Chương 2606: Thần Ma không đầu - Truyen Dich

Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 5 1, 2025

Hai tôn nữ tính Thần Linh đều xinh đẹp động lòng người, nhưng lại cường thế không gì sánh được, trong tính cách có rất nhiều chỗ tương tự.

Càng cường thế, tham muốn giữ lấy cũng càng mạnh.

Trương Nhược Trần rất đau đầu. Thiên Đường giới phe phái cùng Địa Ngục giới Thần cảnh cự đầu, lúc nào cũng có thể giáng lâm, các nàng đều tuyệt đỉnh thông minh, chẳng lẽ không biết? Lúc này chiến nhau, tuyệt không phải cử chỉ sáng suốt.

Trì Dao không thể lộ ra ngoài ánh sáng, Bạch Khanh Nhi cũng cần che giấu tung tích.

Đau đầu, thật sự là đau đầu.

Trương Nhược Trần hô lên hai chữ “Dừng tay”, đáng tiếc, thanh âm bị dìm ngập trong hải dương thần khí của hai tôn Thần Linh, ngay cả gợn sóng âm thanh cũng không kích thích nổi.

Đối với Trì Dao, Trương Nhược Trần ban sơ tràn đầy cừu hận và nghi vấn.

Về sau, theo chân tướng 800 năm trước càng hiểu sâu, nghi vấn trong lòng hắn càng lớn hơn cừu hận. Đối với nữ tử từng được mình yêu này, nữ tử khắc sâu nhất trong trí nhớ mình, tràn đầy sự khó hiểu và hoang mang.

Nếu nói nàng vô tình, vì sao thành thần trước tình kiếp, lại muốn tìm hắn đến độ?

Nếu nói nàng thật không muốn tới Bản Nguyên Thần Điện, lấy tính cách của nàng, coi như Long Chủ nói, sợ là cũng sẽ không nghe.

Nếu Trì Dao thật tội đáng chết vạn lần, thế nhưng tu sĩ Côn Lôn giới lại đều xem nàng là thiên hạ chi chủ, trung hưng chi hoàng. Khổng Lan Du, biểu muội hắn tín nhiệm nhất, từ ban đầu căm thù nàng, càng về sau cùng nàng đứng chung một chỗ. Hoàng Yên Trần, nữ tử hắn từng yêu, càng triệt để công nhận nàng, không tiếc đi đến mặt đối lập với hắn.

Trương Nhược Trần trong lòng cực kỳ buồn rầu, có đôi khi không khỏi hoài nghi, có phải mình sai rồi?

Từ khi trong cơ thể hắn chảy xuôi huyết dịch Bất Tử Huyết tộc, liền đã sai! Hắn không nên sống trên cõi đời này.

Nếu thật sự hắn sai, vì sao không ai nói cho hắn biết? Vì sao không ai dạy hắn làm thế nào mới là chính xác? Cho hắn chỉ một con đường. Chẳng lẽ Trương Nhược Trần ngay cả một bạn thân dám nói thật với hắn cũng không có?

Chẳng lẽ, những kẻ dám nói thật với hắn, tất cả đều là địch nhân?

Những địch nhân kia nói mới là thật?

Hắn là cự gian cấp Nguyên hội, là phản đồ Côn Lôn giới, là tạp chủng giữa nhân loại và Bất Tử Huyết tộc? Làm đều là sai?

Trên con đường nhân sinh, ai cũng cần người giải hoặc, người dẫn đạo, trong hoang mang nhận biết chân ngã, trong bản thân phóng túng bừng tỉnh, trên đường sai lầm dừng bước, trên vách núi cheo leo tư tưởng có người đỡ một tay.

Mỗi lần, Trương Nhược Trần đều tự mình ngộ, tự mình nghĩ lại.

Nhưng người sở dĩ là người, vì trái tim con người sẽ có ba động, lại vì ngoại giới sự vật gây nên biến hóa, cuối cùng xuất hiện chệch hướng, mỗi người đều là mâu thuẫn kết hợp thể.

Trước khi phạm sai lầm, người ta sẽ liều mạng tìm lý do cho mình, nói với chính mình nhất định phải làm như thế, chỉ có thể làm như thế.

Giới tuyến giữa đúng và sai, đến cùng ở đâu?

Trì Dao Nữ Hoàng và Bạch Khanh Nhi tranh phong tương đối, thần uy đối xứng, khí thế va chạm, ai cũng không chú ý tới Trương Nhược Trần phía dưới trạng thái cực kỳ không thích hợp.

