Chương 104: Thuấn di - Truyen Dich
Ngự thú từ số 0 - Cập nhật ngày Tháng 3 11, 2025
“Đây chẳng phải Diệp cảnh sát sao?”
“Diệp cảnh sát, đứa nhỏ này là người thân nhà cô à?”
“Diệp cảnh sát, con hồ ly trắng của cô ta vừa mới thấy, hạng hai, tuy rằng vòng kia có mấy con giống nhau, nhưng con của nhà cô cảm giác đặc biệt tinh anh, ta liếc mắt liền nhận ra.”
“Diệp cảnh sát, đã tìm được đối tượng chưa?”
“Diệp cảnh sát, con chó con màu đỏ này tên là gì?”
“Diệp cảnh sát…”
Kỳ Đường trấn nhỏ, nhỏ đến mức đi vài bước là có thể đụng phải người quen. Kiều Tang ở Hàng cảng lâu nên không có ai nhận ra, nhưng Diệp Nhiễm Nhiễm rất nhanh đã bị người ta nhận ra.
Tựa như trưởng bối mang theo đứa bé gặp được người quen, người lớn ở đó ứng phó, đứa bé thì làm nền.
Diệp Nhiễm Nhiễm tươi cười trả lời từng người, Kiều Tang thì để tâm tư vào hình ảnh trực tiếp.
Chỉ thấy trên màn hình lớn, một con Hải Tinh màu đỏ cam lật ngược lưng về phía đường đua, phóng ra súng nước làm động lực, lập tức đẩy nó về phía sau mấy mét.
Kiều Tang âm thầm cảm thán, phương thức này tuy rằng có thể tăng tốc độ, nhưng quay lưng về phía đường đua thì tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm, rất dễ va chạm với những sủng thú dự thi khác.
Không lâu sau, trên màn hình lớn hình ảnh trực tiếp chuyển đổi, hình ảnh trên mặt sông biến thành hình ảnh dưới đáy sông.
Trong hình, một con cá cóc hút nước màu lam không ngừng huy động hai cái đuôi của nó xoay 360 độ, giống như cánh quạt của động cơ xoay tròn gia tăng tốc độ.
Rất nhanh, nó liền kiệt sức, cái đuôi ngừng xoay.
Lúc này, hình ảnh trực tiếp lại chuyển đổi.
Một con hải mã nhiều gai màu xanh lam đậm xuất hiện.
Kiều Tang trong nháy mắt đã hiểu, đây là cố ý lựa chọn những sủng thú thi triển phương thức tiến lên đặc thù để phát trực tiếp!
Bất quá cũng dễ hiểu, Marathon dù sao cũng là thi đấu vận động kéo dài, cứ mãi nhìn sủng thú chạy hoặc bơi thì rất nhàm chán.
Chỉ thấy trong hình, con hải mã nhiều gai kia mỗi khi tiến lên một đoạn đường lại dùng cái mũi vừa mảnh vừa dài giống như ống hút hít sâu một hơi, tương ứng sau mỗi lần hít sâu, cái đuôi cuộn tròn của nó liền xòe ra.
Sau đó, một luồng khí phun ra, nước phía sau giống như sôi trào, bốc lên rất nhiều bọt khí.
Luồng khí mãnh liệt trực tiếp đẩy con hải mã về phía trước mười mấy mét.
Kiều Tang ngây ngốc tại đó.
Ngọa tào, thứ này lại có thể dựa vào bài phóng cốc khí để tăng tốc!
Ai lại nghĩ ra được biện pháp này?
Thật sự là tuyệt!
Bất quá đáng thương cho những sủng thú dự thi phía sau…
Tuy rằng phương pháp có hơi thô tục, nhưng hàm lượng kỹ thuật không hề thấp, dù sao rắm đâu phải muốn thả là thả? Chắc chắn đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Trong lúc nhất thời, Kiều Tang đối với con hải mã nhiều gai và Ngự Thú Sư của nó nổi lòng tôn kính.
Cùng ngây ngốc tại đó còn có Tiểu Tầm Bảo Quỷ, nó ngơ ngác nhìn hình ảnh trực tiếp, cảm giác như mở ra một cánh cửa thế giới mới.
Từ khi nhìn phương thức tiến lên của con hải mã nhiều gai, hình ảnh trực tiếp có đổi sang những sủng thú khác thì Kiều Tang luôn cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Cảm thấy không có ý nghĩa, Kiều Tang liền nghĩ tới Hống Chiểu cá sấu của tam cữu.
Hống Chiểu cá sấu đâu?
Sao đã lâu như vậy mà vẫn không thấy?
Ba phút sau, hình ảnh chuyển sang một con cá Mặc Mặc thân đen.
Kiều Tang sửng sốt một chút, đầu bất giác hướng về phía trước nheo mắt lại nhìn kỹ.
Con Mặc Mặc cá này sao cảm giác giống con của tam cữu thế?
“Nhiễm Nhiễm tỷ, tỷ nhìn con Mặc Mặc cá này có giống con của tam cữu không?” Kiều Tang không chắc chắn, hỏi Diệp Nhiễm Nhiễm.
Diệp Nhiễm Nhiễm còn đang trò chuyện với a di bên cạnh, nghe vậy liền quay đầu lại.
Nàng nhìn con Mặc Mặc cá trong hình đang lợi dụng vây cá hai bên giống như cánh, không ngừng phóng thích sóng nước về phía sau để thúc đẩy mình tiến lên, trong lòng máy động, đứng bật dậy.
“A Tang, chúng ta xong rồi!”
Tuy rằng lần tranh tài Marathon này, tam cữu muốn là thành tích cá nhân đứng đầu, nhưng dù sao cũng là thi đấu tiếp sức tập thể.
