Chương 48: Xuất Trận - Truyen Dich

Tiên Nghịch - Cập nhật ngày Tháng 3 20, 2025

Cùng lúc đó, thân thể hắn khẽ động, như một làn khói đã xuất hiện trên đài.

Ánh mắt cuồng ngạo của hắn quét qua đám đệ tử Hằng Nhạc phái, ngông cuồng tuyên bố:

– Bọn ngươi, toàn bộ nội môn đệ tử cùng lên đi. Chỉ cần một mình Chu Bằng ta là đủ rồi!

Đám đệ tử Hằng Nhạc phái lập tức xôn xao, nét mặt ai nấy đều giận dữ, sục sôi.

Ngay cả đám trưởng bối Hằng Nhạc phái cũng không khỏi cau mày, lộ vẻ không vui.

Đám đệ tử Huyền Đạo tông thì im lặng, ánh mắt lại đầy vẻ tôn kính. Hiển nhiên thân phận của kẻ này ở Huyền Đạo tông không hề nhỏ bé.

Âu Dương lão nhân vội ho khan một tiếng, cao giọng nói:

– Hoàng Long đạo hữu! Đây là Chu Bằng, đại đệ tử của Huyền Đạo tông. Lần này, chúng ta chỉ cần một người để phân định thắng thua. Nếu trong số đệ tử của Hằng Nhạc phái có kẻ gắng gượng được trong mười lần hô hấp mà không bại, thì Hằng Nhạc phái các ngươi chiến thắng.

Hai mắt Trương Cuồng chợt lóe lên, thân thể khẽ động, hắn đã nhảy lên đài, trầm giọng nói:

– Tiểu tử cuồng vọng! Để ta thử sức với ngươi!

Chu Bằng cười một tiếng điên cuồng, nói:

– Ngươi? Thoạt nhìn tu vi chỉ đạt tới tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ, nhưng lại ẩn giấu thực lực tầng thứ tám. Chút tu vi ấy vẫn chưa đủ! – Nói xong, hàn quang trong mắt hắn chợt lóe lên, phất tay một cái. Nhất thời một con cự xà đen bóng hiện ra, nghênh gió mà lớn lên gấp mấy lần. Trong nháy mắt, nó đã biến thành một con Thông Thiên đại mãng.

Cái đầu của con cự mãng lạnh lẽo nhìn Trương Cuồng, sau đó há miệng hút một cái. Nhất thời, một luồng hấp lực cực mạnh đột ngột xuất hiện.

Tuy nhiên, luồng hấp lực đó chỉ nhắm vào một mình Trương Cuồng.

Trương Cuồng chưa kịp né tránh, cũng chẳng kịp thi triển pháp thuật nào, đã như diều đứt dây, bay thẳng vào trong bụng nó.

Chu Bằng cười lạnh một tiếng, tay phải khẽ động, đã nắm lấy cổ Trương Cuồng, nói:

– Trở về tu luyện thêm vài chục năm nữa rồi hãy đến gặp ta! – Nói xong, hắn vung tay một cái, thân thể Trương Cuồng như một ngôi sao băng, bay thẳng về phía sau.

Tên đệ tử mặc Tử y còn lại lập tức nhảy lên đón lấy Trương Cuồng. Nhưng xung lực từ người hắn quá mạnh, khiến cho cả hai phải lùi lại rất xa mới có thể dừng được.

Trương Cuồng mặt không còn chút máu, nhắm chặt hai mắt, thân thể không ngừng run rẩy. Trên cổ hắn có một vết tay màu đen, giống như một cái kìm đang kẹp chặt lấy cổ hắn.

Tên đệ tử bay lên đón hắn, vẻ mặt hoảng sợ, im lặng không nói.

Hoàng Long chân nhân cảm thấy vô cùng khổ sở. Đối phương có một tên đại đệ tử thế này, quả là quá mạnh! Lão chỉ có thể nhìn ra, thực lực đối phương biểu hiện bên ngoài là tầng thứ mười của Ngưng Khí kỳ. Như vậy, trên người hắn nhất định có dán phù ẩn giấu tu vi, nên mới không nhìn rõ được thực lực thật sự.

Đưa mắt nhìn đám đệ tử nội môn đứng chung quanh, Hoàng Long chân nhân thầm than một tiếng. Bởi trong mắt lão, chẳng có một tên đệ tử nào có thể thủ thắng. Ngay cả đại đệ tử đang tu luyện ở chỗ trưởng bối Kết Đan kỳ cũng chỉ mới đạt tới tầng thứ mười mà thôi. Mặc dù có thể cho hắn ra đánh một trận, nhưng nếu hắn lại thua nữa, thì lần này Hằng Nhạc phái coi như thất bại hoàn toàn.

– Thôi! Lần này Hằng Nhạc phái xem như hoàn toàn vô vọng. Những lời nói của Âu Dương lão nhi hay là đi thông báo cho hai vị sư tổ kia, để cho họ định đoạt. Nếu những lời đối phương nói là thật, thì Hằng Nhạc phong quả thực không thể đứng vững được nữa rồi! – Hoàng Long chân nhân cười khổ một tiếng.

Chu Bằng cuồng ngạo, liếc mắt nhìn mọi người, nói:

– Kế tiếp là ai?

Tất cả đám đệ tử Hằng Nhạc phái có mặt đều không ai mở miệng. Bọn họ đều cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của Chu Bằng.

Chu Bằng cười lạnh, trong lòng có chút coi thường. Đúng lúc đó, hắn chợt ngẩng người, khi phát hiện có một tên đệ tử mới chỉ đạt tới tầng thứ ba, lại không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Vương Lâm vẫn bình thản nhìn Chu Bằng.

Chu Bằng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, lạnh nhạt nói:

– Thế nào? Ngươi muốn lên?

Lời nói của Chu Bằng thu hút sự chú ý của mọi người. Quay đầu lại, bọn họ mới phát hiện ra người mà Chu Bằng nói chính là Vương Lâm, nét mặt không khỏi thay đổi.

Hoàng Long chân nhân thở dài. Vương Lâm mới đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ, lão vốn chẳng hề chú ý. Nhưng bây giờ, cho dù tu vi rất thấp, đứa nhỏ vẫn có can đảm như vậy.

Chu Bằng thấy đối phương không nói gì, liền cười lạnh, nói:

– Bốn trận tỷ thí, chỉ còn lại có một trận. Đường đường Hằng Nhạc phái lại không có một người nào dám đi lên, đúng là khiến cho Chu mỗ thất vọng. Chẳng lẽ, đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phái lại không có ai dám nghênh chiến hay sao?

Đạo Hư sư thúc đang đứng cạnh Hoàng Long chân nhân chợt nói:

– Tôn sư đệ, xin lỗi. Vương Lâm! Ngươi lên đi.

Tôn Đại Trụ ngẩn người, tức giận nói:

– Đạo Hư! Tuy ngươi là sư huynh của ta, nhưng cũng không thể ra lệnh cho ta được. Đồ đệ của ta mới chỉ đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ, vậy mà ngươi còn bảo hắn đi ra, chẳng phải là thí tốt hay sao? Đại đệ tử của người ta quá mạnh mẽ, đồ đệ của các ngươi không đánh lại, sợ chúng bị thương, nên mới bảo đồ đệ của ta ra đấm lưng cho người ta à? Đồ đệ của ta ở môn phái luôn bị coi là phế vật, cho dù lên có bị thua, thì các ngươi cũng không cảm thấy mất mặt mũi lắm đúng không? Mẹ kiếp, lão tử không đồng ý!