“Hôm nay, bản hoàng ngược lại muốn lĩnh giáo thực lực cái gọi là thiên tài Thần cảnh Nguyên hội cấp. Đáng tiếc ngươi còn chưa ngưng tụ Tinh Hồn Thần Tọa, non nớt quá.”

Trì Dao Nữ Hoàng gọi ra Tích Huyết Kiếm, trên thân kiếm huyết mang trùng thiên, khiến trên không xuất hiện cuồn cuộn huyết vụ, hóa thành một mảnh huyết hải vô biên vô tận.

Luận thời gian tu luyện và tuổi tác, Bạch Khanh Nhi hơn Trì Dao.

Luận thời gian thành thần, Trì Dao cũng chỉ thành thần mấy năm. Chính vì vậy, Bạch Khanh Nhi tuyệt không sợ nàng.

Bạch Khanh Nhi nói: “Tại Địa Ngục giới, ngươi còn dùng được lực lượng Tinh Hồn Thần Tọa? Thật ra, nữ nhân đáng buồn như ngươi, tâm cảnh sớm đã đại loạn, dù ta chưa ngưng tụ Tinh Hồn Thần Tọa, thắng ngươi cũng dễ như trở bàn tay.”

“Ngươi nói ai đáng buồn?” Trì Dao Nữ Hoàng trầm giọng.

Bạch Khanh Nhi thản nhiên nói: “Đâu chỉ đáng buồn, đơn giản đáng thương. Có con cái nhưng không có trượng phu, thân là Thiên Đình Thần Linh, con cái lại tại Địa Ngục giới. Nữ Hoàng Côn Lôn giới, chẳng qua chỉ là một người cô đơn. Thần Linh, lại còn không bằng một nữ tử thế gian bình thường. Ngươi không đáng thương, ai đáng thương? Ngươi đáng thương, ai đáng thương?”

Đỉnh chóp tế đàn cự thạch.

Huyết hồ và kiếm đảo tạo thành bẫy rập, dù sao đã qua tuế nguyệt vô tận, lực lượng vị tồn tại bố trí bẫy rập kia sớm đã sắp tiêu tán hầu như không còn.

Giờ phút này, huyết thủy trong huyết hồ biến thành huyết khí, đã tán đi.

Huyết Linh Tiên Thần cảnh phá vỡ mà vào, đứng bên bờ huyết hồ khô héo, nghe từng đạo mắng nhau truyền đến phía dưới, đứng yên bất động, không có ý định xâm nhập xuống.

Minh Vương không biết từ lúc nào cũng đã tới tế đàn cự thạch, đứng đối diện Huyết Linh Tiên, cách hồ giằng co.

Hắn cảm thụ được hai cỗ ba động thần lực xông lên từ đáy hồ, nhưng cũng không có ý định xông ra ngoài.

Hai tôn Thần Linh cứ vậy lẳng lặng đứng ven hồ, thân hình lỗi lạc, khí định thần nhàn, quên cả phân thuộc Thiên Đình và Địa Ngục trận doanh, đáng lẽ phải tranh tài một trận mới đúng, lại đều vểnh tai, chăm chú nghe.

Kỷ Phạm Tâm là người đầu tiên phát giác Trương Nhược Trần không thích hợp, vội vàng kêu gọi: “Trương Nhược Trần, ngươi sao vậy?”

“Xoạt!”

Một đạo kiếm khí, từ thể nội Trương Nhược Trần bay ra, chém tới những tạp niệm trong lòng.

Trương Nhược Trần mở mắt, khe khẽ lắc đầu với nàng, kêu: “Bạch Hổ!”

Trong chớp mắt, Táng Kim Bạch Hổ hiển hiện bên cạnh Trương Nhược Trần, trên thân phóng xuất thần uy khí thế mạnh hơn cả Trì Dao Nữ Hoàng và Bạch Khanh Nhi, trong miệng phát ra một tiếng gào thét đinh tai nhức óc.

Tiếng hổ gầm không chỉ truyền ra khỏi tế đàn cự thạch, mà còn vang vọng phế tích Bản Nguyên Thần Điện, 10 vạn dặm bên ngoài cũng có thể nghe thấy.

“Đùng!”

Phía trên, vị trí huyết nguyệt vốn có, một tầng vách đá mỏng manh, bị sóng âm chấn động đến vỡ toác, nối liền với đỉnh tế đàn.

