Chương 05: Ngự thú điển - Truyen Dich
Ngự thú từ số 0 - Cập nhật ngày Tháng 3 9, 2025
Qua một phút đồng hồ.
Âm lượng của mẫu thân so với bình thường lớn hơn mấy phần, nhưng biểu lộ trên mặt lại rất bình tĩnh: “Ta đi nhà vệ sinh một chuyến.”
Nhân viên công tác nói: “Phía trước rẽ trái, đến cuối cùng rẽ phải là thấy.”
Mẫu thân gật gật đầu, nhấc chân đi về phía bên phải.
“Nữ sĩ, là hướng bên trái.” Nhân viên công tác nhắc nhở.
Bóng lưng mẫu thân cứng đờ lại một chút, sau đó làm như chưa có chuyện gì xảy ra, chuyển hướng bên trái.
Điều này khiến Kiều Tang có chút dở khóc dở cười, nàng đã khống chế khóe miệng đang giương lên của mình.
*Mẹ, hình tượng nữ tính kiên cường độc lập của người sụp đổ rồi.*
Nàng quay đầu nhìn về phía bầy chó Hỏa Nha, tâm tư một lần nữa quay về trên người chúng.
Kiều Tang phát hiện, chó Hỏa Nha rất hiếu động, tinh lực tràn đầy, không có một con nào chịu ở yên.
Người mới Ngự Thú Sư đem bồ câu béo bọn chúng làm lựa chọn sủng thú đầu tiên, thật không phải là không có đạo lý…
Kiều Tang nhịn không được hỏi: “Có con chó Hỏa Nha nào tính cách an tĩnh một chút không?”
Nhân viên công tác uyển chuyển nói: “Kỳ thật căn cứ của chúng ta còn có rất nhiều sủng thú khác.”
Kiều Tang hiểu ngay.
Dù sao linh hồn nàng là người trưởng thành, cho dù không có kinh nghiệm ngự thú, nàng cũng không cho rằng mình sẽ giống như đứa bé 15 tuổi, không có cách nào với sủng thú có tính tình không dịu dàng ngoan ngoãn.
Đã như vậy, không cần quan tâm tính cách, dứt khoát chọn một con chó Hỏa Nha hợp nhãn duyên.
“Ta có thể xem con kia không?”
Kiều Tang chú ý tới con chó Hỏa Nha kia vẫn luôn húc vào một cái cây, không phải là loại húc mạnh mẽ, mà là tụ lực có mục đích.
Kiều Tang cảm thấy mục tiêu của nó không phải là cái cây, mà là chính nó.
Dù sao ai sẽ đần độn mà không có mục đích húc vào cây chứ?
“Đương nhiên.” Nhân viên công tác hồi đáp.
“Đô Đô!” Nàng cầm lấy cái còi bằng sắt treo trước ngực, đặt ở bên miệng phát ra thanh âm chói tai.
Tất cả chó Hỏa Nha đều dừng động tác lại, ánh mắt toàn bộ tập trung tới, không còn phá phách nữa.
Có mấy con chó Hỏa Nha nghiêng đầu.
“Răng?”
*Là cho ăn cơm sao?*
Không có Hỏa Diễm trở ngại, nhân viên công tác đi vào bên trong căn cứ chó Hỏa Nha, ôm lấy con chó Hỏa Nha được chọn.
“Răng?”
Chó Hỏa Nha chớp chớp đôi mắt mê mang, đôi tai Hỏa Diễm chiêu phong giật giật.
Chó Hỏa Nha được đặt trước mặt Kiều Tang.
Chó Hỏa Nha là một loại sủng thú cỡ nhỏ, bộ lông màu đỏ Liệt Diễm, cùng với mấy đường vân màu đen, trên đỉnh đầu có một túm lông ngắn màu cam.
Con chó Hỏa Nha trước mắt cao khoảng 60 centimet, hình thể rõ ràng nhỏ hơn một vòng so với những con chó Hỏa Nha khác, trên trán còn có vết thương do vừa mới va chạm, con ngươi màu đen ướt sũng nhìn nàng, nhìn qua có loại xúc động khiến người ta rất muốn sờ.
Nhìn không giống những con chó Hỏa Nha khác hỏa bạo, ngược lại có chút cảm giác đáng thương.
Trong đầu Kiều Tang đã tự động não bổ ra một câu chuyện chua xót về một con chó Hỏa Nha nhỏ yếu bị xa lánh, đồ ăn bị cướp, sau đó dinh dưỡng không đầy đủ, cuối cùng liều mạng rèn luyện.
Vừa mới va chạm cây khẳng định là muốn luyện tập tuyệt kỹ gì đó.
Tỉ như Liệt Diễm xung kích chẳng hạn.
Nhân viên công tác giới thiệu nói: “Con chó Hỏa Nha này là con nhỏ tuổi nhất ở căn cứ chúng ta hiện tại, mới sinh ra không đến một tháng.”
Thì ra không phải nhỏ yếu mà là tuổi còn nhỏ…
Bất quá nhỏ hơn cũng được, rất nhiều Ngự Thú Sư bồi dưỡng sủng thú từ khi nó còn là trứng, như vậy bồi dưỡng thường thường rất dễ dàng cùng sủng thú thành lập được tình cảm và ăn ý.
Kiều Tang lúc trước cũng từng nảy sinh ý nghĩ mua một quả trứng ấu thú, bất quá rất nhanh liền bị nàng bác bỏ.
Dù sao nàng hiện tại còn phải đi học, không thể mang theo quả trứng đến trường, vừa làm người khác chú ý lại không an toàn.