Nếu sủng thú dự thi không có mặt ở trên đường đua chờ tiếp sức, thành tích kia tự nhiên không được tính.
Kiều Tang chưa xong, nàng là người chạy cuối.
Diệp Nhiễm Nhiễm liền có chút bối rối, lo lắng chạy tới.
…
Phố Bình Cao Su.
Kiều Tang đem Tiểu Tầm Bảo Quỷ đặt lên đường đua sau liền ôm Chó Hỏa Nha qua một bên chờ đợi.
Xung quanh không ít người nhìn Tiểu Tầm Bảo Quỷ, chỉ trỏ cười nói.
Người bình thường biết sủng thú có hệ U Linh tồn tại, nhưng cũng không hiểu rõ hệ U Linh trong mắt Ngự Thú Sư có ý nghĩa như thế nào.
Người không biết thì không sợ, đôi khi không hiểu ngược lại sẽ không sợ.
Trong mắt bọn họ, Tiểu Tầm Bảo Quỷ chỉ là một sủng thú chỉ có thể rời khỏi mặt đất mà không thể đến đường đua Phù Vân.
Đường đua Phù Vân ở trên không trung mấy chục mét, mà Tiểu Tầm Bảo Quỷ lại chỉ có thể dừng lại ở giữa không trung khoảng 2 mét.
Tiểu Tầm Bảo Quỷ ngẩng đầu nhìn những sủng thú dự thi cách nó rất xa trên trời, không biết nghĩ tới điều gì, hai móng vuốt đột nhiên nắm chặt, khuôn mặt nhỏ màu xám nghẹn đến đỏ bừng.
“Nha?”
Chó Hỏa Nha chỉ vào Tiểu Tầm Bảo Quỷ, phát ra nghi vấn.
“Hẳn là đang nghĩ làm sao để cho mình nhanh hơn trong những động tác tiếp theo.” Kiều Tang không chắc chắn nói.
Kỳ thật nàng cảm thấy tư thế có chút giống đi nhà xí, nhưng rất nhanh liền phủ định.
Đi nhà xí là không thể nào, trong cơ thể sủng thú hệ U Linh tựa như một cái hang không đáy, một số sủng thú hệ U Linh thôn phệ tất cả mọi thứ.
Cảm xúc, sinh mệnh, mộng cảnh vân vân đều có thể hóa thành lực lượng của mình.
Theo chuyên gia cho thấy, càng là sủng thú hệ U Linh đẳng cấp cao càng tà ác, bởi vì chúng tiến hóa cơ bản đều xây dựng trên cơ sở thôn phệ, thôn phệ này không chỉ có năng lượng.
…
Không biết qua bao lâu, một con sủng thú trắng xanh đan xen như gió táp lao vùn vụt tới.
Phong Điêu không hổ là sủng thú phi hành hệ lấy tốc độ làm thế mạnh, trong tất cả những lượt giao tiếp cuối cùng, đúng là đến thứ sáu.
Chỉ thấy nó ngậm dải tiếp sức, vèo một cái lướt qua phía trên Tiểu Tầm Bảo Quỷ, trực tiếp treo lên.
Nhận lấy lượt chạy này, nhiệm vụ lần này của Kiều Tang xem như hoàn thành viên mãn.
Nàng lấy điện thoại di động ra, đang chuẩn bị liên hệ với Diệp Nhiễm Nhiễm, bỗng nhiên những người vây xem bên cạnh náo loạn.
“Đây là cái gì?!”
“Sủng thú hệ U Linh sao lại thuấn di!”
“Đây không phải sủng thú phi hành hệ sao?”
“Ta có phải bị cảm nắng xuất hiện ảo giác?”
“Đây là sủng thú nhà ai?”
“Có phải là nó ẩn thân sau đó phiêu về phía trước rồi lại xuất hiện?”
“Ngươi phiêu nhanh như vậy cho ta xem một chút! Ngươi nếu có thể phiêu như thế ta trực tiếp gọi ngươi là ba ba!”
“Ngươi bị làm sao vậy? Ta nếu có thể phiêu như thế thì ngươi phải gọi cứu mạng mới đúng!”
“…”
Kiều Tang nghe được động tĩnh, sửng sốt một chút, sủng thú hệ U Linh?
Lần Marathon dự thi này hình như cả trận chỉ có Tiểu Tầm Bảo nhà nàng.
Kiều Tang để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu nhìn về phía đường đua.
Chỉ thấy Tiểu Tầm Bảo Quỷ đã không còn ở vị trí cũ.
Giờ phút này, nó hai móng vuốt nắm chặt, khuôn mặt nhỏ màu xám nghẹn đến đỏ bừng, giống như lúc ban đầu Kiều Tang hoài nghi nó muốn đi nhà xí.
Nhưng ngay sau đó, Tiểu Tầm Bảo Quỷ đột nhiên biến mất, trống rỗng xuất hiện tại vị trí cách đó 3 mét.
Kiều Tang: “!!!”
Đây chẳng phải là thuấn di sao?!
Kiều Tang triệt để hỗn loạn.
Tiểu Tầm Bảo Quỷ biết thuấn di sao?
Không nha! Đêm qua xem ngự thú điển, cái gì cũng không thay đổi, lần trước hấp thu xong Ám U dịch tỉnh lại cũng chỉ là đẳng cấp nguyền rủa thân thể trong đặc tính tăng 60 điểm.
Kiều Tang nhìn bóng lưng Tiểu Tầm Bảo Quỷ vừa nắm tay vừa thuấn di, có chút hoảng hốt.
Hiện tại học được kỹ năng đều đơn giản như vậy sao…
(Hết chương này)