.hương 12 : Nếu ngươi không phải là tiểu cô của ta... - Truyen Dich
Nghịch Thiên Tà Thần - Cập nhật ngày Tháng 12 30, 2024
Tiêu Triệt ý thức rời khỏi Thiên Độc châu, nhặt lên nữ hài rơi trên mặt đất quần áo, tinh lọc điệu mặt trên kịch độc, sau đó hồi phục lại ở giữa Thiên Độc châu, bằng nhanh nhất tốc độ đem xiêm y che phủ lên người nữ hài. Lúc này, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nữ hài này rốt cuộc là ai? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Tại sao lại muốn hấp thụ huyết mạch của mình? Cô ta làm sao biết đến Thiên Độc châu? Và làm thế nào cô ta lại có thể vào trong Thiên Độc châu?
Tiêu Triệt không thể nào tưởng tượng ra được đáp án cho những câu hỏi này.
Hắn lặng lẽ nhìn chăm chú vào nữ hài rất lâu, sau đó vươn tay nhẹ nhàng đặt lên môi nàng, cảm nhận được một chút ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay, không còn băng lãnh như lúc trước, mà chỉ có hơi thở mỏng manh phả lên các ngón tay của hắn.
Điều đó chính là dấu hiệu của sự sống rõ ràng.
“Tiểu muội muội?” Tiêu Triệt gọi khẽ, lắc lắc thân thể của nàng.
Trong bất kỳ thời đại nào, vẻ đẹp của một người con gái cũng đều là tài sản quý giá nhất và là vũ khí mạnh mẽ nhất. Nếu nữ hài này không phải là một Tinh Linh mỹ lệ, mà là một sinh vật kỳ quái nào đó, Tiêu Triệt chắc chắn sẽ không do dự mà đá cô ta ra khỏi Thiên Độc châu. Nhưng nữ hài này không chỉ tỏa ra sức hút bí ẩn mà còn vừa rồi đã cắn vào ngón tay hắn, mạnh mẽ hấp thụ huyết mạch của hắn, điều này khiến hắn toát mồ hôi lạnh. Hơn nữa, khi Tiêu Triệt đứng trước mặt nàng, hắn cảm thấy không chỉ có sự nguy hiểm mà còn là một nỗi thương tiếc không thể nào kiềm chế. Bởi vì nữ hài này thực sự rất xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người ta không thể liên hệ cái đẹp ấy với “nguy hiểm”.
Điều này, có thể nói là bản tính của nam nhân, hoặc hơn nữa, là đặc tính của đại đa số nam nhân.
Tiêu Triệt đã gọi nàng lâu mà không có phản hồi. Hắn lùi lại vài bước, im lặng nhìn cô.
Nữ hài này chắc chắn không phải là người bình thường… Tiêu Triệt trong lòng thầm nghĩ. Từ những vết thương trên cơ thể và bộ trang phục tả tơi của nàng có thể thấy, nàng không phải là vô tình bị dính phải độc, mà rõ ràng là bị người khác tấn công. Nữ hài trẻ tuổi này, để có thể sát hại nàng bằng độc, chắc hẳn phải có độc tính rất mạnh, đến mức khiến ngay cả hắn cũng cảm thấy kinh sợ.
Có thể sử dụng loại độc hại này, hẳn là một nhân vật cực kỳ đáng sợ.
Đáng sợ hơn nữa là, nữ hài này lại dính đầy độc mà vẫn chưa chết!
Như vậy, nữ hài này rốt cuộc đã sống sót như thế nào? Cô ấy có thể ngủ yên ở giữa Thiên Độc châu sao?
Tiêu Triệt suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định rời khỏi Thiên Độc châu, để nàng lại ở đó. Tuy rằng nữ hài này vừa rồi đã hấp thụ huyết mạch của hắn, nhưng dường như đó chỉ là hành vi tạm thời, không có ý thức. Một tiểu cô xinh đẹp như vậy, sao có thể là ác nhân được? Giả sử nàng thật sự là ác nhân, thì với tuổi tác như vậy, nàng còn có thể mang đến nguy hiểm gì nữa?
