Chương 02: Nhặt xác người - Truyen Dich

Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ - Cập nhật ngày Tháng 1 26, 2025

Cỏ cây đung đưa, khói xanh phủ sáng sớm.

Mặt trời vừa nhô lên từ phương Đông, tại Thiên Tang Linh Cung, Luyện Linh Sư đã sớm thức dậy. Đệ tử tại các địa phương nô nức thu nạp linh khí, có khi là giữa rừng cây um tùm, có khi là nơi đình nghỉ mát, hoặc trong những tiểu viện của người khác…

Âm thanh của những linh điểu hòa quyện cùng cảnh vật tĩnh lặng, thật đẹp đẽ.

Giữa một cành thông uốn lượn, có hai bóng dáng lén lút di chuyển qua, một cao lớn, một thấp bé.

Bóng dáng cao lớn là một nam tử khôi ngô, tay vác bao cát, giờ phút này cúi lưng như mèo thận trọng quan sát xung quanh, trên mặt mang theo nét hoảng hốt.

Bên cạnh là một thanh niên thấp hơn hắn, thắt lưng đeo trường kiếm, vẻ mặt hưng phấn.

“Lưu sư huynh, nhặt xác loại chuyện tốt này, sao đến phiên chúng ta? Đáng lý ra việc này là do trưởng lão ngoại viện xử lý chứ?” thanh niên thấp hơn, Chu Tá, lên tiếng.

“Ý trời đã định, ngươi không nên cho rằng lần này cơ hội sẽ không rơi vào đầu ngươi.” Nam tử khôi ngô, Lưu Chấn, đảo mắt bốn phía, không thấy ai chú ý đến bọn họ, thở phào nhẹ nhõm, “Nghe nói Văn lão đại đã rót không ít linh tinh.”

“Thế này…?” Chu Tá nhíu mày, xoa xoa tay, “Thế chúng ta đi thu ai đây?”

“Từ Tiểu Thụ!” Lưu Chấn vừa đi vừa nói, “Nghe nói hắn bế tử quan để đột phá đến ba cảnh, theo thời gian, hôm nay đã đủ lâu như vậy mà vẫn chưa thấy ra, e là đã thân tử đạo tiêu.”

“Ba cảnh?” Chu Tá kinh ngạc nhìn lại, cái tu vi ấy chẳng phải ngang nhau như vậy sao, “Ba cảnh có cái gì đáng sợ? Còn không bằng để hắn tự sinh tự diệt!”

“Ngươi biết gì chứ!” Lưu Chấn bỗng nhiên đánh hắn một cái, “Từ Tiểu Thụ này đã vào Linh Cung gần ba năm, trong cái sân nhỏ đó, chỉ riêng giá trị bên trong đã hơn ngàn linh tinh.”

“Thật có tiền như vậy?”

“Đương nhiên! Ta còn nghe nói, tên này trên người còn có một thanh cửu phẩm linh kiếm!”

Chu Tá nghe vậy, đôi mắt đều lồi ra, “Cửu phẩm linh kiếm?”

Câu kinh hô này vang lên, mọi người xung quanh đều nghe thấy.

“Nhỏ giọng lại!” Lưu Chấn thấy bốn phía có người quăng ánh mắt bất mãn, không hiểu sao tên tiểu tử này lại kêu lớn như thế, chẳng lẽ sợ người khác không nghe thấy sao?

Hai người trò chuyện tào lao, lần lượt rẽ trái phải, cuối cùng cũng đến một tiểu viện yên tĩnh, bao phủ trong một đại trận.

Lưu Chấn bỗng nhiên dừng bước.

“Còn xa lắm… Ôi!”

Chu Tá ở phía sau đâm vào lưng Lưu Chấn, đau muốn vò đầu, oán giận nói: “Lưu sư huynh, sao bỗng dưng dừng lại thế này…”

Bởi vì chiều cao thấp bé, tầm nhìn bị che khuất, hắn từ bên cạnh đi ra, lập tức nhận ra lý do Lưu Chấn dừng lại.

Trước mặt, trong sân nhỏ, hơn mười người đang ngồi xếp bằng.