Huyết Linh Tiên và Minh Vương đứng bên bờ huyết hồ lùi lại mấy bước, dường như không muốn người phía dưới biết, bọn họ vẫn đứng ở phía trên.

Trì Dao Nữ Hoàng và Bạch Khanh Nhi cuối cùng cũng ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía Trương Nhược Trần phía dưới.

Ánh mắt Trương Nhược Trần sâu thẳm và lạnh lùng, nói: “Trì Dao, ngươi đi đi, đi ngay. Sáu thanh Thần Kiếm, ta sẽ đích thân đến Côn Lôn giới thu hồi, đến lúc đó, tất cả ân oán cùng giải quyết.”

Trì Dao nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, ánh mắt sắc bén vô cùng, nhưng trong lòng lại tự hỏi, cách làm của mình hôm nay có phải quá đáng một chút hay không.

“Ầm ầm!”

Phía trên truyền đến một đạo chấn động kịch liệt.

Trong không gian, xuất hiện từng vòng từng vòng gợn sóng, lan tràn từ trên xuống dưới.

Dù là thần vân bao phủ Trì Dao và Bạch Khanh Nhi, cũng bị chấn động đến rung động, xuất hiện dấu hiệu tán loạn.

Công kích kinh khủng như vậy, không phải Thần Linh bình thường có thể bạo phát ra.

Trương Nhược Trần ngẩng đầu nhìn lên không trung, trong lòng xiết chặt, ý thức được cự đầu Thần cảnh thật sự sắp giáng lâm. Không biết thuộc về Địa Ngục giới hay Thiên Đình giới?

“Bạch!”

“Bạch!”

Trì Dao và Bạch Khanh Nhi hóa thành hai đạo thần quang như lưu tinh, bay đến đỉnh tế đàn cự thạch trước một bước.

Sau đó, Trương Nhược Trần và Kỷ Phạm Tâm cưỡi Táng Kim Bạch Hổ, cũng đến đỉnh tế đàn.

Ngẩng đầu nhìn lên, Trương Nhược Trần thấy một màn rung động đến cực điểm.

Trong tinh không trên đỉnh đầu, xuất hiện một Cự Ma Thần Linh cao tới không biết bao nhiêu ngàn dặm, hắn không có đầu, mắt và miệng đều mọc trên thân thể, một tay cầm thuẫn, một tay cầm rìu.

Thần Khu chiếm cứ một phần ba khu vực tinh không trên đỉnh đầu.

“Ầm ầm.”

Lại một búa chém xuống, chấn động đến đầy trời tinh thần rung động.

Giữa các vì sao, lít nha lít nhít trận pháp minh văn hiển hiện ra, chống cự hắn công phạt.

Nhưng vẫn có tinh thần vỡ nát, hóa thành hỏa cầu.

“Xoạt!”

Lực lượng kinh khủng, xuyên thấu tầng trận pháp, rơi xuống tế đàn cự thạch, nếu không có bốn tôn Thần Linh ngăn cản, lấy tu vi của Trương Nhược Trần và Kỷ Phạm Tâm, căn bản không gánh được cỗ chấn kình này.

Những ngôi sao này lơ lửng trong biển, là trận cơ trận pháp thủ hộ Bản Nguyên Thần Điện.

Vị Thần Tướng không đầu kia muốn phá vỡ trận pháp trong nước biển, giáng lâm đến Bản Nguyên Thần Điện.

Bạch Khanh Nhi nói: “Vị này là Hộ giới Ma Thần La Tổ Vân Sơn giới, cũng là Côn Lôn giới các ngươi ngày xưa…”

“Không cần ngươi nói, ta biết hắn là ai. Thanh Lê Vương Cửu Lê Thần Điện, Xi Vưu. Đáng tiếc, Chiến Thần tuyệt đại uy chấn tinh không ngày xưa, lại bị chém rụng đầu lâu, luyện thành Ma Tướng không có tư duy.”

Huyết Linh Tiên cảm thán một tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía Trì Dao và Trương Nhược Trần, nói: “Trong khoảnh khắc Chư Thần Địa Ngục giới đánh đến Bản Nguyên Thần Điện, chúng ta phải lập tức rời đi.”

Minh Vương nói: “Trương Nhược Trần không thể rời đi cùng các ngươi.”

