Chương 44: Lý Sơn - Truyen Dich

Tiên Nghịch - Cập nhật ngày Tháng 3 20, 2025

Vương Lâm khẽ trầm ngâm, cất giọng:

– Vương Hạo đệ đã có dự định gì chưa? Có cần ta giúp một tay chăng?

Vương Hạo thở dài một tiếng, đáp lời:

– Huynh mới chỉ là tầng ba Ngưng Khí Kỳ, giúp đệ thế nào được? Lữ Vân Kiệt kia đã đạt tới tầng sáu, lại giỏi luyện đan, được chưởng môn vô cùng yêu thích. Đệ hết hy vọng rồi… Vương Lâm, mấy năm ở Hằng Nhạc phái này, huynh và đệ là huynh đệ tốt, huynh là ca ca của đệ, đệ xin huynh một việc, sau này nếu tu vi của huynh lên cao, hãy giết Lữ Vân Kiệt, báo thù cho đệ!

Dứt lời, Vương Hạo siết chặt nắm tay, vẻ mặt đầy căm phẫn.

Vương Lâm nhìn hắn, mạnh mẽ gật đầu, đáp ứng lời thỉnh cầu.

Vương Hạo cười thảm một tiếng, rồi nói:

– Thiết Trụ huynh, huynh tìm đệ có việc gì vậy? Nhân lúc đệ vẫn còn sống, huynh có yêu cầu gì cứ nói, linh đan chỗ đệ còn nhiều lắm, huynh muốn bao nhiêu cứ lấy.

Vương Lâm nhìn sâu vào mắt hắn, quyết định chôn chặt phương pháp luyện đan trong lòng, lắc đầu từ chối. Hắn muốn giúp Vương Hạo, nhưng đối phương là tam sư huynh tầng sáu Ngưng Khí Kỳ, hắn tự biết thực lực của mình còn kém xa, e rằng không nắm chắc phần thắng.

Tuy thần thức của hắn có chút khác thường, lại khổ luyện Thuật Dẫn Lực trong Mộng Cảnh hơn hai mươi năm, nhưng hắn chưa từng so tài với ai. Về sức mạnh của bản thân, Vương Lâm không dám khẳng định bừa bãi.

Thấy Vương Lâm im lặng, Vương Hạo cay đắng phủi phủi vạt áo, rồi nói:

– Thiết Trụ huynh, huynh có bản lĩnh hơn đệ nhiều… Nhớ lại năm đó chúng ta kiểm tra ở dưới chân núi, ngỡ như một giấc mộng, thời gian trôi nhanh thật…

Than thở một tiếng, vẻ mặt Vương Hạo sa sút hẳn đi, quay người rời bước. Bóng lưng hắn dần khuất khỏi tầm mắt Vương Lâm.

– Cá lớn nuốt cá bé, tất cả đều dựa vào thực lực… Đây, chính là Tu Chân Giới sao…?

Trong khoảnh khắc ấy, Vương Lâm chợt hiểu ra, đứng ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời.

Lúc này, Vương Lâm tiến vào một cảnh giới gọi là ngộ đạo.

Ngộ đạo ở đây không phải là loại lĩnh ngộ chớp nhoáng, tu vi tăng vọt, trực tiếp phi thăng. Mà là một loại cảm giác như nước xối lên đầu, có thể mang đến những lĩnh hội khác nhau cho tu luyện giả. Không phải nâng cao tu vi, cũng chẳng phải thần thức, mà là lĩnh ngộ về quy luật của đất trời.

Vương Lâm hiểu được, sự khắc nghiệt của Tu Chân Giới, là sự giao hòa giữa vật và trời. Muốn tu tiên, điều cơ bản nhất là phải có tâm tính của người tu tiên.

– Mạnh được yếu thua… đây thực sự là tâm tính tất yếu của người tu tiên sao?

Vương Lâm lẩm bẩm, thở ra một hơi dài.

Thân thể hắn khẽ động, đã biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Đang định trở về nhà chế thuốc, sắc mặt Vương Lâm đột nhiên trở nên cổ quái. Từ xa, hắn nhìn thấy phòng khách của đệ tử Huyền Đạo Tông, khẽ trầm ngâm rồi bước về phía đó.

Chưa đến nơi, hắn đã nghe thấy giọng nói khoa trương của một người vang lên:

– Ta nói cho các vị sư huynh của Hằng Nhạc phái biết, cái Phi Kiếm này là bảo bối của tiểu đệ ta, vô cùng khó lường, là một trong những tuyệt thế trân bảo của Huyền Đạo Tông, có tên là Tử Ngọ Kim Tiễn. Các vị cứ lại đây mà xem, lần này ta vất vả lắm mới trộm được ra. Tí nữa ai muốn mua, phải phát lời thề độc, sau ba ngày hội giao lưu mới được lấy ra, bằng không, ta sẽ không bán đâu!

– Thật hay giả vậy? Bảo bối này có thần kỳ như lời ngươi nói không?

Một người tỏ vẻ hoài nghi.

– Lý Sơn ta chưa bao giờ lừa ai! Nếu các vị không tin thì thôi vậy. Phi Kiếm này, ta mang đi đâu mà chẳng bán được!