Những người này không nói một lời nào, chỉ mải tu luyện, nhìn qua thật hài hòa.

“Sao lại có nhiều người như vậy?”

Chu Tá ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Chấn với ánh mắt đầy nghi hoặc, “Ngươi không phải nói Văn lão đại đã bỏ ra rất nhiều linh tinh mới có được cơ hội này sao?”

Lưu Chấn tức đến nghẹn lời, nghe vậy liền đánh vào đầu Chu Tá.

“Ngươi còn không nhìn ra sao? Bọn họ đều là cao thủ!”

“Mẹ kiếp, ngồi nơi khác không tu luyện, lại tự nhiên chạy tới đây, rõ ràng là thông tin đã bị lộ!”

Chu Tá vò đầu bứt tóc, thầm nghĩ rằng không thể để lửa giận dội lên đầu mình như vậy.

Trong sân nhỏ, những người ngồi xếp bằng, hiển nhiên phát hiện có người đến, không khỏi trong lòng dấy lên cảm giác vui vẻ, thuận miệng chế giễu:

“Ồ, lại có người đến, lần này đến muộn một chút, mặt trời đã mọc cao rồi.”

“Đây là Lưu Chấn, bên cạnh tên tiểu tử kia là ai, mới tới sao, theo đến trải nghiệm?”

“Tôi nói Lưu Chấn, ngươi thật quá không chú ý, ta còn chưa kịp đến khi trời chưa sáng, mà ở đây vẫn còn có người…”

“Cút, ta tối hôm qua đã đến.”

“Tôi hôm trước!”

“Tôi đến hôm kia!”

Trước sân nhỏ lập tức xôn xao.

Không biết có phải là thách thức hay không, cuối cùng vẫn có người khoác lác, tạo thành một phân đoạn cho những người khác từ chối lẫn nhau.

Lưu Chấn cảm thấy đầu mình choáng váng, tức giận nói: “Các ngươi đến đây làm gì!”

“Ôi, Lưu Chấn, đã ngầm hiểu lẫn nhau rồi!”

“Đừng hỏi, hỏi nữa là cửu phẩm linh kiếm.”

Chu Tá suýt nữa bật cười, hóa ra tin tức này mọi người đều biết? A, vừa rồi ai còn không cho ta nói chứ?

Hắn liếc nhìn Lưu Chấn, thấy sắc mặt của hắn đen như đít nồi, phảng phất chỉ cần một giây sau là có thể bùng nổ.

Lưu Chấn cảm thấy phổi mình như sắp nổ tung, đây chính là thông tin mà Văn lão đại bỏ nhiều linh tinh ra đổi lấy, sao lại có thể rẻ như vậy?

Mình không thể tiết lộ thông tin, vậy chỉ có thể là lũ người này trực tiếp đi hối lộ trưởng lão?

Như vừa rồi ai đó nói, đã ngầm hiểu lẫn nhau…

Đáng ghét, rốt cuộc là ai trưởng lão vô đạo đức như vậy, lại bán thông tin cho nhiều người thế này!

Trong tâm tư rối ren không nói nên lời, như bị táo bón, hai người cứ như vậy dừng chân tạm dừng ở giao lộ, trong không khí như có sự xấu hổ hiện hữu.

Người trong viện vẫn quen thuộc như thế, vỗ vỗ mặt đất.

“Lưu Chấn, đến đây, ngồi bên này.”

“Không cần khách khí, cứ coi như ở sân nhà mình là được.”

“Phốc!” Chu Tá không nhịn nổi cười ra tiếng.

Lưu Chấn dùng tay lật hắn ngã xuống đất, buồn bực đi tới, giữa đường lại nhìn hướng sân nhỏ, kinh ngạc.

Chỉ thấy bích chướng bao phủ đình viện vô hình bắt đầu rung động, sau một khắc, trực tiếp vỡ ra, lộ ra cửa tiểu viện.

Những người trong viện cũng chú ý tới biến hóa này, nhao nhao nhìn qua, có người nhìn trời một chút, phát giác không ổn.

“Còn chưa tới giờ Thìn, trận pháp không phải nói đến giữa trưa mới giải trừ sao?”