Đạo Hư nhíu mày, trong lòng lão đúng là nghĩ như vậy. Nhưng không ngờ Tôn Đại Trụ lại không nể mặt, trực tiếp nói thẳng ra trước mặt Huyền Đạo tông như vậy.

Lão cười lạnh vài tiếng, nhìn Hoàng Long chân nhân, mấp máy môi truyền âm một chút.

Hoàng Long chân nhân thở dài, nói:

– Tôn sư đệ! Ngươi không cần phải nói nữa. Vương Lâm! Ngươi lên đi.

Tôn Đại Trụ vung tay, ngẩng đầu lên nhìn trời, cười lạnh.

Vương Lâm ôm quyền, cung kính nói:

– Tuân mệnh.

Nói xong, hắn hít một hơi thật sâu, chầm chậm bước lên đài.

Đám đệ tử Huyền Đạo tông thấy vậy liền cười ồ lên.

– Hằng Nhạc phái! Các ngươi cho hắn lên dọa người hay sao? Không ngờ một tên phế vật cũng có thể xuất trận đánh với Đại sư huynh của chúng ta.

– Tên phế vật này không cần tới Đại sư huynh ra tay. Chỉ cần một ngón tay của ta cũng có thể bóp chết hắn!

– Đại sư huynh! Đây là bọn họ nhận thua, cho một người lên gãi lưng cho sư huynh. Sư huynh giơ cao đánh khẽ, đuổi nhẹ hắn đi thôi!

Âu Dương lão nhân cùng hai vị trưởng lão nhìn nhau một chút, đều lộ vẻ khinh thường. Âu Dương lão nhân cười nói:

– Hoàng Long đạo hữu! Hôm nay, chúng ta cũng hiểu rõ Hằng Nhạc phái rồi.

Nét mặt Hoàng Long chân nhân âm trầm, không nói gì, phất tay áo một cái rồi đi về phía sau. Cơ bản lão cũng chẳng hy vọng gì vào Vương Lâm. Cho hắn ra chủ yếu là làm con tốt thí, để chấm dứt trận đấu này mà thôi.

Dù sao, cho hắn lên, nếu bị thua cũng không đến nỗi khó nghe cho lắm.

Nhưng nếu bị đối phương dọa cho không ai dám xuất trận, thì đúng là không còn chút mặt mũi nào.

Không có tên nội môn đệ tử nào dám lên, chỉ còn duy nhất có một mình Vương Lâm.

Phía sau hắn, tất cả thế hệ trước của Hằng Nhạc phái đều lắc đầu, xoay người đi ra đằng sau.

Thậm chí, ngay cả đám đệ tử nội môn cũng có người bỏ đi, không đứng ở đây cho thêm xấu mặt.

Chu Bằng kiêu ngạo cười ha hả, nói:

– Vương Lâm! Ta chỉ cần thổi một hơi là có thể đuổi ngươi xuống dưới! Ngươi cố đứng cho vững! – Nói xong, hắn hít vào một hơi thật sâu. Thân thể hắn giống hệt như một cái động không đáy, quần áo bay phần phật.

Vương Lâm chưa từng giao thủ với ai, nên có phần hồi hộp. Hắn không hề chớp mắt, phát huy toàn bộ uy lực của Dẫn Lực thuật.

Để cho chắc chắn, hắn còn lấy ra một viên Phích Lịch đan, xóa đi thần thức của Lý Sơn rồi ném ra ngoài.

Một tiếng nổ lớn vang lên. Trong làn khói đen, thân thể Chu Bằng bị hất tung lên, ngã xuống đất. Toàn thân hắn bám đầy bụi, bốc mùi hôi thối, ngơ ngác chẳng khác gì Tôn Hạo lúc trước.

Thông Thiên cự mãng trên không trung cũng lập tức biến mất.

Tiếng nổ lớn đã làm kinh động tới đám người của Hằng Nhạc phái. Mọi người đều vô thức quay đầu nhìn lại, rồi sững sờ. Toàn bộ không gian trở nên im lặng, không hề có một tiếng động.

Hoàng Long chân nhân thừ người ra, cả kinh nói:

– Đây… Đây… – Trong lòng lão như có muôn ngàn con sóng, hai tai ù đặc như bị muôn ngàn tiếng sét oanh tạc.

– Không thể như thế! Vương Lâm trở nên lợi hại như thế từ lúc nào? Đối phương của hắn lại còn là đại đệ tử của Huyền Đạo tông! – Đạo Hư sư thúc dụi dụi hai mắt, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.

Tên hắc y đệ tử đưa Vương Lâm vào Hằng Nhạc phái – Trương sư huynh cũng không tin vào mắt mình, thầm nghĩ:

– Đây là Vương sư đệ mà ta vẫn bảo cố gắng tu luyện đây sao? – Rõ ràng là tu vi của hắn mới chỉ có tầng thứ ba, làm sao có thể?

– Hắn có phải là Vương Lâm không? Có phải cái tên phế vật nhờ vào tự sát để tiến vào môn phái không? – Vị sư thúc mặt đỏ há to miệng, ngây ra mà nhìn.

– Đúng là khó tin! – Tống sư thúc vốn lạnh lùng cũng phải trợn mắt mà nhìn.

Vương Trác lại càng kinh sợ hơn nữa. Hắn hoàn toàn ngơ ngác, trong đầu quanh đi quẩn lại mấy từ:

– Vương Lâm… Phế vật… – Hắn cố gắng lắc đầu, trong lòng thầm nhủ mình đang nằm mơ, đó chỉ là ảo giác mà thôi.

Nữ tử họ Từ lấy tay che miệng, thì thào nói:

– Tại sao có thể như vậy? Vương Lâm trở nên lợi hại như thế từ lúc nào? Rõ ràng tu vi của hắn mới chỉ có Ngưng Khí kỳ tầng ba cơ mà?

Tôn Đại Trụ sờ sờ đầu, thì thào nói:

– Ảo giác… Nhất định là ảo giác… Mẹ nó! Rõ ràng là ảo giác do lão thiên gây ra… Đây có phải là đồ đệ ta hay không?

Nữ tử họ Chu càng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang đứng trên thạch đài.

Trương Cuồng đã tỉnh lại từ nãy, chỉ có điều hắn sợ xấu hổ nên vẫn giả vờ hôn mê. Nhưng đến lúc này, hắn thực sự không còn giả vờ được nữa, ngơ ngác nhìn Vương Lâm trên thạch đài. Đột nhiên, đồng tử của hắn chợt thu lại, thầm nghĩ:

– Không sai! Chính là hắn! Nhất định là hắn!

– Nằm mơ! Chắc chắn là nằm mơ! – Người trung niên lúc đầu thu Vương Lâm cắn vào lưỡi mình một cái.

Lữ Tung thì không phản ứng mạnh mẽ như bọn họ. Cái tên Vương Lâm này, hắn đã nghe thấy một lần. Hắn nhìn thật sâu vào mắt Vương Lâm, thầm nghĩ:

– Nội môn đệ tử từ lúc nào mà có một cao thủ như vậy? Biết sớm như thế thì ta còn tới làm gì? Chưởng môn cũng thật là, cho hắn ra luôn có phải là xong rồi không?