Hắn không biết nàng khi nào sẽ tỉnh lại.
Sau khi cố gắng làm sạch chất độc trên mặt đất, Tiêu Triệt bắt đầu quay về. Đêm dài yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của chính mình. Khi còn cách cổng Thiên môn không xa, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một bóng người đang tiến lại phía mình.
Tiêu Triệt lập tức dừng bước, nhìn về phía trước… Muộn như vậy, ai lại lén lút đến nơi này?
Bóng người đối diện cũng phát hiện ra hắn, dừng lại, cảnh giác hỏi: “Ai đó?”
Giọng nói đó khiến Tiêu Triệt trố mắt, thất thanh nói: “Tiểu cô?”
“A?” Bóng người kia thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh đến gần, dưới ánh trăng, hiện rõ nét đẹp thanh tú, chính là Tiêu Linh Tịch. Khi nhìn rõ Tiêu Triệt, nàng trợn tròn mắt: “Tiểu Triệt? Tại sao ngươi lại ở đây!”
“Ta…” Tiêu Triệt xoa xoa đầu, “Buổi tối không ngủ được, nên ra ngoài nhìn một chút.”
“Nhìn cái gì? Đêm nay là đêm tân hôn của ngươi, sao lại không ở bên Hạ Khuynh Nguyệt mà lại chạy đến đây!” Tiêu Linh Tịch nắm lấy tay Tiêu Triệt, mặt đầy hờn dỗi: “Ngươi không biết nơi này rất nguy hiểm sao? Thường xuyên có sinh vật hung hãn xuất hiện, có thể còn có người xấu xâm nhập, ngươi mà không cẩn thận thì sao? Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi, không có ta và gia gia ở đây, cho dù là ban ngày, cũng không thể một mình đến nơi này. Ngươi thật sự… không nghe lời!”
Nói xong, Tiêu Linh Tịch còn giả vờ tức giận, không nhẹ không nặng đánh một cái vào cánh tay Tiêu Triệt.
“A! Đau đau đau!” Tiêu Triệt kêu lên, cầu xin tha thứ: “Tiểu cô, ta biết sai rồi, sau này nhất định không dám.”
“Còn dám có lần sau!” Tiêu Linh Tịch trợn mắt với hắn.
“… Tuyệt đối không có lần sau! Lần sau nghĩ đến phía sau núi, nhất định sẽ gọi tiểu cô cùng đi.” Tiêu Triệt hứa hẹn rất chắc chắn. Hơn nữa, nếu không phải hắn là người có nhiều kinh nghiệm, chắc chắn hắn cũng không dám một mình ra đây giữa đêm khuya.
“Còn chưa đủ ! Không cho phép có lần sau!”
“Vậy… Tiểu cô, tại sao ngươi lại đến đây? Đã muộn thế này rồi.” Tiêu Triệt nghi hoặc hỏi lại.
“Ta…” Tiêu Linh Tịch hạ giọng, trong mắt hiện ra chút mờ mịt: “Không biết tại sao, đêm nay ta luôn không ngủ được, sau đó thấy trời đầy sao sáng rất nhiều, nên muốn ra sau núi xem sao.”
Tiêu Triệt ngẩng đầu nhìn bầu trời, mỉm cười nói: “Trước đây, ta và tiểu cô thường vụng trộm ra ngoài ngắm sao vào giữa đêm… Lần nào cũng bị gia gia phát hiện và răn dạy.”
“Ân.” Tiêu Linh Tịch nhẹ nhàng đáp, dịu dàng nói: “Ta cũng nghĩ đến vì vậy, cho nên muốn thử một lần đi ra ngắm sao… Bởi vì sau này, có lẽ ta chỉ có thể một mình, không thể như trước đây cùng tiểu Triệt cùng nhau ngắm sao.”
“A? Tại sao?”
“Ngốc! Bởi vì Tiểu Triệt đã kết hôn rồi! Sau này đương nhiên phải ở bên cạnh vợ chồng ngủ, làm sao có thể tự tiện ra ngoài như vậy được?” Tiêu Linh Tịch trợn mắt nhìn hắn, môi hơi nhíu lại có vẻ không vui.
