Chương 2600: Ngàn năm ước chiến - Truyen Dich
Vạn Cổ Thần Đế - Cập nhật ngày Tháng 5 1, 2025
Táng Kim Bạch Hổ không hổ là tiền sử Thần Thú, rốt cuộc tại phương diện tốc độ, đã chứng minh chính mình một lần nữa.
Địa Ma Tước bị triệt để bỏ xa.
Kỷ Phạm Tâm thu hồi Thiên Đạo Địch, tiếng địch biến mất theo.
Bạch Khanh Nhi lấy ngón tay khắc hoạ trận pháp minh văn, trong khoảnh khắc, bố trí ra một tòa Ẩn Nặc đại trận, có thể che giấu khí tức của bọn hắn.
Trương Nhược Trần dò xét hoàn cảnh chung quanh, đáng tiếc ánh mắt cùng tinh thần lực đều bị cách trở nghiêm trọng, không thu hoạch được gì, tùy theo hỏi:
– Tiên tử tiến vào tòa cự thạch kiến trúc này bao lâu rồi? Có biết trong này không gian đến cùng lớn bao nhiêu không?
Kỷ Phạm Tâm phóng xuất ra tinh thần lực thiên địa, khóa chặt Bạch Khanh Nhi đang đứng ở một bên, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
– Thiên Đạo Địch dẫn ta tới nơi này, đáng tiếc, tiến vào cự thạch kiến trúc về sau, chính là tao ngộ ma vật kinh khủng kia, một đường đào vong, nếu không phải Thiên Đạo Địch thủ hộ, ngươi rất có thể đã không gặp được ta.
Bạch Khanh Nhi khẽ cười một tiếng, mang theo ý vị khinh thường.
Kỷ Phạm Tâm tính cách thanh đạm, lại không phải hoàn toàn không có cảm xúc, vị nữ tử tại Địa Ngục giới mượn nàng danh nghĩa đại hưng giết chóc này, có mang rất lớn địch ý, nói:
– Bạch cô nương đây là đang cười cái gì?
– Cái gì cũng đáng cười.
Bạch Khanh Nhi nói:
– Thứ nhất, Thiên Nhị giới băng thanh ngọc khiết Bách Hoa tiên tử, vậy mà không xa ức vạn dặm, đi vào Địa Ngục giới, riêng tư gặp Nguyên hội cấp cự gian Trương Nhược Trần. Nếu chuyện này truyền về Thiên Đình, cái gọi là Bách Hoa tiên tử nhất định thân bại danh liệt, thanh danh bừa bộn. Bách Hoa tiên tử tên, sợ là đến cải thành tàn hoa bại liễu.
– Bạch Khanh Nhi, ngươi đây là muốn chủ động gây mâu thuẫn sao? – Trương Nhược Trần không vui nói.
Bạch Khanh Nhi ghé mắt chằm chằm đi, nói:
– Ta chỉ là đang nói một sự thật mà thôi, chẳng lẽ nàng không phải là vì ngươi, mới đến Địa Ngục giới?
Trương Nhược Trần biết được Bạch Khanh Nhi lời lẽ sắc bén, rất khó tranh luận qua nàng. Giải thích với nàng, tựa hồ càng là không cần thiết.
Kỷ Phạm Tâm thân thể mềm mại uyển chuyển, uyển chuyển mà đứng, từng sợi Bản Nguyên Chi Quang không tì vết lượn lờ quanh thân, nói:
– Ta chưa bao giờ tự nhận là tiên tử gì, cũng không tự phong băng thanh ngọc khiết. Thế nhân như thế nào nhìn ta, ta liền như thế ấy đi làm, mới thật sự là hư giả, cùng bản tâm càng đi càng xa.
Trương Nhược Trần thầm hô một tiếng diệu quá thay, không nghĩ tới nhất quán tính cách nhu hòa Bách Hoa tiên tử, lời lẽ sắc bén cũng cao siêu như vậy, để Bạch Khanh Nhi đều á khẩu không trả lời được.
Bạch Khanh Nhi nhẹ nhàng vỗ tay, nói:
– Tốt một cái bản tâm, tốt một cái bản thân, đáng tiếc, ngươi vẫn như cũ rất buồn cười. Ngươi rõ ràng có được tinh thần lực cùng tu vi đỉnh tuyệt dưới Thần cảnh, lại nắm giữ Thần khí, lại bị một cái Địa Ma Tước chiến lực Ngụy Thần cấp bậc, truy sát đến chật vật như thế. Nếu Thần khí nắm giữ trong tay ta, đâu chỉ như vậy?