Vương Lâm vừa phát hiện nơi này có chút khác thường, rất đông người tụ tập xung quanh, các đệ tử Huyền Đạo Tông đều lộ vẻ cổ quái. Trong số đó, có một người nhận ra Vương Lâm, vội ho khan một tiếng, nói:

– Lý Sơn sư đệ nói không sai, Tử Ngọ Kim Tiễn đích thực là một trong những trân bảo của Huyền Đạo Tông. Nhưng ta phải nói thật, cây kiếm mà Lý Sơn sư đệ cầm trên tay, chỉ là đồ giả mà thôi, may ra vẫn còn chút tác dụng nào đó.

Các đệ tử Hằng Nhạc phái xôn xao bàn tán. Cuối cùng, một người đàn ông tầng năm Ngưng Khí Kỳ bước ra. Vương Lâm nhớ mang máng người này họ Triệu. Đệ tử họ Triệu kia và Lý Sơn trao đổi với nhau rất lâu, không biết nói những gì, nhưng cuối cùng cả hai đều hăm hở, giao dịch thành công.

– Cây kiếm này chẳng qua chỉ là sắt thường, thêm vào chút Linh Kim mà thôi. Vậy mà cũng đem ra bán, Huyền Đạo Tông cũng chỉ đến thế là cùng!

Trong đám đệ tử, có người tinh mắt nhận ra, lạnh lùng cười nhạo.

– Vị sư huynh này nói vậy là không đúng rồi. Vừa rồi sư đệ của ta cũng đã nói rõ, đây chỉ là đồ dỏm, nhưng Hằng Nhạc phái các ngươi chẳng phải cũng có người mua sao? Loại đồ này, mua về làm đồ sưu tầm cũng không tệ!

Lý Sơn lập tức phản bác.

– Lý sư huynh, huynh nói sai rồi, ta mua cây kiếm vỡ này không phải để sưu tầm, mà là cho cha ta ở nhà. Nếu nhà ta mổ heo, dùng cây kiếm này thì tuyệt vời!

Đệ tử họ Triệu của Hằng Sơn phái vừa mua cây Phi Kiếm, mặt không đổi sắc, lớn tiếng cười nói.

Lý Sơn cũng không tức giận, cười hì hì đáp:

– Dù sao ngươi cũng mua rồi, muốn làm gì thì tùy ngươi. Được rồi, ta còn một bảo bối nữa, có tên là Phích Lịch Đạn Đen Đúa Hôi Hám Đến Tận Trời Xanh! Cái này dùng để chơi đùa thì đúng là bảo bối thật sự, lần này ta tuyệt đối không lừa các ngươi, có thể thử nghiệm ngay tại chỗ!

Nói rồi, hắn lấy ra một quả cầu đen thui, ném vào bức tường bên cạnh. Một tiếng “Ầm!” vang lên, trên tường xuất hiện một vết nứt hình mạng nhện, xung quanh đen kịt, thậm chí còn bốc lên một mùi tanh tưởi khó chịu.

– Thế nào? Đây chính là Phích Lịch Đạn Đen Đúa Hôi Hám Đến Tận Trời Xanh! Đây là ám khí bí truyền của Lý Sơn ta, uy lực không lớn, nhưng nếu ném vào người, vết đen hôi hám này cho dù là ta cũng không có cách nào rửa sạch được. Đặc biệt là mùi hôi này, ta đã vất vả thu thập hơn mười loại chất lỏng trong cơ thể dị thú mà chế tạo ra, tuyệt đối là vũ khí sắc bén đối với kẻ ác tâm!

Lý Sơn cười hì hì, đắc ý giải thích.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trợn mắt há mồm, vài nữ đệ tử vừa che mũi vừa lùi lại phía sau. Vương Lâm cũng cảm thấy ngạc nhiên, thần thức đảo qua, sắc mặt đột nhiên trở nên cổ quái.

Các đệ tử Huyền Tông Đạo đều cảm thấy xấu hổ, nhưng tên Lý Sơn này ở Huyền Đạo Tông nổi tiếng là hay chế tạo ra những thứ kỳ lạ. Rất ít người dám trêu chọc hắn, dù sao cũng chẳng ai muốn dính phải một viên đạn thối của hắn.

Phích Lịch Đạn Đen Đúa Hôi Hám Đến Tận Trời Xanh này, ở Huyền Đạo Tông, danh tiếng cực cao, dường như sánh ngang với những trân bảo mà các vị tổ sư để lại.

– Thế nào? Lần này ta hạ giá gốc, nhưng vẫn là câu nói lúc nãy, các ngươi ngàn vạn lần không được sử dụng trong ba ngày thi đấu, nếu không thì ta sẽ không bán cho các ngươi đâu.

Lý Sơn vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong lòng lại thầm cười:

– Các ngươi đúng là một đám ngốc! Ta càng nói vậy, các ngươi lại càng muốn sử dụng. Hì hì, đến lúc đó sẽ có trò hay để xem rồi! Các trưởng lão sau khi trở về chắc chắn sẽ khen ngợi ta, nói không chừng còn tặng cho ta vài món pháp bảo ấy chứ!

Nghĩ đến đây, mắt hắn sáng lên, bắt đầu gào to lên.

Quay lại truyện Tiên Nghịch

Bảng Xếp Hạng

Chương 388: Bộ Thiên Phàm

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 17, 2025

Chương 1450: Chân phát chạy như điên

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 17, 2025

Chương 387: Vũ Thánh truyền thừa, Kiếm Tâm Thông Minh

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 17, 2025