– Chẳng lẽ ban đầu ta đã nhầm lẫn trong kiểm tra? Chẳng lẽ thực tế thiên tư của Vương Lâm vô cùng ưu tú? – Tam sư huynh phụ trách phòng luyện đan thầm nghĩ.

Tất cả đám đệ tử nội môn đều thừ người ra, không nhúc nhích.

Mọi người của Huyền Đạo tông cũng hoàn toàn im lặng. Âu Dương lão nhân mở to hai mắt mà nhìn. Chu Bằng chính là con át chủ bài của Huyền Đạo tông, được mọi người thầm gọi là thiên tài của tu chân giới Triệu quốc.

Tu vi của hắn đã đạt tới tầng mười ba của Ngưng Khí kỳ, thế mà vẫn thua?

Nếu trưởng bối của Hằng Nhạc phái ra tay thì không nói làm gì. Nhưng đây lại là một cái tên vẫn bị coi là phế vật của Hằng Nhạc phái, một tiểu bối mới đạt tới tầng thứ ba. Nhất định là do Chu Bằng khinh địch.

Hai vị trưởng lão khác cũng đưa mắt nhìn nhau, không nói tiếng nào. Trận tỷ thí này quá quỷ dị, khiến cho họ vẫn chưa thể tiêu hóa nổi.

Liễu Phong liếc nhìn Vương Lâm một cái thật sâu, thầm kêu may mắn.

Vừa rồi đối phương không xuất trận, nếu không chính mình nhất định sẽ bị bại. Có điều, hắn cũng không hiểu tại sao Vương Lâm lợi hại như vậy, mà vẫn bị Hằng Nhạc phái gọi là phế vật? Hơn nữa, nhìn nét mặt của mọi người bên đó cũng đầy vẻ kinh hãi, không hề có chút giả dối. Chẳng lẽ là do đại sư huynh khinh thường? Liễu Phong cũng không thể đoán nổi. Có nhìn thế nào, hắn cũng chỉ thấy Vương Lâm đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ mà thôi.

Các đệ tử khác cũng có những ý nghĩ giống Liễu Phong. Bọn họ đều cho rằng đại sư huynh vì khinh thường nên bị đánh lén.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Mi cũng rất đặc sắc. Ý nghĩ của nàng cũng không giống với mọi người lắm. Nàng vẫn chú ý tới Vương Lâm, nên lúc này càng thêm hứng thú, cẩn thận đánh giá.

Trong số mọi người, có lẽ kẻ khiếp sợ nhất chính là Lý Sơn. Lúc này, thân thể hắn mềm nhũn, tê liệt ngã ngồi trên mặt đất, lẩm bẩm:

– Xong hết rồi… Phích Lịch đạn là ta bán cho hắn… Không ngờ hắn lại lấy ra dùng với Đại sư huynh… Chắc chắn sẽ bị Đại sư huynh hận đến chết…

Lý Sơn ơi là Lý Sơn… Ngươi cả đời thông minh, tại sao lại không nhận ra Vương Lâm giả heo ăn hổ đây? Vương Lâm! Ngươi quả là một kẻ hèn hạ, vô sỉ, âm hiểm… Ngươi hại ta như vậy, làm sao mà ta còn có thể ở lại Huyền Đạo tông được đây hả? Đại sư huynh chắc chắn sẽ không tha cho ta…

Không được! Nhưng tại sao ta lại cho thêm bụi bẩn và mùi thối vào đó?

Hình như bụi bẩn là lúc đầu do ta đắc ý bỏ thêm vào. Nếu không mất một năm tắm rửa, thì cơ bản đừng hòng mong sạch được.

Còn mùi thối kia, đó là vì đoạt bạn gái của người khác nên ta cố ý cho thêm vào. Cái này chính mình cũng không dám dính. Ngoại trừ đứng trước gió một tháng, ngoài ra không còn biện pháp nào khác. Xong rồi… Xong hết rồi…

Đúng lúc này, Chu Bằng tỉnh táo lại. Hắn suýt nữa thì bị mùi thối trên người mình làm cho ngất xỉu. Hắn tức giận quát:

– Lý Sơn! Ta sẽ không để yên cho ngươi!

Lý Sơn sợ quá, lớn tiếng khóc nói:

– Đại sư huynh! Ta sai rồi… Đại sư huynh! Huynh tha cho ta đi… Sau này ta không dám làm những việc như thế nữa…

Chu Bằng quá đỗi tức giận, thân thể đầy bụi bẩn và mùi thối lao thẳng lên bãi đá, dữ tợn quát:

– Vương Lâm! Vừa rồi không tính! Là do ta chuẩn bị không tốt, để ngươi đánh lén! Chúng ta làm lại! Lần này, không được phép đánh lén!

Thực ra, Vương Lâm cũng bị giật mình mất một lúc, mới định thần lại được.

Lần này, Chu Bằng nổi trận lôi đình, cho rằng hắn vì khinh thường, nên mới bị một tên đệ tử mới đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ đánh thắng. Vì vậy, hắn không nói lời nào, lập tức triệu hồi Thông Thiên cự mãng, tay bắt quyết. Cự mãng liền kêu lên một tiếng, đang định há cái miệng khổng lồ ra…

Vương Lâm lại một lần nữa sử dụng Dẫn Lực thuật, vỗ một cái. Cự mãng rên lên một tiếng, thân thể nhất thời tiêu tán. Chu Bằng mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lại một lần nữa bay ra xa.

Hắn vừa mới rơi xuống đất, lại lập tức xông lên thạch đài, không để ý tới vết máu nơi khóe miệng, xé ngay áo ngoài, giật cái tiên phù đang treo trước ngực xuống. Ngay lập tức, khí thế trên người hắn bốc lên, mái tóc dài tung bay một cách quỷ dị.

– Vương Lâm! Vừa rồi không tính! Ta chưa xuất ra hết thực lực của bản thân! Chúng ta làm lại một trận!

Đến bây giờ, Vương Lâm đã thực sự tin tưởng vào thực lực của bản thân.

Hắn không đợi đối phương nói hết, lại dùng Dẫn Lực thuật, vỗ một cái nữa.

“Chát!” một tiếng vang lên. Khí thế của Chu Bằng đang lên tới đỉnh, lại một lần nữa phun máu ra miệng, bay xuống dưới đất. Linh khí trong cơ thể hắn hoàn toàn tán loạn. Hắn cố gắng một lúc mới đứng dậy được. Nhưng nỗi uất nghẹn trong người lại dâng lên nhanh chóng, hắn tức quá không thở được, trực tiếp ngã xuống hôn mê.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Ngoại trừ tiếng thở của đám đệ tử hai bên ra, không còn có một thanh âm nào khác.

Mất một lúc, Hoàng Long chân nhân mới có phản ứng, trên mặt lộ vẻ mừng như điên. Lão nhìn Vương Lâm càng lúc càng thuận mắt, thầm nghĩ:

– Tên Vương Lâm này là phúc tinh của Hằng Nhạc phái hay sao? Cái tên tiểu tử này tu luyện đến cấp độ cao như vậy rồi mà vẫn còn giấu, thật đáng đánh đòn. Có điều, không biết hắn tu luyện thế nào. Việc này có lẽ cần phải hỏi một chút mới được.