“Ai giải trận pháp? Trong này không ai hiểu trận mà, Lưu Chấn, là ngươi sao?”

Lưu Chấn suýt chút nữa không xông lên đánh cho kẻ đó một phát, mình cách sân nhỏ xa như vậy, làm sao có thể giải trận?

Hơn nữa, ngươi là ai, ta với ngươi có quen sao?

Rốt cuộc có thể không cần gọi tên ta, không cần sốt sắng như vậy không?

Đối với bọn này như quen thuộc, Lưu Chấn cũng im lặng, nhưng lúc này không phải thời gian xoắn xuýt, hắn chỉ tập trung nhìn vào cửa viện.

Két!

Cửa bị đẩy ra, một cao gầy bóng dáng xách ngược thanh hắc kiếm, còn buồn ngủ dựa vào cửa ra vào.

“Sáng sớm ồn ào cái gì, có để cho người khác ngủ không!”

Từ Tiểu Thụ vẫn còn không tỉnh táo, tối hôm qua hắn sa đà cố gắng tu luyện, nhưng nghĩ lại, ngủ thì cũng là hô hấp, hô hấp chính là tu luyện…

Cuối cùng nằm xuống!

Chưa từng nghĩ, vừa đập một con muỗi, lại có một cái; đánh xong một cái, còn có ba cái!

Hắn bị mấy con muỗi làm cho không ngủ được, mơ màng trải qua một đêm, cuối cùng cũng ngủ say, sáng sớm lại bị đánh thức!

Mặc dù sân nhỏ có trận pháp cách âm, nhưng cũng không phải quá cao cấp.

Giọng nói của đám người mỗi lúc một lớn, truyền vào như tiếng “ong ong”, như muỗi, thật sự không thể chịu nổi.

Rút kiếm ra!

Từ Tiểu Thụ đã lăn lộn ba năm không thể không biết rõ tâm tư nhóm người này, chẳng qua là chờ mình bế tử quan chết về sau nhặt xác, rồi thu chút lợi mà thôi!

Thật xin lỗi, một ta ngã xuống, một cái khác lại đứng lên.

Hắn dựa vào cửa, quan sát bốn phía, nhạo báng: “Chư vị, sớm như vậy quanh quẩn ở miệng ta Từ mỗ làm gì? Ta cũng không bán bữa sáng!”

Tất cả mọi người nhìn thấy người rút kiếm đứng ở cửa, đều bị khiếp sợ.

Từ Tiểu Thụ?

Hắn đã đột phá xuất quan?

Phải biết, tư chất dạng này, chỉ mới vượt qua một chút hạm đã khó, Từ Tiểu Thụ dùng ba năm để chứng minh với mọi người rằng hắn trời sinh đã là ba cảnh, vậy sao có thể đột phá chỉ vì một cái bế tử quan?

Đây là đi cái gì vận khí chó chết!

“Từ Tiểu Thụ?”

“Ngươi không chết sao?”

“Tình huống như thế nào, ngươi… Đột phá tứ cảnh?”

Từ Tiểu Thụ vừa muốn nói, chợt nghe thấy một dòng thông tin:

“Nhận hoài nghi, bị động giá trị, + 12.”

Từ Tiểu Thụ vui vẻ, hắn tối hôm qua còn lo lắng không biết làm thế nào để tăng bị động giá trị, hiện tại xem ra…

Không chỉ là công kích, hoài nghi cũng được tính?

Chẳng lẽ mọi ngôn ngữ và hành động gây ra hoài nghi đều có thể giúp hắn tăng bị động giá trị?

Thêm vào tối hôm qua bị muỗi cắn đến sáu lần, hiện tại hắn đã có mười tám điểm bị động giá trị.

Duy chỉ có điều, tối hôm qua bị cắn nhiều vậy, mỗi lần chỉ cộng được “+ 1”, sao lần này lại có cái “+ 12”?

Từ Tiểu Thụ nghi hoặc, liếc thấy mọi người đứng đây, ước chừng có mười bảy người.

Chắc hẳn, có thể là một mười hai người trong số đó đối với hắn đột phá đến tứ cảnh, biểu thị hoài nghi?

