Chương 33: Khẩu Quyết - Truyen Dich

Tiên Nghịch - Cập nhật ngày Tháng 3 20, 2025

Vương Lâm hắn vốn chẳng mảy may hứng thú với Tạo Hóa Đan. Chứng kiến giá cả bị đẩy lên đến mức ngất ngưởng, trong lòng hắn không khỏi tiếc rẻ cho Vương Hạo. Xem ra, Tạo Hóa Đan này, Vương Hạo khó lòng mà có được.

Đang miên man suy nghĩ, bỗng bên cạnh vang lên tiếng Vương Hạo gào lớn: “Đoạt Linh Đan, hai trăm ba mươi viên! Đây là cực hạn của ta rồi, hơn nữa lão tử bỏ!”

Cả hội chợ tức thì im phăng phắc. Hai trăm ba mươi viên Đoạt Linh Đan, cái giá ấy quả thực quá cao, hiếm ai bì kịp. Nhưng Tạo Hóa Đan lại quá ít ỏi, khiến không ít kẻ vẫn còn luyến tiếc, không cam tâm.

Đúng lúc này, kẻ rao bán Tạo Hóa Đan bỗng cất tiếng cười khằng khặc, giọng điệu cuồng ngạo: “Hai trăm ba mươi viên mà đòi đổi Tạo Hóa Đan của ta ư? Nằm mơ đi! Ít nhất cũng phải hai ngàn viên Đoạt Linh Đan! Bằng không, ta nhất quyết không đổi!”

Vương Lâm nghe ngữ khí đối phương, cảm thấy vô cùng quen thuộc. Sau một hồi suy ngẫm, hắn thầm nghĩ, kẻ này tám chín phần mười là Vương Trác rồi!

Bất quá, hắn cũng không dám chắc chắn. Dù sao, bất kể là dáng người hay giọng nói, đều bị che giấu kỹ lưỡng trong lớp sương mù dày đặc kia.

Vương Hạo nghe xong, ngây người ra cả nửa ngày trời, không thốt nên lời. Cả buổi giao dịch cũng bị câu nói cuồng vọng kia làm cho ngơ ngác.

Người chủ trì vội ho khan một tiếng, nói: “Được rồi, nếu không ai đổi Tạo Hóa Đan nữa, thì bỏ qua đi. Chúng ta tiếp tục tiến hành giao dịch.”

Lập tức, có người lại tiến lên, lấy ra vật phẩm, ra giá. Không lâu sau, đến lượt Vương Lâm. Hắn bước lên phía trước, lấy ra một bình không lớn không nhỏ, nói: “Chất lỏng thần bí này, một giọt có thể sánh ngang với một viên Đoạt Linh Đan. Trong này có một trăm giọt. Chỉ đổi khẩu quyết Ngưng Khí kỳ tầng ba trở lên.” Nói xong, hắn liền mở nắp bình ra, lập tức một luồng linh khí nhẹ nhàng phiêu tán bay ra.

Rất nhiều người khẽ động tâm. Đoạt Linh Đan dù sao cũng là đan dược thành phẩm, tuy nói là có sẵn linh khí, nhưng chỉ có thể sử dụng bằng cách nuốt vào. Còn loại chất lỏng này lại khác, nó có rất nhiều tác dụng. Ví dụ như dùng để luyện chế đan dược, nhất định sẽ có tác dụng kỳ diệu.

Thậm chí, khi luyện chế pháp bảo, phi kiếm, cũng có thể gia tăng linh tính.

Hắn vừa dứt lời, lập tức có người hô lớn: “Ta đổi khẩu quyết Ngưng Khí kỳ tầng bốn!”

Vương Lâm hơi nhíu mày, hỏi: “Chỉ có tầng bốn thôi sao?”

“Ta dùng khẩu quyết tầng bốn, năm, sáu để đổi chất lỏng thần bí của ngươi. Thế nào?” lại có người hô lên. Vương Lâm trầm ngâm một chút, rồi lại lắc đầu: “Ta muốn tất cả khẩu quyết từ tầng ba đến tầng mười lăm.”

“Sư đệ, thế này chẳng phải làm khó chúng ta sao? Đệ tử trong môn phái, kể cả nhị sư huynh là kẻ điên cuồng nhất cuộc tỉ thí năm ngoái, cũng chỉ mới đạt tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ sáu, và có khẩu quyết tầng bảy, tám, chín thôi. Còn khẩu quyết từ tầng mười đến mười lăm, trừ một số sư thúc ra, thì chẳng ai có đâu.” Người nọ vừa nói vừa khẽ cười.

Vương Lâm ngẩn ra, đang do dự thì một giọng nói từ xa truyền đến:

“Nếu ngươi có hai trăm giọt chất lỏng này, ta sẽ cấp cho ngươi tất cả khẩu quyết từ tầng bốn đến tầng chín!”

Toàn bộ mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy một nam tử thân vận tử y đang đi tới. Hắn ước chừng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, vẻ mặt lạnh như băng, không hề sử dụng Hóa Hình Hóa Thanh Đan. Khi bị ánh mắt hắn đảo qua, toàn bộ mọi người nhất thời im re, cung kính nói:

“Tham kiến nhị sư huynh!”

Nam tử mặc tử y không hề để ý tới bọn họ, mà nhìn chằm chằm Vương Lâm, hỏi: “Ngươi có hai trăm giọt không?”