Tôn Đại Trụ hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ:

– Lão thiên ơi! Cuối cùng thì ông cũng mở mắt cho ta một tên đệ tử lợi hại như vậy. Chuyện tự hào nhất đời này của lão phu chính là thu đứa nhỏ này làm đồ đệ. Sau này xem trong môn phái có vị sư huynh nào dám châm chọc ta nữa hay không?

Đạo Hư há hốc mồm. Nếu một lần thì còn có thể dùng hai chữ may mắn để giải thích. Nhưng cả mấy lần đều có kết quả như vậy, khiến cho hắn kinh sợ. Cho dù đại đệ tử của đối phương đã giật tiên phù xuống, lúc đó tu vi của hắn đã lên đến tầng thứ mười hai, vẫn bị Vương Lâm dùng Dẫn Lực thuật đánh cho rơi xuống đài.

Không biết tên Vương Lâm này đạt tới cấp độ nào. Lão nhìn kỹ một lúc, cho dù sử dụng thần thức thế nào, cũng không thể nhìn thấu tu vi của Vương Lâm.

Lão nhân mặt đỏ, thầm nghĩ:

– Lúc đầu, Vương Lâm có thể bái nhập vào phái ta làm môn hạ là do ta đồng ý. Chẳng lẽ ta có thể nhìn ra hắn chính là một kẻ có thiên tư?

Người trung niên thu Vương Lâm, cũng thầm nghĩ trong lòng:

– Duyên phận! Đây đúng là duyên phận! Nếu lúc đầu ta không cố gắng đề cử hắn nhập môn, thì làm sao có được ngày hôm nay? Ta đã làm cho môn phái một chuyện tốt, nhất định phải nói lại với chưởng môn mới được!

Đứng cách hắn không xa là một người trung niên có khuôn mặt vàng như nghệ. Lúc này, hắn đang đưa tay vuốt râu, gật đầu thầm nghĩ:

– Đứa nhỏ này khi kiểm tra, ta đã biết nó có nghị lực rất tốt. Quả nhiên là bất phàm. Hừ! Do tên Tôn Đại Trụ nhanh tay đoạt lấy, nếu không nó hẳn là đệ tử của Trương Nhân ta mới đúng!

Lúc này, Vương Trác đã hoàn toàn tỉnh táo. Hắn thầm nghĩ trong đầu:

– Thì ra thực lực của hắn lại mạnh như vậy. Lúc trước, ta vẫn dùng mọi cách châm chọc hắn, sau này không chừng sẽ bị hắn trả thù. Làm sao bây giờ?

Hai mắt nữ tử họ Chu phát sáng. Nàng đã hoàn toàn xác định được Vương Lâm đúng là người thâm tàng bất lộ. Nghĩ đến lúc trước vẫn tưởng hắn mới chỉ đạt tới tầng thứ ba, chính mình cũng nói với hắn nhiều chuyện linh tinh, không khỏi đỏ mặt, nghĩ thầm:

– Vương Lâm cũng thật là… Rõ ràng lợi hại như vậy, mà dám lừa gạt ta, nói là mới đạt tới tầng thứ ba. Hừ! Nhất định phải nói chuyện với hắn mới được!

Nữ tử họ Từ chớp chớp đôi mắt, nhìn Vương Lâm một chút, rồi lại nhìn Vương Trác, thầm nhủ:

– Làm sao mà hắn lại lợi hại hơn Vương Trác sư huynh được cơ chứ? Đáng nhẽ, đây phải do Vương Trác sư huynh náo động mới đúng. Có điều, Vương Lâm cũng thật lợi hại. Đối phương là đại đệ tử của người ta, mà tát cho rơi xuống những ba lần…

– Thì ra Vương Lâm vẫn giả heo ăn thịt hổ. Đúng là hèn hạ. Cũng may trước đây ta không cười nhạo hắn. Nếu không thì… Hắc hắc! Trước kia đám sư huynh đệ vẫn cười hắn, để xem bọn họ có còn bình tĩnh được nữa hay không. – Một tên đệ tử nội môn cười thầm, liếc mắt nhìn mấy vị sư huynh đệ xung quanh.

– Xong hết rồi… Trước kia ta vẫn hay châm chọc, cười nhạo hắn… Bây giờ mới biết hắn chỉ cần một ngón tay cũng có thể giết chết ta… Mẹ kiếp! Ngươi có tu vi cao như vậy, tại sao lại phải giả vờ như một người yếu làm gì? Đúng là đồ vô sỉ! – Từ đám đệ tử ký danh vẫn hay cười nhạo Vương Lâm là Hắc Tâm Vương, đến những tên đệ tử nội môn vẫn hay chế nhạo hắn, lại càng thêm sợ hãi.

– Vương Lâm chắc chắn là một kẻ tốt bụng. Lúc trước ta vẫn hay cười nhạo hắn, nhưng có lẽ hắn vẫn không để ý trong lòng. Nhất định Vương sư huynh cũng không chấp nhặt đối với ta. – Một tên đệ tử nội môn từng nhiều lần cười nhạo Vương Lâm đang suy nghĩ.

Tam sư huynh phụ trách phòng luyện đan, hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ:

– Nghe nói Vương Lâm và Vương Hạo là thân thích, lại có giao tình không tệ lắm. Làm như thế nào bây giờ? Nếu là ba ngày trước, thì cùng lắm là ta bán cho hắn một chút nhân tình, thả Vương Hạo ra. Nhưng bây giờ… Ôi! Vương Hạo đã biến thành như vậy… Một khi hắn đi tìm Vương Hạo, nhất định ta sẽ phải gánh chịu lửa giận của hắn… Tên Vương Hạo này nhất định không thể để được. Nếu bây giờ mình bỏ đi, chắc chắn sẽ bị người ta để ý. Chờ lát nữa tỉ thí xong, ta về xử lý Vương Hạo. Đến lúc đó, người chết không có ai làm chứng, chắc chắn cũng chẳng làm gì được ta. Ôi…

Lữ Tung cúi đầu, nhìn bộ quần áo màu tím trên người, cười khổ, nghĩ:

– Thứ hạng đệ tử nội môn của Hằng Nhạc phái lại phải thay đổi rồi. Vương Lâm đúng là không đơn giản. Hắn ẩn giấu tu vi, sợ rằng để chờ đến ngày hôm nay, có thể khiến mọi người kinh động. Hắc hắc! Chỉ sợ sau này tu chân giới của Triệu quốc, cái tên Vương Lâm sẽ nổi lên như cồn. Với hắn chỉ có thể kết giao, không thể làm địch. – Trong nháy mắt, hắn đã xác định được thái độ của mình sau này đối với Vương Lâm.

Trương Cuồng nét mặt vô cùng khó chịu. Sau khi đổi được nước của Linh Tuyền, nên vẫn tưởng rằng đó chỉ là do có linh khí nồng đậm mà thôi. Vì vậy, sau khi kết thúc hội giao dịch, hắn vẫn chưa tìm tới Vương Lâm.

Nhưng sau khi đến dòng suối nơi hậu sơn, hắn mới phát hiện ra sự khác biệt. Nước suối đó chẳng những linh khí nồng đậm hơn mấy lần, mà bên trong nó còn ẩn chứa một thứ tác dụng thần kỳ. Hắn tìm hiểu một lúc, mới sợ hãi nhận ra nó có thể trú nhan.

