũng không biết.
Hoàng Long chân nhân nhìn chằm chằm Vương Lâm, nói:
– Vương Lâm, bây giờ ngươi vẫn không chịu nói sao?
Vương Lâm cười khổ đáp:
– Đệ tử thật sự không biết, làm sao có thể nói được?
Hoàng Long chân nhân thầm than một tiếng, hắn cũng không muốn bức bách Vương Lâm, dù sao hắn vẫn là đệ tử Hằng Nhạc phái. Hơn nữa, hôm nay hắn còn lập công lớn cho môn phái, ngày sau rất có thể sẽ trở thành một ngôi sao sáng trong đám đệ tử. Nghĩ đến đây, sắc mặt lão hòa hoãn lại, nói:
– Ngươi đưa cho Huyền Đạo Tông cái bình nhỏ đó, bên trong có chứa cái gì vậy?
Vương Lâm khẽ cười, cổ tay hắn khẽ động, một chiếc bình ngọc xuất hiện trên tay. Hắn đưa cho Hoàng Long chân nhân, cười nói:
– Chưởng môn sư bá nói chính là thứ này sao? Ngài so với đệ tử hẳn là phải quen thuộc hơn mới phải. Đó chẳng phải là nước sông phía sau núi sao?