“Hắn chính là Từ Tiểu Thụ?” Chu Tá cuối cùng cũng tìm đến bên cạnh Lưu Chấn, thấp giọng hỏi.

“Nhận hoài nghi, bị động giá trị, + 1.”

Từ Tiểu Thụ vui vẻ, hắn không thể nào ngờ rằng, vậy mà còn có nhiều người trong đám nhặt xác này không biết thi thể của hắn?

Hắn rút hắc kiếm đi ra khỏi cửa viện, bọn họ lập tức từ từ lùi lại.

Vì kiên định trong việc bế tử quan, Từ Tiểu Thụ đã tiêu tốn toàn bộ linh tinh, đập nồi dìm thuyền mua thanh cửu phẩm linh kiếm này,

Kiếm tên “Tàng Khổ”, có ý nghĩa che giấu đau khổ, nếu không thể đột phá, vậy thì sẽ cùng với thanh kiếm này chết.

Bây giờ hắn đã đột phá tứ cảnh thành công, kết hợp với thanh cửu phẩm linh kiếm, nhớ về trong vòng ba năm tu luyện Bạch Vân kiếm pháp… Mặc dù hắn chỉ tu luyện ra một thức, nhưng đối mặt với đám người này, cũng không chắc không có sức chiến đấu .

Người tu vi cao nhất ở đây, cũng chỉ là Lưu Chấn luyện linh ngũ cảnh, mấy tên cao cảnh lão đại kia cũng không đáng để liều mạng đi nhặt xác.

Cho đến bây giờ, bọn họ nhìn thấy Từ Tiểu Thụ xuất hiện, vô thức đều có ý muốn lui bước.

Một người rút kiếm, mọi người đều kinh ngạc.

“Nhặt xác ta Từ Tiểu Thụ đầu đi lên, các ngươi lão đại sao không tự mình tới?”

Bất luận là tu vi hay tư lịch, Từ Tiểu Thụ đã lăn lộn ba năm ở ngoại viện, đã đủ tư cách để gọi là lão nhân gia, thậm chí có thể xưng là đại sư huynh ở cấp bậc này.

Nếu không, hắn sao có thể sở hữu tài sản nhiều như vậy, tiểu viện lại là linh kiếm.

So với kẻ đã vào Tiên thiên, tiến vào nội viện; còn một số kẻ còn đang lưu lại bên ngoài, được gọi là lão đại, trong số đó có nhiều người còn theo hắn mà đến.

Vì vậy, khi hắn lên tiếng, không ai dám phản bác, dù cho Lưu Chấn cao hơn hắn một cảnh, thấy linh quang giao động trên vai hắn, cũng đành giữ im lặng.

“Đánh chỗ nào đến lăn đến nơi đâu!” Từ Tiểu Thụ phất tay, giống như đuổi vịt.

Megười hò hẹn kêu gào, không ai nghĩ đến Từ Tiểu Thụ vừa xuất hiện đã lớn tiếng dọa người, khí thế hoàn toàn áp chế, nhóm người hậm hực quay đầu muốn rời đi, cũng không dám nhiều lời thêm mấy câu.

“Lưu sư huynh, chúng ta cứ đi như vậy sao?” Chu Tá thận trọng từng li từng tí hỏi.

Lưu Chấn nhìn Từ Tiểu Thụ, mặc dù trong lòng không cam lòng, nhưng hắn còn có thể xông lên giết hắn, rồi mang thi thể hắn đi sao?

Không nói trước việc linh cung không cho phép tư đấu, chỉ riêng liệu đánh nhau có qua được hay không cũng đã là một vấn đề.

“Đi thôi.” Hắn thở dài, cùng mọi người rời đi.

“Chờ một chút!”

Phía sau, Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên kêu lên, giống như nhớ ra điều gì.

Đám người quay lại, không rõ lý do, chỉ thấy Từ Tiểu Thụ cắm kiếm xuống mặt đất, quát lên: “Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, thật sự cho rằng ta Từ mỗ không có chút tính khí nào?”