Vương Lâm trong lòng chấn động, đồng tử nhanh chóng co rút lại. Khí tức từ trên người đối phương tản mát ra khiến hắn có cảm giác cực kỳ nguy hiểm, hơn xa những người hắn đã từng gặp tại Hằng Nhạc phái.

Bất kể là sư phụ Tôn Đại Trụ hay Trương sư huynh, đều không thể so sánh với người này.

“Chất lỏng này là ta may mắn có được. Trừ một trăm giọt này ra, chỉ còn lại mấy chục giọt để ta sử dụng. Vì thế, ta không có nhiều như vậy.”

Vương Lâm cung kính đáp.

Nam tử mặc tử y trầm ngâm một chút, rồi vung tay ném ra một khối ngọc giản: “Thôi, ngươi đưa ta toàn bộ số chất lỏng còn lại. Khẩu quyết này là của ngươi!”

Vương Lâm nhận lấy ngọc giản, đảo thần thức qua. Sau khi xác định không có sai sót gì, mới lấy tiếp từ trong túi trữ vật một cái bình nhỏ nữa. Cộng thêm cả bình lúc trước, nhẹ nhàng đặt lên mặt đất, chứ không dám đến gần đối phương.

Nam tử mặc tử y liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, không nói gì, bỗng vươn tay ra, cách không chụp lấy hai cái bình, rồi khẽ đảo thần thức qua, gật đầu nói: “Nếu tìm thấy thêm chất lỏng này, thì hãy đến hậu sơn tìm ta. Bất kể là Tạo Hóa Đan hay phi kiếm, ngọc phù, thậm chí là khẩu quyết Ngưng Khí kỳ tầng mười trở lên, ta cũng có cách đưa cho ngươi.” Nói xong, hắn phất tay xoay người rời đi.

Mắt Vương Lâm híp lại, thoáng hiện hàn quang. Câu nói của đối phương thật quá thâm độc. Nếu là người khác, thì trong thời gian ngắn không thể phát hiện ra điều gì. Nhưng hắn từ nhỏ đã thông minh hơn người, trong lòng biết rõ rất nhiều chuyện, chẳng qua là không nói ra miệng thôi.

Đối phương nói vậy, cũng có nghĩa là bất cứ kẻ nào, chỉ cần có chất lỏng này, thì đều có thể tới tìm hắn trao đổi. Chỉ một câu nói này, đã đẩy Vương Lâm tới bờ vực nguy hiểm. Tuy không nhìn thấy ánh mắt người khác, nhưng hắn vẫn có cảm giác như bị kim châm. Hiển nhiên, đã có người chú ý tới hắn.

Bất quá, khi Vương Lâm quyết định xuất ra Linh Khí Tuyền Thủy, thì trong lòng hắn đã tính tới những tình huống ngoài ý muốn. Vì thế, hắn vẫn không hoảng hốt, mà vẫn bình tĩnh đánh giá bốn phía.

Mọi người lại tiếp tục tiến hành giao dịch. Cuối cùng, buổi giao dịch cũng chấm dứt. Người đổi được thứ vừa lòng thì vui vẻ, chưa đổi được thì buồn bã. Mỗi người đều mang một tâm trạng riêng, rời khỏi nơi này.

Vương Lâm không cùng Vương Hạo rời đi, mà ngầm dán lên chân hơn mười tấm tiên phù, rồi lập tức phóng đi như một thanh lợi kiếm, trong nháy mắt đã biến mất. Vương Hạo vốn là người thông minh, nhìn thấy Vương Lâm như vậy, cũng lập tức bỏ chạy. Mấy tên có tâm với chất lỏng thần bí của Vương Lâm, thấy hắn bất thình lình chạy mất, liền choáng váng, muốn đuổi theo, nhưng không thấy bóng dáng đối phương đâu nữa, không khỏi mắng vài câu rồi rời đi.

Mấy đệ tử có tu vi cao thâm, cũng không tiện trắng trợn đuổi theo. Dù sao, giữa buổi giao dịch của đệ tử trong môn phái, mà dám giết người đoạt bảo, một khi bị Phương sư phụ biết được, thì chắc chắn sẽ không xong.

Vương Lâm bỏ chạy thật nhanh, không tiếc tiên phù dán lên chân. Tiên phù này có thể chồng lên nhau để tăng tốc độ, dùng liền một lúc mấy chục tấm phù, khiến tốc độ của hắn nhanh vô cùng, chẳng bao lâu sau thì về tới môn phái.

Người hắn kiêng kị nhất, chính là nam tử mặc tử y kia. Sau khi trở lại môn phái, hắn không lập tức tới chỗ ở của tạp vụ, mà cẩn thận tìm một gian phòng bỏ không, nấp đi.

Đợi khi sắc trời dần tối, Hóa Hình Hóa Thanh Đan mất dược hiệu, lộ ra mặt thật, thì hắn mới cẩn thận ra ngoài. Cũng may, dọc đường không phát hiện ra được cái gì bất thường. Sau khi trở về chỗ ở của tạp vụ, hắn lập tức bế quan tu luyện, không để ý tới bất cứ việc gì nữa.

Quay lại truyện Tiên Nghịch

Bảng Xếp Hạng

Chương 1454: Dị Ma đại lục

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 17, 2025

Chương 1453: Bách Túc Thi Trùng

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 17, 2025

390. Chương 390: Chiến trường

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 17, 2025