Trương Nhược Trần ẩn ẩn minh bạch, Bạch Khanh Nhi vì sao bỗng nhiên nhằm vào Kỷ Phạm Tâm, chẳng lẽ là đang đánh chủ ý Thần khí?
Cưỡng đoạt Thần khí đã nhận chủ là rất khó. Thế nhưng, Thiên Đạo Địch khí linh mới vừa vặn nhận Kỷ Phạm Tâm làm chủ, chưa chắc đã trung thành. Nếu nói với khí linh, nàng mạnh hơn Kỷ Phạm Tâm, đồng thời cũng là Bản Nguyên Chưởng Khống Giả, khí linh có thể sẽ lựa chọn nàng không?
Trương Nhược Trần tiến lên một bước, nói:
– Hay là ngươi bây giờ cùng tiên tử chiến một trận, xem ai mạnh hơn?
– Ta thương thế rất nặng, tạm thời không thể ra tay. Chờ ta thương thế khỏi hẳn…
– Đã vậy, ngươi im miệng đi! – Trương Nhược Trần nói.
Ánh mắt Bạch Khanh Nhi lạnh lùng trầm xuống.
Kỷ Phạm Tâm nói:
– Ngươi có thương tích trong người, ta không khinh ngươi. Mà ta đạo pháp cùng tâm cảnh hoàn toàn chính xác không viên mãn, thắng không nổi ngươi dưới trạng thái toàn thịnh. Nhưng là, lời nói lúc trước của ngươi không thể nghi ngờ là tuyên chiến với ta. Ta hiện tại rất nghiêm túc nói cho ngươi, ta tiếp nhận trận chiến này. Thời gian định tại một ngàn năm sau, địa điểm do ngươi định.
Bạch Khanh Nhi nhìn chằm chằm Kỷ Phạm Tâm trước mắt, ánh mắt lộ ra quang mang cực cảm thấy hứng thú. Loại quang mang kia, Trương Nhược Trần từng thấy trên người nàng, là khi nàng nhìn Phệ Hồn Lan do mình nuôi.
– Tốt! Không ngờ Thiên Đình còn có tu sĩ có quyết đoán, có tính cách như ngươi, ta đáp ứng ngươi ước hẹn ngàn năm. – Bạch Khanh Nhi cười đến động lòng người đến cực điểm, trên khuôn mặt kiều mị trắng nõn như ngọc, dáng tươi cười hiển hiện, có thể làm lay động hồn bất kỳ nam tử nào.
Hồn Trương Nhược Trần không bị lay động, vì giờ phút này ánh mắt của hắn đều rơi trên người Kỷ Phạm Tâm. Có lẽ là bị Bách Hoa tiên tử này câu đi hồn.
Hắn chưa từng thấy Kỷ Phạm Tâm mê người như vậy, so với trước kia, trong nhu càng nhiều một phần cường ngạnh, trong đẹp càng nhiều một phần khí khái hào hùng.
Không nghi ngờ gì, so với khi mới quen nàng ở Chân Lý Thiên Vực, tâm cảnh cùng ý chí của nàng đều có tăng lên to lớn.
Ngàn năm sau, Bạch Khanh Nhi tất nhiên đã thành thần. Kỷ Phạm Tâm có lẽ cũng bước vào Thần cảnh, chỉ có Mạn Đà La Hoa Thần mới hiểu rõ cảnh giới Chân Thực của Minh Cổ Chiếu Thần Liên.
Trương Nhược Trần không khỏi mong đợi trong lòng cảnh tượng giao phong của hai vị nữ thần tuyệt đại đến từ Thiên Đình cùng Địa Ngục ngàn năm sau. Một khi trận chiến này tuyên dương ra ngoài, không biết sẽ dẫn tới bao nhiêu tu sĩ vây xem.
Bạch Khanh Nhi là Hoang Thiên chi nữ, có huyết mạch Thạch tộc, thân thể giống như tiên ngọc tinh hoa điêu khắc thành, da thịt tinh tế tỉ mỉ đến không có bất kỳ nữ tử nào có thể so sánh, đồng thời phát ra bạch quang óng ánh vĩnh hằng bất diệt.
