Chương 3109: Phòng ấm nha đầu - Truyen Dich
Võ Thần Chúa Tể - Cập nhật ngày Tháng 4 27, 2025
Ma Tộc Ma Tử, chỉ là một xưng hô, có một ít tương tự với Diệu Vô Danh như thế, là Thánh tử.
Thế nhưng, một cái Uyên Ma tộc Ma Tử này lại không giống bình thường, đại diện cho Uyên Ma tộc người thừa kế, nghe đồn, là con trai của Uyên Ma tộc Ma Tổ.
Nếu như ma đầu như thế xuất thế, toàn bộ Thiên Vũ Đại Lục cũng sẽ hủy diệt, cho dù Nguyên Đại Lục cũng không trụ được.
“Đi!”
Khí sắc Tần Trần tức khắc biến đổi, ánh mắt ngưng lại, lập tức sẽ muốn phóng lên cao.
“Trần thiếu, ngươi đây…”
Hắc Nô bọn họ vội vàng nói.
Tần Trần dừng thân hình, xem Hắc Nô bọn họ một cái, mắt sáng lên, hướng về phía Đông Vũ Ấm cùng cao thủ Thiên giới, còn có Khô Lâu đà chủ bọn họ nói: “Các ngươi mang theo Hắc Nô bọn họ trốn đi, ta muốn đi vào Lôi Đình Chi Hải. Nếu ta không có đoán sai, Uyên Ma bí cảnh trong Lôi Đình Chi Hải này giam giữ có thể là Uyên Ma tộc Ma Tử viễn cổ. Nếu để cho người này thoát khốn, toàn bộ Thiên Vũ Đại Lục, thậm chí Thiên giới, cũng sẽ sinh linh đồ thán.”
Tần Trần nói xong, bất chấp giải thích quá nhiều, bay thẳng lên, hướng Lôi Đình Chi Hải bạo lướt đi.
Sau lưng Tần Trần, Diệu Vô Danh, Đồ Ma Vũ, Linh Uyên, Tô Quyền, còn có Đại Hắc Miêu, tất cả đều ào ào theo Tần Trần, còn Đông Vũ Ấm cùng đỉnh phong bá chủ, thì bị Tần Trần lưu lại.
Đến mức độ của Tần Trần, Tô Quyền như thế, cao thủ nửa bước Thánh Chủ, còn có một chút tác dụng, nhưng Đông Vũ Ấm loại đỉnh phong bá chủ này thì không có tác dụng gì, chẳng những không giúp được một tay, ngược lại sẽ mang đến phiền toái, ngược lại thì đưa bọn họ lưu lại bảo hộ Hắc Nô cùng Thiên Lôi Thành, còn có chút dùng.
“Uyên Ma tộc Ma Tử.”
Mộ Dung Băng Vân cả người rung lên một cái, khó có thể tin nhìn về phía chính giữa Lôi Đình Chi Hải. Lôi Đình Chi Hải xem như một trong mấy đại cấm địa đỉnh cấp của Vũ Vực, nàng khi còn ở Thiên Vũ Đại Lục đã sớm nghe thấy, nhưng làm sao cũng không nghĩ đến, trong Lôi Đình Chi Hải này lại còn giam cầm Uyên Ma tộc Ma Tử.
Đây chính là Uyên Ma tộc Ma Tử a, truyền nhân của Ma Tổ. Nhân vật như vậy mà thoát khốn, Mộ Dung Băng Vân trong lòng cũng lay động vạn phần, đồng thời nội tâm hiện lên sợ hãi.
Tần Trần kẻ ngu này, vậy mà trực tiếp hướng vào trong Lôi Đình Chi Hải. Nếu như ma đầu bị giam cầm trong Lôi Đình Chi Hải rõ ràng là Uyên Ma tộc Ma Tử, vậy đối phương bất kể như thế nào, ít nhất cũng có tu vi Thánh Chủ khởi đầu, nhân vật như vậy thoát khốn, Tần Trần lại còn dám lên, không phải là tìm chết sao?
Trong chớp mắt, Mộ Dung Băng Vân như có loại kích động muốn gọi lại Tần Trần, xoay người mà chạy.
“Nghĩ không ra thiếu cung chủ Phiêu Miểu Cung Mộ Dung Băng Vân vậy mà cũng thay đổi triệt để, thần phục Trần thiếu?!”
“Nghe nói năm đó dị Ma Tộc xâm lấn, Mộ Dung Băng Vân tuy biết được Phiêu Miểu Cung cùng dị Ma Tộc liên hợp sự tình, nhưng nàng vẫn luôn phản đối cùng dị Ma Tộc cấu kết.”
“Trước đây nàng cũng là bị Thượng Quan Hi Nhi cung chủ lừa gạt. Ta nghe nói Thượng Quan cung chủ năm đó sở dĩ cùng Phong Thiếu Vũ và nàng, chỉ là vì lợi dụng nàng, trút lực lượng dị Ma Tộc trong cơ thể, kính nhờ dị Ma Tộc chưởng khống mà thôi.”
“Cha mẹ như thế, nàng coi như là rất đáng thương, hoàn hảo nàng gặp được Trần thiếu, Trần thiếu không ghét bỏ sinh ra của nàng, lại còn thu lưu nàng.”
“Ai, Tần các chủ là một người có tình có nghĩa như vậy.”
Vô số cường giả dân chúng Thiên Lôi Thành chứng kiến Mộ Dung Băng Vân còn dừng lại ở bầu trời, từng cái xì xào bàn tán, khe khẽ bàn luận. Nhưng Mộ Dung Băng Vân là nhân vật nào? Nắm giữ một chút Thánh Chủ lực đỉnh cấp cao thủ, mọi người như thế nào đi nữa nhỏ giọng, thậm chí là bí mật truyền âm, lại làm sao có thể tránh thoát nàng cảm nhận? Tất cả đều bị nàng nghe rõ ràng, rõ ràng.