Nếu thường xuyên uống nước suối đó, chắc chắn có thể lưu giữ được tuổi xuân của mình. Nhưng hắn chỉ uống vài giọt, liền phát hiện thêm một điểm khác biệt nữa. Làm cho hắn phải kinh ngạc.

Tại tu chân giới, chỉ khi đạt tới Nguyên Anh kỳ, mới có thể giữ được dung nhan. Nhưng đến lúc đó, con người cũng phải đạt tới mấy trăm, thậm chí là ngàn năm tuổi.

Nghĩ kỹ một chút, nếu đem nước Linh Tuyền thủy này ra ngoài trao đổi với môn phái khác, nhất là đám Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ nữ tiền bối, thì chắc chắn sẽ khiến cho bọn họ điên cuồng.

Nhưng sau khi hắn đi tìm, thì lại không hề thấy bóng dáng Vương Lâm đâu cả. Khắp cả Hằng Nhạc phái, mấy chục đệ tử nội môn, hắn đều dò xét qua, nhưng không hề tìm thấy một người tương tự.

Vì việc này mà gã cảm thấy buồn bực mất một thời gian. Ngay cả Vương Lâm hắn cũng để ý, nhưng một tên phế vật mới đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ, Trương Cuồng làm sao có thể nghĩ hắn lại có được một thứ bảo bối như vậy. Vì vậy mà sau khi xem xét xong, Trương Cuồng bèn gạt hắn qua một bên.

Nhưng bây giờ, gã có thể khẳng định, người đó chắc chắn là Vương Lâm. Sự khẳng định đó không cần bất cứ lý do gì, mà thuần túy chỉ là một loại trực giác.

– Không ngờ tu vi của Vương Lâm lại cao như vậy. Cũng may, lúc đầu ta không có chủ ý với hắn. Ôi! Bí mật của Linh Tuyền thủy, nhất định phải giữ kín. Mặc kệ, Vương Lâm có phải là người đó hay không, cũng không thể cho hắn biết. Nếu không, tu chân giới rất tàn khốc, đừng nói là huynh đệ đồng môn. Cho dù là thân huynh đệ cũng có thể chém giết lẫn nhau. Với tu vi của Vương Lâm, ta không hề có lực hoàn thủ. – Trương Cuồng lập tức đưa ra quyết định, không thể trêu chọc tới Vương Lâm.

Đồng thời, trong đầu hắn không tự chủ được nhớ tới chuyện phía sau núi.

Lúc đó, chính mình còn tưởng rằng hắn còn chưa đạt tới cả tầng thứ nhất của Ngưng Khí kỳ, mà đưa hắn một đoạn đường. Bây giờ nghĩ lại, không biết lúc đó Vương Lâm nghĩ thế nào.

Nghĩ tới đây, Trương Cuồng cảm thấy ớn lạnh. May mắn là lúc đó mặc dù mình có hoài nghi, nhưng không ra tay. Nếu không thì bây giờ, chính mình đã nằm ở chỗ nào đó rồi.

Không phải hắn không muốn hỏi nguyên nhân tại sao thực lực của Vương Lâm lại mạnh như vậy. Nhưng cứ nghĩ đến tu vi bây giờ của đối phương, Trương Cuồng lại bỏ đi ý định trong đầu. Hắn biết, nếu mình còn tiếp tục nghĩ như vậy, rất có thể ngay cả cái mạng nhỏ cũng mất.

Nội tâm của Trương sư huynh từng nhiều lần chỉ dẫn Vương Lâm tu luyện cũng rất phức tạp. Hắn nhìn Vương Lâm mà thầm nghĩ:

– Vương Lâm là tự tay mình mang đi từ Vương gia. Lúc ấy, rõ ràng hắn chỉ là một thiếu niên bình thường. Khi hắn tự sát, cũng chính mình ra tay cứu. Nhưng sao mới chỉ có năm năm mà mọi chuyện thay đổi nhanh như vậy? Không ngờ hắn lại có thể trở thành đệ nhất cao thủ trong đám đệ tử của Hằng Nhạc phái chúng ta. Đúng là tạo hóa khó lường. Ta cố gắng tu luyện mười năm, vậy mà mới chỉ đạt tới tầng thứ sáu của Ngưng Khí kỳ. Ôi…

Đám người của Huyền Đạo môn, nếu vừa rồi là giật mình, thì tất cả bây giờ đều đang rung động trong lòng.

Lần đầu tiên Chu Bằng bị đánh bay, còn có thể giải thích là do khinh thường. Nhưng lần thứ hai, lần thứ ba… Mỗi lần, đối phương đều chỉ dùng có một chiêu đánh bay, không hề có lực hoàn thủ. Nhất là lần thứ ba, Chu Bằng đã gỡ bỏ phong ấn, khí thế cực cao, nhưng vẫn bị một chiêu đánh gục.

Cảnh tượng đó khiến cho đám người của Huyền Đạo môn đều khắc sâu trong lòng.

Liễu Phong há hốc miệng, một lúc sau hít một hơi. Hắn hoàn toàn khẳng định Vương Lâm chính là con át chủ bài của Hằng Nhạc phái. Đại sư huynh không phải do khinh thường, mà là tu vi không bằng người ta. Cứ nghĩ tới tu vi của sư huynh đã đạt tới tầng mười hai, vậy thì cảnh giới của Vương Lâm…

– Chẳng lẽ hắn đã đạt tới Trúc Cơ? – Liễu Phong lẩm bẩm trong miệng.

Âu Dương thiếu nữ lúc trước diễu cợt Vương Lâm, cũng sợ ngây người. Nàng không ngờ được Đại sư huynh lại bị thua.

Hai mắt Liễu Mi lại càng phát sáng. Nàng đối với Vương Lâm càng cảm thấy hứng thú hơn:

– Quả nhiên là hắn thâm tàng bất lộ. Ba ngày trước, ta đã cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn là người đầu tiên dưới pháp thuật của ta trở lại bình thường.

Đám đệ tử khác đều không nói được một tiếng nào. Trong lòng bọn họ, đại sư huynh chính là một cao thủ. Nhưng bây giờ, một cao thủ như thế, lại bị một tên vô danh đánh bại. Hơn nữa, trận đấu hoàn toàn nghiêng về một phía. Việc này khiến cho bọn họ chợt có một chút mất đi sự tự tin đối với tiên thuật của Huyền Đạo tông.

Vẻ mặt của Âu Dương lão nhân giống hệt như nét mặt của Hoàng Long chân nhân trước trận tỷ thí. Lão liếc nhìn Vương Lâm một cái, trong lòng cảm thấy hết sức khổ sở. Với thực lực tầng thứ mười bốn Ngưng Khí kỳ của lão, vậy mà vẫn không thể nhìn thấu thực lực của đối phương.

– Hắn… Hắn có phải là nội môn đệ tử của Hằng Nhạc phái hay không? Chẳng lẽ hắn đã đạt tới Trúc Cơ? Nếu không, tại sao ngay cả ta cũng không nhìn thấu?

Nét mặt hai vị trưởng lão còn lại cũng đều âm trầm. Trận tỉ thí của Chu Bằng, đã cho bọn họ biết được thực lực của Vương Lâm.