Huyết Linh Tiên nói: “Hắn rời hay không, không phải ngươi quyết định.”

“Ta là cậu hắn, ta nói vẫn là tính, các ngươi một đám ngoại nhân, còn muốn can thiệp việc nhà Huyết Tuyệt gia tộc sao?” Minh Vương trực tiếp thu Hằng Tinh Thần Kiếm, chuẩn bị tay không tấc sắt đánh nhau với Huyết Linh Tiên.

Mọi người đều nhìn Trương Nhược Trần, muốn biết hắn sẽ lựa chọn thế nào.

Trương Nhược Trần nhìn Trì Dao, nói: “Ngày ta bước vào Thần cảnh, là ngày ta đến Côn Lôn giới tìm ngươi.”

Trì Dao tay nâng Hỗn Độn Thời Không Liên, dùng lực lượng của nó cưỡng ép xé rách không gian nơi đây, mở ra một cánh cửa không gian cao vài trượng, cùng Huyết Linh Tiên và Hải Đường bà bà trở về nơi đây, cùng nhau bước vào.

“Ta chờ ngươi ở Thần cảnh.”

Khi cánh cửa không gian khép lại, thanh âm Trì Dao nhẹ nhàng truyền ra.

Trận pháp và thần văn Bản Nguyên Thần Điện đã bị Ma Thần không đầu kia hủy hơn phân nửa, không thể ngăn cản bọn họ phá vỡ không gian rời đi.

Không biết vì sao, sâu trong lòng Trương Nhược Trần thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Bạch Khanh Nhi: “Ngươi không đi sao?”

“Không dễ đi, ta lại không có bảo vật như Hỗn Độn Thời Không Liên. Nhưng quả thực cần phải đi. Trương Nhược Trần, ta cũng chờ ngươi ở Thần cảnh, nhớ kỹ phải tới Thần Nữ Thập Nhị phường cưới ta.” Bạch Khanh Nhi bình tĩnh nói, dạo bước về phía tế đàn cự thạch.

Đi được nửa đường, nàng bỗng nhiên dừng lại, quay người, hết sức nghiêm túc: “Nếu ngươi không thể đạt tới Thần cảnh, hoặc không đến cưới ta, ta sẽ trả thù ngươi. Nếu không trả thù được ngươi, ta sẽ trầm luân trong hồng trần, tìm vô số nam tử giống như ngươi.”

Trương Nhược Trần chấn động trong lòng, cười khổ: “Ngươi đùa sao?”

“Ngươi thấy ta giống người hay đùa sao? Hai ta cùng đi tới, đích thật là nhân duyên trùng hợp, nhưng ta là một nữ nhân nghiêm túc, đã nhìn trúng ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta. Tuyệt đối không được chết dưới Thần cảnh, nếu không, ngươi sẽ chết rất hối hận.”

Bạch Khanh Nhi nở nụ cười xinh đẹp, hóa thành một đạo lưu quang màu trắng, xông vào thế giới phế tích tối tăm mờ mịt.

Giờ khắc này, Trương Nhược Trần cuối cùng minh bạch thế nào là hối hận, có một loại nữ nhân, một khi dính vào, quả thực vô cùng phiền phức, rất dễ bị phản phệ.

“Đừng nghĩ nữa, tuyệt đối đừng cố giảng đạo lý với phụ nữ, cách nghĩ của họ ngươi không hiểu được đâu. Đi thôi, chúng ta phải đi!” Minh Vương nói.

Trương Nhược Trần hỏi: “Cậu đạt được bao nhiêu Bản Nguyên Áo Nghĩa trong Bản Nguyên Thần Điện?”

“Bản Nguyên Áo Nghĩa? Không có!”

“Bảo vật đâu?”

“Bảo vật gì?”

Trương Nhược Trần cẩn thận nhìn Minh Vương, ánh mắt sợ run, muốn nhìn rõ Minh Vương có thật không cướp đoạt Bản Nguyên Áo Nghĩa và các loại bảo vật, hay chỉ đơn thuần không muốn chia cho hắn?

Quay lại truyện Vạn Cổ Thần Đế

Bảng Xếp Hạng

Chương 3884: Nhổ ra

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 5 2, 2025

Chương 2713: Thần Ma Sư Tử Hống

Vạn Cổ Thần Đế - Tháng 5 2, 2025

Chương 3883: Hỗn Độn Quả thành thục

Võ Thần Chúa Tể - Tháng 5 2, 2025