“Có tình có nghĩa? Tần Trần ma đầu kia mà gọi là có tình có nghĩa?”
Mộ Dung Băng Vân quả thực không biết những gia hỏa này nghĩ thế nào, lại còn nói Tần Trần có tình có nghĩa, trên đời này quả thực sẽ không có gia hỏa nào đáng ghét hơn Tần Trần.
Thần chỉ muốn có tình có nghĩa.
“Hư, Mộ Dung Băng Vân này giống như nghe được chúng ta nói.”
“Không thể nào, nàng cũng có thể nghe được?”
“Nhỏ giọng một chút, ai mà biết được. Nàng chính là cao thủ đỉnh cấp thực lực không sai biệt lắm thủ lĩnh Thiên giới, vạn nhất nghe được thì sao? Bất quá nàng tuy là sinh ra không tốt nhưng Trần thiếu chắc chắn sẽ không kỳ thị nàng, tương lai nói không chừng thu nàng làm nha đầu phòng ấm, coi như là tam sinh hữu hạnh.”
“Ai, cũng chính là Trần thiếu hảo tâm a, cho nàng lại lần nữa cơ hội làm người.”
Mọi người nghị luận, liền lại lạc đề.
Hết cách rồi, ai bảo danh khí Mộ Dung Băng Vân quá lớn chứ? Năm đó Thiên Vũ Đại Lục, nếu như nói Thượng Quan Hi Nhi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, tất cả mọi người kiêng kỵ Độc Hạt Mỹ Nhân.
Như vậy Mộ Dung Băng Vân là thiên kiêu có danh khí lớn nhất trong đám trẻ tuổi, liền U Thiên Tuyết, Cơ Như Nguyệt, Trần Tư Tư, danh khí trong rất nhiều Vũ Vực trẻ tuổi, cũng không bằng Mộ Dung Băng Vân lớn, thật sự là thân phận thiếu cung chủ Phiêu Miểu Cung của nàng quá chói mắt, làm cho không người nào có thể tập trung nhìn.
Hiện tại cư nhiên trở thành một tôi tớ bên cạnh Tần Trần, tự nhiên đưa tới các cường giả Vũ Vực thán phục.
Mẹ!
Mộ Dung Băng Vân quả là nhanh sắp điên.
Nha đầu phòng ấm?
Liền tính tình Tần Trần, bản thân còn phải tam sinh hữu hạnh?
Ngay lúc Mộ Dung Băng Vân không nói gì đến phát cuồng, liền cảm thụ được không khí bốn phía đột nhiên an tĩnh. Nàng cúi đầu, liền thấy dân chúng Thiên Lôi Thành phía dưới, đều dùng một loại chờ mong, một loại lo nghĩ ánh mắt nhìn nàng.
“Mộ Dung Băng Vân, yên tâm, ngươi đã theo Trần thiếu, sau này chúng ta không có kỳ thị ngươi, tại Trần Đế Các của chúng ta, tất cả mọi người như người một nhà, tất cả mọi người sẽ nhớ được đóng góp của ngươi, nhớ được ngươi cứu vớt Thiên Lôi Thành trước đây, đi đi, chúng ta lại ở chỗ này vì ngươi cầu khẩn, vì ngươi chúc phúc, ngươi nhất định phải cùng Trần thiếu bọn họ yên ổn trở về.”
Hắc Nô đi tới, nhẹ nói.
Mộ Dung Băng Vân cả người rung lên một cái, nàng cúi đầu, nhìn vô số dân chúng Thiên Lôi Thành.
Hắc Nô, Cổ Tôn Nhân, Phó Càn Khôn, Mặc Uyên Bạch, Đại Bi lão nhân, vô số dân chúng, tất cả lớn nhỏ, đều dùng một loại cảm kích, lo nghĩ ánh mắt nhìn nàng, không chút nhan sắc nào, thì giống như nhìn một người thân, một người mẹ lo nghĩ nhi tử ra chiến trường.
Mà nàng còn chứng kiến một chút ước ao trong ánh mắt của Triệu Linh San, Tử Huân, ước ao nàng có thể cùng Tần Trần kề vai chiến đấu, ước ao nàng có thể cùng Tần Trần đứng chung một chỗ, ước ao nàng được mọi người vừa ý, vì mảnh đại lục này, đi vào chiến đấu.
Giờ khắc này, tâm Mộ Dung Băng Vân tượng như bị điện giật, run lên bần bật, mũi không hiểu đau xót, trước mắt không rõ.
Đây chính là tín nhiệm sao?
Không biết vì sao, Mộ Dung Băng Vân, người vốn hết sức không vừa mắt Hắc Nô bọn họ, đột nhiên thì có một loại kích động muốn khóc.
Thiên Vũ Đại Lục, là đại lục sinh ra và nuôi dưỡng nàng, nhưng là từ ngày nàng sinh ra, nàng sẽ không hưởng thụ qua hạnh phúc, từ nhỏ đã chịu đến Thượng Quan Hi Nhi đối đãi nghiêm khắc, bất kỳ phương diện nào, nàng đều muốn làm tốt nhất, nếu không thì sẽ gặp phải trừng phạt.
Về sau nàng trở thành thiếu cung chủ, tất cả mọi người đối với nàng đều cung kính, nàng đã thành thói quen dáng vẻ cao cao tại thượng, thật sâu trong nội tâm, nàng hy vọng biết bao có thể giống như một người nữ tử bình thường, cuộc sống vui vẻ, có một bạn chơi, dù cho một ngày.
Chính là, không có.