“Sẽ không đâu! Chỉ cần tiểu cô nguyện ý, bất kỳ lúc nào, ta cũng sẽ sẵn lòng đi cùng tiểu cô ra đây ngắm sao… Ngươi thấy không! Ta bây giờ không phải đang ở đây với tiểu cô sao?” Tiêu Triệt tươi cười nói.
“Ngươi còn dám nói! Đêm tân hôn, mà lại một mình lén lút ra ngoài… Nha! Ngươi không lẽ bị Hạ Khuynh Nguyệt đuổi ra ngoài?” Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Linh Tịch tức giận, nàng còn dậm chân: “Hừ, thật quá đáng! Ta sẽ đi tìm nàng!”
“Không cần phải xen vào.” Tiêu Triệt nắm chặt lấy tay Tiêu Linh Tịch: “Ta không phải bị nàng đuổi ra ngoài, mà chính ta muốn ra ngoài. Có lẽ là do ta, không cẩn thận cảm nhận được điều gì, nên lại gặp được tiểu cô nơi này… Đi nào, chúng ta quay lại đó.”
“A…”
Tiêu Triệt nắm tay Tiêu Linh Tịch, tận hưởng làn gió se lạnh của đêm, hắn dẫn nàng chạy về phía chỗ quen thuộc.
Đây là một ngọn đồi nhỏ, trên đỉnh phủ đầy cỏ mềm mại. Tiêu Triệt và Tiêu Linh Tịch tựa vào nhau, cảm nhận làn gió đêm thoáng qua, trong lòng họ cảm thấy bình yên và nhẹ nhõm.
“Vốn cho rằng, sau khi Tiểu Triệt kết hôn, ta sẽ mất đi một nửa Tiểu Triệt, Hạ Khuynh Nguyệt đẹp như vậy, mọi thứ đều hơn hẳn ta, ta sợ ngươi sẽ chỉ ở bên nàng, mà ít chăm sóc ta hơn.” Ngắm nhìn bầu trời đêm, trong mắt Tiêu Linh Tịch hiện ra vẻ mong mơ, ánh mắt long lanh như những vì sao.
“Thực sự, tiểu cô sao lại không tin tưởng ta?” Tiêu Triệt tỏ ra tủi thân: “Ta rõ ràng đã nói vào buổi sáng, trong lòng ta, một trăm Hạ Khuynh Nguyệt cũng không bằng tiểu cô. Tiểu cô bắt ta… không đúng, là cùng ta đã hứa hẹn, ta nhớ rất rõ, và chắc chắn sẽ tuân thủ…”
“Sau khi kết hôn với Hạ Khuynh Nguyệt, ta sẽ không quên đi tiểu cô, cũng sẽ không giảm bớt thời gian bên cạnh tiểu cô. Chỉ cần tiểu cô gọi, ta sẽ ngay lập tức có mặt. Một điều nữa, mặc dù Hạ Khuynh Nguyệt đã trở thành vợ của ta, nhưng địa vị của nàng trong lòng ta sẽ không bao giờ cao hơn tiểu cô… Đảm bảo không sai một chữ!”
“……” Tiêu Linh Tịch ngây người, ánh mắt dần trở nên mơ hồ: “Các thứ kia, ta biết thực sự mình quá đáng… ta chỉ là… chỉ là nói đùa thôi, sao ngươi lại để tâm đến vậy?”
“Đương nhiên rồi.” Tiêu Triệt không chút do dự gật đầu: “Vì tiểu cô và gia gia là những người quan trọng nhất trong cuộc đời ta, còn lại ai cũng đều không thể so sánh được. Tiểu cô, ta đảm bảo với ngươi, dù ta có kết hôn, ngươi sẽ mãi mãi không mất đi ta, giống như ta vĩnh viễn không hy vọng mất đi tiểu cô vậy.”