Lúc này, một tên đệ tử của Huyền Đạo tông chợt thấp giọng hỏi:

– Hắn… Hắn sử dụng pháp thuật gì? Làm sao mà ta cảm giác như đó chính là Dẫn Lực thuật?

– Dẫn Lực thuật? Không thể như thế! Đó chỉ là một pháp thuật cấp thấp mà thôi, làm sao mà lại có uy lực lớn đến như vậy? Nhất định đó là một thượng cổ pháp thuật đã bị thất truyền. Nhưng nhìn xem, hắn chỉ tùy ý phất tay một cái trông giống như là Dẫn Lực thuật, nhưng thực tế là che giấu chân tướng của thượng cổ pháp thuật mà thôi. Tên Vương Lâm này quá xảo quyệt! – Một tên đệ tử bên cạnh, nghiêm túc phân tích.

– Ngươi nhìn kỹ mà xem! Pháp thuật đó ta thường xuyên tu luyện. Khống chế Dẫn Lực thuật hoàn toàn có thể khiến cho đồ vật có thể bay theo hướng mình muốn… giống hệt như đại sư huynh vừa rồi. – Lại có một tên đệ tử do dự nói. Câu cuối cùng của hắn rất nhỏ, chỉ hơi thoảng qua một chút mà thôi.

– Ngươi nói cái gì? Thực lực của ngươi mà muốn so sánh với Vương Lâm? Ta khẳng định đó không phải là Dẫn Lực thuật! – Tên đệ tử kia vuốt cằm, thận trọng nói.

Đám đệ tử còn lại cũng xúm vào thảo luận xem Vương Lâm vừa dùng pháp thuật gì. Có một số người còn hỏi trực tiếp ba vị trưởng lão.

Âu Dương lão nhân cùng với hai vị trưởng lão kia, cười khổ. Lão thở dài trầm giọng nói:

– Đó không phải là Dẫn Lực thuật. Ta chưa nghe nói tới Dẫn Lực thuật lại có uy lực lớn đến như vậy. Nếu ta không lầm, thì đó chính là Cầm Long thủ đã bị thất truyền.

– Cầm Long thủ? – Nét mặt hai vị trưởng lão còn lại cũng hết sức cổ quái. Bọn họ chưa bao giờ nghe nói tới Cầm Long thủ. Nhưng dù sao thì bọn họ cũng không phát hiện ra Vương Lâm dùng pháp thuật gì. Chỉ thấy nó rất giống với Dẫn Lực thuật.

Âu Dương lão nhân thầm than một tiếng, tự nhủ:

– Lão phu cũng không nhìn ra. Nếu nói không biết, thì đúng là mất mặt. Bịa bừa một cái tên mà nói, cũng chẳng có ai biết.

Đồng dạng, những tiếng xì xào bàn tán về pháp thuật mà Vương Lâm vừa sử dụng cũng vang lên trong đám đệ tử của Hằng Nhạc phái.

Vương Lâm đứng trên thạch đài, trong lòng không thể bình tĩnh được. Hắn đã ba lần sử dụng Dẫn Lực thuật đánh bại Chu Bằng, nên sự tự tin tăng lên rất nhiều. Hắn đảo mắt một cái, nhìn đám người Huyền Đạo môn, mở miệng nói:

– Tỷ thí hôm nay vẫn chưa kết thúc. Người tiếp theo của Huyền Đạo tông là ai?

Đám người của Huyền Đạo tông đưa mắt nhìn nhau, cúi đầu không dám nhìn Vương Lâm. Cảnh tượng này giống hệt như đám đệ tử của Hằng Nhạc phái vừa nãy.

Nhìn thấy như thế, tất cả đệ tử của Hằng Nhạc phái đều quên mất danh hiệu phế vật của Vương Lâm, la lớn:

– Huyền Đạo tông đúng là rác rưởi! Thấy đại sư huynh Vương Lâm của chúng ta lợi
“Tiểu tử, thủ pháp của ngươi đã bị sư thúc ta nhìn thấu!” Dương Nghị vừa lẩm bẩm, vừa bước xuống thạch đài. Đám đệ tử Huyền Đạo Tông vội vàng dạt ra hai bên, dù sao mùi vị trên người hắn tỏa ra quả thật quá khó ngửi.

Sắc mặt Âu Dương lão giả hơi ửng hồng, hắn vội ho khan một tiếng, nói:

“Vương sư điệt, ngươi quả thật đã sử dụng Cầm Long Thủ. Thượng cổ tiên pháp này uy lực quỷ thần khó lường, không phải chuyện đùa, lão phu cũng phải bội phục!”

Trong điển tịch của các môn phái cổ xưa có ghi lại về loại thượng cổ kỳ thuật này, không ngờ rằng loại tiên thuật thất truyền mấy ngàn năm lại xuất hiện trong Hằng Nhạc Phái. Quả không hổ là môn phái đứng đầu năm trăm năm trước, lão phu xin bái phục!

Nói những lời này ra, ngay cả bản thân lão cũng có chút tin là thật. Lão thầm nghĩ, mặc dù pháp thuật này không phải là Cầm Long Thủ, nhưng nhất định là thượng cổ kỳ thuật, nếu không sao có uy lực cường đại đến vậy.

Vương Lâm dở khóc dở cười. Dẫn Lực Thuật này dù sao cũng được hắn tu luyện trong mộng cảnh hai mươi năm, uy lực của nó không phải chuyện đùa.

Hơn nữa, Vương Lâm rất hiểu rõ tu vi của bản thân. Ti Đồ Nam từng nói, hắn đã đạt tới Linh Động Kỳ viên mãn cảnh giới, tương đương với tầng thứ mười bốn của Ngưng Khí Kỳ. Chỉ còn một bước nữa thôi là hắn tiến vào cảnh giới đại viên mãn của Ngưng Khí Kỳ.

Về phần tại sao hắn vẫn cảm giác bản thân chỉ ở tầng thứ ba, Ti Đồ Nam cũng không đoán ra. Vương Lâm từng nhắc đến việc này có lẽ liên quan tới Trương sư huynh giúp hắn chặt đứt duyên phàm trần với Ti Đồ Nam, nhưng hắn nghe xong thì tỏ vẻ khinh thường, bảo rằng căn bản không có loại tiên pháp nào như thế, chỉ là do tu chân tiểu quốc dùng ngôn luận để lừa dối nhau mà thôi. Tu tiên vốn là việc làm nghịch thiên, hết thảy đều tùy tâm, sao lại có nhiều hạn chế như vậy.

Hắn đưa ra một ví dụ, ở đế quốc bọn họ từng có tu luyện giả Hóa Thần Kỳ, người đó không nỡ rời bỏ tộc nhân của mình, nên vẫn ở lại trong gia tộc hưởng thụ cuộc sống phàm trần, sau đó mấy năm tu luyện giả đó thành công tiến vào Anh Biến Kỳ.

Chỉ bất quá, có một số việc xảy ra khiến cho sau một thời gian dài bản thân sẽ trở nên lãnh đạm với mọi chuyện. Dù sao người tu tiên có cuộc sống lâu hơn người thường rất nhiều, khiến cho bản thân thấy được rất nhiều chuyện, nên người ngoài nhìn vào thì cảm thấy người ta không hề bị chuyện phàm trần ảnh hưởng.