Nàng nói:
– Trương Nhược Trần, ngươi tuy bị tu sĩ Thiên Đình giới xưng là Nguyên hội cấp cự gian, cũng bị tu sĩ Địa Ngục giới xem thường, nhưng xem như đã chung đụng một thời gian, ta đánh giá ngươi cũng không thấp.
– Nói cái này làm gì? – Trương Nhược Trần hỏi.
Bạch Khanh Nhi nói:
– Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, Trương Nhược Trần ngươi hứa hẹn có tính không?
– Nếu là ta thực tình cam kết, tự nhiên chắc chắn. – Trương Nhược Trần nói.
Bạch Khanh Nhi nói:
– Vậy, ngươi lấy danh dự mẫu hậu ngươi ra hứa hẹn thì sao?
Trương Nhược Trần hiểu được, nói:
– Ngươi bây giờ muốn ta hoàn thành hứa hẹn này?
Lúc trước, vì Thiên Xu Châm, Trương Nhược Trần lấy danh dự Huyết Hậu lập thệ, muốn vì nàng làm một chuyện. Việc này Trương Nhược Trần tự nhiên không quên.
Bạch Khanh Nhi nhẹ gật đầu, nói:
– Ta muốn máu của ngươi.
Trương Nhược Trần cười nói:
– Trương Nhược Trần ta đáp ứng một sự kiện, giống như không đáng nhắc tới vậy sao? Ngươi tùy tiện dùng xong vậy.
Theo Trương Nhược Trần, tổn thất một chút huyết dịch, thực hiện lời thề ngày xưa, đích thật là đại giới rất nhỏ. Dù sao đại giới này đổi lấy Thần Khí Thiên Xu Châm.
Bạch Khanh Nhi cực kỳ chăm chú, nói:
– Ta nhất định phải nhanh đột phá thành thần, chỉ có vậy, mới có thể thu thập Địa Ma Tước và Vu Mã Cửu Hành lúc nào cũng có thể đuổi theo tới. Ngươi không muốn chết đi?
– Ta có thể cho ngươi Sinh Mệnh Chi Tuyền. – Trương Nhược Trần nói.
Bạch Khanh Nhi lắc đầu, nói:
– Đan dược chữa thương cùng Sinh Mệnh Chi Tuyền, ta có. Nhưng bị Chân Thần kích thương, mơ tưởng khỏi hẳn trong mấy chục năm, chỉ có Bạch Thương Huyết Thổ dạng này thần vật, mới khiến ta khôi phục cấp tốc.
Kỷ Phạm Tâm nói:
– Không được, một khi thương thế nàng khỏi hẳn, đạt tới Thần cảnh, chúng ta đều sẽ chết trong tay nàng.
Bạch Khanh Nhi nói:
– Bạch Khanh Nhi ta đã đáp ứng ngươi ước chiến ngàn năm, trước đó, cũng tuyệt đối sẽ không động tới ngươi một ngón tay.
– Còn Trương Nhược Trần thì sao? – Kỷ Phạm Tâm hỏi.
Bạch Khanh Nhi ngạo nghễ hừ nhẹ:
– Khi ta chưa tu luyện thành thần còn có không ít cơ hội giết hắn, khi đó ta còn chưa động thủ. Sau khi thành thần, hắn trong mắt ta bất quá chỉ là một hạt bụi trong thế tục phàm trần, càng không có ý nghĩa giết hắn.
Trương Nhược Trần lắc đầu nói:
– Không, có ý nghĩa. Trương Nhược Trần ta làm ra hứa hẹn, chắc chắn sẽ thực hiện. Bạch Khanh Nhi ngươi là nữ tử kiêu ngạo cỡ nào, thua trận đổ ước, chẳng lẽ trong lòng sẽ không lưu lại vết tích? Ngươi nếu không muốn gả cho ta, lại muốn quên đi vết tích trong lòng, biện pháp duy nhất là giết ta.