Mọi người cũng bùng nổ, bọn họ đã lãng phí mấy canh giờ chờ đợi, mà chẳng thu hoạch được gì, giờ quay đầu đi lại còn bị như vậy, quả thực không thể nào chịu nổi.

“Ngươi muốn thế nào?” Lưu Chấn nhăn mặt nói, những người này thật muốn hùn vốn vây công, Từ Tiểu Thụ làm sao có thể gánh chịu, hắn chẳng lẽ bế tử quan đầu óc lại mơ mơ màng màng, muốn quát lên một tiếng mà thôi?

Chỉ thấy Từ Tiểu Thụ cười hắc hắc nói: “Không có gì, không cần kích động, ta cũng chỉ hỏi mấy vấn đề.”

Mọi người nhất thời im lặng, Từ Tiểu Thụ vẻ mặt ôn hòa nói: “Ta nói ta đã đột phá tứ cảnh, các ngươi tin không?”

Tất cả mọi người nghe vậy sững sờ, chỉ vì câu hỏi này mà ngừng lại? Nhưng mà vừa rồi chỉ muốn mau chóng rời đi, mọi người lại thật sự như gà con mổ thóc.

“Ừ.”

“Tin, tin!”

“Từ sư huynh thật lợi hại, tứ cảnh nữa nha, vậy chúng ta có thể đi chưa?”

Từ Tiểu Thụ ngẩn ra, sao lại phản ứng kiểu này?

Khác ư, hoài nghi ta thì hãy cứ tự do hoài nghi ta đi!

Hắn trong lòng hò hét, cố gắng không tin tưởng, cuộc sống không dễ dàng như vậy, nhưng sao không ai cổ vũ chứ?

Thấy mọi người không nhịn nổi mà muốn đi, hắn linh cơ thoáng động, thu kiếm đứng dậy, mây trôi nước chảy nói: “Không dối gạt các vị, thực ra Từ mỗ ta đã đột phá ngũ cảnh…”

“Làm sao có thể?”

“Ha ha, Từ sư huynh đang nói giỡn…”

Mọi người đều ồn ào lên tiếng, đoàn người cũng không mù, khí tức tu vi cường đại phả ra từ người hắn hiện rõ ràng chỉ là tứ cảnh, sao mà nói mình là ngũ cảnh?

Mở mồm nói dối mà không chớp mắt, thật ra có người như vậy.

“Nhận hoài nghi, bị động giá trị, + 15.”

Từ Tiểu Thụ vui vẻ, hóa ra là muốn như vậy?

Hắn chỉ cần chờ đợi, không cần phải cưỡng cầu, chỉ cần khẳng định chuyến này tuyệt đối thắng lợi!

Từ Tiểu Thụ biết, nếu hắn nói câu đó ra, chắc hẳn sẽ có không ít người tin tưởng.

Thế là hắn lại nói: “Thật lòng, ta đã đột phá thất cảnh …”

Đám người: ? ? ?

“Nhận hoài nghi, bị động giá trị, + 17.”

Tốt lắm, đây chính là số điểm bị động giá trị hữu dụng a, thật ra không phải tâm huyết nơi nhặt xác ấy chứ nhỉ?

Từ Tiểu Thụ không chú ý tới biểu hiện của đám người, lập tức tiếp tục nói: “Nói thật, ta đã đột phá đến bát cảnh …”

“Từ Tiểu Thụ, ngươi đừng khinh người quá đáng!”

“Sinh có thể giết, nhục không thể nhục!”

“Các huynh đệ lên!”

Từ Tiểu Thụ giật mình, mới tỉnh lại khi nhìn thấy trước mặt mười bảy cái mặt đen như than, hắn lập tức quay lại rồi lách người chạy vào trong viện, “Ba” một tiếng đóng cửa, ngay sau đó trận pháp lập tức khởi động.

Đậu xanh rau má, có cần thiết phải như vậy không?

Giống như thuốc nổ!

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Bảng Xếp Hạng

Chương 397: Khư Giới chiến trường

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 4 17, 2025

Chương 1463: Đúng là đại bổ

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 17, 2025

Chương 1462: Quá khinh thường

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 4 17, 2025