“Hi…” Tiêu Linh Tịch vui vẻ nở nụ cười, đôi tay ôm chặt cánh tay Tiêu Triệt, trán tựa lên vai hắn: “Quả nhiên Tiểu Triệt của ta thật ngoan ngoãn, thật nghe lời.”
Một vầng mây đen từ không trung thổi qua, che lấp ánh trăng tròn, ánh sáng lập tức mờ đi.
“Thời gian trôi qua, có vẻ chúng ta đã lâu không ra ngoài… Ngô, gần như đã vài tháng không đi ngắm sao. Hồi nhỏ, dù là mùa đông hay mùa hè, chúng ta thường lén lút chạy ra ngoài ngắm sao. Nhớ có một lần vào mùa đông, cũng chính ở đây, bầu trời đầy sao, chúng ta ngắm đã lâu, dựa vào nhau bất giác mà ngủ… Kết quả, đêm đó lại rơi tuyết, khi ông tìm chúng ta, chúng ta đã biến thành hai cục người tuyết. Sau đó, chúng ta phải sưởi bên lò lửa rất lâu, uống rất nhiều thuốc mới hồi phục. Ông thực sự giận dữ, nhưng lại không nỡ đánh chúng ta, càng không đành lòng đánh ngươi, sau khi chúng ta hồi phục, đều phải đi dọn tuyết.”
Tiêu Triệt cười nói: “Kết quả là, sau khi chúng ta dọn được một lát, lại tiếp tục chơi đùa trong tuyết, còn tạo thành hai người tuyết như ông, khiến ông vừa cười vừa khóc, ông cười thì lại quên mất việc trừng phạt chúng ta.”
“Ân! Ông lúc nào cũng như vậy, nhìn có vẻ hung dữ nhưng lại không nỡ đánh chúng ta, chỉ biết hù dọa chúng ta, chỉ cần làm nũng một chút, ông sẽ lập tức nghe theo.” Tiêu Linh Tịch nở nụ cười ấm áp.
“Có một lần cũng không phải như vậy.” Tiêu Triệt cười mỉm, “Khi đó ta mười hai tuổi, ngươi mười một tuổi, ông vì ngươi mà đòi một căn phòng, khiến ngươi sau này không thể ngủ cùng ta. Ta nhớ rõ lần đó ngươi khóc lóc cầu xin ông mãi, thậm chí còn dỗi không ăn cơm, nhưng ông rất cứng rắn, không cho ngươi ngủ cùng ta… Thời gian đã lâu, rốt cuộc ngươi cũng đã ngoan ngoãn nghe lời.”
“Đó là vì khi đó tuổi còn nhỏ, nhiều chuyện cũng chưa hiểu!” Tiêu Linh Tịch nhẹ nhàng đẩy nhẹ vào vai Tiêu Triệt: “Nữ hài tử có một số việc, phải lớn lên mới hiểu được, hừ.”
“Việc gì?” Tiêu Triệt mở to mắt, đầy vẻ nghi hoặc.
“Chính là… chính là sau này nam và nữ không thể tiếp tục ngủ cùng nhau nữa! Không tin ngươi không biết!” Nhớ đến những gì đã xảy ra trước đó, Tiêu Linh Tịch bổ sung thêm: “Còn không thể như trước đây thoải mái như vậy!”
“Thế thì sao…?” Tiêu Triệt hơi nghiêng mặt, nhìn Tiêu Linh Tịch xinh đẹp dưới ánh sao, nhẹ nhàng ghé sát má vào gần:“Nhưng mà, ta cuối cùng vẫn muốn thân mật với ngươi, thì phải làm sao?”
“Vậy thì, ngươi cưới ta đi!” Tiêu Linh Tịch kiêu ngạo nói.
“Nếu không phải là tiểu cô, ta nhất định sẽ cưới ngươi.” Tiêu Triệt khẳng định nói.
“……”
Sau câu nói đó, Tiêu Triệt đột nhiên đứng lặng ở đó, Tiêu Linh Tịch cũng ngơ ngác nhìn hắn… Dường như cả hai đều bị một phép thuật định thần nào đó chạm trúng.