Cuối cùng, Ti Đồ Nam phân tích, hiện tượng trên người Vương Lâm có liên quan đến Thiên Nghịch Châu, thực lực khi ở trong không gian tu luyện của hạt châu không giống với thực lực bên ngoài. Nên hắn dù đã đạt tới thực lực của tầng thứ mười bốn, nhưng nhìn qua vẫn chỉ ở tầng thứ ba.

Với tu vi tầng mười bốn Ngưng Khí Kỳ, hơn nữa khổ luyện Dẫn Lực Thuật hai mươi năm, hiển nhiên khiến cho nó có uy lực lớn hơn rất nhiều, làm cho người ngoài nhìn lướt qua cũng nhịn không được mà đoán lung tung.

Hoàng Long chân nhân nheo mắt lại, hòa ái hỏi Vương Lâm:

“Vương Lâm, ngươi sử dụng thuật pháp kia quả thật là Cầm Long Thủ sao?”

Hắn bây giờ không có tâm tư tìm hiểu xem loại thuật pháp đó tên là gì, mà một lòng một dạ muốn lấy lại chút thể diện từ Huyền Đạo Tông.

Vương Lâm lắc đầu, cười nói:

“Chưởng môn sư bá, ta vừa rồi sử dụng chính là Dẫn Lực Thuật mà thôi. Còn về Cầm Long Thủ gì gì đó, đệ tử chưa bao giờ nghe nói tới.”

Hoàng Long chân nhân thầm khen Vương Lâm thông minh, lão quay sang ba vị trưởng lão Huyền Đạo Tông nói:

“Âu Dương đạo hữu, ta đã nói với đạo hữu, thuật pháp này không phải là Cầm Long Thủ, mà chính là trụ cột tiên pháp Dẫn Lực Thuật của Hằng Nhạc Phái. Mấy đứa đệ tử của Huyền Đạo Tông ngay cả trụ cột tiên pháp của Hằng Nhạc Phái cũng không thể chịu nổi, nên nghĩ nó là Cầm Long Thủ, thật sự là hoang đường a!”

Âu Dương lão giả có chút xấu hổ trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn ương ngạnh nói:

“Hoàng Long đạo hữu, ngươi không cần phải chối. Hừ! Ta đã sớm nhìn ra đó chính là Cầm Long Thủ.”

Đạo Hư cười ha hả mấy tiếng, ở bên cạnh Chưởng môn Hoàng Long nói:

“Chưởng môn sư huynh, đệ thấy tên này cũng không tồi, hay là chúng ta sau này đổi tên Dẫn Lực Thuật thành Cầm Long Thủ đi.”

Ánh mắt Hoàng Long chân nhân sáng lên, tán thưởng nhìn Đạo Hư chân nhân, gật đầu nói:

“Tốt! Bắt đầu từ hôm nay trở đi, trụ cột tiên pháp Dẫn Lực Thuật của Hằng Nhạc Phái chúng ta đổi tên thành Cầm Long Thủ. Đa tạ Huyền Đạo Tông đã ban tên.”

Gương mặt Âu Dương lão giả cùng hai vị trưởng lão khác có chút khổ sở, lắc đầu không nói.

Vương Lâm đứng trên thạch đài trầm ngâm một chút. Hắn thông qua hai trận tỷ thí vừa rồi, cảm thấy rất tự tin về thực lực của bản thân. Nhưng do đối thủ quá yếu, khiến cho hắn không thể kiểm tra được thực lực chính thức của mình. Dù sao linh lực trong cơ thể hắn tương đương với tầng thứ mười bốn Ngưng Khí Kỳ, nhưng nếu nói về tiên pháp, hắn lại chỉ am hiểu mỗi Dẫn Lực Thuật.

Để kiểm tra xem mình có tu vi như thế nào, Vương Lâm đột nhiên nói:

“Các vị sư huynh Huyền Đạo Tông, các ngươi cùng lên đây đi.”

Đám đệ tử Huyền Đạo Tông nghe thấy thế đều vô cùng tức giận, trong lòng không ngừng mắng Vương Lâm cuồng vọng, nhưng lại không ai dám tiến lên. Âu Dương lão giả cùng hai vị trưởng lão khác đều hơi cau mày, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm.

Vương Lâm ngẩng đầu cười, vẻ mặt và thần thái của hắn lúc này so với vẻ khinh bỉ vừa nãy của bọn họ đối với Hằng Nhạc Phái giống nhau như đúc, nói:

“Đệ tử Huyền Đạo Tông chẳng lẽ ngay cả cùng tiến lên cũng không dám?”

Đám đệ tử nội môn Hằng Nhạc Phái lúc này vô cùng hưng phấn, la hét vang trời:

“Huyền Đạo Tông rác rưởi, các ngươi không dám đi ra sao? Lòng kiêu ngạo của các ngươi đâu rồi? Đi ra đi!”

“Vương Lâm sư huynh vô địch! Quyền đánh Huyền Đạo Tông, cước đá Huyền Đạo Tông, đến nước bọt phun ra cũng có thể khiến Huyền Đạo Tông chết đuối!”

“Đại sư huynh các ngươi cũng không được, nhị sư huynh cũng không, có tam sư huynh không? Hay tất cả cùng tiến lên đi!”

“Liễu Phong, mau đi ra đánh một trận!”

Tiếng mắng chửi của nội môn đệ tử càng lúc càng lớn, vẻ tươi cười của Hoàng Long chân nhân càng lúc càng rạng rỡ. Cuối cùng, một đệ tử Huyền Đạo Tông không nhịn được lớn tiếng nói:

“Vương Lâm! Tiểu tử ngươi thật ngông cuồng, đây là ngươi bảo chúng ta cùng lên, ngươi đừng hối hận! Các sư huynh, chúng ta cùng xông lên đánh cho hắn một trận!”

“Không sai! Cùng tiến lên, đây là yêu cầu của hắn, chúng ta cũng không tính là phạm quy. Trưởng lão, để chúng đệ tử cùng tiến lên giáo huấn hắn!”

“Trưởng lão, Vương Lâm tiểu tử này quá ngông cường, ngài cho bọn đệ tử cùng tiến lên đi!”

Đám Huyền Đạo Tông đệ tử đều xin chiến, Âu Dương lão giả cắn răng quát:

“Nếu Hằng Nhạc Phái đã có yêu cầu như vậy, các ngươi hãy cùng lên đài đi.”

Lời này vừa nói ra, nhất thời có ba đệ tử thượng đài, kéo theo đó là bảy tám người, cùng với mấy nữ đệ tử. Đại bộ phận đệ tử Huyền Đạo Tông đều tụ tập trên thạch đài. Không biết ai hô lên một tiếng, tất cả mọi người đồng loạt nắm giữ pháp bảo trên tay.

Vương Lâm không thèm để ý tới, hắn triển khai Dẫn Lực Thuật, hóa thành một bàn tay vô hình to lớn quét một vòng trên đài.

Trong một khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu thảm thiết từ bốn phía vang lên. Những người xem xung quanh chỉ thấy đám đệ tử Huyền Đạo Tông, người này nối tiếp người kia bay ra khỏi thạch đài.

Vương Lâm càng đánh càng điều khiển như ý, Dẫn Lực Thuật biến hóa khôn lường. Không mất bao nhiêu thời gian, trên thạch đài chỉ còn lại ba người, trong đó một người chính là Liễu Phong.