Nếu là đặt ở nhà, mẫu thân lại phải đi ra ngoài làm việc, không ai chiếu khán nàng cũng không yên lòng.
Kiều Tang ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve đầu chó Hỏa Nha.
Chó Hỏa Nha thoải mái híp mắt, cái đuôi màu đỏ không tự giác lung lay.
Nhìn rất ngoan.
Kiều Tang cảm thụ sự mềm mại của lông tóc trong tay, càng phát ra hài lòng.
Nàng nhìn chằm chằm con mắt chó Hỏa Nha, cười nói: “Ngươi nguyện ý theo ta đi không?”
Nhân viên công tác sắc mặt có chút cổ quái, con chó Hỏa Nha này tính tình cũng không tốt, ỷ vào mình tuổi còn nhỏ không kiêng nể gì cả, luôn không có việc gì liền đi cùng những con chó Hỏa Nha khác đánh nhau.
Những con chó Hỏa Nha lớn tuổi hơn thấy nó mới sinh ra không lâu, kỹ năng hỏa hoa còn chưa biết, móng vuốt cũng còn chưa mọc lưu loát, đánh nhau không thương không ngứa, cũng liền mặc kệ nó giày vò.
Có đôi khi sẽ còn cùng nó chơi một chút, làm bộ bị đánh bại, nó còn tưởng rằng những con khác đánh không lại nó, càng ngày càng phách lối.
Là một nhân viên tiếp đãi chuyên nghiệp, khách hàng muốn dạng sủng thú gì, có nhu cầu gì, điểm nhãn lực độc đáo này nàng vẫn có.
Cô gái này rõ ràng là muốn tìm một con chó Hỏa Nha tính cách an tĩnh một chút.
Có nên nhắc nhở không…
Căn cứ này nhưng không có con chó Hỏa Nha nào tính tình tốt cả.
Nàng nghĩ nghĩ một con chó Hỏa Nha trích phần trăm, lại nghĩ đến căn nhà học khu của con trai nàng, cuối cùng vẫn là không nói gì.
Đi?
Chó Hỏa Nha tự nhiên biết có ý tứ gì.
Có đi hay không?
Đương nhiên muốn đi, nó ở đây đã không có đối thủ, mà lại bàn tay của nhân loại này sờ nó rất dễ chịu…
Xem ra là thời điểm ra ngoài tìm đối thủ mới!
“Răng!”
Chó Hỏa Nha trịnh trọng gật đầu, duỗi ra móng vuốt thịt hồ hồ.
Kiều Tang sững sờ, lập tức cầm lấy.
Cái này so với trong tưởng tượng của nàng thuận lợi hơn không ít…
Một người một chó cứ như vậy đạt thành hiệp nghị.
…
Nhân loại cùng Siêu Phàm sinh vật khế ước xây dựng dựa trên tác dụng của ngự thú điển.
Ngự thú điển như cái môi giới, kết nối chặt chẽ quan hệ của hai người, bình thường mà nói muốn khế ước thành công nhất định phải là hai bên tự nguyện.
Bất quá cũng có thể triệt để đánh bại Siêu Phàm sinh vật, sau đó tại lúc nó không có phòng bị tiến hành ký khế ước.
Trường hợp sau tai hoạ ngầm rất nhiều, sủng thú không đủ độ thân mật rất dễ dàng không nghe lời, cũng chỉ có những Ngự Thú Sư đẳng cấp cao mới không lo lắng.
Chỉ cần Ngự Thú Sư não vực khai phát đủ nhiều, ngự thú điển càng cường đại, sủng thú cho dù bị phản phệ cũng không thể giải trừ khế ước.
Kiều Tang lúc này ý thức liên tiếp đến não vực của mình.
Trong óc nàng, ngự thú điển đang lặng yên không có động tĩnh, mặc dù gọi là ngự thú điển, nhưng nó siêu mỏng như cái phong thư, bên trong chỉ có một tờ trống không.
Kiều Tang xem trong sách, ngự thú điển vừa thời điểm thức tỉnh là màu trắng, bên trong cũng chỉ có một trương khế ước không gian có thể khế ước sủng thú.
Đợi đến khi não vực khai phát đến 10% trình độ, ngự thú điển liền sẽ thức tỉnh thành tro sắc, bên trong khế ước không gian cũng có thể biến thành hai tấm.
Theo thủ thế mở ra ngự thú điển trong trí nhớ, Kiều Tang bày ra một cái ấn kết trước người.
Rất nhanh ngự thú điển trong óc khởi động, chậm rãi lật ra tờ duy nhất.
Một đạo bạch sắc ánh sáng nhạt chậm rãi từ bốn phương tám hướng hội tụ đến đỉnh đầu chó Hỏa Nha, dần dần hình thành một cái Tinh trận hình tròn cỡ nhỏ.
Kỳ thật phân rõ đẳng cấp Ngự Thú Sư còn có một phương pháp rất đơn giản, mặc kệ là ký khế ước hay là triệu hoán, chỉ cần nhìn quang mang xuất hiện trên thân sủng thú liền biết.
Cũng giống như ngự thú điển, nó là màu gì, Tinh trận triệu hoán sủng thú đi ra chính là màu sắc đó.
Bất quá chuyện này chỉ có thể làm tham khảo, bởi vì người bình thường cho dù ngự thú điển có thức tỉnh lần nữa, không có sủng thú thực lực tương đối, cũng không thông qua khảo hạch đẳng cấp Ngự Thú Sư của ngự thú liên minh.
Tinh trận quang mang bao trùm trên đầu chó Hỏa Nha, nó mới lạ ngẩng đầu nhìn về phía Tinh trận, cũng không có phản kháng.
(Hết chương)