Bạch Khanh Nhi nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần thật lâu, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Một trận chiến với Huyết Linh Tiên, Nguyên Thiên Mạch, Cô Xạ Tĩnh, không để nàng phá vỡ hàng rào, niệm ép Chư Thần. Lại là một chưởng của Vu Mã Cửu Hành đánh thức nàng, khiến nàng không còn dám khinh thường thiên hạ anh tài, không còn tự cho là mình trí kế cao tuyệt, có thể đem tất cả tu sĩ đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Tự phụ trong lòng ít, tâm cảnh lại ngược lại tăng lên, thành công phá vỡ hàng rào.
Nàng không biết thua trận đổ ước có thể để tâm cảnh hoàn mỹ của mình xuất hiện sơ hở hay không, bởi vậy, hoàn toàn chính xác động đậy suy nghĩ giết Trương Nhược Trần.
Trầm mặc thật lâu.
Một đạo thanh âm non nớt có chút ngây ngô vang lên:
– Kỳ thật, còn có một biện pháp khác, có thể đối phó Địa Ma Tước.
Thanh âm truyền ra từ Thiên Đạo Địch.
Kỷ Phạm Tâm vội vàng hỏi:
– Biện pháp gì?
Thanh âm khí linh Thiên Đạo Địch giống như một tiểu nữ hài, nói:
– Chủ nhân, ta mang ngươi tới chỗ này, thật ra là lấy Bản Nguyên Áo Nghĩa cùng mấy món Thần khí khác.
Trương Nhược Trần cùng Bạch Khanh Nhi đều lộ vẻ động dung. Bạch Khanh Nhi lập tức lấy ra Bản Nguyên Thần Tinh cực phẩm, tinh tế cảm ứng.
Khí linh tiếp tục nói:
– Mặc dù ta không phải là đối thủ của Địa Ma Tước, nhưng mấy món Thần khí kia khí linh cũng rất lợi hại, có thể đối phó nó.
– Nơi này lại có nhiều Thần khí như vậy?
Trương Nhược Trần tuy ngoài ý muốn, nhưng không quá kinh ngạc, dù sao nơi này là Bản Nguyên Thần Điện, từng có một văn minh cường đại đến cực điểm.
Khí linh nói:
– Đáng tiếc, bọn chúng bị huyết nguyệt cầm giữ, không thể rời khỏi tế đàn này. Chủ nhân Kiếm Đạo tạo nghệ cường đại, có lẽ có thể đạt được bọn nó tán thành.
Nghe vậy, Kỷ Phạm Tâm có chút xấu hổ, luận Kiếm Đạo tạo nghệ mình còn kém Trương Nhược Trần một mảng lớn. Huống chi, bên cạnh còn có Bạch Khanh Nhi vô địch dưới Thần cảnh.
Trương Nhược Trần có Thần Long Nhật Nguyệt Hỗn Độn Tháp Long Chủ cho mượn, đối phó Địa Ma Tước không khó. Thế nhưng, Thần Long Nhật Nguyệt Hỗn Độn Tháp chỉ có thể bạo phát một kích uy lực, dùng trên người Địa Ma Tước rồi, sau khi rời khỏi đây, làm sao đối phó Vu Mã Cửu Hành?
Biện pháp duy nhất, tựa hồ chỉ có đi chỗ Thiên Đạo Địch nói. Về phần Bạch Khanh Nhi, vừa rồi không phủ nhận suy đoán của Trương Nhược Trần, nói rõ nàng thật có sát tâm. Như vậy, Trương Nhược Trần dám đem huyết dịch cho nàng sao?
Chỉ có thể để nàng đổi chuyện khác! Tỉ như, tha cho nàng tính mệnh.
Trương Nhược Trần nói đề nghị này cho Bạch Khanh Nhi, đổi lấy một cái bạch nhãn, nàng công bố tuy bị trọng thương, nhưng liều chết có thể dễ dàng cùng bọn hắn đồng quy vu tận.
Trong hắc ám, tiếng kêu của Địa Ma Tước lại ẩn ẩn vang lên. Bọn hắn không dám trì hoãn, lập tức xuất phát.
***
Bản Nguyên Thần Điện chẳng mấy chốc sẽ kết thúc.
“Vạn Cổ Thần Đế” đã viết hơn tám triệu chữ, viết nhiều nhân vật, mọi người hứng thú với nhân vật nào đã biến mất, có thể nhắn lại trong chương này, cá con tranh thủ chọn ra vài nhân vật quan trọng hoặc tiếc nuối, cho bọn họ một công đạo.