Vương Lâm cười lớn một tiếng, cuối cùng xuất ra Phích Lịch Đạn.

Sắc mặt Liễu Phong đại biến. Hắn không để ý tới hai người còn lại, vội vàng cao giọng hô:

“Vương Lâm sư huynh hạ thủ lưu tình, Liễu mỗ nhận thua, nhận thua!”

Vừa nói dứt lời, thân hình hắn đã nhanh chóng lui lại phía sau, rời khỏi thạch đài. Hắn rất sợ hãi Phích Lịch Đạn, nên không hề muốn dẫm vào vết xe đổ của Dương Nghị.

Hai người còn lại, một người là Hứa Mộc, người kia là Lý Sơn.

Hứa Mộc thấy tình thế bất hảo, vội vàng học theo Liễu Phong hô to một tiếng nhận thua, chật vật nhảy xuống khỏi thạch đài.

Lý Sơn thì vẻ mặt bi thương, hét lớn:

“Vương Lâm, đến đây đi! Đem quả Phích Lịch Đạn cuối cùng của ngươi dùng trên người ta đi!”

Với thực lực của hắn, vốn không nên là người cuối cùng ở lại. Khi tiến lên thạch đài, hắn lập tức nằm rạp xuống mặt đất giả chết. Tuy nói bị những người khác giẫm đạp lên mấy lần, nhưng vì an nguy ngày sau của môn phái, hắn đành nhịn.

Lý Sơn có chút tính toán, hắn cho rằng nếu mình cũng giống như đại sư huynh và nhị sư huynh, đều bị Phích Lịch Đạn đánh trúng, thì tối thiểu có thể đồng bệnh tương liên, nói không chừng ngày sau có thể thân cận thêm một chút.

Vương Lâm như cười như không liếc mắt nhìn hắn một cái, không chút do dự thu lại Phích Lịch Đạn, cười nói:

“Đây chính là bảo bối a! Không thể dùng loạn được, ngươi xuống dưới đi.”

Dẫn Lực Thuật hóa thành trảo, nắm lấy Lý Sơn ném xuống khỏi thạch đài.

Âu Dương lão giả cùng với hai vị trưởng lão khác tức giận đến mức xì khói, hận một nỗi trên mặt đất không xuất hiện cái lỗ để ba người nhảy xuống.

Gương mặt Hoàng Long chân nhân tươi cười, cao giọng nói:

“Âu Dương đạo hữu, lần trao đổi này thắng bại của hai phái chúng ta như thế nào?”

Âu Dương lão giả hừ lạnh một tiếng, nói:

“Hằng Nhạc Phái ngươi có vận khí tốt, lần trao đổi này các ngươi thắng. Bất quá, những lời tại hạ vừa nói đều là thật, tất cả Nguyên Anh lão tổ của Hằng Nhạc Phái đã bỏ mạng. Những vật ngươi muốn đều ở trong chiếc túi này, lời ta muốn nói đã hết, cáo từ!”

Nói xong, lão vung tay áo lên, từ trong đó bay ra một cái trữ vật, Hoàng Long chân nhân lập tức nhận lấy, trên mặt lão hiện ra vẻ suy tư.

Từ miệng Âu Dương lão giả phát ra một tiếng huýt vang trời, ngay sau đó có một đám mây đen từ trên Hằng Nhạc Sơn lao xuống.

Vương Lâm nhìn kỹ thì thấy đó chính là con Thiên Túc Ngô Công.

Âu Dương lão giả không nói hai lời, nhún chân nhảy lên, sau đó, đám đệ tử Huyền Đạo Tông với sắc mặt phong phú đủ loại bay lên trên lưng con Ngô Công.

Mắt thấy Huyền Đạo Tông sắp rời đi, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, nội tâm hắn lập tức đưa ra quyết định. Hắn cao giọng nói:

“Chư vị đồng đạo Huyền Đạo Tông, trưởng lão, tại hạ có một việc thỉnh cầu.”

Vừa nói, thân thể hắn bay lên không trung, khống chế Dẫn Lực Thuật làm cho bản thân lơ lửng trước mặt con Thiên Túc Ngô Công.

Sắc mặt Âu Dương lão giả không chút cảm tình. Nếu là đệ tử khác của Hằng Nhạc Phái, lão sẽ không để ý tới, nhưng thực lực của Vương Lâm quá kinh người, vì vậy lão nén lại sự bất mãn trong lòng, lạnh giọng nói:

“Nói đi.”

Vương Lâm đưa mắt nhìn con Thiên Túc Ngô Công, thành khẩn nói:

“Đệ tử muốn mượn con Thiên Túc Ngô Công dùng một lát, mong Âu Dương sư thúc đồng ý.”

Âu Dương lão giả còn chưa kịp nói, đám đệ tử Huyền Đạo Tông đã tức giận. Một người trong số đó quát:

“Vương Lâm, ngươi đừng khinh người quá đáng!”

“Vương Lâm, Thiên Túc Ngô Công là linh thú hộ sơn của Huyền Đạo Tông chúng ta, há có thể cho ngươi mượn!”

“Ngươi quá kiêu ngạo! Trưởng lão, người này đối với Huyền Đạo Tông chúng ta quá bất kính, xin trưởng lão ra tay giáo huấn!”

Hai vị trưởng lão khác lúc này cũng lộ ra vẻ cười lạnh trên khóe môi.

Âu Dương lão giả nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, lão cười lạnh nói:

“Tiểu bối, lăn xuống cho ta! Lão phu không so đo với ngươi.”

Hoàng Long chân nhân cùng với đám trưởng bối của Hằng Nhạc Phái đều đạp phi kiếm bay lên, đứng xung quanh Vương Lâm. Hoàng Long chân nhân cao giọng nói:

“Âu Dương đạo hữu, Huyền Đạo Tông quá hẹp hòi a! Không phải chỉ là mượn con Ngô Công sao? Chứ có phải là hắn muốn mạng con Ngô Công đâu.”

Sắc mặt Âu Dương lão giả âm trầm hơn, nhìn bốn phía một chút, cuối cùng ánh mắt lão dừng lại trên người Hoàng Long chân nhân, nói:

“Hoàng Long đạo hữu, tên tiểu bối này quá mức kiêu ngạo, thật sự không để Huyền Đạo Tông chúng ta vào trong mắt.”

Hoàng Long chân nhân do dự một chút, kỳ thật hắn cũng không muốn làm cho Huyền Đạo Tông khó xử. Dù sao, nếu theo như lời của đối phương thì thật sự quá mức kinh người, một khi là thật thì ngày sau tu chân giới của Triệu Quốc chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc thanh trừ.

Vương Lâm chần trừ một chút, con Ngô Công này hắn nhất định phải mượn, vì vậy nói:

“Âu Dương sư thúc, đệ tử chỉ muốn mượn con Ngô Công dùng một lát, sẽ không làm nó bị thương. Nếu người đồng ý, đệ tử nguyện dùng đồ vật để đổi.”

Quay lại truyện Tiên Nghịch

Bảng Xếp Hạng

Chương 1454: Dị Ma đại lục

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 17, 2025

Chương 1453: Bách Túc Thi Trùng

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 17, 2025

390. Chương 390: Chiến trường

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 17, 2025